TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Các tu sĩ Kỳ Thiên các tụ lại với nhau, không phải ngồi trên bồ đoàn thì là ngồi dưới sàn, bọn họ nhắm mắt, toàn thân chìm đắm trong tu luyện, từng luồng linh khí hội tụ chung quanh, chậm rãi bị hút vào cơ thể.

Giữa khung cảnh hài hòa đó lại có một tục nhân đang làm nhiễu loạn không khí yên tĩnh.

“Ngô sư huynh, huynh nói xem chúng ta có nên ném nàng xuống không? Như vậy thì tốt cho tất cả mọi người.” Một gã tu sĩ đột nhiên mở mắt ra, mặt không biểu cảm nói.

“Đỗ sư đệ, phải tĩnh tâm.” Một tu sĩ ngồi bên phải hắn lắc đầu khuyên nhủ.

“Rốt cục nàng ta tới thần cấp giới làm gì chứ? Chẳng lẽ Đông Ngọc Hoàng phái cố ý?”

“Trong khoang thuyền quá nặng mùi, hoàn toàn không thể hô hấp. Trong linh khí ta hít vào nồng đậm mùi thịt, làm sao có thể tĩnh tâm cho được.”

Có tu sĩ khác bị tiếng nói chuyện làm gián đoạn tu luyện, cũng tham gia thảo luận.

Xa xa, Kim Phi Dao đang bưng bát, vừa ăn vừa nghe bọn họ quang minh chính đại nói về mình.

Kim Phi Dao thực không hiểu, sáu bảy ngày nay nàng chỉ ngồi một chỗ ăn các thứ, đám tu sĩ Kỳ Thiên các kia có tất yếu phải nói nàng như vậy không? Hơn nữa, nàng nhăn mũi hít hít bốn phía, rất thơm nha, sao có thể nói là khiến người ta không thở nổi cơ chứ?

Bộp một tiếng, có người giẫm sàn đứng lên, hung tợn mắng: “Hôm nay nhất định phải bắt nàng đi ra ngoài, kể cả phải dùng đến vũ lực cũng không thể để nàng tiếp tục ở lại trong khoang thuyền.”

Kim Phi Dao nghe thế thì rất mất hứng, cầm đũa chỉ vào tu sĩ kia, nói: “Ngươi không phân rõ phải trái, ta đâu có làm ô uế khoang thuyền, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta đi ra ngoài? Mùi thơm như vậy, nếu ngươi không chịu nổi thì tự đi ra ngoài đi. Ta đã cho ngươi ngửi mùi thơm miễn phí, không thu linh thạch thì thôi, ngươi còn ghét bỏ ta.”

“Ngươi là một tu sĩ Kết Đan còn ăn liên tục cái gì, ngươi có ngừng ăn hay không? Ngươi có tin ta sẽ đập vỡ nồi của ngươi không hả?” tên tu sĩ kia thân hình cao lớn, phi thường cường tráng, vừa nhìn là biết trước khi Trúc Cơ chắc chắn mỗi bữa phải ăn tám bát cơm.

Kim Phi Dao chu miệng, bất mãn nói: “Các ngươi mấy trăm năm không ăn cơm, chẳng lẽ cũng không cho người khác ăn? Thật sự là bá đạo, sao không thấy các ngươi buốn bán lời linh thạch, luyện đan dược sau đó phân cho người khác? Yêu cầu đối với người khác thì cao, đối với bản thân lại phóng túng, thật không ra gì.”

“Già mồm át lẽ phải!” tu sĩ kia trừng mắt to như cái chuông đồng, tức giận đến mức muốn ăn người.

“Hừ, không chịu được thì ngươi ra ngoài hóng gió là được, đâu có ai cản ngươi.” Kim Phi Dao không hề lúng túng, cười nói.

Lời của nàng vừa dứt, chợt nghe thấy ngoài khoang thuyền nổ oanh một tiếng, có lôi điện đánh tới phi thiên thuyền. Thân thuyền rung lên một cái, tất cả mọi người im lặng, ngẩng đầu lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài.

“Thực là không có cách nào với các ngươi, tự dưng nổi điên.” Kim Phi Dao liếc nhìn bọn họ một cái, quay đầu tiếp tục ăn uống.

Trong khoang thuyền tranh cãi không ngừng, bên ngoài lôi điện đan xen, chưa tới thời gian một ly trà lại có một đường thiên lôi bổ lên phi thiên thuyền. Sau một lát rung động, chỗ bị thiên lôi đánh sẽ xuất hiện một mảng cháy đen.

Tuy trên thân thuyền vẽ đầy các loại pháp chú cường đại nhưng cũng chỉ là để thiên lôi không đánh vào trong khoang thuyền, còn thân thuyền thì càng ngày càng nhiều vết cháy đen do sét đánh.

Hừ, bên ngoài toàn là lôi điện, vậy mà lại bắt ta ra chịu chết, ta cũng không phải ngốc tử. Kim Phi Dao oán thầm, bất kể tu sĩ Kỳ Thiên các nói gì nàng cũng không chịu ra ngoài.

Ba ngày trước, Kim Phi Dao phát hiện phi thiên thuyền vẫn bay lên cao, xuyên qua tầng mây, đi tới độ cao mà tu sĩ chưa từng ngự khí phi hành tới. Dưới thân thuyền là một biển mây vô cùng vô tận, mây trắng giống như linh dương nàng nuôi ngày trước, từng con từng con đứng sát nhau, dày đặc.

Ánh mặt trời chiếu vào biển mây làm hiện ra một bức tranh đẹp như tiên cảnh.

Ngay lúc Kim Phi Dao mới nhìn vài lần, còn chưa kịp hưởng thụ cảnh đẹp này thì thấy toàn bộ tu sĩ Kỳ Thiên các trên sàn tàu nối đuôi nhau chạy vào trong khoang thuyền, mà trên sàn tàu đột nhiên hiện ra chi chít những pháp chú màu bạc, ngân quang chớp động, tư thế dọa người.

Đồng thời, nàng cũng nhìn thấy trong biển mây xuất hiện một mảng dày đặc gì đó đang nhanh chóng tới gần phi thiên thuyền.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Kim Phi Dao đi thần cấp giới, liền tò mò đứng lại một chút để nhìn, nàng trông thấy một đám chim to đến hai trượng, toàn thân màu đỏ lửa đang bay tới gần. Mấy con đi đầu há miệng phun ra một đoàn hỏa diễm, đánh tới Kim Phi Dao đang đứng trên thuyền.

Lũ chim này đều là yêu thú cấp bảy, số lượng chừng trên vạn con, Kim Phi Dao sợ tới mức vội quay đầu chạy về phía khoang thuyền.

Tu sĩ Kỳ Thiên các đang chuẩn bị đóng cửa, nhìn thấy Kim Phi Dao vọt tới liền để một khe hở cho nàng, đợi nàng tiến vào mới đóng kín cửa lại. Sau đó phi thiên thuyền phải dựa vào những pháp chú trên thân thuyền, mạnh mẽ bay trong hỏa diễm mà đám chim thả ra, trông như một cái bánh bao nướng di động.

Mất hai ngày mới thoát khỏi đám chim kia, sau đó thì tiến nhập tầng Mặc Vân. Ở đây không có chim, nhưng trong tầng Mặc Vân thì thiên lôi thi nhau bổ xuống bùm bùm như vũ bão. Mỗi lần phi thiên thuyền bị thiên lôi đánh trúng sẽ run lên không ngừng tựa như sắp rơi, sau đó ngừng lại được vài giây thì đợt thiên lôi tiếp theo lại đánh tới, khiến cho Kim Phi Dao kinh sợ.

Tuy nhiên, nàng vốn thần kinh thô, khẩn trương không bao lâu liền ném hết nguy hiểm trước mặt ra sau đầu, tiếp tục cuộc sống lúc trước.

Có đôi khi Kim Phi Dao nghĩ, Hùng ca vừa mới lấy được hồn đăng, sau đó đảo mắt liền thấy đăng diệt, vậy thì thật sự quá buồn cười. Trước khi chết, vẫn nên ăn nhiều một chút, làm ma no còn hơn quỷ đói. Nếu không đến lúc đó Hùng ca đúc tượng lại không khắc bánh bao, khắc hoa cúc thì xong đời.

Nàng nghĩ thông nhưng đệ tử Kỳ Thiên các lại không nghĩ thông. Mấy ngày nay tuy uy lực lôi điện yếu hơn lúc độ kiếp rất nhiều nhưng nếu để một đạo bổ trúng thì cái mạng nhỏ của họ cũng có thể đi tong. Vốn không tình nguyện lên thuyền, giờ nếu mà mất mạng nữa thì thật quá oan uổng.

Bọn họ khẩn trương muốn chết, đương nhiên cũng có tu sĩ lạnh nhạt nhưng chắc chắn không có ai cao hứng cả. Vậy nên bộ dáng nhàn nhã của Kim Phi Dao khiến bọn họ rất không thoải mái, hôm đó theo từng đạo lôi điện bổ xuống, tâm trạng bọn họ cũng càng ngày càng phiền chán.

“Các ngươi đừng náo loạn, chỉ cần có Chu sư bá ở đây, lôi điện sẽ không đánh vào trong khoang thuyền được đâu, ngồi xuống hết đi.” Một nam tử sắc mặt nghiêm túc ngồi trong góc đột nhiên lên tiếng nói.

Nghe xong lời hắn, sắc mặt không ít người hơi giãn ra, nhưng tên tu sĩ vừa rồi mắng Kim Phi Dao lại căn bản không nghe, mà chỉ vào Kim Phi Dao tiếp tục nói: “Dù sao ta thấy nàng vẫn không vừa mắt, để sét đánh nàng chết đi cho rồi.”

Tiếng hắn vừa dứt, oanh một tiếng vang lên, một đường sáng màu tím đánh xuyên qua sàn tàu, xuất hiện trước mặt mọi người. Sau đó trong khoang thuyền có vụn gỗ bắn lên, thân thuyền nứt ra từ giữa, chậm rãi bửa đôi ra.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, Kim Phi Dao lại càng mờ mịt.

Nàng ngẩng đầu lên, ngoài khoang thuyền toàn mây đen kịt, bọn họ nhìn thấy bên trong vài đám mây có lôi điểu thoáng hiện lên giống như tử long, vô cùng to lớn.

Kim Phi Dao bưng bát ngồi ở một mảnh khoang thuyền, thấy một gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ bay ra, hô to một tiếng: “Thuyền chú bị phá, mọi người hãy hết sức chạy về phía tây, đừng có dừng lại.”

“Chu sư bá!” các tu sĩ Kỳ Thiên các thấy hắn như thấy cứu tinh, vội hô lớn.

Sau đó, một đường thiên lôi màu tím vừa vặn bổ lên người Chu sư bá, dị thường huyễn lệ. Thiên lôi tan đi, Chu sư bá toàn thân tối đen đứng trong không trung, hoàn hảo không tổn hao gì, thân là tu sĩ Nguyên Anh, hắn vẫn đứng vững dù thiên lôi oanh đỉnh.

Chu sư bá lật tay, một đôi cánh màu đen hiện ra trên lưng, hắc sí chớp động tinh quang, hai cánh chấn động, Chu sư bá biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện lại đã ở ngoài trăm trượng.

Chu sư bá Nguyên Anh kỳ chạy…

Tu sĩ Kỳ Thiên các phản ứng rất nhanh, từng người xuất ra độn thuật bảo mệnh, toàn bộ bỏ chạy về hướng tây.

Người xui đi đâu cũng xui. Kim Phi Dao oán hận mắng một câu, đưa tay túm Mập Mạp và Đại Nữu, ném vào túi linh thú. Cũng không chú ý xem có bị người khác phát hiện ra hay không, thân thể nàng liền hóa thành Minh hỏa, sử dụng Minh hỏa độn chạy như bay về phía tây.

Nàng kéo theo hắc khí thật dài, vụt một cái bay qua bên người tu sĩ Kỳ Thiên các, nhảy lên tiền phương.

Mọi người mang các sắc mặt khác nhau nhìn hắc diễm tận trời, linh lực màu đen xen lẫn yêu khí phiêu tán bốn phía kia là thứ gì? Thật sự rất cổ quái.

Tuy rất tò mò về Kim Phi Dao nhưng thấy nàng vèo một cái vọt tới phía trước, bản thân tự nhiên cũng phải mau chóng lao ra khỏi tầng Mặc Vân, ở lại đây thêm một tức là sớm chết một tức.

“A”, một tu sĩ Kết Đan kêu thảm một tiếng, bị một đạo thiên lôi đánh trúng, nhất thời chỉ còn lại một nhúm cặn bã.

Ngay cả kẻ mà đầu luôn đặt trên mông là Kim Phi Dao lúc này cũng vô cùng cảnh giác. Nàng chưa từng có cảm giác sợ hãi như vậy, ngay cả lần đầu tiên nhìn thấy Lang ma đầu cũng không có nguy cơ cảm thế này. Trong đầu nàng lúc này chỉ có một ý niệm, nhất định phải chạy đi, chạy ra khỏi khu vực lôi điện này.

Nhưng mà, Kim Phi Dao cảm thấy trước mắt sáng ngời, thân thể đau đớn tê dại, sau đó nàng ngửi thấy mùi khét.

Ta sắp chết sao? Mang theo nghi vấn đó, Kim Phi Dao mất đi ý thức.

*********

Hai ngày sau, khắp Bắc Thần Linh giới đã lan truyền tin tức, Kỳ Thiên các lại tổn thất một chiếc phi thiên thuyền ở tầng Mặc Vân của thần cấp giới. Chiếc này là chiếc thứ mười một mà bọn họ bị tổn thất ở tầng Mặc Vân trong vòng trăm năm nay.

Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu. Trong khi các môn phái khác cười trộm thì Kỳ Thiên các đang sầu muốn chết. Ngoài việc mất đi một cái phi thiên thuyền rách nát thì bọn họ còn mất mười bảy đệ tử Kết Đan, còn có một tu sĩ Nguyên Anh chưa rõ sinh tử.

Mà ở Đông Ngọc Hoàng phái, sau khi nghe được tin tức này, Từ Thương chân nhân trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chỉ vì muốn tiễn bước Kim Phi Dao mà lại làm nàng chết, chẳng lẽ đây là thiên ý, ngay cả ông trời cũng không nhìn được?

“Chưởng môn, Trúc trưởng lão đã trở lại!” ngay lúc Từ Thương chân nhân muốn nói mấy câu cảm thán thì ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của đệ tử.

Sau đó liền thấy Trúc Hư Vô cười to đi đến, vui vẻ nói với Từ Thương chân nhân: “Sư huynh, ngươi nghe nói chưa, phi thiên thuyền của đám lão cẩu Kỳ Thiên các lại bị sét đánh ở tầng Mặc Vân đấy. Ha ha ha, lần này bọn họ tổn thất không ít đệ tử, ngay cả tên Chu Bản kia cũng sinh tử không rõ, không biết có phải là rơi vào bụng yêu thú nào rồi không. Ha ha ha ha.”

Bình luận

Truyện đang đọc