TIỂU DẠ KHÚC

Đêm khuya yên ắng, bên cầu thang trống vắng, có một đôi nam nữ đang ngồi, hạ thấp giọng khẽ thì thầm nói chuyện với nhau, nghe giống như đang nỉ non.

“Ngày mai mấy giờ anh đi?”

“Sáng sáu giờ sẽ lên đường.”

“Sớm vậy à, em tới tiễn anh nhé.”

“Em dậy được có quỷ mới tin.”

Kim Tịch nắm tay áo anh khẽ đẩy ra: “Em sẽ dậy được!”

“Được rồi, em cứ an tâm ngủ đi, sáng mai vội vàng bận rộn anh sợ không để ý tới em được.”

“Vậy khi nào anh về?”

“Ban đầu nói là 40 ngày, anh không biết có dời ngày lại không, tóm lại khai giảng sẽ gặp được.”

Kim Tịch rũ mắt, trông hơi mất mác, đầu ngón tay níu lấy tay áo của anh, khẽ thở dài một hơi: “Lâu quá.”

“Đúng vậy, lâu quá.”

Kim Tịch sờ cổ áo của Bạc Diên, chạm lên khuyên tai hình củ cà rốt: “Anh phải giấu cho kỹ, đừng để bị phát hiện ra.”

Bạc Diên nghiêng mặt sang một bên, thân mật cọ vào lòng bàn tay của cô: “Ừ, anh sẽ để trong quần, huấn luyện viên không kiểm tra tới đâu.”

“…”

“Em nghĩ chắc không cho dùng điện thoại nhỉ.”

“Chắc vậy rồi.”

Kim Tịch vô lực dựa vào cánh tay của anh, nũng nịu kéo dài giọng: “Tại sao vậy chứ.”

Lúc này đèn ngủ ở cầu thang hơi mờ tối, nương theo khuôn mặt dịu dàng của cô có thể trông thấy cô chỉ mặc quần áo ngủ, bên cổ áo được viền ren hình những bông hoa nhỏ.

Bạc Diên ôm cô đặt lên đùi mình, bàn tay vòng qua eo cô.

“Anh định làm gì hả?”

“Hửm.”

Anh nhẹ gióng nói: “Hôn một cái thôi.”

Kim Tịch cười cười tiến lên, khẽ hôn lên gò má của anh.

Bạc Diên thuận thế tóm được cô, đè gáy lại, hôm lên môi cô.

Cánh môi cô vừa lạnh vừa mềm mại, đến khi cạy hàm răng cô ra thì bắt được đầu lưỡi ấm nóng.

Anh liếm mút không biết mệt.

Kim Tịch mở mắt ra, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, trong con ngươi đen nhánh lóe lên một tia tà tứ, không đợi cô phản ứng, Bạc Diên bèn cắn một cái lên cánh môi của cô.

Kim Tịch hít một hơi, khoang miệng tràn ngập vị máu, trong nháy mắt đã bị anh liếm hết.

Kim Tịch vô lực đẩy người anh, hoảng hốt nói: “Anh…anh là chó hả.”

Có chó mới căn người nha.

Bạc Diên triều mến liếm môi cô, động tác hơi lỗ mãng, nhưng vô cùng nghiêm túc thâm nhập sâu hơn, tựa như đang thưởng thức một mâm thịnh yến.

Môi Kim Tịch bị anh mút đến tê dại, có hơi đau đau, quấn quýt nhau lại không nỡ buông ra, cùng đắm chìm trong sự thô bạo lẫn dịu dàng của anh.

Cô thử cắn nhẹ lên môi anh, loại gặm cắn lẫn nhau này so với liếm mút đơn thuần còn kích thích hơn nhiều, đồng thời phát ra tiếng ướt át từ trong cổ họng, âm thanh này vang vọng trong thang lầu yên tĩnh.

Bạc Diên nâng mặt của cô lên, nhìn đôi môi đỏ mọng đó, hô hấp âm áp gần trong gang tấc.

“Em còn cắn anh.”

“Trả công thôi.”

Anh cười nhạt, há miệng ra: “Anh tới đây.”

Kim Tịch cắn lên, nhưng không dùng quá nhiều lực, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng gặm cắn, lưu lại dấu răng trên đó.

“Thật muốn cắn chết em.” Anh ôm eo cô: “Nhưng ông đây không nỡ để em đau.”

Anh kìm nén muốn phát điên rồi.

Kim Tịch buông Bạc Diên ra, cúi đầu khẽ cười, bên má có lúm đồng tiền nhỏ, cực kỳ hấp dẫn.

“Anh biến thái quá nha.”

“Vậy là biến thái à, sau này em có mà khóc.”

Cô ngẩng đầu lên hôn anh một cái, xem như đây là dấu chấm kết thúc nụ hôn triền miên.

Bạc Diên không cưỡng ép cô, ôm cô vào lòng, vừa ôm vừa vuốt ve.

Thật ra anh không cảm thấy quá nhiều buồn bã, dù sao chỉ đi hơn 40 ngày thôi, cũng không phải cả đời không gặp được.

Tâm tính cô gái này nhạy cảm nhiều lắm, Kim Tịch dường như không thể bỏ được anh, khi thì nắm tay, khi lại cọ cọ làm ổ bên cổ anh, dặn dò anh phải mang cái này cái kia, không nên cậy mạnh, cũng không được cãi nhau với huấn luyện viên.

Đến cuối cô còn khóc, chôn mặt trên hõm vai của anh, nước mắt thấm ướt áo anh, cô nói xong lại không nỡ.

Bạc Diên rất khó chịu, anh không muốn khiến cô buồn, nhưng anh không ngăn cản được dòng nước mắt của cô, cảm giác trái tim mình như bị đâm vỡ.

Anh không biết phải an ủi cô thế nào.

Bạc Diên cúi đầu, trông thấy đường ranh ngoài áo ngủ của cô, chỗ đó không nổi lên hình tròn trịa như bình thường mà là nhọn ra.

Cô không mặc áo lót.

Yếu hầu Bạc Diên di chuyển lên xuống, cảm thấy cổ họng mình nóng rát và khô khốc.

Anh dùng ngón tay lau sạch nước mắt của Kim Tịch, nhìn cái ngực mềm mại của cô, bỗng nhiên đề nghị: “Tịch Tịch, anh làm em vui vẻ chút nhé, có được không.”



Kim Tịch chạy về phòng ngủ, lúc về giường cũng đã hơn nửa đêm.

Toàn thân cô mềm nhũn, kéo chăn ra chui vào trong, khuôn mặt nhỏ nhắn như bị lửa thiêu đốt, da đầu tê dại như có đám mây to nặng trĩu.

“Khốn kiếp.”

Cô khẽ lầm bầm: “Bạc Diên là tên khốn kiếp!”

Cô nói lời tạm biệt với anh, thật sự chân thành không bỏ được anh, còn khóc nữa. Không ngờ tên này lại hư hỏng như vậy!

Anh không đi vào, chẳng qua chỉ ‘ấy ấy’ bên ngoài tần vải mỏng manh, trong giây phút đó cả người Kim Tịch mềm nhũn, tựa như muốn ngất, đã sớm quên cả khóc, thân thể run lẩy bẩy, sắp sụp đổ đến nơi, cái cảm giác đó, đánh bại mọi sự vui vẻ trước đây.

Cô mở mắt ra, trước mắt là một mảnh mơ hồ, chỉ có đôi mắt đen nhuốn đầy dục vọng của anh, cô cảm thấy trời đất như quay cuồn.

Kim Tịch sờ bản thân, hoàn toàn không có cảm giác gì, tại sao anh làm được như vậy, cái tay của anh…có ma lực sao.

Điên rồi điên rồi!

Cô quyết định không nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt ép mình ngủ, trước khi ngủ vẫn không quên hẹn đồng hồ báo thức để dậy sớm.

Nhưng nếu Kim Tịch ngủ sâu thì có đặt mười cái đồng hồ báo thức để vang lên cùng lúc vẫn tuyệt nhiên không đánh thức cô được.

Đi đôi với tiếng vang của đồng hồ báo thức dưới gối, Kim Tịch còn đang trong mơ.

Trong mơ, cô vội vàng thay quần áo, chạy ra cổng trường học tiễn Bạc Diên lên xe, anh đứng phía xa vẫy tay với cô.

Kim Tịch an lòng bắt đầu yên tâm ngủ ngon hơn.

Cho đến khi Lâm Lạc dậy sớm leo lên giường của cô, vỗ vào mặt cô: “Con heo lười kia, nếu cậu không dậy thì không nhìn được Bạc gia nhà cậu lần cuối đâu.”

Kim Tịch chợt mở bừng hai mắt: “Má ơi! Sao tớ vẫn còn trên giường vậy.”

Cô nhìn giờ, đã sáu giờ hai mươi rồi, cô vội ngồi dậy, lao xuống giường, nhanh chóng rửa mặt, ngay cả tóc cũng chưa kịp chảy, chỉ dùng tay chảy sơ qua, rồi mang giày chạy nhanh xuống lầu.

Trước cổng trường đậu vài chiếc xe buýt, những chàng trai mặc quân trang xanh lục tục đi lên xe.

Ở xa xa, Kim Tịch bất ngờ phát hiện anh trai Thẩm Bình Xuyên cũng tới, đang đứng cạnh cửa một chiếc xe buýt, nói chuyện với Bạc Diên, trong tay còn cầm cái túi hành lý màu xanh đậm của Bạc Diên.

Kim Tịch xoa mày, đột nhiên hơi ghen.

Quan hệ của hai ngời này…có hơi khác thường nha.

Cô từ từ đến gần hai người, chỉ nghe Thẩm Bình Xuyên nói: “Cậu yên tâm đi, không cần lo lắng cho tôi.”

Bạc Diên đáp: “Thật ra cũng không lo cho cậu lắm, mau trả hành lý lại cho ông đây.”

Thẩm Bình Xuyên trông cực kỳ không nỡ: “Hay là tôi đưa cậu đi ra thành phố nhé.”

Bạc Diên cười nhạt: “Không sợ nửa đường bị huấn luyện viên Nghiêm ném khỏi cửa sổ thì cậu cứ lên xe.”

Thẩm Bình Xuyên nặng nề thở dài, vỗ vai Bạc Diên: “Cậu phải quay về thật tốt đấy, nếu lỡ mất tay mất chân thì em gái của tôi không theo cậu đâu.”

“Ông đây đi huấn luyện chứ không đi đánh giặc.”

Trước kia Kim Tịch luôn miệng bảo Thẩm Bình Xuyên rất phiền, lúc đó Bạc Diên không có cảm nhận gì, bây giờ Thẩm Bình Xuyên thật sự xem anh là em rể, quan tâm chu đáo mọi việc, hoàn toàn chăm sóc anh như Kim Tịch, lúc này Bạc Diên mới từ từ cảm nhận được.

Người này, phiền ơi là phiền, nhưng anh ta quan tâm là thật.

Anh ta yêu thương Kim Tịch, nên yêu ai yêu cả đường đi, thậm chí dần yêu thương luôn Bạc Diên.

Bị một người đàn ông yêu thương như này, Bạc Diên cảm thấy mẹ nó có hơi sợ nha.

“Được rồi.” Anh vỗ vai anh ta: “Quay về rồi tẩm bổ cho tôi sau, đi nhé.”

Thẩm Bình Xuyên thật sự không nỡ: “Bạc Diên, ôm một cái.”

“Ôm mẹ cậu…”

Anh không khống chế được mắng chửi thô tục: “Cậu mau đi di, đừng có kỳ kèo như con gái, dây dưa tốn thời gian.”

Thẩm Bình Xuyên lại lấy một túi quà vặt trong balo ra: “Đây là sữa bò và bánh quy, trên đường có đói thì ăn, có miếng dán chống say xe này, à, còn có túi nôn trong đó nữa, nghe nói cậu phải đi đường núi, để phòng ngừa thôi, đừng có nôn ra đầy xe làm phiền người khác, ngoài ra có chanh nè, nếu say xe thì ăn vào, rất hữu hiệu đó.”

Bạc Diên nhận lấy túi đồ: “Cảm ơn.“

Anh có thể cảm nhận rõ ràng được trong những ngày quen biết với Thẩm Bình Xuyên, thấy rõ được anh ta quan tâm chăm sóc em gái thối kỹ lưỡng nhường nào, từ tầm bé cho đến lớn.

Anh lớn như cha, anh lớn cũng như mẹ.

Bạc Diên không có cha mẹ, tới giờ anh chưa từng cảm nhận được sự quan tâm chu đáo thế này.

“Được rồi, ôm một cái đi, đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ gọi điện cho cậu.”

Bạc Diên nói xong bèn ôm anh ta một cái.

Tuy nhiên, khi anh nghe Kim Tịch ở sau lưng biến sắc ‘wow’ một tiếng thì đẩy Thẩm Bình Xuyên ra ngay.

Trên mặt Kim Tịch là biểu cảm ‘rốt cuộc em đã bắt được gian tình’, vừa lên án vừa xem thường nhìn hai người.

Bạc Diên bước qua Thẩm Bình Xuyên đi về phía Kim Tịch, cười nói: “Tịch thối của anh dậy thật này.”

“Em không muốn dậy đâu, không ngờ anh và Thẩm Bình Xuyên tốt thế.”

“Nếu em đến sớm chút anh sẽ không nghe cậu ta lải nhải lâu thế.” Bạc Diên duỗi tay xoa đầu cô: “Đừng đoán mò nữa.”

“Em thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ đó.”

Anh kề gần tới, khẽ dịu dàng nói vào tai cô: “Có huấn luyện viên ở đây nên anh không thể ôm em được.”

Kim Tịch lầm bầm: “Anh ôm anh ấy được, lại không thể ôm em.”

“Được rồi, nghỉ hè ở nhà nhớ phải ngoan ngoãn, nghe lời anh trai đó.”

Kim Tịch gật đầu, dựa vào người Thẩm Bình Xuyên, quyến luyến nhìn anh lên xe.

Xe nhanh chóng nổ máy, Bạc Diên vén rèm xanh bên cửa sổ lên, nhìn hai anh em đứng kề nhau dần dần biến thành chấm nhỏ dưới ánh nắng mai, trong ngực giống như chứa đống bông vải được phơi nắng, vô cùng ấm áp và dễ chịu.



Kinh Trì ngồi hàng sau xe nhìn cổng trường dần lui về sau, con ngươi dần chuyển sang âm u.

Hứa Triều Dương ló đầu nhìn ra ngoài, ung dung nói: “Bạn gái của ông đây không đến tiễn, bạn gái cậu cũng không tới.”

Kinh Trì liếc anh ta một cái rồi nhắm mắt lại, giọng nam trong trẻo vang lên: “Liên quan cái rắm gì với cậu.”

Từ chuyện đó, Hứa Triều Dương có thần kinh thô đã thật sự xem Sở Chiêu là bạn gái của Kinh Trì, lúc nhìn thấy Sở Chiêu, thỉnh thoảng còn đùa giỡn nói mấy câu liên quan đến Kinh Trì.

Tuy nhiên luôn nhận lấy cái nhìn lạnh lẽo.

Sở Chiêu không giải thích, Kinh Trì dĩ nhiên càng không nói, mấy ngày nay Sở Chiêu luôn lẩn trốn không dám gặp Kinh Trì, anh ta biết câu nói ‘Em không quên cậu ta thì sao anh có cơ hội được’ đã khiến cô ấy sợ hãi.

Thật ra Kinh Trì không có ý định nói ra lời trong lòng, ít nhất là khi trong lòng cô vẫn còn đang thích Hứa Triều Dương.

Ngày hôm đó, một người luôn cẩn thận chửng chạc như anh lại làm chuyện kích động duy nhất trong đời mình.

Kinh Trì là một người thông minh, giữa sự thông minh còn lộ ra vẻ hiểu sự đời và xảo quyệt, nhưng tới giờ anh chưa từng nghĩ tới việc dùng sự thông minh của mình để đối phó với một cô gái mềm yếu.

Thật ra Sở Chiêu rất đơn thuần, Kinh Trì biết dù cô không thích Hứa Triều Dương đi nữa, chỉ cần anh tốn chút tâm tư thì không sợ không theo đuổi được.

Anh thề, trước khi nói ra câu nói ấy, thật sự…anh không muốn để cô biết lòng mình, anh biết, mình không xứng với cô.

Cũng có thể hôm ấy gió quá mức dịu dàng, khiêu khích trái tim nóng nảy khó kiềm được của anh.

Mùa hè mà, là mùa yêu đương.

Cuối cùng anh đã kích động một lần.

Cmn quan tâm gì nữa, sau khi về sẽ có đáp án thôi, nếu cô vẫn không quên được Hứa Triều Dương thì anh sẽ chết tâm, hoàn toàn từ bỏ.

Kinh Trì nhìn Hứa Triều Dương, thuận miệng hỏi: ‘Tại sao cậu vẫn chưa chia tay?”

Hứa Triều Dương lập tức hô to: “Sao cậu lại mong ông đây chia tay? Đắc ý gì.”

Kinh Trì cầm chai nước lên, bình tĩnh uống một ngụm: “Cậu và Khúc Huyên Huyên có qua nổi mùa hè này không?”

“Tớ cảnh cáo cậu nha, cậu đừng nguyền rủa ông đây nữa, ông đây vất vả lắm mới theo đuổi được Huyên Huyên đó.”

Kinh Trì nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững nói: “Hứa Triều Dương, chúng ra cá cược đi.”

“Muốn cá cược gì?”

“Nếu cậu và Khúc Huyên Huyên có thể qua nổi mùa hè này, vậy tiền mà tớ kiếm được ở học kỳ kế sẽ chia cho cậu phân nửa.”

“Mọa nó, cậu đang hạ vốn gốc à!”

Hứa Triều Dương không thể tin nổi nhìn Kinh Trì, anh ta biết tuy Kinh Trì chỉ buôn bán nhỏ lẻ, nhưng tích tiểu thành đại, mỗi tháng đều kiếm được mấy ngàn!

“Thành giao thành giao! Tớ nhất định sẽ chống đỡ qua nổi mùa hè này cho cậu xem.”

Kinh Trì nhàn nhạt nói: “Con chó cậu tốt nhất là chống đỡ nổi đi.”

Hứa Triều Dương nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: “Sao tớ có cảm giác như cậu đang âm mưu gì ý nhỉ?”

“Cậu cảm thấy có thì là có.”

“Vậy cậu nói đi, nếu tớ không chống đỡ nổi thì sao.”

Con ngươi Kinh Trì tối sầm, bóng tối dần trào dâng: “Nếu cậu và cô ta chia tay, vậy phải đồng ý với tớ một chuyện.”

“Gì, chuyện gì.”

“Cậu đồng ý với tớ trước đi.”

“Thế thì không được, nhỡ cậu bảo tớ ăn phân thì sao.”

“…”

Kinh Trì xoa mày, thầm mắng anh ta quá ngu ngốc.

Hứa Triều Dương vẫn truy hỏi không chịu buông: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy?”

Kinh Trì thở dài một hơi, nói: “Có một cô gái đã thích cậu rất lâu, cậu hãy đồng ý với tớ, cho cô ấy một cơ hội.”

Bình luận

Truyện đang đọc