TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Tiếng gầm gừ cuối cùng của ngọc long vừa dứt, long hồn gần mười trượng cũng bị kéo ra. Không có long hồn, ngọc long giống như một quả hồng chín, mềm nhũn rớt xuống. Đúng lúc này, hắc ma cầm hắc hồn ma thương đâm mạnh xuống thiên linh cái của ngọc long.

Phụp một tiếng, hắc hồn ma thương đã chui vào trong thiên linh cái của ngọc long, một viên yêu đan lớn bằng hai nắm tay liền bay ra.

Viên yêu đan này khác hẳn với yêu đan bình thường, không có màu sắc mà trong suốt như tinh thạch, ở giữa còn có một con rồng nhỏ đang du động. Yêu đan ông ông tác hưởng, nó đã có linh tính nên đang giãy dụa muốn chạy trốn.

Lang ma đầu nhấc tay, trong Minh hỏa ngục lại vươn ra một độc thủ, tóm được yêu đan đang muốn chạy trốn. Long hồn và yêu đan đồng loạt bị kéo vào bóng tối kia, sau đó bóng tối thu nhỏ lại rồi biến mất không thấy.

“Đi mau!” Kim Phi Dao còn đang nhìn long hồn thì Lang ma đầu đột nhiên xông lên, túm cổ áo nàng rồi cấp tốc bay đi.

“Mập Mạp, mau tới đây!” Kim Phi Dao không kịp hỏi nguyên nhân, vội vàng gọi Mập Mạp lúc này vẫn còn đang ăn sương long.

Mập Mạp nhả một nửa con sương long đang ăn dở ra, nhanh chóng thu nhỏ lại, vươn lưỡi cuốn lấy chân Kim Phi Dao, cùng nhau bị Lan ma đầu kéo độn đi.

Bọn họ vừa phi thân rời đi, sương long bốn phía liền nhất tề xông vào thi thể ngọc long, liều mạng cắn xé.

Hắc ma đã biến mất, Lang ma đầu giữ Kim Phi Dao, lập tức độn ra ngoài trăm dặm. Cảm thấy chạy đã đủ xa, sương long sẽ không đuổi theo nữa, Lang ma đầu lấy ra một vật. Kim Phi Dao nghiêng đầu dùng khóe mắt liếc qua một cái, phát hiện là một tiểu cầu trong suốt bằng nắm tay, kỳ lạ là trong tiểu cầu có một cái đảo nổi, trên đảo còn mơ hồ nhìn thấy mấy gian nhà cỏ.

Giới tử cảnh vực sao? Người này cũng thật là, lại có nhiều giới tử cảnh vực như vậy. Kim Phi Dao bất mãn, vì sao Lang ma đầu lại có nhiều giới tử cảnh vực như thế? Sự chênh lệch giàu nghèo lớn như vậy, không để cho người ta sống sao?

Lang ma đầu ném tiểu cầu ra ngoài, tiếu cầu lập tức biến lớn, hóa thành một quang cầu chiếm tới mười mẫu, tiểu đảo kia cũng to ra, phiêu phù trong quang cầu. Kéo Kim Phi Dao, Lang ma đầu nhanh nhẹn phi vào trong quang cầu, dừng lại trên đảo.

Hắn buông tay, lạnh giọng nói với Kim Phi Dao: “Ngươi đợi ở đây, nơi này là Hỗn Độn giới ở vùng biên giới của thần cấp giới, ngoài đám rồng bên ngoài thì không có gì khác cả, muốn bỏ đi thì cứ việc thử. Những thứ kia ngươi có thể tùy ý sử dụng nhưng không được tới quấy rầy ta.”

Lạnh giọng nói xong, hắn không liếc mắt nhìn Kim Phi Dao lấy một cái liền đi vào trong nhà tranh, còn đóng sầm cánh cửa gỗ lại.

“Dữ như vậy! Rõ ràng là muốn đi chữa thương còn giả vờ bình tĩnh. Tám phần là hắn bị thương không nhẹ, nếu không làm sao có thể sợ lũ sương long cấp năm kia. Mập Mạp, chúng ta có nên thừa dịp này đi âm hắn một phen không?” Kim Phi Dao lấy khuỷu tay chọc chọc Mập Mạp, hưng phấn hỏi.

Mập Mạp mắt lạnh liếc nàng một cái, nằm luôn tại chỗ, không thèm để ý đến nàng nữa.

“Đùa thôi mà, ngươi thực không có khiếu hài hước.” lườm Mập Mạp một cái, Kim Phi Dao bắt đầu đánh giá tiểu giới tử cảnh vực này.

Tiểu đảo mười mẫu có hai gian nhà tranh và một cái phòng nhỏ thoạt nhìn giống như chuồng chó. Trước phòng có một cái lò luyện đan cao bằng một người được kê tùy tiện trên mấy tảng đá. Phía sau phòng có hai gốc đại thụ không biết tên là gì đang nở đầy hoa, một cây hoa trắng muốt, một cây đỏ rực, mỗi khi có gió không biết từ đâu thổi tới, những cánh hoa sẽ bay theo, reo rắc đầy trời.

Hai bên nhà tranh là hàng rào, không biết là do lười làm hay là cố ý mà hai hàng rào kia căn bản không vây quanh sân mà chỉ vòng qua có một phần ba, trên cọc rào đã giăng kín bìm bìm bảy sắc.

Bốn mẫu vườn trồng linh thảo giờ mọc đầy cỏ dại, đã lâu không có người quản nên cỏ đã lấn át hết linh thảo, bên cạnh vườn còn có một cái giếng nước cũ, hai cái thùng gỗ nằm đổ ngang đổ ngửa cạnh đó.

Trên đảo vắng lặng vô cùng, ngoài nàng, Mập Mạp và Lang ma đầu trong phòng thì không có người nào hoặc động vật nào khác.

Nhà tranh đã bị Lang ma đầu chiếm một gian, Kim Phi Dao cũng không dám tùy tiện đi quấy rầy hắn, đó không phải hạng người thiện lương, làm hắn không thoải mái thì hắn chỉ cần phất tay một cái là có thể giết nàng như giết một con kiến. Mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất.

Nhưng hắn cũng đã nói, trừ việc không được quấy rầy hắn thì những thứ khác nàng có thể tùy tiện dùng. Vì thế Kim Phi Dao liền đẩy cửa căn nhà tranh bên cạnh.

Thật sự là một gian phòng tốt, bên trong trống rỗng không có một đồ vật gì, thậm chí ngay cả tro bụi cũng không, trống hốc trống hoác.

Nàng mở hai cánh cửa sổ gỗ trên hai bức tường ra, qua cửa số phía trước có thể nhìn thấy dược điền đầy cỏ dại, qua cửa sổ đằng sau là những cánh hoa trắng đỏ đan xen, nhẹ nhàng xoay tròn, thi thoảng có bông còn rơi vào trong nhà, thật là thơ mộng.

Ghé vào cửa sổ nhìn những cánh hoa đang bay xuống, Kim Phi Dao có chút ai oán nói: “Ta thích nơi này. Thật muốn có cái giới tử cảnh vực này.”

Ngay lúc nàng đang chìm đắm trong cảnh đẹp khiến người buồn ngủ này, đột nhiên một con rồng lớn màu đen vọt lại, đâm rầm vào ánh sáng bên ngoài quả cầu, khiến Kim Phi Dao sợ hãi thiếu chút nữa thì kêu lên.

“Làm gì vậy, dọa chết người a.” cú va chạm thình lình này khiến nàng phát hoảng.

Kim Phi Dao vội chạy ra sân, liền thấy bên ngoài quang cầu có không ít sương long vây quanh, còn có cả loại rồng toàn thân màu đen, hung thần ác sát, xa xa còn có những loại rồng khá đang chạy tới.

“…” Nhìn đám rồng đang đói réo bụng bên ngoài, Kim Phi Dao hết chỗ nói nổi.

Nàng chậm rãi di chuyển tới bên ngoài căn nhà tranh của Lang ma đầu, ghé vào cửa, nhỏ giọng hô: “Tiền bối… Tiền bối… Bên ngoài có rất nhiều rồng tới tìm ngươi.”

Bên trong không một động tĩnh, Kim Phi Dao lại chuyển qua cửa sổ, lén lút nhìn vào trong, muốn xem xem Lang ma đầu đang làm cái gì. Đáng tiếc, qua khung cửa gỗ không dán giấy cũng chỉ có thể nhìn thấy quang mang nhiều màu dao động, Lang ma đầu sử dụng cấm chế.

“Mập Mạp, giờ phải làm sao? Rồng cấp sáu và cấp bảy cũng đã đến, nếu quang cầu này không trụ được thì phải làm sao?” Kim Phi Dao đành phải chạy tới tìm Mập Mạp, đẩy đẩy cái bụng béo của nó.

Mập Mạp vẫn không nhúc nhích, nằm giả chết trên mặt đất. Nó chỉ là linh thú, không phải quân sư, lúc này nếu tỉnh lại ra vẻ thì chắc chắn sẽ bị phái ra ngoài giết rồng, vẫn nên giả chết thì hơn.

Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, vỗ vỗ bụng nó, nói: “Ta thật là khờ, hiện tại hẳn là có thể dùng Cảnh Thiên huyễn bồn rồi, chúng ta trốn vào trong đó là được, kể cả lũ rồng kia có đói bụng thì cũng không thể ăn cái chậu được.”

Đúng lúc này, căn nhà tranh có Lang ma đầu liền lóe quang mang, tầng quang cầu bên ngoài tiểu đảo cũng lóe bạch quang.

Lập tức, đám rồng bên ngoài rít gào, ào ào lui về phía sau, có những con tấn công vào quang cầu đều kích thích luồng bạch quang kia, bị đánh cho gầm rú vang trời. Vài lần như thế, đám rồng kia không dám lại gần quang cầu nữa, nhưng chúng cũng không bỏ đi, cứ quanh quẩn bay lượn ở bốn phía tiểu đảo.

Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn hồi lâu, sau khi khẳng định đám rồng này không thể xông vào được mới nhẹ nhàng thở ra.

“Mập Mạp, đừng có giả chết nữa, đứng lên đi. Ta vừa mới tiến giai Kết Đan kỳ, vốn phải vận hành linh lực mấy chục tiểu chu thiên nhưng lại gặp phải sự việc đột phát này, đã xói mòn không ít linh lực rồi. Hiện tại ta thấy rất không thoải mái, ngươi mau hộ pháp cho ta, ta vận hành linh lực một chút.” Kim Phi Dao đá Mập Mạp một cước, nói.

Sợ Mập Mạp lười biếng, Kim Phi Dao lôi cả Đại Nữu ra, bảo nó chú ý tình huống đám rồng ngoài kia. Sau đó nàng lấy Thập Nhị Yêu Linh trận, bày một trận pháp nho nhỏ rồi mới ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu kiểm tra linh lực và thức hải.

Không kiểm tra thì thôi, vừa tra đã dọa người nhảy dựng. Kim Phi Dao phát hiện linh lực của mình đang tán loạn khắp thân thể, hơn nữa màu sắc linh lực đã thay đổi, từ màu lam xinh đẹp biến thành màu đen.

Lại nhìn vào thức hải, vùng biển màu lam đã biến thành đen sì, thoạt nhìn cứ như bị bẩn. Đột nhiên, dường như nàng nhìn thấy trong biển đen có cái gì đó cử động, tỉ mỉ nhìn nửa ngày mới phát hiện bên trong có một động vật màu đen đang bơi.

Cái thứ gì vậy?

Kim Phi Dao giật mình, trong thức hải sao lại có động vật? Cẩn thận cân nhắc một hồi, nàng chú ý thấy thứ này rất kỳ quái, trên đầu có một đôi sừng, thân mình béo mập lại giông giống sư tử, cái đầu rất to, miệng rộng ngoác đầy những răng, hiện đang lăn lộn chơi đùa trong hắc hải.

“Thao Thiết?”

Hai chữ Thao Thiết vừa bật ra khỏi miệng, Kim Phi Dao đã cảm thấy buồn cười, loại ác thú mới chỉ nghe thấy mà chưa gặp này sao có thể xuất hiện trong thức hải của nàng được, chắc chắn là nhìn nhầm rồi. Dùng sức lắc đầu một phen, lại nhìn ThaoThiết đang bơi lội trong hắc hải, Kim Phi Dao trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng, nàng lúng túng nói: “Mặc kệ nó là thứ gì, mấy ngày nữa đi tìm Lang ma đầu hỏi xem sao, chỉ cần không ăn ta là được.”

Rút thần thức khỏi thức hải, nàng nghiêm cẩn thu thập linh lực đang tán loạn chung quanh, dẫn đường cho chúng đi trên lộ tuyến chính xác. Sau sáu mươi tư tiểu chu thiên, nàng chậm rãi mở mắt, rốt cục cũng ổn định được linh lực.

Sáu mươi tư tiểu chu thiên đã ngốn mất của nàng ba mươi hai canh giờ, Lang ma đầu vẫn còn ở trong nhà tranh chưa ra. Kim Phi Dao nghĩ đến lúc hắn đi vào nhà tranh trông rất tiêu sái, không hề giống bị thương, sẽ không mất vài năm chữa thương đó chứ?

Ý nghĩ này dọa nàng nhảy dựng, nếu là thật, chẳng lẽ nàng phải ở lại cái thế giới xám xịt này vài năm? Vậy còn không phải là sống không bằng chết?

Nhưng nếu phải rời khỏi đây thì phải làm sao với đám rồng bên ngoài kia? Còn một vấn đề lớn nhất là cửa ra của Hỗn Độn giới này là ở đâu? Nàng cũng không thể cứ chạy loạn ở đây, sẽ bị rồng vây công mà chết.

Nghĩ đến tiền đồ ảm đạm, Kim Phi Dao mê mang, có lẽ nên bảo Lang ma đầu lấy Lục Hình Ý động ra, cho mình vào trong đó đợi thêm vài năm. Ở trong đó còn tốt hơn là ở ngoài này nhìn hắn, ai biết được lúc nào đó tâm tình hắn bất chợt không tốt sẽ làm ra chuyện gì.

Bình luận

Truyện đang đọc