TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Edit: Ladybjrd

Nghe xong lời bọn họ, Kim Phi Dao cảm thấy Nam Phong Linh giới kia dường như rất thích hợp với mình. Một đám tà tu ở với nhau sẽ không có ai ghét bỏ nàng.

Nhưng nghĩ lại thì Kim Phi Dao lại thấy nàng tạm thời không thể rời khỏi nơi này. Hiện tại nàng ở cạnh Lang ma đầu vừa có đồ ăn, ở lại an toàn, nếu tùy tiện bỏ chạy thì chăc chắn sẽ bị đuổi bắt. Tưởng tượng cảnh mình được nhiều người nhòm ngó, mơ ước, nàng dường như có chút đắc ý.

Nghĩ tới nghĩ lui, Kim Phi Dao quyết định kết Nguyên Anh ở chỗ Lang ma đầu rồi tính tiếp, dù sao sau khi Nguyên Anh thì nàng sẽ khôi phục hình người, nàng không tin hắn còn có thể tiếp tục dùng hạng quyển khóa mình.

Chiếc thuyền bách thú cốt bay bay ngừng ngừng, hao phí mất mấy ngày mới đến mục tiêu. Trên đường phải đi qua mười mấy đảo nổi, lần nào cốt thuyền cũng phải dừng lại, sau đó vươn ra bốn cái chân bạch cốt cực dài, đi qua biển mây, sau đó mới tiếp tục phi hành.

Nhìn cảnh quỷ dị này, Kim Phi Dao không hiểu khe hở giữa các đảo kia rốt cục là cái gì, giống như kiểu ngươi đến địa bàn của ta, nhất định phải đi đường chính vậy, ngoài việc bắt người ta đi bộ ra thì không có tác dụng gì khác.

Mục tiêu chuyến đi là một hòn đảo nổi chỉ rộng khoảng năm mươi mẫu, trên đảo ngoài một bình đài chém từ một tảng đá khổng lồ ra thì chỉ là mặt cỏ xanh ngắt, không có cây cối, cũng không có một tảng đá có thể ẩn nấp, khiến người ta nhìn một cái là thấy hết toàn đảo, thật đúng là một nơi tốt để đám phán.

Vì tị hiềm, cốt thuyền đến tiểu đảo nổi vẫn phập phềnh trong không trung chứ không hạ xuống, đợi đến khi tu sĩ Nhân tộc cũng mở chiếc thuyền hoa lệ ra, mọi người mới cùng nhau đi xuống đảo nổi.

Lang lúc này mới rời khỏi lưng Kim Phi Dao, Kim Phi Dao cảm thấy lưng như sắp gãy rời ra, việc làm đệm đúng là không phải cho người làm mà. Lắc lắc bộ lông rậm, Kim Phi Dao cáo mượn oai hùm đi trước Lang, nghiêng nghiêng ngả ngả bước xuống cốt thuyền.

Nàng vừa xuống mặt đất đã nghênh đón ánh mắt lửa nóng và thù hận của tu sĩ Nhân tộc. Nàng đã ăn không ít tu sĩ, hơn nữa hiện tại lại nằm trong tay Ma tộc, thấy thế nào cũng là Nhân tộc bị lỗ, lại càng không nói Thao Thiết vốn là Nhân tộc, ban đầu là ngồi phi thiên thuyền của Nhân tộc tới thần cấp giới.

Loại cảm giác giống như ngày thứ hai sau khi gả nha hoàn ra ngoài mới phát hiện đó là một tuyệt tác mỹ nhân khiến những người này rất bất mãn.

Kim Phi Dao lúc này ra vẻ câm điếc, nàng cũng không muốn cho tất cả mọi người biết nàng là người khoác lớp da thú, nếu không có người tới trả thù thì phiền toái, vẫn nên giả vờ là yêu thú không hiểu chuyện thì hay hơn. Dù ngươi có thù oán cũng làm sao có thể so đo với một con yêu thú không hiểu chuyện? Hơn nữa, bây giờ còn đang là thời điểm hai tộc hợp đàm.

Trưởng lão từ Hóa Thần kỳ trở lên đều phải lên trên thạch đài để nói chuyện, còn những người còn lại của hai tộc thì đứng ra hai bên để phòng tránh phát sinh tranh đấu, Kim Phi Dao cũng bị để ở dưới đài.

Nàng không có hứng thú với việc đám phán này, lại càng không muốn bị Lang ma đầu dùng làm đệm, tự nhiên cũng thích ở dưới bình đài. Lười biếng nằm trên đất, Kim Phi Dao dùng móng vuốt nghịch nghịch bông hoa trong bụi cỏ.

Chỗ nàng nằm tương đối gần Nhân tộc, có thể là Lang vô tình, cũng có khả năng hắn cố ý làm như thế là muốn để cho Nhân tộc nhìn xem, ngay cả Thao Thiết ta cũng bắt được, các ngươi chỉ có thể đứng nhìn.

Tu sĩ Ma giới phần lớn đã gặp nàng, còn Nhân tộc lại không được vài người trông thấy, bọn họ tò mò đứng ở xa nhìn lại, cũng không có ai tiến lên. Tuy nhiên, một lát sau đã có người đi tới, đứng ở bên cạnh Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn. Sao lại là bọn hắn? Đó là Trúc Hư Vô sau khi đã nối hết xương gãy, phía sau hắn còn có Bạch Giản Trúc vừa đi vừa nhăn mày.

Đã là người quen, Kim Phi Dao cũng ngại nằm tiếp, nàng liền ngồi dậy. Tuy nhiên, với bộ dáng này của nàng thì kể cả là ngồi dậy thì trông cũng chỉ là một con yêu thú ngồi mà thôi.

Nàng không biết bọn họ định nói gì, liền ngồi im không hé răng nhìn hai người.

Mà Trúc Hư Vô nhìn nàng, thở dài một tiếng, lấy một ít hoa quả mà nàng để lại Hư Thanh điện lúc ra đi, đây không phải là tất cả số đó, chỉ là hai quả hồng. Những quả khác đã bị người Hư Thanh điện ăn sạch, hai quả này còn là do Trúc Hư Vô để quên trong túi càn khôn.

Đặt hai quả hồng khổng lồ trước mặt Kim Phi Dao, hắn đặt mông ngồi xuống mặt cỏ, vươn tay muốn sờ lông Kim Phi Dao, lại cảm thấy không được thích hợp lắm, thu tay lại cười nói: “Ta nghĩ giờ ngươi không ăn hoa quả nữa, tuy nhiên ta vẫn mang đến cho ngươi.”

Không ăn cái gì mà không ăn? Việc ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, trái cây ta cũng muốn lấy lại. Kim Phi Dao nhìn qua hai quả hồng, móng vuốt vươn ra gạt vào mồm, cắn cũng không cắn liền nuốt luôn.

Trúc Hư Vô thấy nàng ăn trái cây thì cười nói: “Dạ dày của ngươi còn lớn hơn trước kia nữa, chỉ đáng tiếc là ngươi lại biến thành Thao Thiết lúc vẫn Kết Đan. Ta thật có chút hối hận, nếu lúc đó ta nói rõ với ngươi rằng ta có thể lấy Thao Thiết ra khỏi cơ thể ngươi lúc người khác chưa phát hiện ra thì tốt. Giờ ngươi đã biến thành linh thú của người khác, còn bị xích cổ nữa, xem ra ma đầu kia đối xử với ngươi rất không tốt.”

“Sư tổ, ta có thể nói mấy câu với nàng không?” Bạch Giản Trúc đứng sau hắn, chau mày nói.

“Uh, ngươi nói đi. Chỉ cần không làm chuyện gì khác thường thì đám ma nhân kia hẳn sẽ không xuất thủ.” Trúc Hư Vô nhìn sang đám ma nhân bên kia, phát hiện bọn họ không hề tỏ vẻ cảnh giác, không hề lo sợ Thao Thiết bị cướp đi.

Thật ra những ma nhân đó đều bị sức ăn của Kim Phi Dao ép buộc muốn chết, hiện tại đều ước gì có người Nhân tộc bắt nàng đi, như vậy là bọn hắn được giải phóng. Lang đại nhân nuôi sủng vật, cuối cùng kẻ chịu tai họa lại là bọn hắn, đều đã sống mấy trăm đến hơn một ngàn năm mà cuối cùng lại phải đi làm đầu bếp.

Trúc Hư Vô không biết người Ma tộc đang nghĩ gì, nhìn bộ dáng lạnh nhạt tự nhiên của bọn họ lại nghĩ rằng trên người Kim Phi Dao có không ít cấm chế, sớm đã được canh phòng nghiêm ngặt rồi, người bình thường căn bản không trộm nàng đi được, cho nên mới dám mặc kệ Nhân tộc tùy tiện tới gần mà không tiến lên xem xét.

Bạch Giản Trúc nhìn chung quanh, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Kim Phi Dao, rõ ràng là có chuyện muốn nói lại không nói gì, trầm mặc nửa ngày.

Còn Kim Phi Dao thì cứ ngồi đó nhìn hắn, thấy hắn nửa ngày không nói chuyện, nàng hật muốn giơ móng vuốt ra tát cho hắn một cái. Lúc móng vuốt nàng vừa định động, Bạch Giản Trúc lại nói chuyện: “Hiện tại chắc chắn ngươi rất thống khổ, không bằng, ta đưa ngươi đi, thế nào?”

Hử? Kim Phi Dao đầu đầy mồ hôi, đây là ý gì?

Trúc Hư Vô cũng kinh ngạc nhìn hắn. Hắn nói cái gì vậy, gần ngàn người đang đứng ở đây, ngươi định xuất thủ thế nào!

Bạch Giản Trúc cũng không nhìn sang Trúc Hư Vô mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt thú sáng long lanh của Kim Phi Dao, tiếp tục nói: “Chúng ta quen biết hai trăm năm, từ kẻ thù thành hàng xóm, rốt cục cũng là quen biết. Tuy rằng đến giờ ngươi cũng chưa nói vì sao năm đó ngươi lại cười nhưng ta đã không còn rối rắm nữa rồi, trên đường tu tiên nếu tâm trí không kiên định thì sao có thể thành đại đạo. Ta có mang theo một viên Cửu Độc đan ở đây, sau khi ăn vào hai mươi canh giờ thì sẽ độc phát bỏ mình, như vậy ngươi sẽ không phải lo lắng chuyện ảnh hưởng tới hòa bình giữa hai tộc, cũng có thể giải thoát khỏi thống khổ hiện giờ.”

Ngừng một lát, hắn kiên định nói: “Người từ đầu muốn giết ngươi chính là ta, hiện tại cũng để ta đưa ngươi đi.”

“Giản Trúc, nếu tra ra thì ngươi sẽ chết.” Trúc Hư Vô nhịn không được, nhỏ giọng nói.

Bạch Giản Trúc hiên ngang lẫm liệt lắc đầu: “Sư tổ, ta không sợ. Mà Cửu Độc đan này phải hai mươi canh giờ mới có tác dụng, khi đó thì chuyện đã rồi, Ma tộc chắc chắn đã trở về hết, chỉ cần không thừa nhận thì không ai có thể nghi ngờ là chúng ta làm.”

“Aizzz, chỉ có thể như vậy. Nếu Kim Phi Dao ở đây, chắc chắn nàng cũng sẽ đồng ý. Nàng là người hướng tới tự do, sẽ không để mình biến thành bộ dáng này đâu.”

Kim Phi Dao thật sự không nhịn nổi nữa. Đại gia à, hiện tại ta có ăn có uống, có mặt trời ngày ngày phơi nắng, hai người các ngươi thế mà lại muốn hạ độc ta, lại còn trái một kẻ muốn tốt cho ta, phải một người vì ta suy nghĩ, các ngươi đang làm cái gì vậy chứ?

“Hai người các ngươi có bệnh à? Cửu Độc đan cái gì, muốn ăn thì các ngươi đi mà ăn.” Kim Phi Dao híp mắt, bất mãn nói với hai người bọn họ.

Nếu nàng còn không nói chuyện, không chừng hai người bọn họ còn có chiêu thức âm độc nào giấu sẵn, tùy thời có thể giết chết mình cũng nên.

Trúc Hư Vô và Bạch Giản Trúc nằm mơ cũng không nghĩ tới, con Thao Thiết này thế mà lại nói tiếng người, hơn nữa khẩu âm và giọng điệu giống hệt Kim Phi Dao. Hai người nhất thời ngây ngẩn cả người, kinh hãi nhìn nàng nửa ngày. Trúc Hư Vô thanh tỉnh trước: “Kim Phi Dao?”

“Uhm, là ta!” Kim Phi Dao lên tiếng.

Tựa hồ không thể tin được việc xảy ra trước mắt, Trúc Hư Vô vươn tay sờ sờ móng vuốt nàng, thấy Kim Phi Dao không lảng tránh, hắn thở dài: “Thật sự là ngươi. Ta còn tưởng rằng ngươi đã tiêu thất, hoàn toàn biến thành Thao Thiết. Thật không ngờ ngươi vẫn còn sống.”

“Làm các ngươi thất vọng rồi, không thể chỉnh chết ta.” Kim Phi Dao nhìn hai người, khó chịu nói.

Bạch Giản Trúc từ kinh ngạc chuyển sang mờ mịt, sau đó biến thành xấu hổ và giận dữ, không nói một câu, đứng lên rời đi, xen vào trong đội ngũ tu sĩ Nhân tộc.

Kim Phi Dao nhìn thái độ kỳ quái của hắn, khó hiểu hỏi: “Hắn lại kỳ quái cái gì vậy, đây là tự hắn muốn đầu độc chết ta trước, hiện tại hạ độc không xong còn mất hứng!”

“Ngươi biết rõ hắn không phải người như thế mà. Muốn ngươi chết còn không phải là do suy nghĩ cho ngươi sao.” Trúc Hư Vô cẩn thận đánh giá Kim Phi Dao, không thể nói rõ người này là người biến thành Thao Thiết hay là mượn thân thể Thao Thiết để hoàn hồn.

“Hai ngươi các ngươi lúc trước thì có mưu đồ với ta, hiện tại lại muốn giải thoát cho ta. Không phải là do thấy ta ở trong tay Ma tộc, sợ ta sau khi trưởng thành sẽ gây nguy hại cho Nhân tộc nên mới phái hai người các ngươi đến độc chết ta đấy chứ?” Kim Phi Dao chậc lưỡi hỏi.

Trúc Hư Vô xoa tay nói: “Một cái tát của ngươi ngày đó đã đánh cho xương cốt ta gãy bảy mươi ba chỗ, xuống tay cũng quá độc ác. Nếu ngươi biến thành Thao Thiết không có ý thức thì không nói, nhưng ngươi lại là nhân tâm thú thân, ta thật sự càng muốn giúp ngươi giải thoát rồi.”

“Ta trước tiên phải nói rõ một chuyện, việc ngươi gãy xương bảy mươi ba chỗ là do ngươi tự tìm. Ai bảo ngươi dám nổi tư tâm với ta, còn nói là bằng hữu để dụ ta. Hơn nữa, ta hiện tại sống rất tự tại, có ăn có uống lại an toàn, các ngươi đừng có tự cho là đúng, ảo tưởng rằng ta quá thống khổ. Không cần nghĩ cách giúp ta giải thoát gì cả, đám ma nhân kia cũng đang ước gì các ngươi giải thoát cho ta đấy, như vậy bọn họ sẽ không phải hầu hạ ta nữa.” Kim Phi Dao hừ hừ, nghiêm túc nhắc nhở.

Trúc Hư Vô kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi nói thật? Ngươi không đồng ý chết?”

“Ta nói thật, kẻ ngốc mới muốn chết. Ta giờ đang sống một cuộc sống của người giàu, hai người các ngươi đừng tới ảnh hưởng ta.” Kim Phi Dao phi thường khẳng định gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc