TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

“Sao những người Tiêu Thái giới này lại tập trung một chỗ? Không phải là mỗi người vào sẽ truyền tống đến một chỗ sao? Thật sự quá kỳ quái. Hơn nữa, trông thì hình như có chuẩn bị, không phải vì tìm truyền tống trận mà xảo ngộ, trông giống như chuyên tới để giết ta hơn.” Kim Phi Dao nhặt mấy cái túi trữ vật dưới đất lên, kỹ thuật khống chế Minh hỏa không thiêu hủy túi trữ vật nàng đã làm rất quen tay rồi.

Đáng tiếc là viên Phá Cảnh châu kia cũng bị Minh hỏa thiêu hủy mất, Kim Phi Dao thực muốn nhặt một viên về xem xét. Thoạt nhìn tựa hồ nó có thể phá vỡ cảnh tượng huyền ảo, nếu có một viên thì không biết lúc gặp phải ảo trận có trực tiếp phá vỡ được không.

Bản mạng pháp bảo của sáu người này đã tử vong theo chủ nhân, biến mất trong không khí. Kim Phi Dao mất đi nấm sơn lại đổi được một đống túi trữ vật. Kim Phi Dao cũng phát hiện ra một chuyện, đó là tu vi càng cao thì túi trữ vật trong người cũng càng nhiều. Vì túi trữ vật không thể bỏ vào trong túi trữ vật nên có đôi khi có thể trực tiếp tìm được một bó to khoảng bảy, tám cái túi trữ vật, may mà nàng có Cảnh Thiên huyễn bồn, có thể ném túi trữ vật vào đó, nếu không thì nàng đã sớm thành một người túi rồi.

Những bản mạng pháp bảo kia vừa biến mất, trong thạch đạo lại tối đen. Nàng lấy một viên dạ quang thạch, cảm thán nhân sinh vô thường, sao bản thân lại cả ngày gặp phải mấy thứ mê cung thạch đạo hắc ám chứ.

Thu thập hết chiến lợi phẩm, Kim Phi Dao nhìn quanh quất trong thạch đạo, không biết đường ra ở đâu, trong này không có một chút gió, nếu không nàng có thể dựa vào hướng gió mà phán đoán. Nghĩ một lúc, cũng chỉ có thể coi hướng sáu người này xuất hiện là tiền phương, nếu muốn truy bắt người thì khẳng định phải đi về phía trước, mà dù sao nàng cũng không biết đường, vậy thì cứ đi thôi.

Đi dọc theo thạch đạo một canh giờ, không gặp phải tu sĩ Tiêu Thái giới nhưng cũng không đụng tới tu sĩ Nam Sơn giới, mà thạch đạo cũng không nhảy ra một yêu thú kỳ quái nào. Hơn nữa, suốt thạch đạo lại không có một lối rẽ, nàng cứ như thế bình an đi về phía trước.

“Sao lại không gặp cái gì? Chẳng lẽ chỉ cần ra khỏi cảnh tượng huyền ảo, vào trong thạch đạo này là có thể một đường đi ra bên ngoài?” Kim Phi Dao đi về phía trước, thần thức luôn luôn quét bốn phía nhưng lại không phát hiện ra cái gì.

Vừa mới nói xong, không gian trước mắt đột nhiên vặn vẹo, Kim Phi Dao liền sải bước bước vào, Mập Mạp cũng theo sát, biến mất khỏi thạch đạo, đi vào một cảnh tượng huyền ảo khác.

Hơi nước lượn lờ, oanh ca yến hót, eo thon vấn vít, còn cả những đợt sóng nước dập dờn.

Kim Phi Dao cùng Mập Mạp lăng lăng nhìn bốn phía, kinh hãi vạn phần. Một cánh tay trắng noãn như ngọc tiến lại, nhẹ nhàng kéo tóc nàng, sau đó là tiếng cười như chuông bạc vang lên, Kim Phi Dao run run môi, gian nan phun ra hai chữ: “Biến thái!”

Trong khi nàng vẫn còn đang khiếp sợ, lại có thứ gì đó mềm mại ôm lấy đùi nàng, một bàn tay ướt sũng sờ soạng người nàng. Kim Phi Dao mồ hôi vã ra như tắm, lực sát thương của ảo giác này thực cường đại, tiếc là tìm sai đối tượng rồi.

Nàng bừng tỉnh, đưa tay giữ chặt cổ của người đang cuốn lấy nàng, hung hăng quăng ra ngoài. Mỹ nhân da thịt trắng bóng kêu lên sợ hãi, rơi vào trong nước.

“Có bệnh à, cảnh tượng huyền ảo có thể có đầu óc một chút không, mấy thứ này làm sao hữu dụng với ta? Ngươi muốn làm thì cũng phải làm ra vài mĩ nam chứ.” Kim Phi Dao tức đỏ mặt, không chú ý tới nước chảy ròng ròng trên mặt, hổn hển quát.

Nàng đang đứng trong một con suối nước sâu tới thắt lưng, trên mặt suối hơi nước lượn lờ, che kín những mỹ nhân không mặc quần áo đang tắm.

Mấy chục mỹ nhân gợi cảm xinh đẹp, toàn thân dính những giọt nước trong suốt, đang bày ra các tư thế khiến người xem phải đỏ mặt, kiều mị nhìn Kim Phi Dao. Trong mắt các nàng, Kim Phi Dao tựa hồ chính là tình nhân trong mộng, là nam tử hoàn mỹ. Còn có vài mỹ nhân đứng trước mặt quyến rũ nàng, có một người còn đưa tay nâng hai bầu ngực lên, vươn đầu lưỡi liếm liếm, ánh mắt sóng sánh liếc nhìn nàng.

Ngực lại lớn như vậy, vươn lưỡi ra là có thể liếm, Kim Phi Dao nhìn chằm chằm nàng ta, bị dọa cho khiếp sợ.

“Ộp…”

Đúng lúc này, Mập Mạp đột nhiên hướng ánh mắt vào ngực Kim Phi Dao, vẻ mặt xem thường.

“Các ngươi đừng có khinh người quá đáng.” Kim Phi Dao bị Mập Mạp kích thích phát giận, siết chặt nắm tay, nổi điên gầm lên, Minh hỏa điên cuồng trào ra. Từ dưới chân nàng, nước suối bắt đầu đóng băng, lan tràn ra xung quanh. Mỹ nhân trong nước kêu lên sợ hãi, những người phía sau bỏ chạy lên bờ, nhưng mặt nước đóng băng quá nhanh, lập tức các nàng đều bị đông cứng lại, toàn bộ dòng suối biến thành một khối băng lớn.

Những mỹ nhân kia bị đông cứng trong minh băng, hoặc lộ nửa thân hình, hoặc đang nhảy ra khỏi suối nhưng hai chân lại mắc kẹt, bệt mông trần trên nền băng lạnh giá. Các nàng khóc lóc váng trời, đầu vai rung rung, khóc phi thường thương tâm, thực khiến người khác phải cảm động.

Mập Mạp và Kim Phi Dao cũng bị đông cứng trong dòng suối, nữ tử đứng gần nàng nhất đang khóc đến kiều diễm ướt át. Do tình huống quá bất ngờ, khuỷu tay nàng bị đông cứng trong lớp băng, hai tay vẫn đang nâng đôi gò bồng đảo như trước, tội nghiệp đứng đó.

Kim Phi Dao hơi động đậy, phát ra tiếng xương lách cách, sau đó lại nắm bàn tay lại, các đốt ngón tay cũng vang lên, nàng nhe răng cười, giơ nắm tay lên đấm liên tiếp vào mặt mỹ nhân.

Nàng nắm tay, vô tình đánh một quyền lại một quyền, đánh cho máu tươi bắn ra. Lúc nàng ngừng tay thì mỹ nhân xinh đẹp đã ngã xuống mặt băng, ngũ quan sưng phù, không ra hình dạng gì, mà đôi bồng đảo vốn đã to giờ càng phồng như đầu heo.

Rào rào một tiếng, Kim Phi Dao nhảy ra khỏi mặt băng, vẻ mặt dữ tợn đi tới đám mỹ nữ đang lo sợ, muốn trốn mà không thể trốn kia. Mập Mạp cũng thoải mái nhảy ra khỏi minh băng, nhảy mấy cái đã ra khỏi mặt suối, chui đầu núp vào trong lùm cỏ bên bờ.

Tình cảnh trong suối vô cùng thê thảm, một màn bi kịch đang diễn ra, tiếng kêu sợ hãi vang lên thảm thiết không ngừng, quả thực chính là địa ngục nhân gian khiến con ếch không dám nhìn.

“Mập Mạp, ngươi chết ở đâu rồi, còn không đi ra cho ta!” Sau một lát, chợt nghe tiếng Kim Phi Dao rống nộ. Mập Mạp thò đầu ra khỏi bụi cỏ thăm dò, nhìn thấy Kim Phi Dao còn đang tức giận chưa tiêu, lại nhìn mặt băng đã bị nhuộm thành màu đỏ, con mắt vội vàng đảo quanh bốn phía.

Kim Phi Dao thấy nó đứng bất động ở đó liền nắm chặt tay, nghiến rang nghiến lợi đi tới. Thấy Kim Phi Dao càng ngày càng gần, Mập Mạp không chỉ chuyển ánh mắt mà cả cái đầu nó cũng bắt đầu nhìn trái nhìn phải. Đột nhiên, nó phát hiện ra một thứ, lập tức nhảy bật lên mặt băng, tay ếch duỗi ra chỉ vào mặt băng, kêu lên ộp ộp.

“Cái gì? Có bảo bối? Ngươi đừng có gạt ta, nếu không ta nhất định sẽ hảo hảo thu thập ngươi.” Kim Phi Dao nhăn mày đi tới, nhìn vào chỗ Mập Mạp chỉ, thấy dưới đáy suối có một hạt châu lớn khoảng nắm tay. Nếu không có Mập Mạp nhắc nhở thì chỉ sợ nàng đã bỏ lỡ mất bảo bối này.

Nàng chỉ vào mặt băng, khối băng dưới đó liền tan chảy thành nước, hạt châu liền bị nàng hút vào tay. Đây là một viên châu trong suốt, có thể cảm nhận được thủy tức khí cường đại bên trong. Nếu để nó trong nước thì căn bản là nàng không thể nhìn thấy, hơn nữa khi quét thần thức qua thì chỉ cảm thấy trên tay rỗng tuếch giống như không có gì. Mập Mạp trong lúc nguy cấp đã bộc phát thiên phú tầm bảo khiến cho Kim Phi Dao cảm giác vui mừng sâu sắc. Hiện tại nàng cũng không thắc mắc xem thứ này có ích lợi gì, ném hạt châu vào túi trữ vật, lúc này tầm bảo và tìm đường ra mới là chính sự.

Cẩn thận tìm kiếm trong minh băng xem có còn hạt châu nào khác không nhưng đám mỹ nhân cùng với hàng loạt vết máu làm ảnh hưởng lớn tới tầm nhìn. Dứt khoát cần phải làm tan chảy minh băng, nhưng nếu thế thì đàn mỹ nhân này phải làm sao, hẳn là sẽ chết đuối. Tuy nàng ra tay nặng, đánh cho thảm thiết nhưng nể mặt cùng là nữ nhân, nàng vẫn nên để lại một con đường sống.

“Ộp ộp.” Mập Mạp đột nhiên đi tới, chỉ vào một nữ tử mà nói.

Sắc mặt Kim Phi Dao thoắt xanh, vội vàng nói: “Không được, ta không cho ngươi ăn các nàng. Nếu ngươi dám ăn thì ta sẽ bắt ngươi ở trong túi linh thú cả đời, về sau cũng đừng nghĩ ra ngoài. Ngươi nhớ kỹ cho ta, cái gì cũng có thể ăn nhưng người thì không được.”

Nhìn thái độ kiên quyết của Kim Phi Dao, Mập Mạp khó chịu tránh ra, không thèm giúp nàng tìm bảo vật nữa. Nó muốn ăn hết đống thịt luộc trong minh băng này, vậy là có thể làm tan minh băng ra, không ngờ Kim Phi Dao lại không cảm kích, khiến nó vô cùng mất hứng.

“Tỏ thái độ cái gì, máu chỉ dính trên mặt băng, bên dưới lại không có, làm như thế này là xong.” Kim Phi Dao cắm tay vào trong minh băng, kéo mỹ nhân từ trong băng ra, nhìn cũng không thèm nhìn, cứ thế ném các nàng vào lùm cỏ trên bờ. Nàng vừa ném vừa xem xét xem trong băng có còn thủy châu hay không, đang lúc nàng ném cao hứng thì cảnh sắc trước mắt lại bắt đầu méo mó.

“Hỏng bét, chẳng lẽ lại có người dùng Phá Cảnh châu làm hỏng chuyện tốt của ta?” Kim Phi Dao mắng.

Quả nhiên, nàng lại xuất hiện trong thạch động, vẫn đang trong tư thế vọc tay vào minh băng, mà Mập Mạp cũng xuất hiện cách đó ba thước. Nhìn vào trong thạch đạo, không thấy có tu sĩ cầm Phá Cảnh châu, xem ra là tự mình xuất ra. Nàng chẹp miệng mất hứng, đứng thẳng lên, đột nhiên phát hiện trên đỉnh đầu có gì đó liền ngẩng đầu lên, môt viên châu trong suốt đang bay trên không. Nàng bắt lấy hạt châu, phát hiện bên trên có một chữ “Sắc”.

Sắc? Ý là đại biểu nàng đã phá sắc cảnh, mà hạt châu này là vật chứng? Kim Phi Dao đột nhiên không nhịn được cười ha hả, người làm ra huyễn cảnh thật sự là chu đáo, cho một nữ nhân chui vào huyễn cảnh mỹ nữ, đúng là không có đầu óc, ít nhất cũng phải là huyễn cảnh mỹ nam mới đúng. Như vậy cũng không quá nghiêm cẩn, làm sao có thể cứ tùy tiện thế là xong việc? Đúng là quá mức loạn nháo.

Tuy nhiên, nhìn hạt châu trong tay, Kim Phi Dao thấy khó hiểu. Tại sao người của Toàn Tiên môn lại không giải thích tình huống bên trong này cho mọi người mà cứ thế ném họ vào? Chỉ sợ hạt châu này có quan hệ với truyền tống trận

Bình luận

Truyện đang đọc