TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Trong Quyết đấu tràng trừ bỏ Trị vương vẫn ngồi trên đài cao cân nhắc hành động về sau thì chỉ còn lại Kim Phi Dao đang cởi quần áo của Triệu Tử Dương và Quỷ vương.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Quỷ vương kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao, nàng đã cởi kim giáp của Triệu Tử Dương ra, đang chuẩn bị cởi áo lót bên trong.

Kim Phi Dao ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn: “Còn làm gì nữa, đương nhiên là tìm xem có thứ gì đáng giá không.”

“Mấy thứ này lấy đến có ích gì?” Quỷ vương chỉ vào đống rác trên đất, rất không hiểu hỏi. Hắn đang nói về bộ kim giáp đã bị đánh cho lồi lõm, không thể mặc lên người kia.

“Ngươi thì biết gì.” Kim Phi Dao lúc này mới lấy được túi càn khôn, liền ném kim giáp vào lòng Quỷ vương. Bộ kim giáp nện lên vết thương trên vai hắn, máu phun ra, hắn nhịn không được kêu a một tiếng.

Sau đó, nàng lại lục một lượt nữa, xác định không có bất luận thứ gì có thể dùng được nữa mới dừng lại, vỗ vỗ tay hỏi; “Kỳ quái, sao vẫn không có người dẫn chúng ta đi xuống, còn có trận thứ hai sao?”

“Này, còn đánh nữa hay không? Không đánh nữa thì cho chúng ta đi xuống. Một người xem cũng không có, để chúng ta đứng ở đây làm gì?” Kim Phi Dao nhìn chung quanh, phát hiện trên khán đài chỉ có mấy người Trị vương liền lớn tiếng hét hỏi.

Trị vương dở khóc dở cười nhìn nàng, khoát tay bảo thủ hạ đi qua đưa các nàng xuống. Đây là chuyện gì chứ? Làm như mình đến đây làm khách vậy. Quyết đấu tràng bị bọn họ nháo một trận trở nên quạnh quẽ dị thường. Trị vương nhìn Quyết đấu tràng trống rỗng, đột nhiên cảm thấy tham dự vào sự phân tranh quyền lực của bọn họ đúng là một sai lầm.

Cũng may là năm ngày sau đại hoàng tử muốn đích thân lên sân khấu, hẳn là có thể bán ra một ít vé. Đã nhiều ngày nay hắn đi tìm nô lệ ma nhân có tu vi cao, đợi chuyện này xong rồi về sau sẽ khai trương.

Trị vương ở đây đang đau đầu chuyện làm ăn, Kim Phi Dao thì tâm tình thư sướng, để Quỷ vương với bả vai bị thương ôm bộ kim giáp rách nát, còn mình thì cầm linh thương của Triệu Tử Dương. Pháp bảo của Chu Bân Vân và Trần Trung đều bị Minh hỏa đông lạnh, đánh thành toái khối, không còn khả năng sử dụng nữa.

Thấy hai thủ vệ có nhiệm vụ đưa bọn họ đi xuống cứ nhìn chằm chằm vào cây linh thương trong tay mình, Kim Phi Dao tức giận trừng mắt quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đây là chiến lợi phẩm của ta, ngươi muốn thì tự đi giết người mà kiếm.”

Vốn ấn theo quy củ nơi này, bất kể là bên nào tử vong, các thứ đều phải thuộc về Quyết Đấu tràng. Trước kia Quỷ vương giết chết bao nhiêu tu sĩ, đồ đều bị lấy đi, cái gì cũng không nhặt được. Thủ vệ bị nàng rống lên thì không dám đòi, ngay cả Trị vương cũng mặc kệ chuyện này, hắn vẫn nên ít quản chuyện linh tinh, cứ coi như không phát hiện ra.

Trở lại trong nhà giam, Quỷ vương lại bị đeo gông xiềng, Kim Phi Dao thì ở phòng bên cạnh. Cái giường hỏng đã bị nàng ném ra ngoài, các thủ vệ nhanh chóng đem tới một cái giường mới rồi chạy ra xa mà đứng, không dám tới gần.

Thấy bọn họ đứng xa, Kim Phi Dao lặng lẽ lấy Mật Vũ đan cấp ba trong túi càn khôn ra, đây là thuốc chữa thương, mặc dù không thể sinh cơ phục cốt nhưng cầm máu nhanh, cũng có công hiệu làm vết thương khép miệng. Nàng ném Mật Vũ đan cho Quỷ vương, tự mình ăn một viên rồi bắt đầu băng bó tay.

Chỗ các đốt ngón tay của Kim Phi Dao lộ ra cả xương, thoạt nhìn có chút đáng sợ, nhưng nàng chỉ bôi một chút Kế Ngọc cao rồi dùng vải băng lại.

Thấy nàng không nhăn mày lấy một cái, Quỷ vương nhịn không được khen:

“Thật sự là dũng mãnh.”

Ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, Kim Phi Dao nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thế này thì có gì là dũng mãnh, chẳng qua chỉ lộ ra chút xương, chẳng lẽ các ngươi chưa từng tu luyện công pháp trúc thể?”

“Công pháp trúc thể? Chưa từng nghe nói đến. Phần lớn công pháp của chúng ta đều là cướp từ tay Nhân tộc, sau đó truyền cho người khác. Tu luyện công pháp trúc thể có phải là sẽ giống như ngươi, dùng lực lượng thân thể là có thể đánh chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ?” Quỷ vương ăn Mật Vũ đan, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

“Cũng gần như thế. Công pháp trúc thể có rất nhiều loại, ta học một loại trong số đó.” Kim Phi Dao gật đầu đáp, nhìn thấy Quỷ vương bỏ mặt nạ ra, ánh mắt lóe sáng nhìn mình, nàng nhanh chóng nói thêm: “Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta sẽ không dạy ngươi đâu.”

Ánh mắt Quỷ vương lập tức ảm đạm, vô cùng thất vọng ngồi vào một xó.

Kim Phi Dao cũng không để ý hắn, cầm kim giáp rách nát tới, nhìn chung quanh nhà lao không có viên đá nào liền thừa dịp không ai chú ý, lấy ra một viên Cổ Linh Tâm. Thứ này không khác đá là mấy, mang ra dùng sẽ không bị để ý.

Cầm Cổ Linh Tâm, nàng gõ đều đều vào kim giáp, gò cho những chỗ bị nàng đánh khi nãy bằng phẳng lại.

Bộ kim giáp bị nàng gõ không ngừng, lại trở nên bằng phẳng rất nhiều. Giơ lên ngắm ngắm, Kim Phi Dao ném sang phòng giam Quỷ vương.

“Năm ngày sau mặc nó vào, ta cũng không muốn ngươi bị chết.”

Thấy hắn yên lặng cầm kim giáp lên nhìn, sau đó lại đặt sang bên cạnh, Kim Phi Dao tức giận nói: “Không phải là ta không muốn dạy ngươi, đó chỉ là nhấc tay chi lao. Công pháp này ta học được ở chỗ khác, bên trong bị lẫn vào thứ khác, ta lại không có cách nào tách ra cho ngươi. Kỳ thực các ngươi muốn học cũng rất đơn giản, chỉ cần ra khỏi Thiên Đế Linh giới, các Linh giới khác có rất nhiều công pháp, tùy tiện chọn một cái là được.”

“Tam hoàng tử bị ta xử lý ở Tinh La Linh giới, chắc chắn hoàng tộc biết đường đến Linh giới khác, sau này ngươi cứ đi hỏi công chúa Bình An, nàng chắc chắn sẽ một năm một mười nói hết cho ngươi.”

Trong mắt Quỷ vương một lần nữa dấy lên hy vọng, nhưng vẫn lo lắng nói: “Đường thông với Linh giới khác vẫn luôn ở đó, chỉ là không có Phá Lãng quy thì không thể đi. Phá Lãng quy lại nằm trong tay hoàng tộc, hơn nữa đã nhiều năm không sử dụng, chúng ta căn bản không có cách nào đi ra ngoài.”

“Phá Lãng quy?” Kim Phi Dao nghi hoặc hỏi.

“Uh.” Quỷ vương gật đầu đáp, sau đó nói cho Kim Phi Dao biết.

Nghe xong, Kim Phi Dao bừng tỉnh đại ngộ, bảo sao một Linh giới bế tắc thế này mà không có tu sĩ ở chỗ khác đến hủy đi, hóa ra là do có bình chướng thiên nhiên.

Ở bốn phía Thiên Đế Linh giới có một tầng loạn khí, hướng đi của dòng khí luôn bất định, sức gió lại lớn, trong đó còn xen lẫn không ít khe không gian. Nếu quả có tu sĩ muốn bay ra khỏi Thiên Đế Linh giới hoặc là từ bên ngoài tiến vào, cơ bản là không có khả năng.

Mà trên biển cũng dày đặc những dòng nước ngầm và lốc xoáy, chỉ có một đường an toàn, mà đường này chỉ có Phá Lãng quy mới biết. Phá Lãng quy to hơn ba mươi trượng, trên mai có thể tu kiến phòng ốc, cũng nghe hiểu tiếng người. Tuy nhiên, số lượng lại rất ít, vốn chỉ gần trăm con, lại bị hoàng tộc vì khống chế toàn bộ Linh giới mà giết gần hết, chỉ để lại một công hai mẫu.

Mà rùa con sinh ra xong cũng chỉ để lại một công một mẫu, để sau này khi đẻ trứng, ấp trứng xong thì cũng bị giết luôn, một lần nữa nuôi mới để phòng ngừa vạn nhất. Phá Lãng quy năm trăm năm mới đẻ trứng một lần, vì thế ngoài người của hoàng gia ra thì cũng chưa có ai được nhìn thấy Phá Lãng quy.

“Sợ cái gì, cướp một con về là được.” Kim Phi Dao rất bình thản nói. Nếu như vậy thì nàng muốn rời khỏi đây cũng phải bắt một con Phá Lãng quy mới được. Nếu đã chỉ hoàng tộc mới có, vậy tự nhiên là phải cướp một con, dùng một lần xong sẽ đưa cho ma nhân, nhìn sự túng thiếu của họ quá đáng thương.

Tuy nhiên, Kim Phi Dao cảm thấy đại hoàng tử đúng là biết chọn ngày. Năm ngày sau đúng là ngày ma nhân dự định cứu Quỷ vương, hắn lại muốn quyết đấu với Quỷ vương. Không biết trong đầu người này có cái gì, thật sự là nhàn rỗi vô sự mà. Nếu muốn đào tẩu thì pháp chú sau lưng phải làm sao?

“Này, tộc nhân của ngươi có biện pháp phá chú không? Bọn họ cũng không thể cứ thế đưa ngươi đi chứ?” Kim Phi Dao vuốt cằm, nhìn chằm chằm pháp chú sau lưng Quỷ vương, suy nghĩ xem có nên phá giải nó hay không.

“Ta cũng không biết, người truyền lời không nói.” Quỷ vương cũng không dám chắc, dựa vào trình độ của những ma nhân vùng núi kia, hẳn là không thể có cách giải chú. Nếu không giải được chú thì dù hắn có được cứu về cũng chỉ để làm bức tượng giữ vững niềm tin cho ma nhân mà thôi.

“Ngươi qua đây ta nhìn thử xem, tuy ta không tinh thông nhưng ít ra còn biết nhiều hơn các ngươi.” Kim Phi Dao ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay với hắn. Dựa vào chút công phu giải chú mèo quào học được từ Bố Tự Du, nàng muốn thử một chút, nếu có thể phá pháp chú thả Quỷ vương ra thì nàng cũng sẽ sớm lấy được quả Nhân Sâm mà chạy lấy người.

Quỷ vương ôm một tia hy vọng xoay người, đưa lưng về phía Kim Phi Dao, mà nàng cũng nhặt một cọng cỏ lên, khoa tay múa chân trên lưng hắn, ý đồ cởi bỏ pháp chú.

Hành vi của hai người bọn họ không có chút che giấu, rất nhanh đã có người chạy tới báo cho Trị vương biết, Trị vương hừ lạnh một tiếng, những kẻ này đúng là không biết tự lượng sức, pháp chú này là do quốc sư vẽ, cả đời hắn đều dùng để nghiên cứu pháp chú, cả quốc gia chỉ có quốc sư và mười bốn đệ tử là có thể vẽ pháp chú.

Mỗi mười năm, quốc sư sẽ chọn ra những hài tử có thiên phú trong dân gian để dạy pháp chú, trong suốt ngàn năm nay cũng chỉ thu mười bốn đệ tử.

Những ma nhân sơn dã này làm sao có thể phá được pháp chú của quốc sư? Thật sự là buồn cười.

“Mặc kệ bọn chúng, mua nô lệ và yêu thú mới mới là chính sự, cũng không thể cứ thế không làm ăn gì.” Trị vương lạnh lùng nói.

Hơn một ngàn năm mở Quyết Đấu tràng, mỗi ngày hắn thu vào mấy ngàn khối linh thạch hạ phẩm, ngày nào có Quỷ vương xuất trướng thì lên tới vạn khối. Đã nhiều ngày nay không có nô lệ và yêu thú, không thể làm ăn, Trị vương tổn thất rất lớn. Hắn hiện tại không có thời gian rỗi quản lý hai ma nhân này, phải nhanh chóng hồi phục sinh ý mới được.

Vì thế, các thủ vệ được lệnh, không để ý đến hai người Kim Phi Dao nữa, chỉ cần bọn họ không chạy trốn là được.

Năm ngày sau, rốt cục cũng tới ngày quyết đấu với đại hoàng tử.

Dân chúng tư tiền tưởng hậu, mặc dù có vết xe đổ là ba gã tướng quân bị giết nhưng vẫn tin tưởng đại hoàng tử không thể bị giết cho nên cuối cùng số người tráng lá gan đến xem đấu vẫn dày đặc khán đài. Tuy nhiên, nếu đại hoàng tử bị giết, kể cả có tận mắt chứng kiến, người nhiều như vậy, hoàng đế bệ hạ cũng không thể giết hết dân chúng được.

Toàn bộ dân chúng ôm tâm tình đó, đợi sự tình bình ổn rồi, bất kể là Quỷ vương chết hay đại hoàng tử chết, việc tận mắt được trông thấy vẫn đáng để khoe khoang.

Bình luận

Truyện đang đọc