TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Những thứ của Nhật Nguyệt môn thì không cần nhìn cũng biết là rất tốt, hơn nữa về chuyện tài bảo của Cơ Toàn sơn, mọi người đã sớm thương lượng xong, bên nào cướp được thì là của bên đó, còn việc có phải nộp lên không thì do mỗi tộc.

Bởi vì lần này đi đã tính đến tỷ lệ thương vong khá lớn, Nhân tộc không muốn bắt nộp chiến lợi phẩm mà còn ngầm đáp ứng không ít ưu việt. Ma tộc thì phải giao lên toàn bộ, sau đó ấn công lao để chia, nếu không thì sẽ không có bao nhiêu người chịu đi cận chiến, còn không bằng trực tiếp đánh tổng đàn Nhật Nguyệt môn.

Yêu tộc thì nộp lên toàn bộ, dùng làm vật tư hậu bị, đương nhiên vẫn sẽ có thưởng.

Lão tư tế không về chuyện này với Kim Phi Dao, là vì không cần phải nói, chắc chắn nàng cũng sẽ tư nuốt hết thứ tốt. Chỉ không ngờ hiện tại nàng lại chủ động nộp túi càn khôn, điều này làm lão tư tế có chút không hiểu, Kim bệ hạ này làm việc đúng là khó lý giải.

Tuy hắn không biết tình hình lúc đó, còn chưa kịp nghe người trở về nói, chỉ nhìn bộ dáng đầy máu của Kim Phi Dao là có thể đoán được đánh nhau phi thường thảm thống. Vì thế, lão tư tế liền mượn nước đẩy thuyền, đẩy túi càn khôn về: “Bệ hạ, thân phận của ngươi và những người khác không giống nhau, lúc này lại là ngươi làm đầu lĩnh cho nên cái túi càn khôn này không cần phải nộp lên, hoàn toàn thuộc sở hữu của bệ hạ.”

“Có chuyện tốt bậc này sao?” Kim Phi Dao nghe vậy thì chau mày, nghe khẩu khí thì nếu có nhiều hơn sẽ phải nộp lên nha. Tuy nhiên, nàng vẫn hào sảng lấy tay chặn lại, từ chối: “Không cần, cầm lấy phân chia cho mọi người đi, hoặc là nhập vào khố phòng cũng được. Ta đường đường là bệ hạ, hẳn là nên vì Yêu tộc làm một vài chuyện, ngươi cứ cầm đi thôi.”

Sự hào sảng của nàng nghênh đón ánh mắt tán thưởng của một vài tu sĩ không rõ chân tướng, cái gì lấy được đều đem ra, xem ra Yêu tộc quả nhiên giống như lời đồn, chỉ cần là vì việc trong tộc, vượt lửa qua sông cũng vô oán vô hối. Quả nhiên là đối thủ khó chơi, không sợ địch nhân mạnh, chỉ sợ địch nhân một lòng nha.

Lão tư tế cười cười, đành phải thu túi càn khôn, sau đó nói với Kim Phi Dao: “Tuy đây chỉ là của cải của Liễu Cơ nhưng nếu Kim bệ hạ chịu dâng ra thì thực là may mắn cho Yêu tộc chúng ta.”

“Hả?” Kim Phi Dao sâu sắc nghe ra cái gì đó xuôi tai trong lời của hắn, liền định hỏi cho rõ ràng.

Mà lúc này có người phía sau không nhìn được, liền lớn tiếng nói: “Nàng cũng không phải chỉ cầm một cái, ít nhất phải mấy chục cái!”

Là ai lại xen vào việc người khác như vậy? Thấy người khác sống tốt thì khó chịu sao! Kim Phi Dao quay đầu nhìn, phát hiện là một tu sĩ Nhân tộc, người này chạy vào trong Nhân tộc, chỉ vào Kim Phi Dao mà nói: “Vị tiền bối Yêu tộc này phi thường lợi hại, một thân một mình vọt vào trong Cơ Toàn sơn. Đến lúc mọi người tiến vào được thì cái rương đựng túi càn khôn đã sớm bị đá văng, túi càn khôn phân tán hết, rốt cục có bao nhiêu căn bản không thể biết rõ. Tiền bối thật sự có định lực tốt, có thể đá tung thùng mà lại chỉ nhặt một chiếc túi càn khôn.”

“Lời này của ngươi có ý gì? Các ngươi có thể đi vào Cơ Toàn sơn còn không phải do công lao của ta? Nếu không, các ngươi vẫn còn đang dậm chân ở bình đài, một bước cũng không vào được. Lại nói, ngươi có chứng cứ gì chứng minh ta đá văng thùng? Ai biết có phải là tử sĩ làm không.”

“Thực chưa từng thấy người nào như thế, mọi người đều vội vàng giết địch, ngươi lại đi chú ý túi càn khôn. Thật sự là thị tài như mạng, trong lúc đánh nhau còn nhìn chằm chằm túi càn khôn.” Kim Phi Dao đương nhiên sẽ không để hắn nói tiếp, khinh miệt liếc nhìn hắn một cái, mở miệng phản bác.

“Ta chỉ khen tiền bối lợi hại thôi, vẫn chưa nói chuyện gì vô lý.” Định lực của đối phương cũng thật là mạnh, xem ra ngày thường cũng là người miệng lưỡi.

Kim Phi Dao quét nhìn hắn vài lần, sau đó mở miệng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Tại hạ Phương Chu Tự, không biết tiền bối có chuyện gì?” người này tuy cũng tham gia nhiệm vụ tấn công Cơ Toàn sơn lần này nhưng trên người lại không hề bị thương, tuy có dính chút máu trên quần áo nhưng ngay cả quần áo cũng không bị rách, vậy máu kia chẳng lẽ là phun ra từ miệng?

Không đợi Kim Phi Dao tiếp lời, hắn lại tiếp tục nói: “Tiền bối nói ta không có chứng cứ, ta lại cảm thấy mọi người đều là người sáng suốt, chỉ cần liếc nhìn một cái là biết. Hơn nữa, tiền bối có chứng cứ gì chứng minh ngươi không cầm?”

“Cái túi càn khôn này có chữ Liễu, là dấu hiệu của Liễu Cơ, mà các túi càn khôn khác của ta không có chữ này.” Kim Phi Dao chỉ vào lão tư tế nói, hắn lấy túi càn khôn ra, quả nhiên là có chữ Liễu.

Phương Chu Tự vẫn không chịu thua, nói: “Ngươi có gì chứng minh là không giấu túi càn khôn đi, có lẽ ngươi đã tẩy chữ Liễu đi rồi.”

“Ngươi đến cùng là ai a?” Kim Phi Dao cau mày nhìn hắn, không hiểu hỏi.

“Ta đã nói rồi, ta là Phương Chu Tự, danh xưng là Biện Luận.” Phương Chu Tự đắc ý nói. Lúc này đây hắn không cướp được nửa cái túi càn khôn, thật sự cảm thấy không dễ chịu. Nếu không phải vì hắn cứ núp ở phía sau, sợ hãi rụt rè không dám tiến lên thì cũng không thể nhìn thấy cái thùng bị đá tung. Ngày thường nếu là ở trong môn phái, gặp loại sự tình này, chỉ cần dựa vào ba tấc lưỡi là hắn nhất định có thể nói cho đối phương không thể không nề hà giao ưu việt ra.

Hắn nghĩ, mặc kệ Yêu tộc này có lấy được nhiều túi càn khôn như vậy hay không, dù sao cái trên tay nàng nhất định phải về mình mới được, nếu không, hắn liền dùng tài ăn nói của mình nói cho nàng đến chết thì thôi.

“Liền mới? Đó là cái gì?” Kim Phi Dao mạc danh kỳ diệu hỏi.

Lão tư tế thấp giọng đáp: “Bệ hạ, không phải Liền Mới, là Biện Luận, chính là cách nói có thể thuyết phục người khác đó.”

“A, vậy sao?” Kim Phi Dao bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.

Thấy Kim Phi Dao ngay cả biện luận cũng không biết là cái gì, Phương Chu Tự hừ lạnh một tiếng, nàng chính là một người không có học vấn, muốn nói cho nàng thua quả thực quá dễ dàng.

Kim Phi Dao liền ngẩng đầu cười nói với Phương Chu Tự: “Hóa ra ngươi là Biện Luận, thất kính!”

Tiếng nói vừa dứt, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một đường bạch quang bay ra, vút một cái chui vào trán Phương Chu Tự. Phương Chu Tự sững sờ tại chỗ, hơn mười tức sau, đường bạch quang kia lập tức chui ra, một lần trở về tay nàng, từ một mũi phi tên nho nhỏ liền hóa thành một chiếc vòng, chính là Thông Thiên Như Ý được luyện từ viên Tinh Viên thạch còn thừa kia.

“Nắm tay ta lợi hại hơn ngươi, ta nói không cầm chính là không cầm.” Kim Phi Dao thu hồi Thông Thiên Như Ý, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Phương Chu Tự bị diệt sát, Nguyên Anh vẫn không hề thoát ra. Trên tiểu Thông Thiên Như Ý đã được Kim Phi Dao bôi nọc độc của Mập Mạp, từ lúc mười tức kia đã xông thẳng vào đan điền, hóa thành dạng khối bao vây Thức Hải, Nguyên Anh vừa trốn ra ngoài liền đụng trúng nọc độc.

Hành vi của nàng lập tức khiến cho Nhân tộc bất mãn, kể cả Phương Chu Tự ngày thường rất bị ghét nhưng dù sao cũng là người Nhân tộc. Hiện tại là thời điểm tam tộc hợp tác, vậy mà nàng lại động thủ giết người, quá không để Nhân tộc trong mắt!

Thấy Nhân tộc muốn chất vấn, Kim Phi Dao ngoáy lỗ tai, nói: “Chộn rộn cái gì, vốn đã nói ai lấy được là của người đó, các ngươi quản ta lấy được mấy cái làm gì. Hơn nữa, một gia hỏa Nguyên Anh trung kỳ mà cũng dám vung tay múa chân chất vấn ta, hắn cho rằng hắn la ai chứ? Biện Luận? Tính cái rắm! Kể cả là muốn nói hươu nói vượn thì ngươi cũng phải có quyền đầu cứng, thực sự cho rằng ai cũng là kẻ ngốc, đứng im ở đó nghe ngươi biện, tán gẫu với ngươi sao?”

“Vậy cũng không cần phải hủy cả Nguyên Anh chứ.” Trong Nhân tộc có người rất bất mãn, ngay cả Nguyên Anh cũng không lưu lại, thật quá không nhân đạo.

“A!” Kim Phi Dao nhịn không được cười nói: “Ta khờ sao? Ta giết thân thể hắn còn phải giữ lại Nguyên Anh cho hắn đoạt xá, sau đó chờ hắn một lúc nào đó chạy tới âm ta một trận sao? Thực sự coi mọi người là ngốc tử à? Ai lại đi làm loại chuyện đó chứ, dù sao cũng là giết, còn phân chia nhiều loại như vậy làm gì? Lại ầm ĩ nữa thì ta giết luôn cả ngươi, phiền chết người.”

Thấy tràng cảnh sắp không thể vãn hồi, bên trong Ma tộc đột nhiên truyền đến một thanh âm, “Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, không phải chỉ là giết một kẻ không có quy củ thôi sao? Ta nghĩ người như vậy, kể cả Kim bệ hạ không giết thì các ngươi cũng sẽ tự mình động thủ, mạo phạm bệ hạ Yêu tộc chính là khinh bỉ toàn bộ Yêu tộc, ta nghĩ các ngươi sẽ không muốn làm chuyện này đâu. Người nọ tự rước lấy nhục, khó nói chính là gian tế của Nhật Nguyệt môn, vai trò là để phá hư quan hệ giữa chúng ta.”

Từ Ma tộc đi ra là Hồng, vẫn ánh mắt khinh bỉ mọi người, không ai bì nổi.

Hắn xuất hiện, mạc danh kỳ diệu hấp dẫn lửa giận của mọi người, kẻ giết người Kim Phi Dao ngược lại không ai để ý tới.

“Là một người thành quân!”

“Ta còn có người quen trong tay hắn, không bằng thừa dịp này đòi lại người?”

“Nếu ngươi đi, ta cảm thấy ngươi sẽ gặp lại người quen ở chỗ hắn đó.”

“Cách hắn xa một chút!”

Một túi càn khôn dẫn phát sự kiện, sau khi Hồng xuất hiện lại kỳ tích mờ nhạt đi. Trải qua ánh mắt siêu nhận người hận cộng thêm ngôn ngữ ngông cuồng của hắn, Nhân tộc rời đi từng đám, nếu Phương Chu Tự còn sống thì còn có khả năng nói lại vài câu, tuy nhiên chắc chắn sau đó cũng sẽ bị đánh chết.

Thấy Hồng đi ra liền hấp dẫn mọi người, Kim Phi Dao kéo lão tư tế sang bên cạnh hỏi chuyện vừa rồi chưa kịp hỏi: “Vừa rồi ngươi nói những thứ này là của Liễu Cơ?”

“Đúng vậy, đây là tài sản của Liễu Cơ, tuy rằng nàng cũng là người Nhật Nguyệt môn nhưng một môn phái lớn như vậy không thể nào giao hết tài sản cho một người con gái nuôi được.” lão tư tế gật đầu, không hiểu vì sao bệ hạ bây giờ còn nhớ rõ chuyện này, kể cả có muốn của cải thì cũng phải đánh bại trước đã. Nhìn nàng như vậy, giống như tài bảo đều đặt dưới đất, chỉ còn chờ nàng đi nhặt vậy.

“Bảo sao bên trên lại có chữ Liễu, tuy nhiên các thứ cũng không tệ, vậy đồ của Nhật Nguyệt môn thì ở đâu? Còn đặt trong tổng đàn sao?” Kim Phi Dao như đăm chiêu gật đầu, chẳng lẽ là vì vậy cho nên Bạch Giản Trúc mới mang thương chạy đi tổng đàn? Thật không nhìn ra, hắn hiện tại lại trở nên tham tài như vậy!

Lão tư tế bất đắc dĩ nói: “Hẳn là đã phân tán trên người các đệ tử quan trọng của các trưởng lão, đường chủ, không thể nào còn đặt trong khố phòng. Chỉ cần có thể chạy đi là có thể ngóc đầu trở lại. Chỉ có điều Nhật Nguyệt môn cũng không dễ công, tốc độ của các ngươi còn nhanh hơn chúng ta nghĩ, hiện tại bên Nhật Nguyệt môn vẫn chưa có tiến triển gì.”

“Thật tốt quá, vậy ta đi qua đó luôn!” Kim Phi Dao nghe vậy liền xoay người định nhảy ra khỏi phi thiên thuyền tới tổng đàn Nhật Nguyệt môn. Nhưng thân hình vừa động, Hồng đã lập tức chuyển qua bên người nàng, giữ chặt tay nàng, nghiêm khắc quát: “Ngươi không thể đi!”

“Vì sao?” Kim Phi Dao trừng mắt hỏi.

“Thiên Khôn ở bên đó, ta không hy vọng ngươi xuất hiện trước mặt hắn!” Hồng nghiêm túc nhìn nàng, tay dùng sức không cho nàng tránh thoát.

“Cái gì vậy…” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, Hùng ca ở bên đó thì có quan hệ gì với hắn?

Bình luận

Truyện đang đọc