TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Edit: Ladybjrd

“Tiểu Dao tới đây, ngươi cẩn thận nhìn xem xem có thể nhớ ra lúc trước vì sao lại cười không.”

“Ta không nhìn, đồ già mà không kính nhà ngươi.”

“Đến đây nào…”

“Không.”

Bạch Giản Trúc đột nhiên cảm thấy đùi mát mát, tâm thần cả kinh phục hồi tỉnh táo.

Hắn cúi đầu xuống nhìn, phát hiện Trúc Hư Vô đang ngồi xổm bên bờ ôn tuyền, một tay vén vạt áo hắn lên, tay kia đang dùng sức kéo Kim Phi Dao, muốn kéo nàng tới xem, mà Kim Phi Dao thì nghiến răng nghiến lợi bẻ ngón tay hắn, chết sống không muốn đi lại.

“Sư tổ, người lại dùng Không Linh Chi Âm với ta.” Bạch Giản Trúc nhất thời hiểu ra vì sao vừa rồi lại cảm thấy hoảng hốt, hắn tức giận nghiến răng kèn kẹt. Sư tổ lại dám sử dụng thuật Không Linh Chi Âm làm hắn tâm thần hoảng hốt mất tự chủ.

“A, nhanh như vậy đã bị phát hiện.” Trúc Hư Vô dường như không có việc gì thả vạt áo hắn ra, vỗ vỗ tay đứng dậy, kéo Kim Phi Dao ra nói: “Đây là tiểu sư muội của ngươi, đối ngoại nói là nữ nhi của ta, về sau ngươi phải chăm sóc nàng nhiều hơn. Ta thấy nơi này của ngươi rất tốt, vậy để nàng ở bên cạnh chỗ ngươi đi.”

“Không được.” Bạch Giản Trúc và Kim Phi Dao đồng thời từ chối.

“Không được? Ta bảo ở bên cạnh thì ở bên cạnh, nếu các ngươi cảm thấy có thể thoát được lòng bàn tay ta thì cứ việc thử xem.” Trúc Hư Vô nghiêm mặt, lạnh lùng nói.

Trong lúc đó hắn lại lén truyền âm cho Kim Phi Dao: “Nếu ngươi không muốn ở cạnh chỗ hắn thì hãy sớm nhớ ra xem vì sao lúc trước lại cười đi.”

Kim Phi Dao tức giận vô cùng, ai còn nhớ được loại chuyện này, hung tợn truyền âm lại, “Được rồi, ta nói, đó là vì nó không giống với ta cho nên mới cười. Được chưa hả, ngươi vừa lòng chưa?”

“Ngươi đừng có làm trò, làm sao ngươi có thể không biết sự khác nhau giữa nam nhân và nữ nhân, hơn nữa, Thanh Minh Nhãn của ta đã nhìn thấu tâm can ngươi. Vừa rồi tim ngươi đập nhanh hơn hẳn, ngươi đang nói dối.” Trúc Hư Vô giảo hoạt cười, nói với nàng.

Kim Phi Dao dở khóc dở cười thở dài một tiếng, “Ở thì ở, dù sao cũng không quan hệ gì.”

Trúc Hư Vô còn săn sóc an ủi: “Ta an bày ngươi ở đây cũng là vì suy nghĩ cho ngươi. Ngươi ngày ngày ở cách vách, lúc nào cũng có thể nhìn thấy Bạch Giản Trúc, nói không chừng có lúc nào đó đột nhiên nhớ ra. Ta cảm thấy, nếu ngươi không có việc gì thì cứ tới xem trộm hắn tắm rửa thêm vài lần, như vậy có thể nhớ ra được vì sao lạ cười.”

“Ta nói ta thật sự không nhớ là mình đã cười, ngươi có ép buộc ta cũng vô dụng, kể cả ngươi có cắt ra treo trước mắt ta cho ta nhìn hằng ngày thì ta cũng không nghĩ ra đâu.” Kim Phi Dao bị Trúc Hư Vô dây dưa, cảm thấy rất phiền.

Trúc Hư Vô không hề cảm thông, chỉ vỗ vỗ Kim Phi Dao, cổ vũ: “Ngươi cố gắng lên, dù sao nếu ta còn không biết thì sẽ không bỏ qua ngươi.”

“Thật là…”

Đoạn đối thoại sau bọn họ không dùng truyền âm, Bạch Giản Trúc đứng bên cạnh đương nhiên nghe rõ mồn một.

Đã quên? Nàng đã sớm quên chuyện ngày đó? Bạch Giản Trúc ngơ ngác nhìn Kim Phi Dao, quả thực không thể tin vào lỗ tai mình. Nếu đã sớm quên thì tức là mấy năm hắn đuổi giết nàng, chẳng phải nàng lừa hắn mà là thật sự không nghĩ ra.

Không được, phải nhịn. Ta hiện tại đã có tu vi Kết Đan kỳ, loại việc này không thể nào nhiễu loạn tâm thần ta được. Tâm ta đã kiên cố, chỉ một Kim Phi Dao căn bản sẽ không làm ta suy nghĩ. Bạch Giản Trúc hít sâu một hơi, ném hết những lời hai người này nói ra sau tai, làm cho trái tim bình phục trở lại.

Nhưng hai người lại không cho hắn cơ hội này, Trúc Hư Vô thu phục xong Kim Phi Dao liền bắt đầu giải quyết ân oán giữa Bạch Giản Trúc và nàng.

Trúc Hư Vô giao ra gói đồ lúc trước Kim Phi Dao đưa cho hắn, sau đó vô cùng cao hứng mở ra, “Ngươi đừng có giận nàng nữa. Ngươi xem, đây là quần áo lúc đó của ngươi, Tiểu Dao vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, còn vá lại giúp ngươi nữa.”

Tay cầm ngoại sam của Trúc Hư Vô run lên, nụ cười lập tức đông cứng, sau đó hắn nhỏ giọng hỏi Kim Phi Dao: “Không phải ngươi nói đã giặt sạch lại còn vá chỗ rách rồi sao?”

“Đúng thế, giặt sạch và vá hết rồi, sao?” Kim Phi Dao đứng một bên, khó hiểu hỏi.

“Vậy mấy vết phân kia là sao? Chẳng lẽ ngươi nuôi mèo? Lúc ngươi không chú ý nó đã lặng lẽ đi bậy ra đó?” Trúc Hư Vô giơ ngoại sam ra xa, chỉ sợ mùi thối bay vào mũi.

Sắc mặt Kim Phi Dao lập tức xanh mét, nàng rít qua kẽ răng: “Ngươi không nhìn kỹ được à? Mắt của Nguyên Anh kỳ chết ở đâu rồi? Đó là do vá bằng da thú màu vàng, ai nói là phân?”

“Hả?” Trúc Hư Vô sửng sốt, vội vàng nhìn lại, quả nhiên không phải phân mà là da thú.

“Ngươi đúng là nữ nhân sao? Hơn nữa, tu bổ cái này là phải dùng phương pháp trúc khí, ngươi đến Kết Đan vẫn chưa từng luyện khí sao? Thủ pháp quá vụng về, còn kém hơn cả Luyện Khí kỳ.” Trúc Hư Vô nhìn những mụn vá giống như đống phân chó nằm trên mặt tuyết trắng kia, bị tay nghề của nàng chấn kinh.

Kim Phi Dao hung hăng trừng mắt với hắn, đây là cái thứ hai nàng thử vá sau khi vá cái túi trữ vật kia, còn ngượng tay, đương nhiên có chút không dễ nhìn. Nhưng nói là phân cũng quá đáng quá, năm đó nếu không phải Lang ma đầu không thích mặc bạch y thì cũng đã lấy mặc rồi, người ta Hóa Thần kỳ còn không nói khó coi, ngươi lại còn ghét bỏ.

Không biết Lang ma đầu nghe được lời này thì có đánh nàng thành đầu heo hay không, còn Bạch Giản Trúc thì mặt đã không còn biểu cảm.

“Giản Trúc à, ngươi mặc thử xem, đây là tâm ý của Tiểu Dao đó.” Trúc Hư Vô ướm bộ áo trắng điểm đốm vàng lên người Bạch Giản Trúc, sau đó đứng xa xa nhìn lại cẩn thận, gật đầu nói: “Rất vừa người a.”

“Đương nhiên vừa người, bộ đồ này vốn là của hắn mà.” Kim Phi Dao đứng một bên nhẹ giọng đáp.

Trúc Hư Vô lại lấy từ trong túi càn khôn ra một ít linh thạch và bình ngọc, cười nói: “Cái khố này thì ta sẽ không giúp ngươi mặc, đây là linh thạch và đan dược của ngươi, Tiểu Dao cũng đền cho ngươi rồi, ta để hết ở trong này.

Sau đó, hắn lại đẩy Kim Phi Dao, “Tới, không hải ngươi muốn nhận sai sao!”

Kim Phi Dao đành phải đi tới phía trước Bạch Giản Trúc, cười tủm tỉm nói: “Bạch ca ca.”

Một tiếng Bạch ca ca làm cho Bạch Giản Trúc nổi hết da gà, lại nhìn nàng trưng ra vẻ thuần lương, hắn cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh, Dạ Xoa xuất thế.

“Bạch ca ca, lần trước là ta không tốt, ta không nên lấy đồ của ngươi. Hiện tại ta nhận lỗi với ngươi, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, không so đo với ta được không?” Kim Phi Dao dùng chiêu thuật phổ biến của nữ tu, kéo tay Bạch Giản Trúc, hờn dỗi lắc lắc.

Nhìn sắc mặt dị thường khó coi của Bạch Giản Trúc, lại không thốt nổi lời nào, nàng nghiêng đầu cười hì hì với Trúc Hư Vô; “Trúc ca, Bạch ca ca đã không giận ta nữa, ta rất vui.”

“Vậy thì chúng ta đi thôi. Giản Trúc, hãy thay quần áo rồi tới Hư Thanh điện. Nếu ngươi nguyện ý thì mặc bộ quần áo vá này cũng được, chúng ta đi trước đây.” Trúc Hư Vô vừa lòng gật đầu, kéo Kim Phi Dao còn đang tươi cười bay qua tường trúc.

Bạch Giản Trúc ngơ ngác đứng trong ôn tuyền nhìn theo bóng dáng bọn họ trèo tường ra ngoài, lại nhìn bàn tay Kim Phi Dao bị Trúc Hư Vô kéo, chỉ cảm thấy nước ấm trong ôn tuyền trở nên lạnh lẽo thấu xương. Đột nhiên, trong lòng hắn nhói lên, đầu choáng váng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào ôn tuyền.

Giải quyết xong Bạch Giản Trúc, Kim Phi Dao thật vui vẻ trông đợi vào chuỗi ngày ăn nhờ ở đậu trong Đông Ngọc Hoàng phái. Mà Trúc Hư Vô tuy không có được đáp án mà hắn đã đợi sáu mươi năm nhưng cuối cùng vẫn giữ được Kim Phi Dao ở lại cho nên tâm tình cũng không tệ.

Hai người trở lại Hư Thanh điện, một lát sau các đệ tử đã lục tục đến, ngoài vài tên đệ tử đã ra ngoài thì những người khác đều có mặt. Bạch Giản Trúc là người tới cuối cùng, sắc mặt hắn trắng bệch, bộ dáng như tâm mạch bị hao tổn, khiến các sư huynh liền tới hỏi thăm xem có phải bị tẩu hỏa nhập ma lúc tu luyện hay không.

Hắn có khổ mà không nói được, đành phải nói bản thân nhất thời nóng nảy khi tu luyện, không cẩn thận bị phản phệ. Lúc nói, Bạch Giản Trúc còn liếc nhìn Trúc Hư Vô và Kim Phi Dao, phát hiện hai người bọn họ còn đang tranh chấp về độ thoải mái của bảo tọa, căn bản không nhìn hắn ở bên này.

“Mọi người yên lặng, sư tổ có chuyện nói với mọi người.” thấy người đã tới đông đủ, Trúc Vô đi lên phía trước nói.

Tất cả lập tức yên lặng, quay ra nhìn sư tổ. Bọn họ đã nghe nói việc sư tổ mang theo một nữ tu sĩ về, bảo là nữ nhi, nhưng hiện tại nhìn hai người bọn họ thì cảm thấy thật quá hoang đường. Không nói đến chuyện người này là người quen, kể cả là người không quen thì cũng có thể nhìn ra hai người này căn bản không hề có chút quan hệ huyết thống nào.

Trúc Hư Vô ngồi trên ngôi báu, hắng giọng, chỉ vào Kim Phi Dao bên cạnh nói: “Vị này là tiểu sư muội Kim Phi Dao của các ngươi, tạm thời sẽ ở trong Hư Thanh điện chúng ta, tuy không phải là đệ tử của ta nhưng lại hơn hẳn đệ tử. Các ngươi một đám cả ngày chỉ biết tu luyện, rất không thú vị, nàng là tới chơi với ta. Tuy nhiên, nàng bảo nếu cứ ở đây ăn không uống không thì cũng ngại cho nên vài việc trong môn phái như ăn tiệc uống rượu mừng cứ bảo nàng đi hỗ trợ.”

“Chào các vị sư ca, ta tên Kim Phi Dao, còn cần các vị sư ca chiếu cố nhiều hơn.” Kim Phi Dao tươi cười chào hỏi với các nam nhân phía dưới.

Trúc Vô và Trúc Hữu lập tức liếc mắt sang nhìn nàng. Sao lại như vậy, không phải sư phụ nói đây là tiểu sư muội của ta sao, sao giờ lại biến thành sư muội của bọn họ? Vậy bối phận phải tính thế nào? Hơn nữa, trước đó còn nghe nàng gọi sư phụ là Trúc ca, vậy không phải là kéo cao bối phận sao? Xưng hô loạn cào cào như vậy mà truyền ra ngoài còn không làm người ta cười rớt quai hàm?

Phong Vân Trúc đứng bên cạnh Bạch Giản Trúc, nhỏ giọng nói: “Bạch sư đệ, không ngờ sư tổ lại mang nàng tới đây, lại còn cho ở bên cạnh đệ, đúng là gần quan được ban lộc nha.”

“Phong sư huynh, lộc này nếu huynh thích thì ta sẽ nhường cho huynh, nếu huynh không chê thì ta và huynh có thể trao đổi động phủ.” Bạch Giản Trúc khoanh tay, nghiến răng nói.

Phong Vân Trúc xòe tay nói: “Coi như hết, hiện tại đệ nghiến răng nghiến lợi như vậy, ta mà còn muốn đến ở chỗ của đệ thì đệ còn không ăn thịt ta sao?”

Bạch Giản Trúc hít sâu một hơi, không để ý đến Phong Vân Trúc nữa, hắn không muốn tâm mạch của mình lại bị hao tổn.

Bình luận

Truyện đang đọc