TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Kim Phi Dao đuổi theo, giữ khoảng cách khoảng năm mươi trượng, cứ thế không nhanh không chậm đi theo.

Mười mấy tên tu sĩ này đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, bị Kim Phi Dao Kết Đan kỳ đi theo phía sau thì thấy rất không an tâm. Lúc đầu còn cho rằng Kim Phi Dao chỉ đơn giản đi cùng đường, nhưng khi thấy bọn hắn đi chậm nàng cũng đi chậm, bọn họ tăng tốc nàng cũng tăng tốc thì những người này có chút hoảng hốt.

Cuối cùng mọi người cùng thương lượng, chọn ra một người trông thành thật, vừa nhìn đã muốn khi dễ, để hắn đi qua hỏi thăm xem vị tiền bối kia đi theo sau họ làm gì.

Tu sĩ vẻ ngoài hàm hậu này rất không đồng ý, giữ tốc độ phi hành cực chậm tới gần Kim Phi Dao.

Rốt cục cũng có người tới thám thính. Kim Phi Dao cứ bám theo sau chính là để chờ bọn họ. Để không dọa người ta hoảng sợ bỏ chạy, nàng tươi cười với tu sĩ kia.

Nụ cười này đúng là đã làm giảm bớt sự cứng nhắc của đối phương, tu sĩ kia cười hỏi: “Tại hạ Lý Chính, đệ tử Quá Ô cung, bái kiến tiền bối.”

“Các ngươi đi đâu mà tụ tập đông như vậy?” đối phương mới Trúc Cơ kỳ, Kim Phi Dao trực tếp hỏi không hề khách khí sẽ không khiến đối phương phản cảm, nếu nàng quá mức hiền lành còn có thể bị họ nghĩ rằng có gì muốn cầu, tiền bối tu vi cao mà tươi cười chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

“Bẩm báo tiền bối, chúng ta đang định tới Quỷ Mị sơn trang, không biết có phải tiên bối cũng nhận được tin tức nên đến không?” Lý Chính đoán.

Quỷ Mị sơn trang? Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, Quỷ Mị sơn trang vốn không tiếp ngoại nhân, sao giờ lại có nhiều tu sĩ tới như vậy, chẳng lẽ là nhìn bọn họ không vừa mắt nên muốn diệt môn?

Kim Phi Dao khẽ gật đầu, dựa theo lời hắn mà nói: “Đúng vậy, ta cũng đang muốn tới Quỷ Mị sơn trang, nhưng các ngươi tới đó có việc gì?”

Nghe xong lời của nàng, Lý Chính thở phào nhẹ nhõm, “Chúng ta là do sư môn tuyển ra phái đến Quỷ Mị sơn trang để lúc vây diệt sơn trang có thể giúp chút việc cho các tiền bối.”

Thật sự là vây diệt sao? Kim Phi Dao khẽ cau mày nói: “Ta chỉ là tán tiên, lần này được bạn bè mời tới, chỉ nói là có việc gấp gọi ta đến tương trợ, hóa ra là muốn đi vây diệt Quỷ Mị sơn trang.”

“Việc này xảy ra bất ngờ, có lẽ là bằng hữu của tiền bối quá vội nên không kịp nói rõ ràng. Trong Quỷ Mị sơn trang có phản đồ, trang chủ Quỷ Mị sơn trang là Hoa Nam Chí tìm sự giúp đỡ từ các môn phái, hy vọng có thể giúp Quỷ Mị sơn trang thanh lý môn hộ. Chúng ta đều là từ các môn phái ở địa khu tới đó hỗ trợ.” Lý Chính muốn gây thiện cảm nên nói ra hết toàn bộ sự tình.

Hóa ra là như vậy, có điều không biết phản đồ này là ai. Kim Phi Dao nghĩ rồi nói với Lý Chính: “Nếu mọi người đều có cùng mục đích và các ngươi không thấy phiền thì ta đi theo sau các ngươi, thế nào?”

“Không phiền toái không phiền toái, sao dám để tiền bối đi theo phía sau, mời tiền bối lên phía trước.” Lý Chính vội vàng nói.

“Không cần, ta đi sau cũng được, nếu ta đi lên thì các ngươi sẽ không tự nhiên. Các ngươi cứ việc đi đường của các ngươi, không cần để ý tới ta.” Kim Phi Dao nhàn nhạt từ chối, nàng không phải là sư phụ của bọn họ, đi ra phía trước làm gì.

Lý Chính dù không đồng ý cũng không có cách nào, đành phải quay về vị trí, nói lại với mọi người. Đám người nghe nói tu sĩ Kết Đan đi cùng tới Quỷ Mị sơn trang liền thở phào, có tu sĩ Kết Đan đồng hành cũng tốt, lúc vào tới địa bàn Quỷ Mị sơn trang sẽ an toàn hơn.

Kim Phi Dao đi theo bọn họ bay gần mười ngày cũng tới được địa phương quen thuộc kia, sơn mạch nơi Quỷ Mị sơn trang ẩn mình trong cấm chế.

Lần này không giống như khi nàng tới một mình, không cần phải tìm cửa vào bởi vì đang có không ít tu sĩ đang lục tục chạy tới một chỗ, nơi có một mảng cấm chế đã biến mất.

“Rốt cục là dạng phản đồ gì mà cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng tới thế này? Việc không nhỏ nha.” Kim Phi Dao vừa mới nhìn thấy một gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ hóa thành một đường lục quang lướt qua trên đầu nàng, còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng đã tiến nhập vào trong cấm chế của Quỷ Mị sơn trang.

Kim Phi Dao đi theo mấy chục tên tu sĩ Trúc Cơ phi vào trong cấm chế.

Cũng thấy hoa mắt như lần trước, sau đó Quỷ Mị sơn trang liền xuất hiện, nhưng cảnh tượng bên trong khiến Kim Phi Dao giật mình. Trong không trung chi chít năm, sáu trăm tu sĩ, bay cao nhất là tu sĩ Nguyên Anh, ở giữa là tu sĩ Kết Đan còn tu sĩ Trúc Cơ thì bay thấp nhất hoặc trực tiếp đứng dưới đất.

Những phàm nhân trong thôn trấn phía dưới đều bị dồn đến một cánh đồng phía xa, bọn họ hoảng sợ tụ tập cùng nhau, không rõ nhiều tu sĩ cùng tới như vậy làm gì. Người lớn còn có thể tỏ ra bình thường chứ trẻ con thì đã khóc váng lên, những tiểu hài tử hơi lớn một chút thì đều bị trưởng bối dọa cho im miệng, còn những tiểu hài tử vẫn còn bú sữa thì hoàn toàn không để ý đến những thứ đó, há miệng oa oa khóc không ngừng khiến mẫu thân phải vội vàng dỗ.

So sánh với phàm nhân đang hoảng loạn bên dưới, trên Quỷ Mị sơn trang lại hoàn toàn yên tĩnh, không hề có chút động tĩnh nào.

“Động tĩnh lớn vào, khiến cho gà bay chó sủa là tốt nhất.” Kim Phi Dao ăn một cây kẹo hồ lô mua trong thành Thái Bình, ôm tâm tình xem náo nhiệt mà nói.

Những tu sĩ Trúc Cơ kia sau khi tiến vào Quỷ Mị sơn trang liền tản đi tụ tập với các sư bá sư thúc của mình, chỉ có Kim Phi Dao là tự tìm lấy một góc vắng vẻ, lẳng lặng ngồi trên phi thảm.

Nói là vây diệt nhưng Kim Phi Dao đã ăn xong ba mươi cây kẹo hồ lô rồi vẫn không thấy có ai xuất thủ hay cổ động gì cả, tất cả mọi người đều chờ đợi.

“A? Hết kẹo hồ lô rồi.” Sờ sờ túi càn khôn, Kim Phi Dao phát hiện hơn tám trăm cây kẹo hồ lô mua ở thành Thái Bình đã không còn, rõ ràng nàng nhớ là vẫn còn một ít mà, chắc chắn là đã bị hai con ếch đằng sau ăn mất rồi, đúng là không nuôi nổi chúng nó nữa, hay là bán phắt đi.

Bực tức, Kim Phi Dao lấy ra một cái bình cao đến hai thước, nhổ một cây trâm cài Thông Thiên Như Ý trên đầu xuống, hóa thành chiếc đũa chọc vào trong bình mà ngoáy. Chỉ chốc lát sau đã thấy nàng ngoáy ra một cây kẹo mạch nha óng ánh to bằng nắm tay. Nàng ngồi trên phi thảm ăn kẹo vui quên trời.

Tuy nàng đã chọn chỗ ít người nhưng ở đây làm gì có ai mà ánh mắt không như điện, thị lực siêu tốt chứ, hành động ngây thơ của Kim Phi Dao khiến cho người chung quanh phải ghé mắt.

Nhìn nàng vừa bay vừa ăn, chỉ một lát đã ăn hết bình kẹo mạch nha, lại lấy ra một hộp thức ăn mười tầng. Hộp thức ăn mở ra trải khắp phi thảm, bên trong đầy những quả khô, quả vỏ cứng ít nước và đủ loại đường, bánh điểm tâm. Hai con ếch to bằng bàn tay đang ngồi ở đó cắn đồ ăn răng rắc răng rắc.

Những tu sĩ kia cứ thế nhìn nàng ăn, vỏ quả rơi xuống từ phi thảm của nàng như những bông tuyết khiến bọn họ tự dưng cảm thấy có chút phiền lòng.

Liếm liếm ngón tay, Kim Phi Dao và hai con ếch đã ăn xong các thứ trong hộp, ngay lúc ai cũng nghĩ nàng đã ăn đủ rồi thì nàng sờ soạng vào túi càn khôn một cái, ôm ra một đống lương khô tự chế và mấy cái bánh nướng nhân thịt thú rộng ba thước, sau đó thấy nàng cầm cái bánh nướng như ôm một cái chăn, lẹp bẹp ăn tiếp.

“Sao lại thế này? Lão quỷ Hoa Nam Chí này sao còn chưa ra, muốn chúng ta đợi tới khi nào chứ.” Thời tiết khô nóng và cái máy ăn bên cạnh khiến người ta tâm phiền ý loạn, một gã tu sĩ Kết Đan bất mãn rống lên.

Ngoài Kim Phi Dao ra thì ai cũng có tâm tình như vậy, chẳng qua vì hàm dưỡng và khí chất tiên nhân mà không có ai mở miệng, làm bộ tĩnh tâm chờ đợi.

Thấy không có ai đáp lời, tu sĩ Kết Đan kia thở phì phì, lải nhải vài câu rồi dứt khoát bay xuống đất, tìm một chỗ râm mát mà ngồi.

“Người này thực không hay ho, không ai để ý đến hắn. Chắc chắn là hắn đói, trên người lại không có đồ ăn cho nên phiền lòng khí loạn.” Kim Phi Dao vừa cắn bánh nướng vừa nói với Mập Mạp và Đại Nữu.

“Ộp ộp!” Hai chúng nó mỗi con ôm cái bánh nướng, nghe nàng nói vậy thì đều đồng ý kêu lên.

Thật ra Kim Phi Dao cũng muốn tìm người nào đó để hỏi thăm rõ sự tình nhưng những kẻ tu vi cao thì bộ dáng phụng phịu trầm trọng, căn bản không thể tim được cơ hội mở miệng.

Ngay lúc nàng đang ăn vẫn có những tu sĩ khác lục tục tiến vào, trong đó không ít người quen biết nhau qua lại chào hỏi nói chuyện, chỉ có Kim Phi Dao là ngồi một mình một chỗ, vừa ăn và dựng thẳng lỗ tai nghe trộm bọn họ nói chuyện.

Rốt cục cũng ăn xong bánh nướng, Kim Phi Dao lại lấy ra ba quả hồng to bằng cái chậu, đây là quả lấy từ Lục Hình Ý động, lúc ở Hỗn Độn giới chưa ăn hết, vẫn cất giữ trong túi càn khôn.

Thứ này không có ở ngoài, khi nàng lấy ra lập tức có người chú ý tới, bốn phía trầm mặc một hồi, chợt nghe có nữ tu sĩ hừ lạnh, “Hừ, thô tục.”

Cầm quả to bằng cái chậu trên tay, Kim Phi Dao và Mập Mạp, Đại Nữu đồng thời cắn, tiếng rôm rốp ròn tan vang lên, truyền ra khắp bốn phía, nàng còn cố ý lớn tiếng khen: “Ngon!”

“Ta dùng cái này đổi một quả.” Đột nhiên, một người nhảy vào phi thảm, ngồi xổm xuống, vươn tay ra với Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao ngẩng đầu lên nhìn, một gã thiếu niên gần mười tuổi đang cười tủm tỉm nhìn nàng, tay cầm một khối linh thạch thượng phẩm.

“Tiền bối, không thành vấn đề.” Kim Phi Dao nhanh nhẹn cầm lấy linh thạch thượng phẩm, vừa vặn dành cho Mập Mạp dùng để tăng lên cấp năm. Sau đó, lại lấy ra một quả từ trong túi càn khôn đưa cho thiếu niên Nguyên Anh kỳ kia.

Thiếu niên kia cầm trái cây nhưng không lập tức rời đi mà ngồi luôn xuống phi thảm của Kim Phi Dao, cùng ăn quả hồng với các nàng.

Hai người, hai ếch lẳng lặng ăn xong, Kim Phi Dao do dự một chút, lại lấy ra ba quả hồng. Mập Mạp và Đại Nữu mỗi con một quả, nàng cầm một quả, sau đó đưa mắt nhìn sang thiếu niên Nguyên Anh.

Hắn cũng nhìn Kim Phi Dao, hai người nhìn nhau hồi lâu, thiếu niên Nguyên Anh chẹp chẹp miệng, lại lấy một khối linh thạch thượng phẩm đưa qua. Kim Phi Dao sang sảng cười, đưa quả hồng trên tay cho hắn, sau đó lại lấy ra một quả khác, cắn một miếng rồi nói: “Tiền bối, chỗ ta còn có không ít, ngài có muốn nếm thử nho khổng lồ không?”

Bình luận

Truyện đang đọc