TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Edit: Ladybjrd

Kim Phi Dao bị Diệu Ngữ chân nhân nhiệt tình lôi kéo, lúc Trúc Hư Vô chuẩn bị chạy tới bên cạnh thì nàng ta lại nói muốn tán gẫu vài chuyện của nữ nhân với chất nữ không muốn để nam nhân nghe được.

Đề tài hàn huyên thực chất không quan hệ gì với nữ nhân. Diệu Ngữ chân nhân dùng khẩu khí ôn nhu không ngừng hỏi thăm về thân thế của Kim Phi Dao, lúc trước tu hành ở đâu, quen Trúc Hư Vô như thế nào.

Thật ra việc này cũng không có gì bí mật, trừ bỏ công pháp tu luyện và việc đi tới địa giới Ma tộc, còn có quan hệ với Lang ma đầu thì những việc khác đều có thể nói ra.

Nhưng Kim Phi Dao lại không thích kiểu mang vẻ mặt tươi cười, coi đối phương là ngu ngốc rồi dùng thủ đoạn khách sáo để moi tin, nếu muốn biết thì trực tiếp hỏi là được, cần gì phải quanh co lòng vòng.

Vì thế nàng luôn mỉm cười, trả lời thì mơ mơ hồ hồ, còn thường xuyên lộ ra biểu cảm có chút thẹn thùng, không trả lời trực tiếp khiến cho Diệu Ngữ chân nhân rất sốt ruột.

Diệu Ngữ chân nhân cũng không phải kẻ ngốc, không tin Kim Phi Dao thực sự thẹn thùng, tu sĩ có thể Kết Đan làm gì có ai dễ bắt nạt. Kể cả là tu sĩ Kết Đan do môn phái nuôi dưỡng ra thì lúc Trúc Cơ kỳ cũng phải ra ngoài du lịch, loại tu sĩ Kết Đan nhát gan dễ dàng thẹn thùng như tiểu thư thế tục này tìm đâu ra chứ, lừa quỷ à!

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng người là do Trúc Hư Vô mang về, Diệu Ngữ chân nhân cũng không tiện dùng sức mạnh cứng rắn hỏi. Danh hào Dạ Xoa Ác Đồng của Trúc Hư Vô cũng không phải là tự hắn đặt cho mình mà là do hắn dùng thi thể của tu sĩ đổi lấy. Nếu Huyền Thiên công pháp không bá đạo như vậy thì ai sẽ nguyện ý cả đời trong lốt tiểu hài tử, không thể song tu cũng không thể trưởng thành chứ.

Tuy Diệu Ngữ chân nhân tiến giai Nguyên Anh kỳ sớm hơn Trúc Hư Vô nhưng vẫn tương đối cố kỵ thực lực của hắn. Ngoài chưởng môn sư huynh, những trưởng lão Nguyên Anh này cũng không có ai có tin tưởng dựa vào thực lực có thể hoàn toàn áp chế Trúc Hư Vô.

Cứ như vậy, Kim Phi Dao và Diệu Ngữ chân nhân mèo vờn chuột đi tới tiệc rượu.

Tiệc rượu tổ chức trên một cái hồ rộng tới trăm mẫu, trên mặt hồ có một nhà thủy tạ lộ thiên rất lớn, bốn tấm ván gỗ thật dài làm cầu nối nhà thủy tạ với bờ hồ.

Trên nhà thủy tạ đã sớm bày biện năm, sáu mươi cái bàn thấp, khoảng hai mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ đang đi qua đi lại trong nhà thủy tạ, không ngừng mang rượu và thức ăn tới.

Từ rất xa, Kim Phi Dao đã ngửi thấy mùi thức ăn, tâm tình nàng rốt cục cũng thoải mái, còn tưởng rằng những tu sĩ Nguyên Anh này chỉ thỉnh thoảng uống chút rượu, ăn thêm chút hoa quả rồi thôi cơ.

Vừa tưởng tượng đến rượu với hoa quả, nàng đã cảm thấy bụng cào lên, mấy thứ đó đúng là không phải cho người ăn mà. Nàng hoàn toàn không hiểu những tu sĩ kia, chỉ một chùm nho là có thể nhắm với rượu đến vài canh giờ, có lúc lại còn làm thơ, chẳng lẽ không thấy không thoải mái sao?

Diệu Ngữ chân nhân vẫn lôi kéo Kim Phi Dao, đến tận nhà thủy tạ cũng không chịu buông tay, kéo nàng ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, còn Trúc Hư Vô lại tìm một chỗ thật xa Kim Phi Dao mà ngồi. Mọi người an vị hết, các loại thức ăn còn bốc hơi nóng liền được bưng lên.

Kim Phi Dao vừa thấy rượu và thức ăn trên bàn, nhất thời bị chấn kinh.

Trên bề mặt rượu trong chiếc chén ngọc đầu rồn kia đang phiêu miểu một tầng linh khí màu trắng, linh khí này còn nồng đậm hơn trong rượu Bách Linh nhiều. Lại nhìn sang thức ăn trên bàn, không chỗ nào không có linh khí bay nghi ngút, ngay cả cái khay đựng hoa quả cũng thải quang chớp động, linh khí bức người khiến người nhìn hoa mắt, không thấy rõ rốt cục là những loại quả gì.

Trên mỗi bàn bày gần mười món ăn, không nói đến những món thịt đầy linh khí, ngay cả ba bàn thức ăn chay kia cũng có linh khí lưu chuyển.

Kim Phi Dao nhìn những thức ăn này đến sững sờ, không rõ là loại thịt thú gì mà lại có nhiều linh khí như vậy, lại không bị phiêu tán. Nghĩ nghĩ, lúc ở trong nhà Bố Tự Du dường như thức ăn không có linh khí bay ra. Chẳng lẽ ngay cả cách nấu cơm của hai tộc cũng khác nhau?

Diệu Ngữ chân nhân nhìn bộ dáng nàng, đoán là chưa từng được ăn thức ăn như vậy liền nhẹ giọng nói: “Trước kia Tiểu Dao chưa từng ăn đồ ăn như vậy hả?”

“Đúng vậy, thức ăn trước kia ta ăn dù có quý thế nào cũng không có linh khí bay nồng đậm như thế này.” Kim Phi Dao gật đầu đáp.

Diệu Ngữ chân nhân cười cười giải thích: “Những đồ ăn này cũng giống bình thường, chỉ là nếu dùng củi lửa bình thường nấu nướng thì linh lực chứa đựng chỉ là linh lực có sẵn trong nguyên liệu. Còn những món ăn này đều do tu sĩ Kết Đan dùng chân hỏa nấu ra, ngoài việc giữ lại linh khí trong nguyên liệu còn có thể cô đọng linh khí giống như luyện đan vậy. Mỗi món ăn đều có thể so sánh với đan dược tam, tứ phẩm, lại không cần phải ngồi xuống hấp thu, chỉ cần ăn vào là có thể tự hành hấp thu.”

“Lợi hại vậy sao? Vậy nếu được ăn hàng ngày không phải tu vi sẽ tăng vọt sao!” Kim Phi Dao kinh hỉ nhìn Diệu Ngữ chân nhân, cảm thấy việc mình đến Đông Ngọc Hoàng phái đúng là một việc đúng đắn, nơi này quả thực là được chuẩn bị cho riêng mình.

Diệu Ngữ chân nhân bị lời của nàng làm buồn cười, “Nào có tốt như vậy, để làm ra những thức ăn này cần tiêu phí rất nhiều tinh lực, còn khó hơn cả luyện đan. Bình thường chỉ có sinh nhật của trưởng lão hoặc chưởng môn, hoặc là có đại sự của môn phái mới nấu, bình thường làm gì có ai rảnh mà tiêu phí nhiều tinh lực như vậy để làm.”

“Không phải là ngày nào cũng được ăn sao!” Kim Phi Dao nhất thời cảm thấy thất vọng cực kỳ, còn tưởng rằng ngày nào cũng có để ăn chứ.

Tuy nhiên, nghĩ lại thì dường như bọn họ không có việc gì liền làm tiệc rượu, kể cả không có đồ ăn tốt như vậy thì dùng đồ ăn của nhà bếp cũng xong, có sẵn còn tốt hơn tự mình làm nhiều. Vì thế Kim Phi Dao liền vui vẻ, tha thiết mong chờ nhìn bốn phía, trong lòng gấp gáp, sao còn không khai tiệc, cứ ngồi thế này làm gì?

Lúc này chưởng môn giơ chiếc chén ngọc hình rồng của mình lên, nói gi đó với mọi người. Lực chú ý của Kim Phi Dao đều để ở thức ăn trên bàn, không nghe thấy bất cứ lời nào của chưởng môn, chỉ trông ngóng đến lúc ăn.

Trúc Hư Vô cũng không nghe chưởng môn nói gì, nhìn Kim Phi Dao đang chăm chú nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, hắn đã muốn cười.

“Chúc chưởng môn sớm ngày tiến nhập Hóa Thần kỳ.” Đột nhiên, mọi người đồng loạt giơ cao ly rượu, đồng thanh hô lên. Kim Phi Dao phục hồi tinh thần, cũng nhanh chóng giơ ly rượu lên, uống một ngụm hết sạch.

Nàng chép miệng, rượu này là rượu gì mà không có gì đặc biệt cả, thực ra rượu với Kim Phi Dao mà nói là chỉ để uống chứ không phải để thưởng thức. Hiện tại, rốt cục cũng có thể dùng bữa, nàng cầm đũa, trong mắt lóe tinh quang.

Thấy Kim Phi Dao gắp một miếng thịt lộc nướng với lá diệp tháng năm, Diệp Ngữ chân nhân quay đầu, nhẹ nhàng bứt một quả nho năm màu cho vào miệng tinh tế thưởng thức. Nàng quay đầu nhìn về phía Kim Phi Dao, muốn hỏi xem vị thịt lộc như thế nào, nhưng Diệu Ngữ chân nhân lại thấy Kim Phi Dao đang đặt hai tay trên đùi, không hề ăn gì, Diệu Ngữ chân nhân liền cười, cho rằng Kim Phi Dao bị miếng thịt lộc làm cho mê mẩn thành như vậy. Đang định hỏi han một câu, nàng đột nhiên cảm giác không đúng, nàng nhìn lên bàn Kim Phi Dao, phát hiện chỉ có mâm không, ngay cả cọng hành cũng không có, chiếc bàn ngọc khắc khoa đang lấp lánh tỏa sáng giống như vừa được cọ rửa vậy.

“Chuyện này, đây là có chuyện gì?” Diệu Ngữ chân nhân nhìn mặt bàn rỗng tuếch, cảm thấy thập phần kinh ngạc, vừa rồi rõ ràng vẫn là một bàn đồ ăn, sao nàng vừa ăn một quả nho mà mâm đều đã được rửa sạch sẽ?

Kim Phi Dao cười cười với Diệu Ngữ chân nhân, sau đó liền cầm chiếc đũa vẽ vòng vòng lên bàn vẻ tội nghiệp. Nàng ngồi giữa các tu sĩ, trên bàn không có gì tự nhiên là lọt vào mắt người khác, đệ tử phụ trách bưng đồ ăn cũng ngây ngẩn cả người, nghi hoặc một lát mới tiến lên thu lại cái mâm không, một lần nữa bưng đồ ăn mới lên.

Đệ tử kia vừa mới đặt một bát canh lưỡi phượng lên bàn liền thấy Kim Phi Dao bê bát lên, đặt bên miệng hút vài hơi, đến lúc bỏ bát xuống thì trong bát đã trống không.

“A!” đệ tử kia nhịn không được thốt lên.

“Có gì mà chuyện bé xé ra to? Ngươi chỉ để ý bưng đồ ăn lên là được.” Từ Thương chân nhân cau mày, khẽ quát.

Thật là không hiểu quy củ, những tán tu chưa từng được ăn đồ tốt như vậy bao giờ, ăn uống thô lỗ như thế cũng là bình thường. Nếu chỉ vậy đã sợ hãi thì lúc truyền ra ngoài người ta còn nghĩ răng Đông Ngọc Hoàng phái ngay cả cơm cũng không đủ ăn.

“Dạ.” đệ tử kia phục hồi tinh thần, không nói nhiều, đặt toàn bộ thức ăn vừa mang tới lên bàn Kim Phi Dao.

Dọn đồ ăn xong, hắn vừa đứng dậy, thấy trước mắt lóe lên từng đạo tàn ảnh, hơn mười đĩa đồ ăn trên bàn lập tức trống không, mà nữ tu sĩ Kết Đan trước mắt lại đang nhìn hắn với vẻ mặt vô tội giống như chưa từng động vào vậy.

Nhưng trên bàn vẫn còn cái mâm không, đây là sự thật, tu sĩ Kết Đan vừa rồi không cần đến mười tức đã ăn hết bàn đồ ăn. Hơn nữa, đệ tử kia nghiêm trọng hoài nghi mâm đã bị nàng liếm qua, nếu không thì sao có thể sạch sẽ như thế.

Thọ yến vốn đang náo nhiệt bỗng chốc tĩnh lặng, mọi người đều kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao, ngay Từ Thương chân nhân cũng ngây ngẩn cả người.

Kim Phi Dao một lần nữa dùng đũa vẽ vòng vòng trên mâm, dè dặt cẩn trọng hỏi: “Không có sao?”

Đệ tử bưng đồ ăn hoảng sợ nhìn về phía Từ Thương chân nhân, mà Từ Thương chân nhân lại chuyển ánh mắt sang Trúc Hư Vô.

Trúc Hư Vô giống như không thấy được dị sự ở thọ yến, vẫn chậm rãi ăn từng miếng đồ ăn, uống từng ngụm rượu, vừa ăn vừa tinh tế thưởng thức, đầu cũng không ngẩng lên.

Từ Thương chân nhân đành phải trầm giọng nói: “Tiếp tục dâng đồ ăn lên.”

Hắn còn âm thầm truyền âm cho đệ tử kia; “Ngươi mau mau đi nói cho Lý Tư, bảo hắn nấu hết toàn bộ nguyên liệu nấu ăn sẵn có đi, nơi này có cái tàu há mồm. Ngàn vạn lần không được làm mất mặt Đông Ngọc Hoàng phái ta, nàng có thể ăn bao nhiêu, ta liền cho nàng ăn bấy nhiêu, thử xem là dạ dày nàng to hay là khố phòng Tiêu Thiên điện của ta lớn.”

“Dạ.” đệ tử bê đồ ăn nhanh chóng lui xuống, để đệ tử khác tiến tới đưa hoa quả. Họ đã tính trước định mức, còn sợ có ai đó đột nhiên tới mà đồ ăn không đủ cho nên đã chuẩn bị thêm ba phần, không ngờ hiện tại người khác mới ăn một miếng, nữ tu sĩ nửa đường xuất hiện này đã ăn xong hai phần, không nấu thêm thì chắc chắn không được.

“Mời mọi người dùng.” Không khí thọ yến thật sự quá lạnh, mọi người đều tập trung nhìn cái bàn trống trơn của Kim Phi Dao. Từ Thương chân nhân đành phải cười cười nói với mọi người, thọ yến của mình mà để không khí tẻ ngắt chính là điềm xấu.

Tựa hồ phát hiện như vậy thật không tốt, mọi người đều thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng dàm tiếu. Diệu Ngữ chân nhân tựa hồ rất hiếu kỳ với Kim Phi Dao, liền chuyển mâm đồ ăn của mình cho nàng, “Khẩu vị của Tiểu Dao thật tốt, chưa từng được ăn thức ăn như vậy thì ăn nhanh cũng là bình thường. Ngươi ăn mâm này trước đi, đồ ăn khác lát nữa sẽ được mang lên.”

“Cám ơn chân nhân.” Kim Phi Dao nhậnlấy đồ ăn, chỉ vỗ một cái, trong nháy mắt lúc nàng buông ngọc bàn xuống thì bên trong đã sáng loáng, sạch sẽ.

“Lợi hại…” Diệu Ngữ chân nhân không biết phải hình dung như thế nào, chỉ có thể nói ra hai chữ này.

Bình luận

Truyện đang đọc