TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Kim Phi Dao tức giận liếc mắt, “Ngươi còn không biết xấu hổ, phương diện này cũng có một phần công lao của ngươi đấy. Chẳng lẽ ngươi đã quên tên trận của ngươi là ở đâu ra? Còn không biết xấu hổ mà nói ta.”

Bố Tự Du nhún nhún vai, cười nói: “Chuyện đó đâu có liên quan gì đến ta, nếu không phải ngươi muốn đổ tội lên đầu ta thì ưu việt đó cũng sẽ không rơi vào ta được. Không phải ngươi cuối cùng cũng đi theo Lang đại nhân giết kẻ đó sao? Thứ nhặt được hẳn là tốt hơn tên trận nhiều.”

Nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, Kim Phi Dao ác thanh ác khí mắng, “Đừng có nói đến chuyện đó, có thể nhặt lại cái mạng đã là may mắn rồi, còn nhặt được cái gì khác nữa!”

“Rốt cục ngươi có muốn lấy nó không? Nếu không thì còn phải lên đường cho sớm.” Bố Tự Du chép miệng hỏi.

“Đương nhiên muốn!” thở phì phì đáp, Kim Phi Dao nhanh nhẹn cắt Thử Thiết, lấy thánh đan lớn bằng quả vải ra.

“Yêu đan yêu thú cấp bảy sao lại nhỏ như vậy?” Bố Tự Du nghiêng đầu nhìn, cảm thấy yêu đan này quá nhỏ.

Kim Phi Dao cất thánh đan đi, “Là tinh hoa cô đọng, chất lượng không phải ở thể tích.”

Sau đó, dưới sự thúc giục của Bố Tự Du, nàng thu hồi hết da thịt Thử Thiết rồi ngự thảm tiếp tục bay đi.

Lại không ngừng bay ba ngày ba đêm, ngay cả linh thạch cũng phải lấy ra để bổ sung linh lực, Kim Phi Dao rốt cục đuổi được đoàn xe của người thu mua Thiên phái.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy đoàn người thu mua của Thiên phái nhưng không cần phải hỏi, chỉ cần nhìn thoáng qua là Kim Phi Dao đã có thể khẳng định đây chính là bọn họ. Một con thuyền vàng chói mắt, trên thân thuyền viết mấy chữ “Thiên Phi Thiên Thuyền” cực lớn, trước sau có gần mười chiếc xe bay khác vây quanh. Trên những chiếc xe bay nhỏ có cả tiên nhạc diễn tấu, dọc đường đi vừa ầm ĩ vừa hoa lệ vô cùng, cứ như chỉ sợ người khác không biết bọn họ là người Thiên phái vậy.

Do ở những đường khác không an toàn, dễ gặp phải yêu thú cho nên các tu sĩ tu vi không cao lắm đều đi con đường này, phi thiên thuyền của Thiên phái khí phách mười phần, các tu sĩ gặp đoàn người bọn họ đều thối lui sang bên cạnh nhường đường. Từ xa Kim Phi Dao đã nhìn thấy có tu sĩ vì pháp khí phi hành không tốt, lùi lại chậm một chút mà bị mấy chiếc xe bay nhỏ kia ném một quả dưa hấu vào người.

Tu sĩ kia bị dọa, thiếu chút nữa vì linh khí hỗn loạn mà ngã xuống, người trên xe bay thì cuồng vọng cười, còn vừa chỉ trỏ vừa mắng.

“Thật bá đạo!” Kim Phi Dao chậc lưỡi, lại thấy phía sau phi thiên thuyền Thiên phái có một đám đông tu sĩ đang chậm rãi đi theo phía sau. “Sao lại thế kia? Ngoài đoàn xe còn có nhiều người đi theo như vậy sao?”

“Không phải. Lần đầu tiên ta tới, thấy cảnh này cũng tưởng là đoàn tùy tùng, sau này mới biết là không phải. Bọn họ là người đi đường thôi, không dám vượt lên trước đoàn xe Thiên phái, nếu tùy tiện vượt lên thì sẽ có người trên xe bay nhảy ra, đánh một trận vẫn còn là nhẹ, nặng thì trực tiếp toi mạng, vì thế bọn họ chỉ dám đi theo sau, không dám đi phía trước.” Bố Tự Du nói.

“Cái gì?” Kim Phi Dao nhất thời á khẩu không trả lời được, bá đạo đến mức này cũng thật quá, “Nếu có việc gấp thì phải làm sao? Ta thấy phi thiên thuyền này tốc độ không nhanh, hoàn toàn không phải toàn tốc phi hành, chẳng lẽ cứ phải đi theo phía sau?”

Bố Tự Du cười cười, “Nếu thật sự có việc gấp thì chỉ có thể đi đường nhỏ, có yêu thú cũng phải đi.”

“Vậy càng tiện, chúng ta trà trộn vào đoàn người theo sau, như vậy là sẽ biết bọn họ đưa đồ đi đâu. Đợi đến khi đám tu sĩ Hóa Thần kỳ kia đi rồi thì sẽ lấy đi thứ mà ta muốn, nếu quả có thứ khác thì cũng có thể thuận tay mang đi.” Kim Phi Dao cười hắc hắc, đây chính là cơ hội tốt đưa tới cửa, quang minh chính đại đi theo phía sau hoàn toàn không thành vấn đề.

Vì thế, hai người liền hòa vào đám tu sĩ kia. Các tu sĩ đó phần lớn là Trúc Cơ kỳ, nếu Kết Đan kỳ thì đã sớm đổi đường khác để đi. Sơn mạch chung quanh có nhiều yêu thú, thường có yêu thú cấp năm, cấp sáu lui tới, bọn họ thực sự không có cách nào khác ngoài việc đi theo phía sau.

Cơ bản bọn họ đều ôm một bụng oán khí, tức giận lại không dám lớn tiếng nói gì, tai của tu sĩ Hóa Thần kỳ rất thính, lại đều nhàn rỗi không có chuyện gì, chỉ ước gì tìm được vài người tới cửa tìm việc vui. Dù sao cũng chỉ vài ngày, không có cách nào khác, đành phải đi theo.

Kim Phi Dao vốn còn tưởng rằng chỉ có đoàn xe của Thiên phái mới như vậy, nhưng chỉ bay vài ngày, nàng đã thấy bất kể là phái hay linh phái, chỉ cần là ở trong địa phận của mình thì ngoài các tiểu đệ tử ra, người khác xuất hành đều mang theo một đoàn xe, chỉ khác Thiên phái ở độ lớn nhỏ và hoa lệ của đoàn xe.

“Thật là, có thời gian rỗi làm loại chuyện này còn không bằng mau mau đi một chút.” Kim Phi Dao là người ngoại giới, nói vài lời khó nghe cũng không vấn đề gì, nơi này vốn nổi danh là Linh giới tốt, sẽ không làm khó một người ngoại giới như nàng.

Bố Tự Du thấy nàng vừa nói chuyện lại vừa ném gì đó vào miệng, lại hỏi; “Ngươi lại đang ăn gì vậy?”

“Cái này, quả khô.” Kim Phi Dao giơ cái bọc giấy trong tay lên, bên trong là mứt mà nàng mua ở Lâm Hải Thành. Sau khi được ăn thứ này ở Thế Đạo Kinh, nàng rất thích hương vị của nó cho nên vừa tới nơi này đã bớt thời gian đi mua.

“Ngươi xem, màu sắc đẹp chứ hả?” nàng cầm một miếng mứt quả màu tím rất đẹp lên nhìn.

“Đúng là rất đẹp, tuy nhiên màu sắc cũng quá sáng, hẳn là do nhuộm.” Bố Tự Du nhìn nàng, cười nói.

“Làm sao có thể?” Kim Phi Dao ném miếng mứt vào miệng, sau đó liếm liếm ngón tay, chẳng hề để ý nói, lúc đang chuẩn bị lấy một miếng nữa lại đột nhiên phát hiện không biết ngón tay đã bị biến thành máu tím từ bao giờ.

“A, ngón tay biến thành màu tím?” nàng kinh ngạc nhìn ngón tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Bố Tự Du.

Bố Tự Du sửng sốt, lại phát hiện không chỉ có ngón tay Kim Phi Dao biến thành màu tím mà ngay cả miệng và lưỡi cũng tím ngắt, cảm thấy buồn cười lại có chút không hiểu. Bình thường hắn ngoài hút thuốc ra thì không cần ăn gì, ngay cả những thứ có sẵn trong Thế Đạo Kinh hắn cũng lười ăn, vì thế không hiểu có chuyện gì xảy ra. Cẩn thận nghĩ lại, hắn không biết rõ về Cùng Tạ Linh giới cho lắm, xem ra phải ở lại nơi này vài chục năm mới được. Nếu không, thân là thiếu chủ Thế Đạo Kinh mà cái gì cũng không biết thì quá mất mặt.

Kim Phi Dao có chút phiền chán, miệng biến thành như vậy thực quá dọa người. Nàng nhìn chung quanh, phát hiện có tu sĩ cười trộm, vì thế liền giơ tay hút một cái, một tu sĩ Trúc Cơ ở gần nàng nhất đã bị hút lại.

“Đạo hữu, có thể giải thích một chút không?” nhìn biểu cảm hoảng sợ của người kia, Kim Phi Dao ôn nhu hỏi.

“Tiền bối… miệng ngươi biến thành thế này là do mứt bị nhuộm màu, màu phai ra dính lên thôi. Thứ này là để cho phàm nhân ăn, không có tu sĩ nào ăn thứ này cả.” tuy mặt nàng cười nhưng vẻ tức giận đè nén kia vẫn khiến tu sĩ kia thấy kinh hãi.

“Nhuộm?” Kim Phi Dao nhướng mày, “Lúc ta ăn thứ này ở Tinh La Linh giới cũng đâu có bị như vậy.”

Tu sĩ kia ngừng một chút, cười khổ nói: “Tiền bối, các thứ chuyển ra ngoại giới đều là đồ tốt nhất, còn những thứ mà bình thường dùng để mình dùng thì sẽ bị bỏ thêm vài thứ khác. Không chỉ có mứt bị nhiễm màu độc hại mà ngay cả gạo phàm nhân ăn hằng ngày cũng đều bị chế thêm.”

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Kim Phi Dao, tu sĩ kia lại nói tiếp: “Bên trong mứt có bỏ thêm rất nhiều thạch phấn thất thải, loại đá này có màu sắc đẹp, dùng để nhuộm mứt thì màu sắc sẽ rất đẹp. Còn có phân của Hương Nguyên thú, nấu lên sẽ càng thơm. Yêu thú dùng đan dược chữa thương thì có thể lành nhanh hơn nhưng vào ban đêm thịt sẽ phát ra lam quang. Ngay cả những đan dược bình thường, chúng ta đều phần lớn tự luyện chế, đồ bán trong các tiệm chủ yếu là thuốc giả, có thứ còn chỉ là đan dược đê giai được bọc thêm một lớp vỏ bóng loáng và vẽ vân văn như đan dược cấp cao.”

Sắc mặt Kim Phi Dao trở nên phi thường khó coi, lúc trước nghe nói nơi này nhiều đồ ăn, nàng còn nghĩ rằng ở Du Vân Linh giới ăn chưa đủ, đến nơi đây sẽ ăn thêm một phen. Nhưng nghe vậy thì tựa hồ ngay cả thiên địa linh khí nơi này cũng có vấn đề, cái gì cũng không thể ăn rồi.

Thấy sắc mặt nàng, tu sĩ kia vội vàng giải thích: “Tiền bối đừng lo lắng, nếu muốn đồ tốt thì đừng đi tới chỗ phàm nhân là được. Trong các thành trấn đều có Đặc Vật đường chuyên cung cấp đồ cho tu sĩ. Đồ ăn trong đó chắc chắn không phải hàng giả, hơn nữa giá lại rất thấp, không hề đắt hơn ở ngoại giới. Tuy không phải tất cả các tu sĩ đều có thể vào Đặc Vật đường nhưng tiền bối đã Nguyên Anh kỳ, lại tới từ ngoại giới thì chắc chắn là có thể vào.”

“Ngươi đi đi.” Kim Phi Dao thả hắn ra, nhìn sang Bố Tự Du vẫn đang cười trộm bên cạnh, tức giận mắng: “Có cái gì buồn cười?”

“Ta đang nghĩ là phải sớm khuyên ngươi ích cốc đi, ai lại cả ngày ăn lung tung. Hiện tại thì hay rồi, ngay cả miệng cũng bị nhuộm thành màu tím, lưỡi cũng tím đen, ha ha ha ha ha.” Bố Tự Du ôm bụng cười ầm lên, cái mặt đần thối của Kim Phi Dao thực sự là quá buồn cười.

“Cái nơi rách nát này, quản sự nhà ngươi toàn là nói bậy, còn nói là đất rộng của nhiều, cái gì cũng tốt, rõ ràng toàn là hàng giả.” Kim Phi Dao khó chịu mắng, sống mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải món ăn còn bị làm giả.

Rốt cục là tên điên nào mà lại cho độc vào đồ ăn không biết, lại còn chỉ là để cho đẹp mắt, thêm chút mùi vị. Nếu không có bản lĩnh làm ra đồ ngon, làm ngoại hình đẹp để cứu vãn còn dễ hiểu, đằng này rõ ràng đồ chuyển ra ngoại giới đều là hàng thật giá thật, vì sao sản xuất trong iới lại toàn đồ giả? Hoàn toàn không thể hiểu nổi những người này đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.

Đây không phải là đem thịt ngon cho hàng xóm, còn bản thân thì cầm cứt chó về gia công một cái, làm thành thịt ăn sao? Dù bề ngoài và hương vị đều là thịt nhưng bản chất nó vẫn là cứt chó nha.

Bố Tự Du cười đủ rồi, vỗ vỗ Kim Phi Dao, “Ngươi tức giận cái gì, nếu ngươi muốn ăn thì có thể đi Đặc Vật đường mà ăn, không phải người ta nói đồ trong đó đều là hàng thật giá thật sao? Ngươi chỉ cần đừng loạn mua này nọ trên đường là được, mà ngươi cũng đã Nguyên Anh kỳ rồi, ăn mấy thứ này cũng không chết được.”

“Không ăn cái gì nữa hết, ta sẽ không ăn bất kỳ thứ gì ở Linh giới này nữa hết.” Kim Phi Dao ném hết số mứt trên tay đi, hung tợn mắng.

“A?” Bố Tự Du hắc hắc cười nói: “Vậy viên yêu đan lúc trước thì sao?”

Kim Phi Dao nghẹn lời một lát, sau đó nhún nhún vai, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta để cho Mập Mạp liếm trước, nó thử độc rất lợi hại.”

Bố Tự Du liền nhìn sang chỗ Mập Mạp đang ngồi, thấy khóe miệng nó đang giật giật, rõ ràng là cười trộm. Hắn nhớ ra, bình thường Mập Mạp hễ thấy có đồ ăn là sẽ chạy tới tranh cướp, sau khi tới đây thì không còn đoạt đồ ăn với Kim Phi Dao nữa, hóa ra là đã sớm phát hiện bất thường rồi.

“Hai các ngươi thật sự là buồn cười.” Bố Tự Du lại bật cười.

Bình luận

Truyện đang đọc