TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Lý Duệ đã chết, Kim Phi Dao ngoài việc biết nơi này là Thiên Đế Linh giới xa xôi và được quản lý bởi hoàng tộc ra thì cái gì cũng mù tịt.

Nàng đứng lên nhìn về phía hoàng thành, tựa hồ tin báo còn chưa tới. Chỉ cần nghĩ một cái là biết, một thủ vệ nho nhỏ thì làm sao có thể trực tiếp gặp người trong cung chứ, chắc chắn là phải báo cáo lên cấp trên, sau đó thủ trưởng lại báo cáo lên trên nữa, từng tầng từng tầng thông báo đến ngoài cửa cung, cuối cùng còn phải để những người có quyền mưu suy nghĩ một lát mới có thể thông tri cho hoàng đế.

“Mập Mạp, chúng ta vào thành!” đây chính là thời cơ tốt cho Kim Phi Dao chạy trốn, thời gian nửa canh giờ mới hết được một ly trà nhỏ, kể cả chưa thông báo vào cung thì hoàng thành cũng sẽ lập tức phái người xuất ra tiếp ứng.

Vì thế, Kim Phi Dao lấy túi càn khôn xuống, bảo Mập Mạp lấy ra hai tờ Ẩn Thân phù. Đây chính là lý do mà nàng không đặt thần thức lên túi càn khôn, lúc mình không có linh lực thì còn có thể để Mập Mạp tới giúp lấy này nọ, nếu không sẽ luống cuống tay chân.

Mập Mạp lấy hai tờ Ẩn Thân phù ra, lại lấy thêm hơn mười tờ cất vào túi càn khôn của mình rồi mới dùng yêu lực dán Ẩn Thân phù lên người Kim Phi Dao và mình.

Từ rất lâu trước kia Kim Phi Dao đã phát hiện ra linh thú cũng có thể dùng túi càn khôn và linh phù, chỉ là linh thú phổ thông không đủ linh trí, chúng nó không khống chế tốt linh lực cho nên mới làm cho người ta cảm giác rằng chúng không thể sử dụng pháp bảo.

Nhưng Mập Mạp còn biết viết cả chữ, Kim Phi Dao còn hoài nghi thần trí của nó không khác người thường là mấy, cho nên mở túi càn khôn gì đó là dễ như trở bàn tay. Vì nó sống quá giống người cho nên việc nó sử dụng túi càn khôn đều không có ai chú ý, không cảm thấy có gì đáng tò mò.

Hai nàng dán Ẩn Thân phù, liền thấy bên trong hoàng thành náo loạn như gặp phong tai, bùm một cái có hơn trăm tên tu sĩ chen chúc đi ra, tiến bước đến Sát Tiên đài.

“Đi mau.” Kim Phi Dao dẫn Mập Mạp nhảy xuống Sát Tiên đài, nhanh chóng chạy tới hướng hoàng thành.

Các tu sĩ kia mặc đồ giống hệt Lý Duệ, xem ra đề là quân thủ vệ hoàng thành, lướt qua đầu Kim Phi Dao, hùng hổ bay về phía Sát Tiên đài. Nàng cười trộm chạy tới cửa hoàng thành, lúc này cửa thành phi thường hỗn loạn, có thủ vệ quân đi ra đóng cửa thành, còn nghiêm tra những người đi vào.

Nhưng Kim Phi Dao dán Ẩn Thân phù, nghênh ngang né qua đám người đi vào hoàng thành của Thiên Đế Linh giới.

Phồn hoa cộng thêm xa xỉ, đó chính là ấn tượng đầu tiên của Kim Phi Dao với quốc đô của Long Uy quốc. Trên đường, nữ tử mặc kim mang ngọc, ngồi nhuyễn sạp điêu khắc linh tượng, được nam tử Ma tộc khiêng qua phố.

Nam tử Ma tộc?

Kim Phi Dao sửng sốt, đây là chuyện gì? Vì sao nam tử Ma tộc lại nâng sạp cho Nhân tộc?

Lại cẩn thận đánh giá trên đường, Kim Phi Dao liền ngây người. Nâng sạp thì thôi, còn có người kéo xe, trên người đeo còng tay xiềng chân, đi chậm còn bị Nhân tộc dùng roi da quật.

Bên cạnh có gần mười thiếu nữ Ma tộc đi qua, có vài người nhìn còn chưa trưởng thành, y phục các nàng không thể che nổi những cánh tay bị trói, một đoàn người bị kéo đến một tòa nhà hoa lệ. Ven đường còn có không ít người mặc đồ diễm lệ dừng bước nhìn đám nữ mà mà bình phẩm.

“Mấy nữ nô này đúng là trắng trẻo, không biết là nhà nào mua.”

“Còn có thể là nhà ai chứ, người cầm roi da không phải là quản sự Hoa Nô lâu sao, đây hẳn là hàng hóa Hoa Nô lâu mới mua về. Không bằng đêm nay chúng ta tới đó xem.”

“Đêm nay ngươi đi chỉ có thể tìm được mấy người cũ kia thôi, những tiểu nô lệ phấn nộn này thế nào cũng phải tắm rửa sạch sẽ rồi dạy dỗ một phen đã. Chắc chắn Hoa Nô lâu sẽ bán giá cao, đến lúc đó rồi đi cũng không muộn.”

“Dạy dỗ tốt cũng không thú vị, phải là loại hoang dã này mới thích.”

“Ha ha ha, Lưu hynh đúng là biết chơi nha.”

Kim Phi Dao đứng cách đó không xa, nhìn hai gã nam tử Nhân tộc chỉ chỉ trỏ trỏ mấy nữ nô, thấy nhóm nữ nô đi xa, hai gã nam tử mới chuẩn bị xoay người rời đi. Kim Phi Dao thấp giọng quát: “Mập Mạp, giết hai người bọn họ.”

Mập Mạp đang ngồi trên vai nàng, duỗi đầu lưỡi ra nhanh chóng đánh vào hai người kia. Hai tiếng phụp, phụp vang lên, thân hình hai người ngừng một cái, trước ngực xuất hiện một cái lỗ lớn, máu tươi không ngừng chảy ồ ồ ra.

“A, giết người.” trên đường có người phát hiện khác thường, quay sang nhìn thấy chỗ trái tim hai người trống rỗng.

Hai người ngã bịch xuống đất, bốn phía lập tức có đông đảo người vây lại xem, nhóm mỹ nhân thì cả kinh, hoa dung thất sắc, sợ tới mức chạy vội đi.

“Mập Mạp, không thể ăn loại rác rưởi này.” Kim Phi Dao đã rời khỏi con phố kia, ghét bỏ Mập Mạp ăn rác.

“Ộp.”

Đúng lúc này, từ hướng hoàng cung truyền đến tiếng chuông, mỗi tiếng vang lên lại như gõ ngay bên tai, chấn cho màng nhĩ run lên.

Người trên đường đều dừng bước chân, kinh ngạc nhìn về phía hoàng cung, ào ào nghị luận, “Có chuyện gì vậy? Tại sao chuông Thiên Uy lại vang lên?”

“Không biết, chỉ có lúc hoàng tộc tễ mới có thể gõ chuông Thiên Uy. Chẳng lẽ có hoàng tộc qua đời?”

“Không thể nào. Hiện tại bệ hạ, hoàng tử và các công chúa đều đang lúc tráng niên, thanh xuân hảo thì, làm sao có thể qua đời.”

“A, mau nhìn, có long xa đi ra từ hoàng cung kìa.”

Kim Phi Dao ngẩng đầu lên nhìn, từ trong hoàng cung có một chiếc xe kéo màu vàng bay ra, trên xe treo mành kim bích huy hoàng, phía trước xe là một người cao gần mười thước, mặc hoàng y, đội hoàng mạo, bề ngoài xấu xí vô cùng. Hắn đánh chiếc xe không có bất kỳ linh thú gì kéo kia, mang theo một đám tu sĩ Kết Đan hùng hổ cưỡi Thiên Giác thú lướt qua không trung hoàng thành, hướng tới Sát Tiên đài.

Người trên đường nhìn thấy chiếc xe này thì tất cả quỳ xuống, đầu không dám nâng, miệng hô “Điện hạ thiên tuế.”

“Khánh Kỵ kéo xe, thật uy phong nha. Điện hạ… Chẳng lẽ là một trong những vị hoàng tử?” Kim Phi Dao đứng nhìn, dù sao nàng vẫn còn ẩn thân, kể cả không quỳ thì cũng không ai thấy.

Mập Mạp nhìn thoáng qua chiếc xe kéo, tò mò hỏi: “Ộp ộp?”

Kim Phi Dao lắc đầu: “Không ăn, phẩm giai Khánh Kỵ quá thấp, hơn nữa giờ mới cấp năm. Hậu duệ thần thú như vậy có lẽ thánh đan chỉ bằng hạt vừng, không có chút tác dụng nào. Uy phong lẫm lẫm đi ngay trên đầu như vậy mà mùi còn bị hoàng tử trong xe lấn át, vật như vậy ăn không có ý nghĩa, ngay cả hương vị của tu sĩ Nguyên Anh mà cũng không áp chế được.”

Long xa đi qua, người đi đường lại đứng lên, nhưng sự việc hôm nay quá mức kỳ quái, mọi người đều ào ào nghị luận. Chuông Thiên Uy vang đủ hai mươi hồi mới ngừng lại, sắc mặt Nhân tộc trên phố đều thay đổi.

Theo luật pháp của Long Uy quốc, khi hoàng đế chết thì chuông Thiên Uy sẽ gõ hai mươi bốn tiếng, hoàng tử hai mươi tiếng, hoàng tôn thì mười tám tiếng. Cấp bậc công chúa chỉ gõ mười hai tiếng, vương gia thế tử tám tiếng. Hôm nay chuông kêu hai mươi tiếng mới ngừng chứng tỏ có một vị hoàng tử qua đời.

Hoàng đế đương nhiệm của Long Uy quốc có ba mươi bảy vị hoàng tử, bốn mươi mốt vị công chúa, hoàng tôn có một trăm hai mươi ba người, rốt cục là vị hoàng tử nào qua đời?

Những việc đó Kim Phi Dao không biết, vào hoàng thành nàng cũng không ngửi thấy mùi gì đặc biệt, lão long trên người nhị hoàng tử kia xem ra là tổ tiên bọn hắn dùng để bảo hộ con cháu. Tính ra thì hậu đại của hắn đúng là không tốt, đã chết bao lâu còn phải hóa thành rồng đến bảo hộ bọn họ, thật đáng buồn a.

So với hoàng tộc, Kim Phi Dao càng cảm thấy hứng thú với Linh giới này hơn, Ma tộc lại có thể trở thành nô lệ, nếu Lang đại nhân nhìn thấy cảnh tượng nơi này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Ma tộc cao ngạo thành nô lệ, nam vì nô nữ vì xướng, điều này khiến Kim Phi Dao có chút không kịp thích ứng. Đi tới đi lui, thời gian hiệu lực của Ẩn Thân phù đã hết, nàng đi vào một góc nhỏ, khôi phục thân hình.

Tu vi của Kim Phi Dao đã sớm khôi phục nhưng vì sợ Nguyên Anh kỳ quá mức dễ thấy, nàng áp chế tu vi đến Trúc Cơ kỳ. Người trở về báo tin lúc trước không thấy rõ nàng, hơn nữa lúc đó Mập Mạp cũng chưa nhảy ra cho nên tạm thời nàng vẫn an toàn.

Thủ vệ quân trên đường đông hơn, vẻ mặt khẩn trương nhìn chăm chú vào người đi đường, không buông tha bất cứ kẻ nào có vẻ bất thường.

Kim Phi Dao lững thững đi trên đường, vẻ mặt thản nhiên, không khí khẩn trương mà những thủ vệ quân đầy thành gây ra không hề ảnh hưởng đến nàng.

Đi tới đi lui, nàng tới trước một kiến trúc kỳ quái. Đó là một bức tường dài làm từ nham thạch quây thành hình tròn, bên trong thỉnh thoảng truyền ra từng trận tiếng reo hò, ở cửa còn có người ra vào, có vẻ phi thường náo nhiệt.

Nhìn nơi này, Kim Phi Dao đột nhiên sinh ra cảm giác quen thuộc, không tự chủ liền nhấc chân vào. Xuyên qua lối vào, trước mắt Kim Phi Dao xuất hiện một quyết đấu tràng vĩ đại.

“Bảo sao ta lại thấy quen như vậy, hóa ra là chỗ này.” Kim Phi Dao cười nói, năm đó ở thành Lạc Tiên nàng đã tới quyết đấu tràng không ít lần. Hiện tại lại nhìn thấy, đúng là có chút hoài niệm.

Bốn phía là bậc thang đá, trên đó ngồi đầy Nhân tộc, cả tu sĩ lẫn phàm nhân. Trong cái sân hình tròn ở chính giữa có một gã nam tử Ma tộc Nguyên Anh hậu kỳ, đầu đội một cái mặt nạ đã bị bắn đầy máu tươi.

Mái tóc dài màu đen rối tung sau lưng, bết mồ hôi, trên người mặc hộ giáp đơn sơ, tay phải cầm cái búa lớn to ba trượng. Trên búa loang lổ vết máu, nếu không phải nhìn ra đây là một pháp bảo bản mạng thì Kim Phi Dao còn tưởng rằng đó là đồ dùng của phàm nhân.

Hắn đang đối kháng mười tên tu sĩ Nhân tộc Kết Đan kỳ, xiềng xích dưới chân lóe hàn quang, khống chế hắn di chuyển trong vòng ba trượng. Hơn nữa, Kim Phi Dao phát hiện, hắn không sử dụng được pháp thuật, chỉ có thể dựa vào thân thể cường hãn đi đối kháng những tu sĩ Nhân tộc kia.

Chỉ cần hắn định sử dụng ma khí thì trên lưng sẽ xuất hiện đồ án màu vàng, mạnh mẽ đè ép ma khí.

“Quá không công bằng, đánh như vậy thì có ý nghĩa gì, thuần túy là chơi đùa người ta mà.” Kim Phi Dao đứng ở cạnh hành lang nhìn ma nhân trong sân, cảm thấy quyết đấu như vậy quá khoa trương, nàng chưa từng thấy cuộc so đấu nào mà lại cưỡng chế thực lực đối thủ như vậy.

Nàng vừa dứt tiếng, một người ngồi bên cạnh cười nhạt đáp: “Bọn họ thì tính gì là người, chỉ là nô lệ thôi, muốn công bằng cái gì?”

“Không cho ngươi nói bậy về Quỷ vương, hắn thật sự quá uy mãnh, bách chiến bách thắng, ta thích hắn nhất.” lời của người này đã làm mấy vị tiểu thư Nhân tộc ngồi gần đó trợn mắt.

Nam tử này không phục, xì một tiếng khinh miệt, “Này mãnh cái gì? Còn không phải là một con chó của Nhân tộc chúng ta sao?”

“Chó thì sao? Con chó uy mãnh như vậy ai mà không muốn chứ? Mấy con ở nhà ta quá yếu, ngày mai liền đưa bọn họ tới đây, còn không bằng để cho xỉ hổ thú cắn chết, ít nhất còn nghe thấy vài tiếng vang.” Mấy tiểu thư kia dùng quạt tròn che miệng, hờn dỗi nở nụ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc