TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Thần Vũ vương nắm tinh hồn trong tay, tâm tình rất tốt: “Đi, chúng ta tới Cô Thụ Thần giới, dù sao cũng đã tới đây rồi, phải đi xem một chút.”

Đội ngũ Yêu tộc liền bay về phía trước, cách Kim Phi Dao càng ngày càng xa, tinh hồn trên tay vẫn đang giãy dụa, nó không còn cảm giác được hơi thở của Kim Phi Dao.

“Đừng giãy dụa nữa, đi theo ta có gì không tốt? Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, muốn gì ta cũng cho cái đó.” Thần Vũ vương vươn ngón tay, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc lục sắc của tinh hồn.

Đột nhiên, nàng cảm thấy ngón tay đau buốt, tinh hồn há mồm cắn nàng. Lập tức, khí huyết bốc lên, một luồng khí ngoại lai chui vào trong huyết mạch nàng.

Thần Vũ vương cả kinh: “Có độc!” nàng tức giận bóp tay, tinh hồn phát ra tiếng kêu chói tai, bị nàng bóp thành một bãi nước xanh lục.

“Cái gì vậy? Chẳng lẽ đây không phải là chân linh tinh hồn?” độc này quá mức hung mãnh, mặt Thần Vũ vương biến thành màu đen, nàng mở nắm tay ra, nhìn thấy bên trong bãi nước xanh lục có một hạt giống.

Nàng vừa nói dứt lời, cái hạt liền vỡ ra, một nhánh cây điên cuồng vọt ra ngoài như rắn độc. Thần Vũ vương vội ném hạt giống lẫn nhánh cây ra ngoài, nhưng chúng không hề rơi xuống mà vẫn tiếp tục điên cuồng dài ra, to lên.

Chỉ mấy giây sau, hạt giống kia đã biến thành một cây mây to bảy, tám trượng, dây mây hình thành một gương mặt người, nổi giận đùng đùng nói: “Đúng là xen vào việc của người khác, dám nhúng tay vào việc của lão nương.”

Thần Vũ vương chau mày, vội dùng yêu khí ngăn cản độc khí công tâm, cắn môi nhìn đám dây mây, trong lòng đã hiểu ra mình vừa cản tai cho Yêu tộc kia.

Cũng không biết trước mặt là người nào, nhìn linh khí thiên địa tận trời kia thì biết không phải là người mà bản thân có thể ngăn được, nàng cúi cái đầu cao ngạo xuống, nói: “Thỉnh tiền bối bớt giận, ta cũng không biết thứ này là của tiền bối, nếu có chỗ nào mạo phạm thì xin được thứ lỗi. Nếu ngươi vì người vừa rồi thì ta nhất định sẽ bắt nàng đến cho ngươi.”

“Bắt về?” gương mặt kia phát ra thanh âm bén nhọn, phi thường phẫn nộ quát: “Bắt đến thì có tác dụng gì, ta vừa mới ra ngoài đã bị ngươi cản lại, ngươi cảm thấy với bộ dáng hiện tại của ta, nàng ta còn thích thú nhận lấy sao?”

Thần Vũ vương lặng lẽ nhìn quanh, các Yêu tộc đi theo đều mang vẻ mặt nghiêm túc, hiển nhiên đã nhìn ra thực lực của dây mây này không thể coi thường, cách tốt nhất hiện tại là trốn chứ không phải tác chiến. Nàng liếc mắt với hai gã Yêu tộc ở gần nhất, tìm được cơ hội phải mau chóng đào tẩu, lần này gặp phiền toái rồi.

“Tiền bối, nếu tiền bối có gì phân phó thì chúng ta có thể làm thay.” Thần Vũ vương thử thương lượng với khuôn mặt kia, nếu có thể không động thủ là tốt nhất, nếu không e rằng sẽ có thương vong. Bản thân còn bị trúng độc của nó, độc này cảm giác khác hẳn độc bình thường, nếu không dựa vào tu vi Luyện Hư kỳ của nàng thì không thể nào trước đó lại không phát hiện mảy may.

Tên Yêu tộc đáng chết kia, lúc đó hẳn là cố ý muốn ném phiền toái này cho mình cho nên mới để con ếch kia xua đuổi nó, hấp dẫn lực chú ý của mình. Đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay!

Dây mây căn bản không hề suy nghĩ về đề nghị của nàng, hiện tại nó đang ôm một bụng lửa giận, đời này hận nhất là có người gây trở ngại cho mình. Nàng rống giận một tiếng, hai bên mặt liền có vô số dây mây vũ động, mạnh mẽ vọt tới những Yêu tộc kia.

“Đi!” Thần Vũ vương cũng hét lớn một tiếng, thất thải điểu dưới chân vụt một cái liền rơi xuống, chúng Yêu tộc đã sớm có chuẩn bị, cũng bay vèo ra bốn phía, ào ào xuất ra các loại độn pháp chạy đi.

“Chết hết cho ta!” cây mây hô to, hung thần ác sát cho dám dây mây bay ra ngoài, lan ra chung quanh như ác xà, đuổi theo đám Yêu tộc. Trên các dây mây còn quỷ dị nở ra những bông hoa màu hồng phấn, phiêu tán trong không khí một mùi hương nhàn nhạt, chất độc lập tức tràn ra bốn phía.

Không ngừng có Yêu tộc bị cây mây đánh trúng, lại có nhiều Yêu tộc bị hút vào trong độc khí, Thần Vũ vương thấy cảnh đó thì đành phải ngừng lại, cắn ngón tay, dùng máu tươi vẽ một huyết trận vào không trung. Nàng dán bàn tay vào huyết trận, quát: “Huyết độn trận, mở!”

Huyết trận phát ra quang mang đỏ tươi, mạnh mẽ hút huyết khí màu đỏ trên người Thần Vũ vương, nàng cắn chặt răng, hét lên: “Đi mau!”

Những Yêu tộc bị nhốt ào ào xông tới, mười tên Yêu tộc tạo ra một lớp phòng ngự bên ngoài, các Yêu tộc còn lại vọt vào trong huyết trận để truyền tống đi. Cây mây không ngừng đánh lên phòng ngự che phủ, mỗi một đòn rơi xuống lại làm một Yêu tộc phun máu tươi.

Sắc mặt Thần Vũ vương càng ngày càng đen, cuối cùng thấy không có ai khác nữa, mười tên Yêu tộc kia kéo Thần Vũ vương vọt vào trong huyết trận. Vừa tiến vào huyết trận, huyết trận liền ông một tiếng, biến mất giữa không trung, công kích của đám dây mây liền rơi vào hư không.

Trong những dây mây khác vẫn còn vài tên Yêu tộc không chạy thoát bị cuốn lấy, bọn họ đã bị công kích cộng thêm thụ độc giết chết nhưng yêu hồn đã nhân cơ hội chạy thoát ra ngoài, chỉ cần tìm được Yêu tộc là có thể đoạt xá sống lại.

Trong không trung chỉ còn lại cái mặt dây mây, ngoài mùi hoa phiêu tán thì còn có tiếng rống giận dữ của nó vang vọng. Nó giống như độc xà, tham lam nhìn bốn phía, chỉ hy vọng có vài gia hỏa không có mắt nào đó đi ngang qua để nó giết thêm vài kẻ. Một khắc sau, dây mây bắt đầu biến thành màu vàng, trở nên cứng ngắc, rồi chậm rãi héo rũ, cuối cùng bị gió thổi qua hóa thành bụi, phiêu tán trong không trung.

Dưới tàng cây Chân Linh ở Cô Thụ Thần giới, Chân Linh Thụ Mẫu lẳng lặng ngồi, nàng đột nhiên mở mắt, tức tối mắng: “Nếu không phải chỉ có Chân Linh loại thì các ngươi đừng hòng chạy trốn.”

Bất mãn khẽ cắn môi, nàng lại thở dài: “Quên đi, chẳng qua chỉ là một con kiến thôi, sau này tìm ai đó đi ra ngoài là được, ta không tin lại không tìm thấy hắn.”

Cô Thụ Thần giới không một bóng người lại đột nhiên truyền ra tiếng cười lạnh, chỉ chốc lát sau, tiếng cười ngừng lại, Cô Thụ Thần giới lại khôi phục an tĩnh.

“Mập Mạp, ngươi không sao chứ? Không phải bản thân ngươi chính là độc vật sao, sao có thể bị chút độc ấy làm phiền chứ.” Mập Mạp đang nằm hôn mê trên phi thảm, trên ngực là máu tươi mà nó phun ra lúc trước, thân mình màu trắng đã biến thành màu đen. Kim Phi Dao lục tìm đan dược trong túi càn khôn nhưng thực sự là không có nhiều đan dược giải độc, đã Hóa Thần kỳ rồi, ai còn uống giải độc đan nữa.

Nàng lục ra một đống đan dược loạn thất bát tao, nhét hết vào miệng Mập Mạp. Hoa Uyển Ti cũng ngồi bên cạnh nhưng cả hai người không dám chạm vào Mập Mạp vì không ai biết độc này lợi hại đến đâu, chạm vào có bị nhiễm lên người hay không.

Nhét đan dược vào miệng xong, Mập Mạp lại tiếp tục phun máu, căn bản không có chút hiệu quả nào. Nó vẫn nằm im không nhúc nhích trên thảm, hai mắt mở trừng trừng làm Kim Phi Dao sợ hãi, vội ném một mảnh da thú lên bụng nó, sau đó đấm mấy phát, “Mập Mạp, không phải ngươi chết đó chứ? Nếu ngươi chết thì Đại Nữu và đám ếch con phải làm sao bây giờ?”

“Khụ…” Mập Mạp khụ ra một búng máu, liếc mắt nhìn Kim Phi Dao, vô lực nói; “Còn đấm nữa thì sẽ chết thật đấy, Đại Nữu với ếch con cái gì, có chủ nhân như ngươi thì còn có thể có linh thú dây dưa dong dài về tình cảm sao?”

“Sao lại nói lời có chiều sâu như vậy chứ, thoạt nghe cứ như thực sự sắp chết vậy.” Kim Phi Dao nghiêng đầu cẩn thận nhìn, tình hình Mập Mạp thật sự không ổn, nàng phát hiện lưỡi Mập Mạp cũng biến thành màu đen, lúc này mà chế nhạo nó thì hình như không tốt lắm.

Thở dài, Kim Phi Dao lấy một cái hộp ngọc từ túi càn khôn, mở ra, bên trong là một viên đan dược, chính là viên Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn lần trước Bố Tự Du đưa cho nàng.

Nhìn chằm chằm vào Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn, Kim Phi Dao lắc đầu, bỏ vào miệng Mập Mạp, đặt tay lên tấm da thú trên bụng Mập Mạp, chú linh lực vào. Đan dược đang bị mắc ở cổ nó được Kim Phi Dao dùng linh lực đẩy vào bụng.

Lại dùng linh lực xem xét một lần, thụ độc đã lan ra toàn thân Mập Mạp, không có chỗ nào không dính, muốn dùng linh lực ngăn cách thụ độc cũng không được.

“Mặc cho số phận đi, không biết Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn có thể trị độc không đây.” Kim Phi Dao chỉ biết đan dược này có thể nối xương liền thịt nhưng về mặt giải độc thì không rõ là có tác dụng không. Nhưng hiện tại nàng cũng không có cách nào cứu Mập Mạp, đành phải làm vậy thôi.

Hoa Uyển Ti canh giữ bên cạnh Mập Mạp, ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Tiểu Uyển đang khóc, nàng sợ Mập Mạp chết.”

“…” Kim Phi Dao cào cào đầu, bất đắc dĩ nói: “Đã biết, ta sẽ tận lực, nó là do ta nuôi từ nhỏ, ta làm sao có thể nhìn nó chết như thế.”

Kim Phi Dao giao phi thảm cho Hoa Uyển Ti, mình thì ngồi xuống cạnh Mập Mạp, rót linh lực vào trong cơ thể nó. Lúc đó, nàng dùng Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn liền có hiệu quả ngay lập tức nhưng hiện tại Mập Mạp dùng thì hiệu quả lại không rõ ràng. Mập Mạp đã mất ý thức, hôn mê trên phi thảm, không khác chết là mấy.

Kim Phi Dao liên tục chú linh lực mười ngày liền, bắt đầu phải dùng bổ linh đan để bổ sung linh lực, tình trạng Mập Mạp đã tốt lên nhiều. Người đã không còn đen như than nữa mà đã nhạt thành xám đen, ý thức vẫn chưa khôi phục nhưng hô hấp đã vững vàng hơn nhiều. Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn vẫn phát huy một ít hiệu quả, tuy không thể giải độc nhưng có thể bảo vệ nội tạng Mập Mạp không bị độc làm thối rữa, thụ độc trong máu cũng được Kim Phi Dao bức ra ngoài từng chút một.

“Uyển Ti, Thần giới kế tiếp còn bao xa nữa? Mập Mạp còn chưa thanh tỉnh thì ta vẫn còn phải sử dụng linh lực, cứ bay ở không trung như vậy rất nguy hiểm, phải mau chóng tìm chỗ đặt chân.” Kim Phi Dao điều chỉnh hô hấp, nói với Hoa Uyển Ti.

Hoa Uyển Ti nhìn Linh giới Du Cảnh kính, không vui lắc đầu: “Khoảng cách còn rất xa, nhìn vào đây mà tính thì ít nhất phải mười ngày nữa mới tới. Hay là để ta thay, ngươi đã chú linh lực mười ngày nay rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”

“Không được, độc này phi thường hung mãnh, thỉnh thoảng lại muốn thông qua linh lực ta rót vào để lẻn lên người ta, may mà ta dùng tu vi đè ép lại. Thân thể ngươi thì không sợ độc nhưng ta sợ nó sẽ phá hoại hồn phách ngươi, nó lúc nào cũng rình rập cắn nuốt yêu đan của Mập Mạp, phi thường độc ác.” Kim Phi Dao từ chối, nếu Hoa Uyển Ti cũng nhiễm độc thì nàng sẽ mệt chết, không thể phân thân nha.

“Ta nghĩ cách để phi thảm bay nhanh hơn, tận lực để tới Thần giới kế tiếp trong vài ngày nữa.” Hoa Uyển Ti cau mày, cất Linh giới Du Cảnh kính đi, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Đột nhiên, nàng di một tiếng, “Mau nhìn, phía trước có gì đó kỳ quái, hình như là một thành trấn.”

Bình luận

Truyện đang đọc