TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Tiểu đảo nổi mất một tháng bay xuyên qua sương mù lan tràn khắp Hỗn Độn khu thì gặp được trời xanh mây trắng, sau đó rơi thẳng xuống một sơn cốc.

Tiểu đảo nổi mười mẫu rầm rầm đâm vào sơn cốc, lập tức hủy diệt một nửa sơn cốc, một phần ba tiểu đảo nổi cũng bị chôn trong đá vụn. Kim Phi Dao bị chấn động đến váng đầu hoa mắt, sau khi đứng lên bắt đầu đánh giá sơn cốc bị hủy diệt ngổn ngang này.

Tiểu đảo nổi có chỗ tốt là bất kể quang cầu bên ngoài kia theo phướng nào, xoay tròn ra sao thì nó vĩnh viễn đều hướng về phía trước, đứng im tứ bình bát ổn.

Tiếng động lớn như vậy mà cũng không dẫn ai tới xem náo nhiệt, xem ra gần đây không có người. Bốn phía non xanh nước biếc, không một bóng người, Kim Phi Dao cũng không thể khẳng định đây là địa giới Ma tộc hay là Bắc Thần Linh giới.

Pháp quyết khống chế tiểu đảo nổi đã có sắn trong đầu Kim Phi Dao, nàng đưa Mập Mạp và Đại Nữu cùng rời khỏi tiểu đảo nổi, tạm thời thu tiểu đảo nổi lại.

Sau khi thu hồi tiểu đảo nổi, nàng vừa định rời đi tìm hiểu tình hình chung quanh một chút thì đột nhiên cảm thấy tiểu đảo nổi có chút không đúng. Vì thế, Kim Phi Dao không biến tiểu đảo nổi thành lớn mà trực tiếp dùng thần thức lên tiểu đảo nổi, nàng phát hiện mình không thể tiến vào tiểu đảo nổi trên tay, thử lấy ra một thứ gì đó trên tiểu đảo nổi, ví dụ như bùn đất hoặc là cái bát cũng thất bại.

Kim Phi Dao ngây ngẩn cả người, nếu muốn đi vào tiểu đảo nổi hoặc là lấy cái gì bên trong đó ra thì nhất định phải biến tiểu đảo nổi thành lớn, nếu không thì không thể được. Tiểu đảo nổi mười mẫu, dù có ném ở chỗ nào cũng rất dễ thấy nha, thật là quá phô trương. Nếu bị người khác phát hiện thì còn không bị giết người cướp của?

Tại sao cái gì cũng phai có chỗ thiếu hụt mà không phải thập toàn thập mĩ chứ? Kim Phi Dao mờ mịt nghĩ.

Tuy nhiên, nếu dùng làm động phủ ở lâu dài, biến lớn cũng được, đến khi đó chỉ cần dùng Thập Nhị Yêu Linh trận làm cấm chế giấu tiểu đảo nổi đi là được. Trên bốn mẫu dược điền trong tiểu đảo nổi đã gieo không ít linh thảo, tất cả đều do Lang ma đầu trồng lúc Kim Phi Dao không có ở đó. Trải qua sáu mươi năm, cơ bản đã thành hình, hiện tại chỉ cần chờ đủ năm.

Kể cả như vậy thì Kim Phi Dao vẫn rất hài lòng với tiểu đảo nổi, đợi đến khi nàng Nguyên Anh, linh thảo bên trong cũng có thể lấy ra luyện chế đan dược.

Nàng còn nhớ lúc trước đi địa giới Ma tộc là ở hướng tây nam, vậy thì hướng đông bắc chính là Bắc Thần Linh giới. Kim Phi Dao lấy phi thảm ra, không vội không chậm bay về phía đông bắc.

Trên đường nàng cũng không nhàn rỗi, đem Thiên Sí điểu đã thành lão điểu ra, lấy ngọc côn chuẩn bị viết thư cho Bố Tự Du. Đã sáu mươi năm rồi, không biết tình hình hắn thế nào.

Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao sử dụng thần thức viết lên ngọc côn một câu: ngươi còn sống không?

Sau đó liền đặt ngọc côn vào trong thùng thư cột trên chân Thiên Sí điểu, chuẩn bị thả Thiên Sí điểu ra. Thiên Sí điểu sáu mươi năm chưa từng ra khỏi lồng, thiếu chút nữa quên cả cách bay, xiêu xiêu vẹo vẹo thử bay một chút rồi mạnh mẽ đập hai cánh, lập tức biến mất trước mắt Kim Phi Dao.

“Thế này thì quá nhanh rồi.” nhìn Thiên Sí điểu bến mất trước mắt, Kim Phi Dao dựa vào nhãn lực sau Kết Đan mà cũng không thể nhìn thấy động tĩnh của nó.

Giờ chỉ cần chờ Bố Tự Du hồi âm. Nàng bay theo hướng đông bắc hai canh giờ, dưới đất xuất hiện một thành trấn không lớn không nhỏ. Từ xa nhìn lại người trong và ngoài trấn, Kim Phi Dao rốt cục khẳng định mình đã trở lại địa giới Nhân tộc, còn có phải đã quay về Bắc Thần Linh giới hay không thì còn phải hỏi thăm mới biết được

Để không làm kinh động đến người khác, Kim Phi Dao thu hồi phi thảm ở cách thành trấn một đoạn, để Đại Nữu và Mập Mạp thu nhỏ bằng một bàn tay, mỗi con đứng một bên vai đi vào trong thành. Hiện tại tu vi của Đại Nữu còn cao hơn Mập Mạp một cấp, nếu cứ ném trong tiểu đảo nổi như trước kia ném trong Cảnh Thiên huyễn bồn thì đúng là lãng phí.

Mang theo hai đứa nó bên người, lúc gặp nguy hiểm cũng được giúp đỡ không ít.

Thành trấn này tên là Thái Bình, đúng là thuộc Bắc Thần Linh giới, đây không phải là một thành thị chuyên tu tiên, phàm nhân rất nhiều nhưng đồ dùng của người tu tiên thì vẫn có. Rất nhiều tu sĩ Luyện Khí và số ít tu sĩ Trúc Cơ đang đi lại trên đường.

Kim Phi Dao với một thân Kết Đan kỳ xuất hiện trên đường nhất thời khiến các tu sĩ kia cảm thấy áp lực rất lớn. Những nơi nàng đi qua, các tu sĩ đều tự động né tránh. Tu sĩ Trúc Cơ còn có thể khiến bản thân giữ thái độ lạnh nhạt chứ tu sĩ Luyện Khí thì lại không thể, ngay cả liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không, nhanh chóng lẩn ra xa.

Nhất là bộ quần áo rách rưới với đầy những mụn vá thô thiển, thoạt nhìn cứ như cố ý mặc quần áo lố lăng của Kim Phi Dao khiến cho mọi người nghĩ tới hai loại nhân vật được đồn đãi là nguy hiểm, cần phải cẩn thận trong đồn đại của giới tu sĩ.

Thứ nhất là nữ tu sĩ tu vi cao, những người này thường có tính khí cổ quái, hậu trường lại lớn, không thể trêu chọc. Thứ hai là những tu sĩ ăn mặc lố lăng, càng những tu sĩ tu luyện công pháp quỷ quái thì quần áo lại càng kỳ dị, người như thế càng thêm nguy hiểm. Mà Kim Phi Dao vừa vặn có cả hai đặc điểm, di chuyển trên đường liền mang tới một bầu không khí bất thường.

Tuy Kim Phi Dao rất hưởng thụ cảm giác được mọi người chú mục như vậy, lòng tự tin của tu sĩ Kết Đan rốt cục cũng tìm lại được một ít nhưng những ánh mắt né tránh sợ hãi chứ không phải bội phục kia vẫn khiến nàng cảm thấy mất tự nhiên.

Tùy tiện tìm một cửa hàng trúc khí nhìn tàm tạm, nàng mua bộ quần áo quý nhất trong đó là một pháp khí thượng phẩm. Vừa thay quần áo mới, bỏ bộ đồ rách nát kia đi, hình tượng của Kim Phi Dao đã tốt lên mấy lần, thoạt nhìn cũng có tiên khí chứ không phải là phỉ khí.

Chỉ cần là nơi có cửa hàng tu tiên thì tự nhiên không thể thiếu một thứ, đó chính là Thế Đạo Kinh.

Đã sáu mươi năm không đọc Thế Đạo Kinh rồi. Kim Phi Dao thuận tay mua một tờ, đi tìm một tửu lâu thế tục, bao toàn bộ lầu ba. Nàng nói với chủ quán là muốn mời khách, bảo họ nấu đồ ăn bày hết lên hai mươi bàn ở lầu ba, sau đó chọn một chỗ bên cửa sổ, mở Thế Đạo Kinh ra đọc.

Vụ làm ăn lớn tứi cửa, cửa hàng vội vàng dâng trà thơm hượng hạng lên, để một tiểu nhị đứng ở cửa lầu ba hầu hạ, chủ quán là một phàm nhân cũng nhìn ra Kim Phi Dao là tu sĩ.

Vừa uống trà Kim Phi Dao vừa chậm rãi xem nội dung Thế Đạo Kinh, lúc đảo qua tin tức địa cấp giới, nàng giật mình đến mức phun hết trà ra ngoài.

Thế Đạo Kinh viết cuộc hỗn chiến ở địa cấp giới đã biến thành ba bên thế lực, cả ba thế lực cùng đang chiêu binh bãi mã, ý đồ chiếm được địa bàn của đổi phương trước, mà đầu lĩnh của một trong ba thế lực đó là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ tên Hùng Thiên Khôn.

Kim Phi Dao khiếp sợ vô cùng, tu luyện kiểu gì vậy? Chẳng lẽ Hùng ca gặp được kỳ ngộ gì, nếu không sao có thể một đường vọt tới Nguyên Anh kỳ?

Cẩn thận lật xem nội dung trong Thế Đạo Kinh, tuy viết khá nhiều nhưng có lẽ trước đó đã đề cập đến Hùng Thiên Khôn nên nội dung lần này trọng điểm nói về tình huống đối chiến của ba thế lực mà không nói quá nhiều về việc của Hùng Thiên Khôn. Xem ra phải tới Thế Đạo Kinh mua tin tức về Hùng Thiên Khôn, chắc chắn bọn họ đã có thông tin kỹ càng.

Nghĩ tới việc này, Kim Phi Dao đột nhiên nhớ ra lúc ở Vạn Tiên Thủy thành nàng đã đặt cược cho Hùng Thiên Khôn, tới giờ vẫn chưa đi lĩnh thưởng, Hùng Thiên Khôn đã thành vương thành bá Nguyên Anh kỳ rồi, phần đặt cược của nàng có khi đã thành một con số không nhỏ.

Lại xem tiếp, Thế Đạo Kinh cũng không còn việc gì đáng chú ý nữa, tùy tiện liếc mắt vài lần, Kim Phi Dao liền ném Thế Đạo Kinh lên bàn.

Lúc này, tiểu nhị đi tới, ân cần nói: “Tiên sư, phòng bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn, chỉ còn chờ đưa lên bàn nữa thôi.”

“Chuẩn bị xong rồi? Vậy hãy mau mau mang đồ ăn lên.” Kim Phi Dao gật đầu, bảo bọn họ nhanh tay một chút.

Hiện tại không phải giờ ăn cơm, nhà bếp rất rảnh rỗi, để không làm tiên sư phải đợi, tất cả nhân lực đều được huy động, thức ăn như dòng chảy không ngừng được đưa lên, bày đầy lên các bàn trên tầng ba.

Người trong tửu lâu đều đang chờ khách của vị tiên sư này tới, lại thấy hai con ếch mà tiên sư mang tới từ hai con ếch ngọc đáng yêu to bằng bàn tay phóng to thành cao bằng người lớn, bộ dáng đáng sợ. Sau đó, vị tiên sư thoạt nhìn rất thanh tú kia cầm lấy đôi đũa, hai con ếch há cái miệng rộng, bắt đầu càn quét hai mươi bàn đồ ăn. Bộ dáng hung mãnh kia khiến tiểu nhị sợ tới mức lùi ra cửa, không dám tiến vào châm trà thêm nước.

Kim Phi Dao vừa ăn vừa thúc giục chủ quán làm thêm đồ ăn, ăn vài canh giờ, từ hừng đông tới tối mịt, ăn đến lúc tửu lâu không còn một lá rau mới dừng lại.

Để nấu bữa cơm này cho nàng, buổi chiều tiểu lâu không tiếp thêm bất kỳ khách nhân nào khác, thức ăn cũng phải không ngừng phái người đi mua, đầu bếp bận đến nỗi chân tay như nhũn ra mới khiến Kim Phi Dao ăn lửng dạ.

Uống trà, vuốt bụng, Kim Phi Dao than nhẹ một tiếng, giờ muốn ăn ngon thì lượng lại không đủ, chẳng lẽ để ăn no mà ta chỉ có thể ăn thịt thú bỏ muối nướng thôi sao? Ăn thêm vài thứ là phiền hà.

Tiểu nhị và chủ quán đứng ở cửa lầu ba nhìn vào, không ai dám bước vào trong, chỉ sợ đi vào bị biến thành đồ ăn.

Cơm nước xong xuôi, bỏ ba ngàn khối linh thạch hạ phẩm lên bàn Kim Phi Dao trực tiếp ngự phi thảm bay ra khỏi cửa sổ. Số linh thạch đó cũng đủ để mua cả tửu lâu này, chủ quán mừng đến nỗi cười tít mắt, chỉ hy vọng có thể thường xuyên xuất hiện những đại tiên sư như vậy.

Xác định nơi này là Bắc Thần Linh giới, Kim Phi Dao liền an tâm, chỉ cần không phải địa giới Ma tộc là được. Cứ nghĩ đến địa giới Ma tộc là nàng sẽ nghĩ đến những chuyện không vui, thật sự phiền chết người.

Kim Phi Dao ngồi trên phi thảm lãng đãng đi dạo, trên bầu trời đêm đột nhiên có mười đường ánh sáng lướt qua phía trước, tất cả cùng hướng về một nơi.

Lúc đầu nàng còn nghĩ là người của một môn phái nào đó, nhưng cẩn thận quan sát thì phát hiện quần áo họ mặc không giống nhau, tựa hồ là mỗi người một thân phận khác nhau.

“Hử? Chẳng lẽ phía trước có chuyện tốt gì.” Thấy một đám người tạp nham, Kim Phi Dao ôm tâm tình xem náo nhiệt đi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc