TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Thành trấn tạo xong, Kim Phi Dao liền bắt đầu kế hoạch của mình, phân chia Địa tộc thành hai bên nam và nữ, nam Địa tộc thì ra ngoài lấy quặng, không cần biết là khoáng thạch gì, cứ lấy hết về là được, còn nữ Địa tộc thì ở lại trong thành phân loại khoáng thạch được mang về.

Còn đám Địa tộc Luyện Khí kỳ thì bị Kim Phi Dao sai ra ngoài hết, vương thượng Địa tộc dẫn đầu, bảo bọn họ đào một cái hố sâu ba trượng, chiều dài mười trượng, chiều rộng năm trượng. Hố đào xong, Kim Phi Dao liền cho bọn họ ra ngoài biển lấy bùn.

“Ngươi bảo bọn họ lấy bùn đáy biển về làm gì? Chẳng lẽ muốn dùng bùn đó gieo trồng thực vật ở dưới này?” Hoa Uyển Ti nhìn Kim Phi Dao, cảm thấy nàng hẳn là không chịu được cảnh Địa tộc nhàn rỗi, thuần túy chỉ là tìm việc cho bọn họ làm thôi.

Kim Phi Dao thản nhiên nói: “Không làm việc, suốt ngày ăn thì ai chịu nổi? Phải thay đổi đất đai ở đây thì mới có thể trồng cấy được, cũng có thể tìm mấy loại hành tỏi gì đó gieo xuống, như vậy ngươi và Mập Mạp cũng có thể ít phải ra ngoài hơn.”

“Thôi đi, ngươi chỉ cần biến những yêu tộc Luyện Khí kỳ kia thành Trúc Cơ kỳ là ta và Mập Mạp sẽ không cần ra ngoài nữa.” Hoa Uyển Ti lắc đầu, gieo trồng thì biết đến khi nào, hơn nữa một khoảnh bé tí kia thì cũng không trồng được bao nhiêu.

“Mặc kệ bọn họ, dù sao cũng đang nhàn rỗi.” Kim Phi Dao cười cười, người xuất lực cũng không phải nàng, tự nhiên không có vấn đề gì.

Địa tộc vì có việc để làm mà thoạt nhìn khí thế ngất trời, sinh cơ bừng bừng. Lấp đầy hố với bùn đáy biển xong lại đào cái hố khác. Địa tộc làm việc không ngừng nghỉ, mỗi ngày đều vùi đầu đào hầm, đắp bùn, lấy quặng, ăn cơm.

Trong tay Kim Phi Dao không có hạt giống, ruộng đã làm xong đành phải ném không ở đó. Thấy có chút lãng phí, nàng liền cắm vài giống linh thảo xuống đó, sau đó tính xem lúc nào có thể rút thời gian đi doanh địa của ba giới nhân – ma – yêu xem có đổi được giống các loại thực vật phổ thông hay không.

Tu sĩ từ Trúc Cơ kỳ trở lên thì chắc chắn không mang theo hạt giống thực vật bình thường nhưng Luyện Khí kỳ thì khác, có khi bọn họ sẽ có mấy thứ này, có điều là không biểt trong doanh địa tam tộc có đệ tử Luyện Khí kỳ hay không.

Trong lúc đó, khoáng thạch mang về ngày càng nhiều, không có yêu hỏa và địa hỏa, Kim Phi Dao cũng không thể nào không tu luyện mà ở đây cả ngày để luyện khoáng thạch. Nghĩ rằng trong các danh môn chính phái kiểu gì cũng có địa hỏa để đệ tử Luyện Khí kỳ luyện khí, nàng cũng muốn làm một chút cho người Địa tộc dùng. Đào địa hỏa thì dễ nhưng làm sao để mang được Địa hỏa ra dùng lại đòi hỏi kỹ thuật.

Nhưng doanh địa của Nhân tộc lại xa mà đường đi còn không quen, hiện tại nàng không vội, định đợi thêm chút thời gian rồi mới đi.

Hôm nay, nàng đang ở trong phòng tu luyện thì vương thượng Địa tộc đột nhiên chạy tới gõ cửa, vẻ phi thường sốt ruột.

“Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hai tộc Nhân – Ma đánh tới?” nhìn vẻ mặt khẩn trương lại mang theo chút hưng phấn của hắn, Kim Phi Dao tùy tiện hỏi, trong lòng còn đang suy nghĩ xem sao người này lại hưng phấn, chẳng lẽ cảm thấy hai tộc Nhân – Ma giết tới, giết sạch Địa tộc thì hắn được giải phóng?

Ức Thổ vội vã nói: “Tiền bối, trong địa đạo của chúng ta phát hiện một Nhân tộc bị trọng thương, tu vi còn là Nguyên Anh kỳ.”

Thật đúng là nghĩ cái gì có cái đó, vừa mới nghĩ muốn tìm Nhân tộc đến làm địa hỏa liền có một người bị ném vào thông đạo. Tuy nhiên, nàng có chút lo lắng, nghi hoặc hỏi: “Các ngươi nhìn cẩn thận xem, rốt cục có phải là bị thương thật không, hay là gian tế?”

“Không đâu, chúng ta đã xem qua, hắn ngất rồi. Nếu không cứu trị mà cứ ném ở đó thì tám phần là sẽ không trụ được mấy ngày.” Ức Thổ có vẻ rất hưng phấn, có thể nhặt được đại gia hỏa như vậy, lại còn là kẻ sắp chết, hắn chỉ ước gì có thể mau chóng cắn hắn mấy miếng.

“Người ở đâu? Đưa ta đi xem xem.” Kim Phi Dao nói.

Ức Thổ chỉ ra ngoài, “Chúng ta đã khiêng người tới, đang để bên ngoài chờ tiền bối quyết định.”

Kim Phi Dao đi ra ngoài, nhìn thấy một Nhân tộc đang nằm ngất dưới đất, máu me be bét, xung quanh có không ít Địa tộc. Bọn họ đối với Nhân tộc vừa hận lại vừa sợ, kể cả đối phương đã ngất đi thì cũng không dám tiến lên đá hắn mấy đá, chỉ vây chung quanh mà nhìn.

Đến gần nhìn, Kim Phi Dao chấn động, sau đó bẹt miệng nói: “Hắn làm sao có thể không cứu vài ngày là chết, kể cả hắn có mê man vài năm thì ta vẫn tin hắn không chết được.”

Do dự một lát, Kim Phi Dao nói: “Các ngươi đưa người vào gian phòng bên cạnh kia đi, người này có chỗ hữu dụng cho chúng ta. Nếu không có việc gì nữa thì ai đi làm việc người nấy đi, ta sẽ cứu người này.

Không ngờ Kim Phi Dao lại muốn cứu người này, chúng Địa tộc đều khó hiểu, không phải hai tộc Nhân – Yêu là kẻ thù truyền kiếp hay sao? Hơn nữa, bây giờ còn là thời điểm hai bên khai chiến, sao lại cứu địch nhân? Nhưng bọn họ nhìn sang thấy Hoa Uyển Ti và Mập Mạp cách đó không xa cũng chỉ mắt lạnh nhìn, tất cả Địa tộc cũng không dám có ý kiến gì. Ở đây còn có Nhân tộc cả ngày đi kiếm đồ ăn nuôi sống bọn họ, hiện tại chỉ cứu một Nhân tộc, ai dám nói nhiều?

Nâng người này vào căn phòng bên cạnh xong, các Địa tộc liền lui ra ngoài, trong lòng chờ mong người kia chết đi.

Hoa Uyển Ti đi vào phòng, thấy Mập Mạp đang ộp ộp nói không ngừng, tựa hồ là phản đối Kim Phi Dao cứu người, nhưng Kim Phi Dao căn bản không nghe, còn vẻ mặt vô tội nói: “Vì sao? Ta đã từng giúp đỡ hắn, hắn hẳn là không chán ghét ta chứ. Ta không hiểu ý ngươi, ta căn bản không có cừu oán với hắn, chỉ có giao tình.”

Thấy nói nửa ngày mà Kim Phi Dao vẫn tỏ vẻ mờ mịt, Mập Mạp đành phải ném lại một câu ác độc rồi rời đi. Nhìn Mập Mạp phẫn nộ lẫn không cam tâm rời đi, Hoa Uyển Ti tò mò hỏi: “Ngươi quen người này?”

Kim Phi Dao gật đầu cười nói: “Quen, người này tên Nhâm Hiên Chi, là người ta quen ở Nam Phong Linh giới, cũng là một trong các mãnh thú, là Cùng Kỳ. Thật không ngờ lại gặp hắn ở đây, tám phần là ra ngoài cùng môn phái. Ta còn từng gúp đỡ hắn, bản chất hắn cũng không tệ, chỉ hơi háo sắc.”

Trong lúc vô ý ngẩng đầu nhìn mặt Hoa Uyển Ti một cái, Kim Phi Dao do dự một chút, chần chừ nói: “Ngươi yên tâm, hắn dù có háo sắc cũng sẽ không nhằm vào ngươi, dù sao ngươi cũng không có cái kia, kể cả hắn muốn làm gì với ngươi cũng không có khả năng.”

“Nhìn phản ứng của Mập Mạp thì khẳng định ngươi đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì với hắn rồi.” Hoa Uyển Ti hoài nghi, căn bản không tin gương mặt hồn nhiên kia của Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, không nghĩ ra mình đã làm chuyện xấu gì với Nhâm Hiên Chi, nàng nhíu mày, nghi hoặc nói: “Không thể nào, ta ngoài việc giúp hắn thì chưa từng làm chuyện xấu gì.”

“Ngươi hãy nói lại một lần xem ngươi đã giúp hắn thế nào cho ta nghe.” Để biết sau này phải đối đãi người này thế nào, Hoa Uyển Ti liền kéo Kim Phi Dao ra, bắt nàng cẩn thận nói lại những chuyện đã xảy ra.

Kim Phi Dao một bụng khó chịu, sao những người này lại không tin là nàng làm chuyện tốt cơ chứ, liền thở phì phì một năm một mười kể lại chuyện năm đó làm sao gặp Nhâm Hiên Chi, cộng thêm cuối cùng ném một nắm Thôi Tình phấn cho hắn thế nào. Nghe xong, Hoa Uyển Ti quả thực không biết phải nói gì, thế này mà cũng coi là chuyện tốt, cũng quá lạc quan.

Dù sao Kim Phi Dao cũng nhất định phải cứu hắn, vậy thì chờ lúc người tỉnh lại rồi tìm nàng tính sổ đi, Hoa Uyển Ti hoàn toàn không muốn quản loại chuyện này. Bản thân tạo nghiệt thì cứ để nàng tự giải quyết.

Bình luận

Truyện đang đọc