TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Thiên Cực Linh giới quanh năm bị băng tuyết che phủ, nơi nơi một màu trắng xóa. Trên mặt tuyết trống trải có một thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi đang gian nan bước đi trong gió lạnh. Bước chân hắn tập tễnh, thân thể tựa hồ không chịu nổi sức tàn phá của gió tuyết, thân thể nho nhỏ run rẩy như lá khô trong gió.

Giữa đất trời ngoài màu trắng vẫn là màu trắng này, mái tóc đỏ lửa của thiếu niên thật bắt mắt, trên tóc còn có thể nhìn thấy hỏa diễm đang thiêu đốt. Không phải hắn bị cháy mà là tóc hắn trời sinh như thế, chỉ có điều hỏa diễm đang dần dần yếu đi, cơ hồ sắp bị tắt.

Hắn cố sức bước lên một bước, rốt cục thể lực không thể chống đỡ nổi nữa, ngã xuống nền tuyết, cả người lập tức bị băng tuyết bao phủ.

“Ta sắp chết sao?” hắn thì thào, cảm thấy thân thể lạnh dần. Bên tai truyền đến tiếng cười ha ha, lúc này hắn không có cả chút khí lực để cười khổ, cảm thấy bản thân sắp chết rồi, còn tưởng tượng ra cả hư thanh.

Đột nhiên, phía dưới người hắn truyền tới tiếng gõ, còn có giọng tò mò của nữ tử: “Ngươi là ai? Sao lại nằm lên nóc nhà ta?”

Ảo giác trước khi chết sao? Thiếu niên dùng hết khí lực toàn thân, ra sức mở mắt, phát hiện tuyết đọng dưới thân không biết đã biến mất tự khi nào, mà hắn đang ghé vào phía ngoài của một màn hào quang. Bên trong màn hào quang có một nữ tu sĩ tu vi cực cao đang bay lơ lửng trong không trung, tò mò đánh giá hắn. Thiếu niên nhìn xuống dưới, phát hiện nơi mình nằm sấp lên lại là một giới tử cảnh vực phi thường ấm áp thoải mái, có hoa có cỏ, có cả hồ nước.

Vì thế, hai mắt hắn tối sầm, hôn mê.

Kim Phi Dao nhìn thiếu niên hôn mê trên mặt đất, tò mò sờ sờ tóc hắn, “Đây hẳn là Yêu tộc, không ngờ lại có tóc giống hỏa diễm như vậy, xem ra sống ở nơi này phải tự mang theo hỏa chủng để sưởi ấm. Có phải hắn đã chết rồi không? Nếu không chết thì dùng làm lửa sưởi ấm cũng không tệ.”

Hoa Uyển Ti đang ngồi xổm bên cạnh thiếu niên, xem xét tình hình của hắn. Thấy Kim Phi Dao bên cạnh động thủ động cước liền lườm nàng một cái, “Nói bậy bạ gì đó, người này chỉ bị mệt, vừa lạnh vừa đói cho nên mới hôn mê.”

Sau đó nàng đứng dậy, ra lệnh tiểu Hồng múc một bát canh thịt trong cái nồi Mập Mạp đang ăn lại, sau đó Hoa Uyển Ti nắm miệng thiếu niên, bón canh thịt cho hắn. Thực ra chỉ cần truyền linh khí vào cơ thể hắn là hắn có thể tỉnh lại, nhưng người ta là Yêu tộc, ai biết được rót linh khí vào thì người có bị nàng giết chết ngay lập tức không.

“Ăn canh xong thì hắn sẽ không sao, bụng ấm thì người tự nhiên sẽ tỉnh lại.” Hoa Uyển Ti trả cái bát không cho tiểu Hồng, nhìn lại thì thấy Kim Phi Dao đã sớm chạy về chỗ nồi thịt, đang tranh ăn với Mập Mạp, hoàn toàn không nghe thấy lời của nàng. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, hai kẻ này, đã bao nhiêu tuôi rồi mà còn…

Kim Phi Dao rời khỏi Trọng Thổ Linh giới đã hơn hai năm. Lúc đó rơi từ không trung xuống bị vùi trong đất, nàng nằm luôn hai canh giờ mới lên đường, ngự phi thảm rời khỏi Trọng Thổ Linh giới. Nàng ngựa không dừng vó chạy tới các Linh giới khác nhau, có Linh giới thì Kính huynh không cần xuất ra, Linh giới Du Cảnh kính liền tự hành xử lý trận, mà có vài Linh giới thì phiền toái hơn, tìm được mắt trận rồi còn phải ép buộc một phen.

May mà lúc này chiến tranh đã kết thúc hoặc sắp kết thúc ở khá nhiều Linh giới, rất nhiều nơi quản lý rời rạc, nàng luôn tìm được cơ hội đi tìm mắt trận. Tính ra, trong hai năm này nàng đã đi qua hai mươi bảy Linh giới, Thiên Cực Linh giới hiện tại là Linh giới thứ hai mươi tám.

Đi tới nơi này hoàn toàn là do nàng lười phải chuyển hướng, một đường hướng tới phía bắc. Đến đây rồi mới phát hiện, lạnh chết người! Nơi lạnh buốt chết giẫm này, tuy rằng các nàng đều có tu vi, không sợ lạnh nhưng cảnh tượng nguyên dã trắng toát này vẫn làm tâm lý người ta sinh ra cảm giác lạnh lẽo.

Linh giới Du Cảnh kính lại không xử lý được, nàng phải đi tìm mắt trận. Đến lúc tìm được mắt trận giữa một màn trắng xóa thì phát hiện mình đã ở trung tâm của Thiên Cực Linh giới, là nơi lạnh nhất của Linh giới này.

Lấy Kính huynh ra, Kim Phi Dao tức giận bảo hắn đi mở trận, nhưng Kính huynh lại thấy pháp trận ở sâu trong tuyết đã bị đông cứng. Bảo sao Linh giới Du Cảnh kính không tự giải trận, đó là vì có mấy tài liệu không chịu được lạnh mà bị hóa đá. Hắn phải đổi tài liệu mới, sửa sang lại một lượt mới tiếp tục đi tới Linh giới khác.

Kim Phi Dao thấy khó chịu, người này làm ăn kiểu gì mà ở một nơi lạnh như thế này lại dùng tài liệu không chịu được lạnh chứ. Nhưng Kính huynh cũng có lý do của mình, năm đó lúc hắn tới đây bày trận đúng vào mùa hè, băng tuyết tan hết, khắp nơi toàn là loạn thạch và cây bụi, cả Linh giới chỉ có nửa năm mới bị băng tuyết bao trùm, bởi vậy hắn không dùng tài liệu chịu rét.

Điều khiến hắn không nghĩ tới là hiện tại rõ ràng là mùa hè nhưng tuyết vẫn không ngừng rơi, thời tiết còn khắc nghiệt hơn mùa đông trước kia. Không biết vì lý do gì mà mới mấy ngàn năm lại thay đổi nhiều đến thế.

Trong lúc đợi Kính huynh sửa chữa cấm chế, Kim Phi Dao thừa dịp nơi này không có người, lấy tiểu đảo nổi ra. Ném kiến Giáp Tinh và hai con Linh Lợi thú vào túi linh thú, nàng bắt đầu dùng Thiên Hỗn thạch gia công tiểu đảo nổi.

Nàng cảm thấy thêm một chút Thiên Hỗn thạch này vào có thể làm tiểu đảo nổi rộng thêm hai mẫu là tốt rồi. Nhưng đến khi Kim Phi Dao quăng tiểu đảo nổi vào trong Minh hỏa, lại gia nhập mẩu Thiên Hỗn thạch cắn được ở chỗ Lang ma đầu vào thì tình cảnh phát sinh khác hẳn lúc trúc khí bình thường.

Trước mắt nàng nhoáng lên một cái, ảo ảnh tiểu đảo nổi xuất hiện, lúc này Thiên Hỗn thạch lòe lòe tỏa sáng như sao trời, tan vào tiểu đảo nổi. Tiểu đảo nổi giống như được thổi khí, lập tức cuồng trướng, tăng lên đúng năm lần mới dừng lại. Việc này làm Kim Phi Dao phát hoảng, vội vàng dùng sức dốc cái hộp đựng Thiên Hỗn thạch hòng đổ thêm được mấy hạt bụi.

Cứ như vậy, tiểu đảo nổi từ mười mẫu biến thành năm mươi mẫu làm cho Kim Phi Dao và chúng thú vui mừng phát điên. Kiến Giáp Tinh có thể ở chỗ lớn hơn, khỏi phải giống như trước kia cứ đẻ trứng ra là bị mấy người tiểu Hồng mang đi, giờ nó có thể sinh được mấy con kiến nhỏ. Linh Lợi thú lại càng cao hứng, chúng nó vốn to béo, luôn cảm thấy hồ nước quá nhỏ, hiện tại có thể làm một cái hồ rộng bảy, tám mẫu để ở.

Kim Phi Dao ném tiểu đảo nổi lên nền tuyết, vừa đợi Kính huynh sửa pháp trận vừa hưởng thụ cuộc sống ấm áp bên trong, nhìn ngắm tuyết rơi bên ngày. Tuyết rơi này càng nhiều, cuối cùng che phủ cả tiểu đảo nổi.

Mà thiếu niên này âm kém dương sai, vừa vặn ghé vào mặt trên của tiểu đảo nổi, không biết là vận may hay vận xui.

Một bát canh thịt rót vào bụng, thân thể thiếu niên ấm áp lên, người không còn cứng ngắc nữa, cuối cùng hắn chậm rãi tỉnh lại. Vừa tỉnh lại hắn liền đứng phắt dậy, phi thường cảnh giác nhìn bốn phía và mấy người Kim Phi Dao.

“Làm ta sợ muốn chết, vừa tỉnh lại đã bật dậy nhanh như vậy làm gì! Thịt đều bị dọa cho rơi.” Kim Phi Dao lầu bầu, bất mãn tiếp tục gắp miếng thịt lúc nãy bị rơi lại trong nồi vào bát.

Sau khi chú ý tới chủng tộc của các nàng, thiếu niên giống như con thỏ bị kinh hách, đột nhiên xoay người bỏ chạy. Nhưng trong tiểu đảo nổi có thể chạy đến đâu? Tuy rộng năm mươi mẫu nhưng rất nhiều chỗ vẫn còn trống trải, ngoài căn nhà và hai cái cây có từ trước thì căn bản không có chỗ nào trốn được.

Kim Phi Dao cũng không quản hắn, trực tiếp đóng màn hào quang của tiểu đảo nổi, mặc hắn ép buộc trên đảo, dù sao cũng không chạy ra được.

“Hắn mới Luyện Khí kỳ, hẳn là người của Yêu tộc nào đó ở gần đây. Ngươi định làm gì, giết chết hay là thả hắn đi?” Hoa Uyển Ti tuy không ăn gì nhưng cũng ngồi bên nồi, cảm thụ không khí ấm áp này.

“Giết hắn làm gì, chờ hắn không chạy loạn nữa thì thả hắn đi, ta không nuôi người rảnh rỗi. Biết đâu hắn trời sinh sinh hoạt trong băng thiên tuyết địa, nơi này của chúng ta quá ấm áp, sống không quen sẽ sinh bệnh.” Kim Phi Dao vừa ăn vừa nói.

Hoa Uyển Ti mới không nghe nàng nói bậy, “Vừa rồi hắn suýt chút nữa bị đông chết, làm sao có thể chỉ quen rét lạnh được.”

“Vậy à? Vậy đưa cho hắn một tấm da thú rồi để hắn đi là được rồi.” Kim Phi Dao không hứng thú quản lý nhàn sự của thiếu niên Yêu tộc, bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, nếu bảo nàng ra ngoài đưa hắn về nhà thì nàng thà ở đây ngủ còn hơn.

Thiếu niên chạy vài vòng, cuối cùng đành phải nấp sau nhà tranh, đợi nửa ngày vẫn không thấy có ai tới bắt hắn, hắn liền vụng trộm thò đầu ra. Hắn thấy các nàng không ai để ý hắn, chỉ ngồi quanh nồi, vừa ăn vừa nói chuyện của hắn, nghe qua tựa như muốn đuổi hắn đi. Vì thế, hắn tráng lá gan, hỏi: “Các ngươi là bọn buôn người à?”

“Ngươi điên à? Ngươi đã gặp bọn buôn người nào tu vi cao như vậy chưa?” Kim Phi Dao không khách khí mắng, thật sự là không lễ phép, đã là Yêu tộc Luyện Khí kỳ mà chút kiến thức ấy cũng không có. Chẳng lẽ không nhìn ra tu vi của nàng phi thường cao sao? Vậy mà hỏi nàng có phải bọn buôn người không.

“Ta không nhìn ra là cao bao nhiêu, hẳn là Kết Đan kỳ đi. Các ngươi thật sự không phải là bọn buôn người?” thiếu niên dè dặt cẩn trọng hỏi.

Kim Phi Dao dở khóc dở cười, Yêu tộc sống rất lâu, người này thoạt nhìn mới mười lăm, mười sáu tuổi, có khi thật ra đã bảy, tám mươi tuổi rồi ấy chứ. Vì thế nàng liền hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

Thiếu niên thành thật đáp: “Mười sáu tuổi.”

Thật sự là tiểu hài tử… Kim Phi Dao khoát tay nói: “Không có việc gì, ta cho ngươi áo choàng da thú, ngươi khoác vào rồi mau về nhà đi.”

Thiếu niên ngây ngẩn cả người, không ngờ lại thực sự thả mình đi, chẳng lẽ mấy người này không phải là kẻ buôn người? Nghĩ đến bản thân còn có chuyện nhất định phải làm, hắn đi ra khỏi chỗ nấp, quỳ gối xuống: “Đa tạ ân cứu mạng của các hạ, xin ngươi đừng đuổi ta đi, ta không phải là người của Thiên Cực Linh giới, ta bị bọn buôn người bắt tới đây. Muội muội ta vẫn còn nằm trong tay bọn họ, cầu các hạ cứu nàng!”

Kim Phi Dao sửng sốt. Có lầm không vậy? Ta đại môn không ra, nhịn môn không khóa, vậy mà cũng có phiền toái tìm tới cửa. Sau đó, nàng nhìn chằm chằm vào thiếu niên, khó xử nói: “Bên ngoài… quá lạnh!”

Đây chẳng phải là từ chối sao? Thiếu niên đã vào bước đường cùng, cái gì cũng có thể thử, hiện tại không có cách nào, hắn chỉ có thể tiếp tục cầu xin: “Cầu xin các hạ cứu muội muội ta, phụ mẫu ta nhất định sẽ thâm tạ tiền bối.”

“Việc này…” Kim Phi Dao thật sự không muốn chõ mõm vào, thiếu niên này cũng đã nói hắn không phải là người của Thiên Cực Linh giới, đến lúc cứu người ra thì tám phần còn phải đưa bọn họ trở về, vậy không phải là càng nhiều việc sao? Nếu đưa về nhà mà người nhà hắn đều đã chết sạch, chẳng lẽ cuối cùng ta lại phải nuôi?

Hoa Uyển Ti đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi là người Linh giới nào? Tên gì? Tại sao lại bị bán tới đây? Trong nhà còn ai không? Là chủng tộc gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc