TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Kim Phi Dao nổi giận đùng đùng ra khỏi thánh địa, không ngờ lại bị lừa, Khí Mị thuật! Còn cả cái thánh địa rách nát này nữa, rõ ràng chỉ là một nơi đặt pháp trận, còn bị Địa tộc ngốc lừa.

Hoa Uyển Ti và Mập Mạp lúc này đang ở trên mặt đất bàn bạc với vương thượng Ức Thổ xem sau này nên ở trên mặt đất hay dưới lòng đất, còn những Địa tộc khác thì hưng phấn chạy tới chạy lui. Trong lúc ba người bàn chuyện còn phải chú ý nhắc nhở bọn họ không được ăn lung tung kẻo chết người.

Kể cả là như vậy thì cũng vẫn có mấy Địa tộc cả gan hái mấy loại quả chín đỏ xuống, dè dặt cẩn trọng nếm thử. Ăn phải quả ngọt thì cười tươi, dính quả chua thì cau mày phỉ nhổ không ngừng, có người thì bị đau bụng, ôm bụng gào khóc thảm thiết chạy tới chỗ Hoa Uyển Ti xin Giải Độc hoàn.

Sau khi bị độc nhiều, nhóm Địa tộc mới cẩn thận hơn, chỉ ôm trái cây và hoa lá trên tay chứ không dám tùy ý ăn bậy.

Nàng cho rằng lúc đi Kim Phi Dao nói như vậy thì ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể đi lên, nghe khẩu khí đó thì có khả nằng còn phải vài năm. Nhưng mới chưa tới hai canh giờ đã thấy Kim Phi Dao mang vẻ mặt cáu giận xuất hiện.

“Nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi?” Hoa Uyển Ti kinh ngạc nhìn nàng, sắc mặt khó coi như vậy, chỉ sợ là sự tình không đàm phán thành công.

Kim Phi Dao ngồi xuống giữa bọn họ, thở phì phì kể lại những chuyện nói bên dưới một lần, lại thừa dịp Kính huynh không có mặt mà mắng vài câu.

Nghe xong, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti nhịn không được cười ha hả, khó lắm mới gặp được người còn đáng giận hơn nàng. Vương thượng Ức Thổ cũng muốn cười nhưng lại không dám cười, chỉ có thể dùng sức bấu đùi, dùng đau đớn để nén ý cười.

“Nói như vậy là ngươi đã đồng ý xuống phía dưới tiến giai Hóa Thần kỳ?” Hoa Uyển Ti vừa cười vừa hỏi.

“Đúng vậy, ta cảm thấy làm người tốt hơn làm thú vật, thế nào cũng phải học pháp quyết kia.” Kim Phi Dao bất đắc dĩ thở dài: “Chỉ hy vọng có thể sớm tiến giai đến Hóa Thần kỳ, sớm thoát khỏi mí mắt hắn.”

Hoa Uyển Ti vỗ vỗ vai nàng, thấm thía nói: “Ngươi nghĩ theo chiều hướng tốt đi, hắn là tu sĩ phi thăng, rất cường đại, ngươi ngày thường có thể nịnh hót hắn, hoặc là sắc dụ cũng được, chỉ cần làm hắn đề điểm chút cho ngươi là ngươi sẽ được lợi không ít, việc tốt như vậy người khác cầu còn không được, ngươi gặp lại còn than thở.”

“Người nọ là tên biến thái, chỉ có kẻ điên mới cầu được gặp hắn.” Kim Phi Dao tức giận trừng mắt nhìn nàng, mấy gia hỏa vui sướng khi người gặp họa này, không có chút cảm thông nào.

Mập Mạp cũng giơ mộc bài lên, nghiêm cẩn viết mấy chữ to: ngươi yên tâm, chúng ta sẽ xử lý tốt hậu sự cho ngươi.

“Ngươi mới hậu sự ấy, đâu phải ta đi chịu chết!” Kim Phi Dao rống lên với hai kẻ này, làm vương thượng Ức Thổ sợ tới mức rụt cổ lại, đừng nên làm hại tới cá trong chậu nha, ta vô tội!

“Ý Mập Mạp là những việc sau này, là sau khi ngươi đi tiến giai, những việc vặt vãnh bên ngoài này chúng ta sẽ giúp ngươi xử lý tốt. Ngươi cứ yên tâm, không cần phải lo lắng gì cả.” Hoa Uyển Ti cười cười, ôn nhu nói.

Kim Phi Dao nghiến răng nghiến lợi nhìn hai gia hỏa này: “Cấu kết với nhau làm việc xấu! Các ngươi cứ cười đi, chờ ta tiến giai xong sẽ đi ra thu thập các ngươi.”

“Đã biết, ngươi có muốn mang chút trái cây tươi xuống đó ăn không? Mập Mạp thử độc cho ngươi.” Hoa Uyển Ti biết bản tính của nàng, chỉ vào đám hoa quả diễm lệ bốn phía, nói.

“Vậy còn thất thần làm gì, còn không mau đi!” thấy bọn họ quay ra nịnh nọt mình, tâm tình Kim Phi Dao mới tốt hơn một chút.

Vậy là phía sau Mập Mạp kéo theo một đám Địa tộc, chỉ cần nó nếm thử một loại quả mà không có phản ứng gì là bọn họ ùa lên hái xuống, còn có một người ở bên nhỡ kỹ, vậy ấy có thể ăn; còn nếu nó run rẩy thân mình, nhổ quả trong miệng ra thì Địa tộc chung quanh không ai dám lên ngắt quả, cũng có người ghi nhớ, vật ấy không thể ăn.

Bên kia hái trái cây ầm ĩ, bên này Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti tiếp tục nói chuyện, chủ yếu là để quyết định xem nên tiếp tục ở dưới đất hay là chuyển lên trên. Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao liền quyết định ở cả hai nơi. Đào rộng các lỗ thông gió của trấn Thiện Nhân, sau đó xây dựng nhà cửa phía trên các cửa thông gió đó, vừa có thể giấu cửa thông đạo lại có thể tăng cơ hội đào tẩu.

Đây đúng là một ý kiến hay, dù sao tu vi Địa tộc quá thấp, nếu trực tiếp chuyển lên trên sống thì sẽ nguy hiểm, tuy rằng hiện tại không có yêu thú nhưng chỉ cần có thực vật là sẽ có yêu thú. Mặt khác, nơi đây còn có rất nhiều tu sĩ, trước kia địa bàn nơi đây thoáng đãng, nếu có linh thú nào đó bị mất chủ nhân thì sẽ bị chém chết làm chiến lợi phẩm, hiện tại cây cối tươi tốt như vậy, khó tránh khỏi sẽ có linh thú đào thoát chạy vào rừng.

Loài yêu thú biết bay cũng sẽ vượt biển mà tới. Địa tộc xây dựng phòng ốc thành trấn trên mặt đất, lầu một để che lỗ thông gió, lầu hai để ở. Các thứ quan trọng sẽ cất ở dưới đất, như vậy dù có gặp phải yêu thú hung mãnh hay là tu sĩ tới cướp bóc, Địa tộc cũng có thể cấp tốc chạy trốn xuống lòng đất, không đến mức chết cả làng.

Có một điều quan trọng nhất là địa hỏa lô của Kim Phi Dao vẫn còn ở dưới kia. Nhâm Hiên Chi cầu yêu thất bại, không tìm đến phiền toái đã tốt lắm rồi, giờ lại muốn gọi người tới xây bếp mới là điều không tưởng. Dựa vào sự chỉ điểm của Kính huynh lại càng không đáng tin, ai biết được loại người cường đại kia sẽ yêu cầu dùng tài liệu gì, có khả năng cao là những vật xa xỉ, không thực dụng.

Đây đúng là một biện pháp đẹp cả đôi đường, không đắc tội ai, vì thế liền quyết định như vậy. Kim Phi Dao còn một việc cần làm, nàng thừa dịp hồn yêu long còn mê man, lấy thịt yêu long ra, trải ra đất. Thịt yêu long trải dài dưới đất, Địa tộc vây chung quanh, còn tưởng rằng đây là cơm cho bọn hắn, kết quả đều bị Kim Phi Dao vô tình đá đi.

Sau đó nàng chiêu ra Thông Thiên Như Ý, hợp thành một thanh đao bạc, bắt đầu khoaa tay múa chân chỗ đuôi yêu long.

Nhìn bộ dáng do dự của nàng, Hoa Uyển Ti không kiên nhẫn nói: “Ngươi do dự cái gì! Không phải chỉ là hàng xóm tương lai thôi sao, ai biết được ngươi có thể phi thăng hay không, cứ nhắm mắt cắt một lớp là được.”

“Ngươi không hiểu, ta đang suy nghĩ xem nên vạt một vạt dày bằng bàn tay hay là vạt ngang một vạt rộng bằng bàn, hay là lia bằng độ dài của bàn tay a.” Kim Phi Dao lắc đầu nói.

Hoa Uyển Ti nghe vậy liền mắng: “Ngươi cũng không vươn tay ra mà nhìn xem, ngươi dựng thẳng bàn tay lên xem cao bao nhiêu, ngươi rốt cục muốn cắt bao nhiêu hả? Hơn nữa, độ dày bàn tay mà ngươi nói không phải là bằng một đốt ngón tay sao! So với việc dựng thẳng bàn tay là khoảng cách thập bội nha. Thịt yêu long này dài tới ba, bốn mươi trượng, ngươi chỉ cần cắt một lớp bằng đốt ngón tay là đủ ăn rồi.”

“Nói cũng đúng, dài như vậy thì không cần cắt quá dày, ta liền cắt một lớp bằng chiều rộng bàn tay là được.” Kim Phi Dao nghe xong lời Hoa Uyển Ti, vung tay lên, đao Thông Thiên Như Ý vút đi cắt một lớp thịt yêu long. Thật sự quá sắc bén, mặt thịt yêu long vốn lúc trước bị cắt cho lồi lõm giờ đây trở nên vô cùng bằng phẳng.

Hoa Uyển Ti và Mập Mạp không nói gì nhìn phiến thịt yêu long bằng phẳng. Thế này thì quá rõ ràng, vừa nhìn là biết đã bị người cắt một lớp. Kim Phi Dao thu hồi mảng thịt kia, nhìn chỗ thịt còn lại, cũng cảm thấy quá mức bắt mắt, vì thế liền nói; “Quá bằng phẳng, phải sửa lại.” nói xong liền định đẽo gọt cho bề mặt lồi lõm.

“Dừng tay! Ngươi làm như vạy thì thịt sẽ càng ít đi, việc này không thể thử, thử một lần liền không ngừng lại được, chắc chắn ngươi sẽ cảm thấy có chỗ không vừa mắt, chờ đến lúc ngươi dừng tay thì sẽ chỉ còn lại lớp da rồng.”Hoa Uyển Ti mau chóng ngăn cản nàng, chuyện này không thể làm, sẽ nghiện!

Kim Phi Dao đành phải ngừng tay, bẹt bẹt miệng, dù sao cắt cũng không nhiều, yêu long tỉnh lại hẳn sẽ không để ý. Số thịt yêu lòng này không phải để nàng ăn, Mập Mạp tiến giai không thuận lợi, luôn bị ngăn cản, đây là nàng chuyên môn cắt cho Mập Mạp ăn, nếu ăn thánh đan vô dụng thì thử ăn thịt yêu long xem sao, biết đâu lại gặp may mắn.

Giao thịt yêu long cho Mập Mạp, nàng cầm lấy hoa quả mà Mập Mạp hiếu kính, lúc gần đi còn phân phó bọn họ đào đường phải rộng, nếu sợ không an toàn thì có thể lại đào một ít đường chuyên để chạy trốn, nhưng đường cho nàng đi thì nhất định phải rộng.

vậy Kim Phi Dao mới quay trở lại lòng đất, đóng lại cửa thánh địa dưới sự chỉ điểm của Kính huynh, chuẩn bị trải qua một quãng thời gian một người một kính trên thế giới.

Kim Phi Dao cắn quả tươi, chớp mắt nhìn Kính huynh, “Kính huynh, hện tại có thể dạy ta pháp quyết rồi chứ?”

Kính huynh không hé răng, lẳng lặng nhìn Kim Phi Dao. Tuy trước mắt chỉ là một mặt gương nhưng Kim Phi Dao lại có cảm giác như bị người khác nhìn chằm chằm. Nghĩ nghĩ, mình cũng không làm gì, nàng lại cắn rốp một miếng trái cây, nhồm nhoàm nói: “Kính huynh, sao ngươi không hé răng vậy? Chẳng lẽ đã quay trở lại Thiên cấp giới?”

“Không cho ngươi ăn uống trước mặt ta, đồ quỷ đói!” Kính huynh đột nhiên tức giận quát làm Kim Phi Dao cảm thấy mờ mịt.

“Vì sao? Thứ này không phải là do ngươi làm ra sao? Mùi vị cũng không tệ, tuy không so được với mỹ thực cực phẩm nhưng vẫn còn tươi. Ngươi yên tâm, không có độc đâu.” Kim Phi Dao giả ngu nhìn hắn, giải thích.

Kính huynh khó chịu kêu lên: “Ai cần biết có độc hay không độc, lại ăn mảnh trước mặt ta, ăn chết ngươi!”

Hừ, hóa ra là khó chịu vì ta ăn một mình, thế này gọi gì là thần, thật sự quá ngây thơ. Kim Phi Dao oán thầm, sau đó tươi cười nói: “Kính huynh, ngươi đừng đùa. Một nhân vật như ngươi, ở Thiên cấp giới còn có gì chưa từng ăn, còn để ý chút chuyện nhỏ này. Để ta tưởng tượng xem, có lẽ hiện tại bản thể của ngươi đang ngủ trên ghế làm từ Thiên Vân, bên cạnh có vài tiên nữ xinh đẹp quạt mát, thổi sáo, bón mỹ thực cho ngươi. Thực là cuộc sống thần tiên khiến người ta phải hâm mộ nha.”

“Ngươi nghĩ tốt đẹp quá, ta hiện tại chỉ có hai tên nam đệ tử xấu xí, hay là ngươi nhường Hoa Uyển Ti cho ta làm nữ đệ tử đi. Ta đang thiếu một nữ đệ tử xinh đẹp có thể đánh đàn, hát múa, đấm chân, bón mỹ thực cho ta đây.” Kính huynh hừ hừ nói.

Kim Phi Dao vừa nghe, lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Không được, nàng là người hầu của ta.”

“Theo ta thấy thì thực không phân rõ ai hầu hạ ai.” Kính huynh rất không khách khí đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc