TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Kim Phi Dao dụi mắt, cẩn thận nhìn lại người trên đài cao. Không sai, đúng là không nhận nhầm, người nọ chính là Hùng Thiên Khôn.

Không phải người này bị Hồng tha đi rồi sao? Sao bây giờ lại ở đây? Hơn nữa, thoạt nhìn thì sinh ý không tệ nha. Chẳng lẽ Kim Khôn môn đã nghèo đến mức này, ngay cả môn chủ cũng phải đi bán mình kiếm tiền?

Trong đầu nàng bây giờ chỉ có một suy nghĩ, đó là có nên rút khỏi Kim Khôn môn hay không, nếu cứ tình trạng này nói không chừng một ngày nào đó nàng cũng phải bán thân đi nuôi đệ tử. Tuy nhiên, nghĩ lại thì hiện tại nàng cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, Hoa Uyển Ti còn đang ngược người ngoài kia.

Hùng Thiên Khôn nhìn Kim Phi Dao ở cửa, oán thầm: sao lần nào hắn làm loại chuyện này cũng bị nàng nhìn thấy chứ, thật quá trùng hợp.

Nghĩ nghĩ, hắn quay mặt sang chỗ khác, đứng lên nói với các nam tu sĩ kia: “Ta mệt mỏi, về phòng trước.” sau đó liền cho những người kia một cái cằm rồi rời đi, bỏ vào sau rèm.

Kim Phi Dao không đi theo mà cứ đứng ở đó chờ. Quả nhiên, một lát sau có phục vụ của Bách Hoan các tới nói Kim Khôn nhi mời nàng. Nàng đi theo người đó lên thang lầu, tới một gian phòng rộng gặp Hùng Thiên Khôn.

Hùng Thiên Khôn đuổi phục vụ đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, hắn lại duỗi tay kết xuất một cấm chế cách âm. Làm xong hết thảy, hắn bắt đầu lo lắng xem nên giải thích việc mình làm với Kim Phi Dao như thế nào, nhưng Kim Phi Dao lại mở miệng trước.

“Hùng ca, sao huynh lại dùng tên Kim Khôn môn để ra ngoài kiếm tiền chứ, nếu huynh cầm linh thạch chạy, kẻ thù tìm được Kim Khôn môn thì sao?” Kim Phi Dao đặt mông ngồi xuống ghế, cầm trái cây trên bàn cắn.

“Nhưng ta cũng không thể dùng tên thật chứ?” những lời định nói của Hùng Thiên Khôn đều bị nuốt trở lại, theo lời nàng mà đáp.

Kim Phi Dao khó hiểu hỏi: “Hùng ca, ta vì thấy huynh không có sáng kiến kiếm tiền nào cho nên đã chủ động tìm việc làm ăn cho huynh. Chẳng lẽ Ân Nguyệt không tới tìm huynh? Sao huynh lại đi làm loại công việc này?”

“Không, không phải như thế, muội hiểu lầm rồi.” Hùng Thiên Khôn khoát tay, vội vàng giải thích: “Ân Nguyệt có tới tìm ta, việc làm ăn cũng đã xong, hắn đúng là cao thủ kinh thương, hiện tại môn phái chúng ta đã không thiếu linh thạch nữa. Ta tới đây không phải vì linh thạch mà là có nguyên nhân khác.”

“Nguyên nhân khác? Có tiện nói không?” Kim Phi Dao tò mò hỏi, nhưng vừa mới hỏi xong nàng liền bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: “Huynh thích nam nhân cho nên tới đây tìm bạn tình?”

Hùng Thiên Khôn dở khóc dở cười đáp: “Ai thích nam nhân!”

“A, không thích sao! Ta còn tưởng rằng sau khi huynh bị Hồng tha đi đã chậm rãi thích nam nhân cho nên mới chạy đến đây chơi đùa.” Kim Phi Dao không giữ mồm giữ miệng, hoàn toàn không chú ý đến biểu cảm kinh ngạc của Hùng Thiên Khôn.

Không ngờ Kim Phi Dao lại biết chuyện mình và Hồng, Linh cấp giới và Thần cấp giới là hai nơi hoàn toàn không tương quan, sao nàng lại biết? Hùng Thiên Khôn có chút kinh ngạc, không ngờ Kim Phi Dao cái gì cũng biết, lại còn hiểu lầm mình thích nam nhân, hắn cảm thấy phải nói rõ ràng chuyện này: “Mặc dù ta đã từng giả dạng làm nữ nhân để lừa nam tu sĩ nhưng từ trước tới giờ chưa từng thích nam nhân, giữa ta và Hồng cũng không phải như muội nghĩ. Hắn cũng không thích nam nhân, tại sao muội lại nghĩ như vậy?”

“Hồng không thích nam nhân? Không thể nào!” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, làm sao Hồng có thể không thích nam nhân chứ, nếu hắn không thích nam nhân thì cả ngày mang vẻ mặt oán phụ, ghen tỵ nhìn chằm chằm tất cả nam nhân lẫn nữ nhân bên cạnh Lang đại nhân làm gì? Lại còn tối ngày ghen tuông, trước kia suốt ngày bắt nạt nàng chẳng phải vì nàng làm đệm cho Lang đại nhân mấy lần sao? Nếu như vậy mà không phải là thích Lang đại nhân thì là gì?

Hùng Thiên Khôn không hiểu vì sao có rất nhiều người biết Hồng đều nói hắn thích nam sắc, người nọ rõ ràng là bình thường mà. Vì thế, hắn nghi hoặc nói: “Không phải, hắn thật sự không thích nam nhân, hắn là người rất bình thường. Tuy nhiên, ta thường xuyên nghe hắn nhắc tới một vị đại nhân, hắn nói đó là người hắn sùng bái từ nhỏ, hình như tên là Lang, là một gã ma đầu Ma tộc.”

“Chính là hắn, Hồng thích Lang đại nhân, cả ngày quấn quýt lấy hắn, chỉ cần có ai đó tiếp cận Lang đại nhân là ánh mắt hắn liền trở nên giống như sắp ăn thịt người vậy. Nếu đó không phải là thích thì là gì?” Kim Phi Dao còn thấy khó hiểu hơn cả Hùng Thiên Khôn, vậy mà lại có người nói Hồng không thích nam nhân, thật sự là đáng sợ.

“Không phải, theo ta thấy thì hắn chỉ coi Lang đại nhân như bảo vật trân quý nhất của mình cho nên chỉ cần có người tới gần là hắn sẽ cảm thấy người đó không xứng với Lang đại nhân, nhưng mà nam nhân tiếp cận thì hẳn là hắn không có biểu hiện khoa trương như vậy chứ?” Hùng Thiên Khôn nghĩ nghĩ, chắc chắn Hồng không phải người như thế, tám phần là bị hiểu lầm rồi.

Kim Phi Dao nghiêng đầu nhớ lại, hình như lúc nam nhân nói chuyện với Lang đại nhân thì Hồng cũng không có biểu hiện kích động quá mức. Nhưng người ta tới bàn chuyện công, kiểu gì cũng không thể không cho người ta làm việc chứ. Lại nói tiếp, Lang đại nhân hẳn là không thích nam sắc, trước kia nàng vẫn thắc mắc vì sao hắn lại dung túng Hồng như thế, chẳng lẽ là bởi vì Hồng coi hắn là thần cho nên hắn liền đối đãi với Hồng như tiểu bối?

Tuy nhiên, nàng cũng không thấy hứng thú với chuyện của Hồng, hắn cũng đâu có quấn quýt lấy mình, cái nàng tò mò là vì sao Hùng Thiên Khôn đã không thiếu linh thạch còn chạy tới đây làm hồng bài.

“Quăng Hồng sang một bên đi, huynh nói ngươi tới đây là có chuyện, để ta đoán xem. Huynh không phải vì trộm đồ, vì che giấu tung tích để trốn ai đó có lẽ cũng không đúng, đã lên hồng bài rồi, muốn che giấu tung tích cũng không thể, chắc chắn là vì chỗ này có thứ tốt gì đó.” Kim Phi Dao hắc hắc cười nói, vẻ mặt gian trá.

Hùng Thiên Khôn dùng ánh mắt hoa đào phong tình vạn chủng liếc nàng, sau đó cười nói: “Muội vẫn luôn thông minh như vậy, đúng là ta vì một thứ mà tới, nhưng tới giờ vẫn chưa đắc thủ. Tuy nhiên, thứ đó ta nhất định phải lấy được, bởi vậy mà cứ dây dưa ở đây mãi. Các chủ Bách Hoan các đã Luyện Hư trung kỳ, ta muốn cướp cũng không có khả năng.”

“Huynh muốn trộm đồ từ túi của tu sĩ Luyện Hư trung kỳ? Gan cũng quá lớn rồi, cơ hội thành công có được một thành không?” Kim Phi Dao trực tiếp dội cho hắn một gáo nước lạnh, sao Hùng ca càng lớn tuổi lại càng hồn nhiên như vậy chứ.

“Không phải là trộm từ trên người hắn, thứ đó không thể bỏ vào túi càn khôn cho nên chỉ có thể đặt trong khố phòng. Ta chỉ định nhân lúc hắn không có ở đây để trộm đi thôi. Ta đã dành thời gian điều tra vị trí khố phòng, hiện tại đã chắc tới tám, chín phần mười rồi, chỉ chờ hắn rời đi là ta sẽ lập tức đi trộm.” Hùng Thiên Khôn lắc đầu nói.

Lại không thể bỏ trong túi càn khôn, rốt cục đó là thứ gì chứ, Kim Phi Dao hiếu kỳ hỏi: “Là thứ gì vậy?”

các có một khúc cao bằng một người, vì thế ta mới tới đây. Mà tu vi của muội tăng nhanh thật, đã Hóa Thần sơ kỳ rồi, ấy thế mà ta vẫn còn đang Nguyên Anh hậu kỳ.” Hùng Thiên Khôn có chút không thoải mái, tu vi Kim Phi Dao tăng nhanh như vậy, hắn còn nói gì đến chuyện bảo vệ nàng?

Kim Phi Dao lại hỏi ngược lại: “Vì sao tu vi của huynh lại tăng chậm như vậy, không phải trên người có thứ gì đó sao? Lúc đó nó có thể làm huynh cấp tốc tiến giai Nguyên Anh, hiện tại hẳn là có thể sớm Hóa Thần mới đúng chứ. Ta tiến giai nhanh hơn huynh là vì ta cái gì cũng ăn.”

Hùng Thiên Khôn ngây ngẩn cả người, nửa ngày sau mới nói: “Sao muội lại biết trên người ta có thứ khác?”

“Hương vị. Lần trước lúc huynh sắc dụ ta thì ta đã ngửi thấy trên người huynh có mùi tử khí, tuy rất nhạt nhưng rõ ràng có lẫn trong linh khí của huynh. Ta nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao huynh lại có tử khí cho nên liền đoán hẳn là có thứ gì đó bám vào người huynh. Hơn nữa, huynh lại rất hay lầm bầm lầu bầu, lại còn cho ta thuật con rối, như vậy đã chứng thực suy đoán của ta.” Kim Phi Dao làm động tác chun mũi, cười ha ha với hắn.

Trầm mặc hồi lâu, Hùng Thiên Khôn thở dài, sau đó cười rộ lên: “Đúng vậy, ta có thể mau chóng tiến gia Nguyên Anh kỳ đúng là vì hắn, tuy nhiên nhiện tại hắn gặp phải vấn đề lớn, ta cần mau chóng lấy Thiết Hồn mộc để bảo vệ nguyên thần của hắn. Hiện tại ta rất ít khi gặp hắn, mỗi lần nói chuyện đều sẽ tiêu hao sinh mệnh hắn.”

“Huynh nói xem trong khố phòng ngoài Thiết Hồn mộc ra thì còn có thứ gì khác không?” Kim Phi Dao đột nhiên chớp mắt mấy cái, hỏi.

Hùng Thiên Khôn thật sự không biết có nên nói cho nàng biết sự thật này không, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định giải thích: “Phi Dao, thực ra rất nhiều tu sĩ không mang tất cả gia sản trên người, dù túi càn khôn có thể đựng được rất nhiều thứ nhưng cũng không có ai đeo mười mấy cái trên hông cả. Nếu có giới tử cảnh vực thì họ sẽ bỏ vào đó, còn không thì để trong động phủ.”

Ngừng một chút, hắn lại nói: “Một nơi như Bách Hoan các mỗi ngày tiêu phí rất lớn, nếu mọi thứ đều mang trên người thì lúc cần sử dụng sẽ rất phiền toái, bởi vậy còn phải chia ra khố phòng công cộng và khố phòng riêng, Thiết Hồn mộc nằm trong khố phòng công cộng. Còn khố phòng riêng của hắn thì ta không tìm thấy, hẳn là ở trong giới tử cảnh vực.”

Kim Phi Dao nghe xong lời hắn, đột nhiên hiểu được, chỉ có những người hễ không có việc gì liền chạy trối chết, hơn nữa gia sản không nhiều lắm mới có thể mang hết của cải bên người. Mà loại người đó chính là như bản thân nàng, đây là đang nói nàng rất nghèo sao?

Nhưng nói theo cách khác thì tức là trong khố phòng sẽ có rất nhiều thứ. Đây là tin tức tốt, nàng liền cười nói: “Khố phòng công cộng cũng được, ta giúp huynh đi trộm. Huynh rất bắt mắt, không thể tùy tiện đi lung tung như ta, căn bản không có ai nghĩ đến ta cả.”

Hùng Thiên Khôn rất lo lắng, nếu bị phát hiện thì chính là đắc tội tu sĩ Luyện Hư kỳ, việc này quá nguy hiểm, hắn không thể để Kim Phi Dao gặp phiền toái như vậy, đặc biệt lại là vì mình.

“Không được, ta không thể để muội mạo hiểm. Muội cứ coi như chưa từng gặp ta, mau rời khỏi nơi này đi, nơi này không phải nơi tốt lành gì, muội đừng ở mãi trong này.” Hùng Thiên Khôn từ chối, hắn nhất định không đồng ý chuyện như vậy.

Kim Phi Dao lại hưng phấn nhìn hắn: “Không thể được, người của ta vẫn đang làm việc ở đây. Ta nợ các chủ tiền một lọ thuốc, phải làm giúp hắn một năm. Tuy nhiên, nếu trong khố phòng có rất nhiều đồ giá trị cao thì tu sĩ Luyện Hư kỳ dường như cũng không quá đáng sợ.”

“Muội là vì các thứ trong khố phòng?” Hùng Thiên Khôn sửng sốt, hỏi.

“Không phải, chỉ là thuận tay, thuận tay thôi. Mục đích chủ yếu là Thiết Hồn mộc, các thứ khác chỉ là thuận tay.” Nàng nghĩ, Bách Hoan các làm ăn tốt như vậy, chắc chắn trong khố phòng thứ tốt xếp thành núi.

Bình luận

Truyện đang đọc