TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Miệng cắn thịt yêu long, Kim Phi Dao chậm rãi bay về ngoại đảo, không biết có phải thịt yêu long bị treo lâu quá rồi hay không mà cứng như thép, cắn mãi không đứt.

Răng Kim Phi Dao ngay cả Thiên Hỗn thạch cũng cắn vỡ được, thế nhưng gặp phải thịt khô này lại bất lực, thứ này không chỉ khô mà còn rất dai. Nếu chỉ cứng không thì chỉ cần dùng sức là được, nhưng tính dẻo này thì đúng là phiền toái, cắn nửa ngày vẫn không suy xuyển.

Mà yêu long cũng từng nhắc nhở nàng nhất định phải mau chóng ăn luôn. May mà miếng thịt tương đối mỏng, nếu dày thêm một chút thì chỉ sợ cắn mòn răng cũng không ăn được.

Kim Phi Dao nhét hết miếng thịt vào miệng, nhai rồi nhai. Rõ ràng lúc đứng trước thịt yêu long nhìn thì miếng thịt rất tươi mới, sao vừa cắt xuống lại trở thành như vậy? Kim Phi Dao vừa ăn vừa bất mãn, nếu không phải nể tình đây là thịt yêu long thì nàng đã không thèm ăn.

Nàng chưa từng lo lắng chuyện pháp trận kia có dính lên người mình hay không, chỉ bằng vào khẩu vị lớn của Thao Thiết thì loại chuyện này căn bản sẽ không phát sinh.

Lúc nàng ăn xong miếng thịt rồng siêu già trở về ngoại đảo thì thấy đại viện của Địa tộc náo nhiệt vô cùng, trong sân đầy những yêu tộc, ở cửa có không ít yêu tộc ra ra vào vào.

“Còn chê chỗ ta ô nhiễm chung quanh, tự mình nháo thì không sợ ầm ĩ đến người khác, pháp trận cũng không cho cách âm, cố ý biểu hiện mình giàu có sao.” Kim Phi Dao tức giận bất bình nói.

Trên đảo này ngoài nàng và vương thượng Địa tộc bên cạnh thì còn có bốn nhà khác có người ở, nhưng bọn họ đều bế quan tu luyện nhiều năm hoặc là đã ra ngoài từ bao giờ, chưa từng thấy bóng dáng. Vì thế trên ngoại đảo này chỉ có hai nhà Kim Phi Dao và vương thượng Địa tộc cả ngày không có chuyện gì liền tỏ ra ghê tởm đối phương.

Đi vào nhà, Kim Phi Dao nhìn vào thì không thấy Mập Mạp và Hoa Uyển Ti đâu. Điều này làm cho nàng cảm thấy kỳ quái, nếu Mập Mạp không có nhà thì còn bình thường, làm sao mà ngay cả Hoa Uyển Ti cũng không có? Rõ ràng nàng đã nhắc nhở bọn họ là mấy ngày nay tạm thời không ra ngoài rồi cơ mà.

Ngay lúc nàng đang nghi hoặc thì có người tìm đến cửa.

Kim Phi Dao đi ra nhìn, là một yêu tộc Luyện Khí kỳ, trên tay nâng một cái khay đựng một tấm thiệp mời lóng lánh ánh vàng. Không đợi nàng mở miệng, yêu tộc kia liền cung kính nói: “Tôn kính các hạ, đây là thiệp mời dự tiệc của vương thượng Địa tộc chúng ta. Người trong phủ các hạ đã đi trước rồi, ta sang để đón các hạ.”

Vương thượng Địa tộc mời ta ăn cơm? Kim Phi Dao cầm thiệp mời lên nhìn, trên đó viết một chuỗi chữ yêu tộc rồng bay phượng múa, nàng hoàn toàn không hiểu nó viết gì.

Lúc này Kim Phi Dao mới nhớ ra, nàng biết hai loại ngôn ngữ là nhân ngữ và ma ngữ mà không biết yêu ngữ. Nếu không phải vừa vặn tới Bách Hợp thành, nơi ba tộc cùng chung sống mà tới phải bất kỳ một Linh giới nào khác thì nàng căn bản không có cách nào giả dạng làm Yêu tộc. May mà ở đây có thể dùng cả ba loại ngôn gữ, mỗi một chủng tộc ít nhất cũng biết hai loại ngôn ngữ, bảo sao nàng lúc dùng ma ngữ, lúc dùng nhân ngữ mà không ai nghi ngờ.

Đại khái là vì mấy lần nói chuyện với vương thượng Địa tộc nàng đều dùng ngôn ngữ Nhân tộc cho nên người này cũng dùng nhân ngữ để nói chuyện với nàng. Kim Phi Dao cẩn thận nhìn thiệp mời, sau đó đặt lại vào khay, nói: “Đã là vương thượng các ngươi cố ý mời ta mà bạn của ta đã ở chỗ các ngươi rồi thì ta sẽ theo ngươi đi một chuyến.”

“Các hạ, mời!” yêu tộc Luyện Khí kỳ nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, sau đó mời Kim Phi Dao sang viện bên cạnh.

Nếu không phải đối phương có pháp trận thì nàng thực muốn trực tiếp trèo tường qua, hiện tại chỉ có thể đi theo người này, từ đại môn tiến vào đại viện của vương thượng Địa tộc.

Trong viện có rất nhiều Yêu tộc, phần lớn là hải tộc Kết Đan và Trúc Cơ kỳ, vì bình thường ít thấy cỏ cây cho nên bọn họ đều tụ tập trong sân, còn Kim Phi Dao thì theo tên Yêu tộc kia đi thẳng vào trong phòng.

Vừa sải bước vào cửa, Kim Phi Dao đã nhìn thấy Mập Mạp và Hoa Uyển Ti đang ngồi ngay phía dưới bên phải vị trí chủ nhân, đó là vị trí quan trọng nha. Ở vị trí bên trái là một nam tử tu vi Thần Thú hậu kỳ với làn da trắng nhợt, mái tóc màu lá cọ.

Nàng vừa vào, ánh mắt liền gặp phải ánh mắt người nọ, đó là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu xen lẫn nghi hoặc, cuối cùng còn có chút thất vọng.

Đúng là giống với Lá Cây miêu tả, người này hẳn là Văn vương rồi, là con muỗi to kia. Kim Phi Dao bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, như không có việc gì theo tên yêu tộc dẫn đường đi đến trước mặt vương thượng Địa tộc.

“Chào!” nàng chắp tay với vương thượng Địa tộc, coi như đã chào hỏi.

Tu vi của vương thượng Địa tộc thấp hơn nàng, hơn nữa tình cảm hàng xóm láng giềng cũng không quá hài hòa cho nên nàng không muốn làm lễ trọng. Dù sao thì hắn cũng không tính là vương thất, ngay cả người cha ông đã qua đời của hắn cũng chỉ là đào vong mà thôi.

“Ta và các hạ đã là hàng xóm nhiều ngày lại chưa có nhiều trao đổi, hôm nay đúng dịp ta mở tiệc chiêu đãi tân khách nên cố ý mới các hạ đến tham gia.” Vương thượng Địa tộc trực tiếp bỏ qua màn hành lễ đơn giản của nàng, thân là vương không có thực lực, lời nói của hắn đã không có sức nặng nữa, có thể mời mấy nhân vật có uy tín danh dự tới cũng chỉ là cho hắn chút mặt mũi thôi.

“Ngươi quá khách khí rồi, láng giềng thì phải ở chung hòa thuận chứ.” Kim Phi Dao nói khoác không biết ngượng.

“Mời ngồi!” vương thượng Địa tộc mời nàng ngồi xuống, ra lệnh cho nhóm tiểu yêu ra nhảy múa trợ hứng.

Kim Phi Dao ngồi xuống cạnh Hoa Uyển Ti, lập tức truyền âm hỏi: “Sao lại thế này?”

Hoa Uyển Ti bất động thanh sắc đáp: “Ngươi xuất môn không lâu thì tên nam nhân Thần Thú kỳ kia tới, nhất định bắt chúng ta sang đây tham gia yến hội. Không biết chừng nào ngươi mới về cho nên chúng ta đi qua, tên gia hỏa kia nói có biết ngươi, ngươi thật sự quen biết hắn sao?”

Không ngờ Văn Vương lại tìm tới cửa, Kim Phi Dao đành phải nói: “Tên bị ngươi giết là tộc nhân của hắn, người này là Huyết Nhận Văn trải qua lôi kiếp tiến giai mà thành, khác với các yêu tộc khác. Lần này chắc chắn là tới tìm chúng ta, lát nữa đừng có nói lỡ, ngàn vạn không thể nói chuyện Thôi Tình phấn.”

“Đã biết, ta làm sao có thể nhắc chuyện đó. “ Hoa Uyển Ti cười cười.

“Ta đương nhiên biết ngươi tâm ngoan thủ lạt, ta chỉ sợ ngươi tâm cao khí ngạo, không chịu được tức giận mà nói ra thôi.” Kim Phi Dao nói.

Hoa Uyển Ti ngừng một chút, sau đó lại nói: “Tâm cao khí ngạo, một con rối thì nói tới cái đó làm gì. Ngươi yên tâm, kể cả ta không thừa nhận thì ta cũng vẫn là vật riêng của ngươi, đây là sự thật không thể thay đổi.”

“Nói thật khó nghe, ta cũng đâu nói gì ngươi.”

“Biết rồi!”

Văn vương liếc mắt sang vương thượng Địa tộc, vương thượng Địa tộc liền đẩy đẩy vương hậu bên cạnh, liếc mắt một cái. Vương hậu không còn cách nào khác, chỉ có thể cười hỏi Kim Phi Dao: “Các hạ ở cạnh chúng ta đã lâu mà chúng ta còn chưa biết cao tính đại danh của các hạ. Một nhân vật lợi hại như các hạ hẳn là đại danh đỉnh đỉnh, thật khiến ta hâm mộ.”

Kim Phi Dao cười cười đáp: “Vương hậu quá khách khí rồi, ta tên Kim Phi Dao, là người Giác tộc. Chủng tộc chúng ta ít người, cũng không có danh khí gì.”

“Giác tộc? Hình như có nghe nói qua.” Vương hậu có chút nghi hoặc nói.

“Đúng, ai nghe thấy cái tên đó cũng có cảm giác giống như đã từng quen biết nhưng lại không nghĩ ra nổi. Chủ yếu là do người quá ít lại không thường xuyên ra ngoại giới, vương hậu không nghĩ ra cũng là bình thường.” Kim Phi Dao mỉm cười gật đầu.

Lúc này, Hoa Uyển Ti truyền âm hỏi: “Không phải ngươi là người Sơn tộc, tên Kim Giác sao? Sao giờ lại thay đổi rồi?”

“Ngươi ngốc à? Người đối diện tới tìm chúng ta phiền toái, đương nhiên là phải không thừa nhận ngay từ đầu. Hơn nữa, ta vốn không phải là người Sơn tộc, Sơn tộc là cái gì ta cũng không biết, ta đâu có nói láo.” Kim Phi Dao đáp.

“Ngươi còn không phải là yêu tộc.” Hoa Uyển Ti chuyển ánh mắt về phía các miêu yêu đang khiêu vũ, không để ý nàng nói hươu nói vượn nữa.

“Kim Phi Dao, Giác tộc?” Đúng lúc này, Văn Vương đột nhiên mở miệng nói.

Kim Phi Dao cười tủm tỉm nhìn hắn, vẻ mặt ôn hòa; “Không biết các hạ có chuyện gì thỉnh giáo?”

Vương hậu vội vàng giới thiệu: “Vị này là Văn Vương Côn tộc.”

Văn Vương buông ly rượu, mắt nhìn chằm chằm Kim Phi Dao, hỏi: “Các hạ có biết một người Sơn tộc tên Kim Giác không?”

“Không biết!” Kim Phi Dao không lưỡng lự đáp.

“Thật sự không biết?” Văn vương mỉm cười hỏi lại lần nữa.

Kim Phi Dao vẫn lắc đầu, “Thật sự không biết, ta vừa mới tới Bách Hợp thành, cơ hồ còn chưa đi ra ngoài lần nào, vì thế cũng không quen biết ai, nghe còn chưa nghe qua. Chẳng lẽ người này có quan hệ thân thích với Văn vương, Văn vương muốn tìm hắn nhận thân?”

“Người này đặt bẫy trong khu vực ngàn dặm giết tộc nhân của ta cho nên ta muốn tìm nàng đòi công bằng.” Văn vương nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, mắt nhìn chằm chằm vào hai người, con ếch trắng kia không coi là người, trực tiếp bị hắn bỏ qua.

Nhưng hai người đối diện hắn thì, vị Nhân tộc cực đẹp hưng trí bừng bừng xem miêu yêu khiêu vũ, căn bản không nhìn tới hắn, còn yêu tộc vừa rồi còn nói chuyện với hắn lúc này lại nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, cầm đũa cẩn thận bới đi bới lại, không có ý định đáp lời hắn.

Yêu tộc Thần Thú kỳ có địa vị cực cao trong thế giới yêu tộc, Nhân tộc không nể mặt yêu tộc thì còn hiểu, nhưng nữ yêu tộc có hai sừng hay ăn nói liên thiên này làm sao mà lại không có chút hiểu biết lễ nghi yêu tộc nào như thế, nghe rõ hắn hỏi mà còn giả ngu. Văn Vương nhíu mày, chỉ bằng vào sự vô lý của nàng thì hắn cũng có đủ lý do để giết chết nàng.

Mặc kệ nàng là tộc nhân tộc nào, nếu tộc đó tìm tới cửa thì hắn sẽ nói là nàng tự tìm cái chết. Máu của xử nữ Nguyên Anh trung kỳ rất ngon, chỉ có nữ tử Nhân tộc kia là không nhìn ra có phải là xử nữ hay không, hắn chưa từng gặp người nào như vậy.

“Chẳng lẽ các hạ không có gì muốn nói?” Văn vương muốn bức Kim Phi Dao nói chuyện với mình, chỉ cần nói chuyện sẽ có sơ hở, hắn chỉ cần bắt được câu nói sai của nàng là có thể quang minh chính đại bắt nàng.

Lúc này, Kim Phi Dao làm như đã nghe thấy, nàng buông đũa, vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Ta quả thật có chuyện muốn nói. Ta cho rằng chỉ có yêu tộc ở trong Bách Hợp thành mới thích ăn hải tảo, không ngờ ngay cả vương thượng Địa tộc cũng thích ăn hải tảo. Những đồ ăn này không có chút cặn thịt nào, thật không muốn ăn.”

Tất cả người có mặt đều sửng sốt, người này lại không để ý thần long, nói thẳng muốn ăn thịt.

Vương hậu thì khó hiểu hỏi: “Các hạ, Giác tộc không ăn chay sao?”

Kim Phi Dao chớp mắt, tò mò nói: “Ai nói Giác tộc ăn chay? Đâu phải cứ mọc sừng là sẽ ăn cỏ, ngay ca Văn vương cũng không ăn chay, ta đâu thể ăn lạc được.”

Bình luận

Truyện đang đọc