TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Lấy linh thạch từ chỗ lão tư tế, Kim Phi Dao coi như đã trở về Yêu tộc. Việc bọn họ chuẩn bị tấn công Nhật Nguyệt môn như thế nào nàng cũng không tham gia mà cùng Hoa Uyển Ti và Mập Mạp ngồi xuống sàn tàu đếm linh thạch.

“Chỉ còn thiếu một khối linh thạch cực phẩm là có thể tiến giai? Vậy thì còn chờ gì nữa, lập tức cầm đi sang bên cạnh tiến giai đi.” Kim Phi Dao nghe Hoa Uyển Ti nói thì mau chóng đưa linh thạch cực phẩm cho nàng.

Hoa Uyển Ti đảo mắt qua phi thiên thuyền, có chút do dự nói: “Tiến giai ở đây?”

“Đương nhiên, không ở đây thì chúng ta cũng không có nơi nào để đi nha. Ngươi cũng không thể tiến giai trên phi thảm được. Chỗ này có nhiều người tu vi cao, nếu có lôi kiếp linh tinh gì đó cũng có thể để bọn họ chắn một chút.” Kim Phi Dao âm hiểm cười nói.

“Được rồi!” Hoa Uyển Ti nghĩ nghĩ rồi tìm một chỗ ngồi xuống, nhét linh thạch cực phẩm vào miệng. Một khối linh thạch cực phẩm cũng chỉ dài bằng ngón tay cái, rộng bằng hai ngón tay, không đến mức không nhét nổi vào miệng.

Sau đó Kim Phi Dao để Mập Mạp đi hộ pháp cho nàng, còn bản thân thì vẫn ngồi chỗ cũ, vừa hộ pháp vừa nghĩ xem có nên đi làm tiên phong, trước tiến vào tổng đàn Nhật Nguyệt môn nhặt đồ hay không.

“Ngươi để nàng đánh sâu vào Hóa Thần kỳ ở chỗ này được sao?” đột nhiên, một đôi giày trắng xuất hiện trước mắt nàng, thanh âm ôn nhu truyền tới.

Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Ân Nguyệt đã tới, nàng theo bản năng giữ chặt túi càn khôn đựng linh thạch, phi thường cảnh giác hỏi: “Vì sao không được? Đâu có gây trở ngại đến người khác!”

Nhìn bộ dáng khẩn trương vạn phần của nàng, Ân Nguyệt hoạt kê cười: “Ngươi không cần khẩn trương như vậy, ta là thương nhân chứ không phải là cường đạo.”

“Làm buôn bán với ngươi cũng không khác bị cướp cho lắm, hai người không khác biệt nhiều.” Kim Phi Dao đương nhiên không tin hắn, đã chịu thiệt bao nhiêu lần, nàng vội cất túi càn khôn đi, bắt đầu chuyển đề tài rời khỏi linh thạch: “Yêu tộc đồng ý cho ngươi làm bệ hạ không?”

Ân Nguyệt lắc đầu: “Bọn họ không chịu, tuy nhiên cũng đồng ý với một điều kiện ta đưa ra. Xem ra bệ hạ không dễ dàng được chọn, ngươi thật là may mắn.”

“Nghe ngươi nói kìa, tất cả đều do ta dùng thực lực lấy được đó, không có chút đầu cơ trục lợi nào. Tuy nhiên, ta đoán bọn họ sợ đưa ngươi lên làm bệ hạ sẽ chuyển không Yêu tộc.” Kim Phi Dao nói, nếu người này chiếm được quyền lực trong Yêu tộc, chắc chắn sẽ lấy quyền để tư lợi, đem thứ tốt bán cho mình, sau đó nâng giá lên bán ra ngoài. Nếu có ai đưa ra giá cao, chỉ sợ hắn còn bán cả Yêu tộc đi.

Lão tư tế quả nhiên rất tinh mắt, việc xa như vậy mà hắn cũng có thể thấy được, không hổ là người lựa chọn bản thân làm bệ hạ, ánh mắt độc đáo nha.

“Sinh ý là việc đôi bên tình nguyện, kể cả có muốn cưỡng bách giao dịch thì cũng phải xem xem nắm tay ai lớn.” Ân Nguyệt nhàn nhạt cười, nhìn chằm chằm vào Kim Phi Dao giống như rất hứng thú với vị trí bệ hạ của nàng.

Bị hắn nhìn cho không thoải mái, Kim Phi Dao vội khoát tay với hắn: “Bọn họ vẫn còn nghị sự, ngươi mau đi đi, chỗ ta không có gì hay để xem đâu. Nếu tiến giai không thành công ta lại còn phải bắt ngươi bồi thường, coi như do bị ngươi quấy rối làm ảnh hưởng.”

“Ngươi còn gian hơn cả ta, loại việc này mà cũng tính linh thạch, vậy ta đi.” Vừa nghe tiến giai không thành công sẽ đòi linh thạch, Ân Nguyệt liền tự giác rời đi, muốn hắn xuất tiền túi quả nhiên là có lực uy hiếp lớn.

Sợ có người quấy rầy Hoa Uyển Ti tiến giai, Kim Phi Dao vốn định làm cấm chế, nhưng bản thân phi thiên thuyền đã có cấm chế cho nên bày tiểu cấm chế ra cũng không có hiệu quả gì. Vì thế, nàng liền lục ra một mảnh than, vẽ một vòng lớn quanh Hoa Uyển Ti, lại xuất ra một cây trúc, ngồi ngoài vòng tròn đuổi những ai tới gần.

Chỉ cần có tu sĩ tới gần, nàng liền dùng gậy trúc chỉ trỏ để người ta đi xa ra.

Trên phi thiên thuyền đã sớm lan truyền tin tức, mọi người đều biết nàng là bệ hạ Yêu tộc, chính là người vì Yêu tộc mà hy sinh bản thân, đi làm tọa kỵ cho Lang đại nhân. Nhìn thấy nàng cầm gậy trúc huy gạt, mọi người đều nhượng bộ lui binh, ai cũng cảm thấy nàng thật sự là quá ngây thơ.

Ba ngày sau, ba tộc đã thương lượng xong việc phân chia nhân thủ như thế nào. Kim Phi Dao quả nhiên bị lựa chọn, nàng phải đi Cơ Toàn sơn chứ không phải là tổng đàn Nhật Nguyệt môn.

Tuy ba ngày nay nàng không hề đến nghị sự nhưng mọi người ngồi trong thuyền lâu nhìn qua cửa sổ cũng có thể thấy nàng cầm gậy trúc khi thì đi tới đi lui trên sàn tàu, khi thì nằm ngay tại chỗ, không hề đặt chính sự trong lòng.

Khẽ cắn môi, lão tư tế nói với mọi người: “Xin các vị yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ chuyện ngày mai.”

Kim Phi Dao có vai trò quan trọng trong việc tấn công Cơ Toàn sơn, thiếu lời của nàng thì hiệu quả sẽ kém đi rất nhiều. Tuy nhiên, nàng cũng không biết, dù sao chỉ cần đưa linh thạch, ưu việt cho nàng thì nàng đi đâu cũng được.

Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên dày đặc mây đen, một cảm giác quen thuộc ập xuống. Nàng vội nhìn về phía Hoa Uyển Ti, chẳng lẽ sắp tiến giai!

Quả nhiên, quần áo và tóc Hoa Uyển Ti nhẹ nhàng bay lên, toàn thân che kín linh khí. Kim Phi Dao cao hứng, rốt cục cũng ăn linh thạch đến tiến giai. Tuy nhiên, nàng lại lập tức nghĩ, ăn đến Hóa Thần kỳ đã biến nàng thành kẻ nghèo hèn, vậy ăn đến Luyện Hư kỳ phải cần bao nhiêu linh thạch đây?

Cũng không biết có phải do Hoa Uyển Ti không phải là người thực sự không mà dị tượng Hóa Thần kỳ lại không hoàn chỉnh, làm người ta có loại cảm giác vô lực. Nhìn mây đen muốn tụ tập lại không tụ tập được, Kim Phi Dao cảm thấy thật phiền chán.

Linh thú tiến giai sẽ hạ lôi, người không phải người cũng không phải linh thú tiến giai Hóa Thần kỳ sẽ xuất hiện tình huống gì? Tám phần là sẽ hạ nửa cột lôi xuống chứ.

Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn trời, những người khác cũng nhìn thấy dị tượng này, cảm thấy vị bệ hạ Yêu tộc lựa chọn tiến giai ở đây đúng là sai lầm. Nếu hiện tại có người quấy rầy thì không phải xong đời sao.

Đúng lúc này, trong mây đen truyền đến tiếng gầm rú, điều này làm cho các tu sĩ Hóa Thần kỳ khác cảm thấy kỳ quái, cũng không phải linh thú, người tiến giai sao còn có lôi kiếp? Tu sĩ Luyện Hư kỳ thì không nghĩ như vậy, bọn họ tự nhiên nhìn ra thân thể Hoa Uyển Ti có vấn đề, con rối bình thường không thể tiến giai, đều do người luyện chế tăng lên.

Hiện tại có thể xem con rối có hồn phách tiến giai, thật đúng là việc có ý tứ. Dù sao bọn họ cũng không sợ lôi kiếp, ném chút pháp bảo ra chắn là được.

Thấy thật sự sắp có lôi giáng xuống, Kim Phi Dao vội vàng chạy vào trong thuyền lâu, Mập Mạp cũng ném Hoa Uyển Ti lại, chạy sát phía sau. Thấy tất cả mọi người trong lâu đều ngồi đó nhìn nàng, nàng ha ha cười rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh lão tư tế. Lang đại nhân và Ân Nguyệt cũng có mặt nhưng nàng bị choáng váng mới có thể ngồi bên cạnh bọn họ.

Lão tư tế nhìn Kim Phi Dao, khó hiểu hỏi: “Bệ hạ, ngươi không đi hộ pháp cho thuộc hạ sao? Đây là thời khắc mấu chốt nha.”

“Có sét đánh xuống, quá nguy hiểm, vẫn là đợi trong này tốt hơn. Hiện tại nếu có người dám đi qua làm ảnh hưởng nàng, ta chắc chắn sẽ xoay ngược đầu hắn lại.” Kim Phi Dao cười hắc hắc với hắn, Mập Mạp ở bên cạnh cũng dùng sức gật đầu, thứ như lôi kiếp rất nguy hiểm.

Oanh một tiếng, nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, một đường lôi điện giáng từ trên trời xuống, xuyên ra tầng mây, đánh thẳng xuống thuyền lâu. Tu sĩ Luyện Hư kỳ bên trong sửng sốt, tuy rằng ở trong phạm vi lôi kiếp nhưng cũng không thể vừa đạo lôi kiếp đầu tiên đã đánh xuống bọn họ nha.

Có người tùy ý nâng tay vung pháp bảo, uy phong lẫm lẫm ngồi trước bàn, thân hình bất động đỡ đạo lôi điện này. Lôi kiếp tiến giai Hóa Thần kỳ cũng không quá khoa trương, đối với tu sĩ Luyện Hư kỳ mà nói thì chắn đi tương đối thoải mái. Kim Phi Dao vốn còn rụt vai rụt cổ, thấy bọn họ chỉ vung tay lên đã đỡ được lôi điện thì liền ưỡn thẳng sống lưng.

Có điều…

Mọi người không ngờ tới là lôi điện này qua đi, bầu trời bắt đầu không ngừng hạ lôi xuống, từng đạo từng đạo liên tiếp không ngừng, không đi đánh người tiến giai mà lại liều mạng đánh vào trong thuyền lâu. Nếu chuẩn xác hơn mà nói thì là không ngừng đánh vào phòng nghị sự, hướng tới những tu sĩ Luyện Hư kỳ này.

Thế này thì cũng quá kỳ quái! Đối mặt với nhiều lôi điện như vậy, tất cả các tu sĩ Luyện Hư ở đây đều phải động thủ, dùng sức ngăn cản lôi điện đang không ngừng giáng xuống.

Mà tu sĩ Hóa Thần kỳ đều ở bên ngoài, không hề có vấn đề gì, hiện tại chỉ có Kim Phi Dao và Mập Mạp vì phòng lôi mà chạy vào, lại không hay ho tiến nhập khu vực có lôi điện. Tuy nhiên, hai nàng không xuất thủ, chỉ ngẩng đầu nhìn những pháp bảo ngũ quang thập sắc của mọi người, Kim Phi Dao còn lấy một cái bánh bao ra ăn.

Vừa ăn nàng còn vừa nói với Mập Mạp: “Ngươi xem, tiền bối Luyện Hư kỳ đúng là lợi hại, nhiều lôi điện như vậy mà cũng cản lại được. Bọn họ còn mặt không đổi sắc tâm không động, ngay cả lão tư tế cũng thật khiến người ta kính nể nha, hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào.”

Mập Mạp cũng đồng ý gật đầu: “Thật sự là khiến người ta phải cảm thán, quả nhiên phi thường lợi hại.”

Mà Mập Mạp lại lén lút truyền âm cho Kim Phi Dao: “Lão đại, liệu bọn họ có phát hiện ra những lôi điện này là tới vì ngươi không?”

“Tiến giai cũng không phải ta, ai dám nói lôi kiếp này là hướng về ta? Ta cũng không ngờ Hoa Uyển Ti tiến giai mà lôi kiếp lại đánh ta, chẳng qua chỉ có chút thần thức ở trong cơ thể của nàng thôi, lão thiên gia thật quá nhạy cảm.” Kim Phi Dao lạnh nhạt nhìn mọi người, bí mật truyền âm lại cho hắn.

“Cũng may mà ngươi cơ trí, đã chạy vào chỗ này trước lúc phát hiện ra, nếu không thì chúng ta ở bên ngoài không thể chịu nổi số lôi điện này.” Mập Mạp rất bội phục phản ứng của lão đại, lúc đó nàng chỉ nghĩ chạy đến chỗ này để hỏi phải bị lan đến gần, lại không nghĩ rằng chó ngáp phải ruồi, lôi kiếp lại tới vì nàng, hiện tại có nhiều người chắn lôi giúp nàng như vậy, vận khí thật sự là quá tốt.

Kim Phi Dao cười thầm vài tiếng: “Kể cả bọn họ phát hiện ra cũng không sợ, đâu phải ta tiến giai, đây chỉ có thể là trùng hợp thôi.”

Người ở đây đã sớm phát hiện ra điểm này, lôi điện không lo người tiến giai ở vòng ngoài mà lại dùng sức đánh vào đây, chắc chắn là đánh vào chủ nhân của con rối kia. Nàng không không tự động đi ra ngoài mà còn vẻ mặt vô sự ngồi ở đó, còn lấy bánh bao ra ăn, rõ ràng là giả ngu, muốn mượn tay bọn họ hỗ trợ ngăn cản lôi điện.

Bệ hạ Yêu tộc đúng là đủ vô sỉ! Yêu tộc bị giam cầm mấy nghìn năm, lúc này muốn thay đổi triệt để dân phong chất phác trước kia để sau này không bị chủng tộc khác khi dễ sao?

Nếu không giải thích như vậy thì không thể hiểu nổi vì sao bọn họ lại tuyển chọn một người như vậy lên làm bệ hạ, kể cả tên tà tu Ân Nguyệt kia lên làm bệ hạ cũng tốt hơn gia hỏa không đáng tin này.

Bình luận

Truyện đang đọc