TIỂU GIA VÔ XỬ BẤT TẠI

Tuy nói vẹt Lâm U tỏ vẻ muốn dạy mập meo meo Gia Phỉ làm sao sử dụng thẻ tín dụng, dùng lời mà cậu lừa dối mập meo meo mà nói, làm chuyện gì không phải cứ một lần là xong, muốn gì cũng phải từ từ.

Đúng, muốn gì cũng phải từ từ.

Cho đến khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất, Gia Phỉ đang dùng lưỡi liếm móng vuốt đột nhiên xù lông kêu lên một tiếng, làm Ngả Bá Đặc lão gia gia giật mình kinh ngạc.

“Meo meo____! Ngao____!!!” Nói dạy tôi sử dụng thẻ tín dụng mà?! Cứ như vậy chạy đi là chuyện gì xảy ra?!

“Gia Phỉ? Mày làm sao vậy? Không nỡ xa bạn sao?” Ngả Bá Đặc nhìn mập meo meo kích động khua móng vuốt, sau đó an ủi: “Không sao đâu, tao và chủ của Lâm Lâm đã có hợp tác làm ăn, sẽ thường xuyên qua lại, rất nhanh thôi mày có thể gặp nó lần nữa rồi, ha ha, hay là chờ tao xử lý xong chuyện ở châu Âu, tao sẽ mang mày đi làm hàng xóm của Lâm Lâm thế nào? Tin rằng tụi mày sẽ sống chung vô cùng tốt.”

Mập meo meo nghe chủ nhân nhà mình hứa hẹn như vậy mới ngừng phản ứng một chút chút, dù sao chỉ cần chủ nhân còn ở đây, con vẹt kia sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của meo meo ông! À, thật ra thì nó có chút thắc mắc, thẻ tín dụng và vân vân, nó có thể thử sử dụng một chút? Nhưng mà, mật mã là cái gì? Có thể ăn không meo meo?

Ngày hôm nay Mục Viêm Khiếu thu hoạch không ít, xế chiều và tối hắn ở trong phòng cùng vẹt nhà mình hao công tổn sức vọc trò chơi trên máy vi tính. Mục đại boss mặc dù nhìn không thấy, nhưng nghe vẹt nhà mình thỉnh thoảng lại kêu két két, là biết nó đang chơi rất vui.

Thậm chí trước khi đi ngủ, nếu không phải hắn uy hiếp muốn ngắt nguồn điện, không chừng vẹt nhà hắn còn định chơi suốt đêm.

“Một con vẹt như mày hễ chơi game online, là không biết đến người thân luôn sao?” Mục Viêm Khiếu nằm lên gối vuốt lông vũ mềm mại, miệng mang theo vài phần chế nhạo hỏi.

Lúc này Lâm U đang nghiêng người nằm trên gối nhỏ mềm của cậu, nghe vậy khinh thường két két hai tiếng: “Bọn họ ngu như vậy, làm sao có thể biết!”

“Ngày mai công ty mở hội nghị tổng kết hằng năm muốn đi không? Cần tôi nói trước cái gì không?”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy mỉm cười: “Không cần, Mục Nhất và Mục Nhị đã xử lý gần xong rồi, mày chỉ cần chỉ đường cho tao giống như bình thường là được.”

“Này. Công ty của các anh họp thường niên, Trịnh Du Hổ và Trần Du Hạc sẽ không tham gia sao?”

Mục Viêm Khiếu nhướng mày: “Trừ phi bọn họ rỗi rãnh nhức trứng.” Nói gần nói xa khí thế đều tỏ vẻ, chỉ cần bọn họ tới, ông đây nhất định đem bọn họ đá ra ngoài.

___________________

Ngày thứ hai.

Chín giờ rưỡi sáng, nửa tiếng trước khi cuộc họp hằng năm của công ty tổ chức.

Trước thời điểm đó Lâm U và chủ nhân mắt mù đi đến tổng công ty, nhìn sảnh chính có mấy người đang tranh chấp, đặc biệt thắp mấy cây nến cho cái mỏ quạ đen của chủ nhân nhà mình.

“Két ~ chủ nhân ~~ quả nhiên bọn họ nhức trứng đến đáng thương ~~~”

Mục Viêm Khiếu vốn đang đi tới bình thường, nghe lời của Lâm U thì phản ứng không kịp, đang nghĩ vẹt nhà mình sao lại tự nhiên đi nói mấy lời thô tục như vậy..., liền nghe được mấy âm thanh quen thuộc. Hình như đang cãi nhau.

“Trịnh Du Hổ! Chỗ này là công ty Mục gia! Không phải địa bàn của Trịnh gia!!! Anh ở nơi này chửi bới nhân phẩm và danh dự của người ta không cảm thấy vô sỉ hay sao?! Nơi này không hoan nghênh các anh, mời về!”

“Ai u, tao nói này Lỗ Viễn, mày có tư cách gì mà nói với đại biểu ca những lời như vậy?” Thanh âm Trần Du Hạc mang theo vài phần chế nhạo và khinh thường:

“Mày bây giờ cùng lắm cũng chỉ là người bán tiếng cười mua vui cho người khác thôi, tính đến thân phận của Lỗ gia mày, đến một cái đánh rắm trước mặt đại biểu ca mày cũng không có tư cách!”

“Hừ, mày còn làm càn như vậy nữa, là muốn công ty y dược của mày bị phá sản, hay là muốn bị giới nghệ sĩ niêm phong?” Trần Du Hạc cười âm hiểm: “Dù sao bất kể là cái gì, tất cả chỉ cần đại biểu ca mở miệng đều thành chuyện nhỏ mà thôi.”

Lỗ Viễn nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, trong mắt là sự không ngờ tới: “Trần Du Hạc, làm sao anh có thể đem công ty và nghề nghiệp ra uy hiếp tôi?! Sao anh có thể hèn hạ như vậy?”

Lúc này Trịnh Du Hổ đứng ở một bên vẫn không mở miệng, thông qua khóe mắt thấy Mục Viêm Khiếu đã tiến vào đại sảnh, khi Trần Du Hạc mở miệng muốn nói thêm gì nữa, Trịnh Du Hổ bỗng nhiên mở miệng nói: “Trước tiên nói xin lỗi, sau đó buổi tối tự mình đến khách sạn Hổ Khiếu.”

Người chung quanh nhất thời hít một ngụm khí lạnh. Có người than thở đại thiếu gia Trịnh gia vậy mà lại chơi nam nhân, mà nhiều người khác thì đồng cảm nhìn Lỗ Viễn sắc mặt trắng bệch. Dù sao người nọ cũng vì ông chủ nhà mình mới xảy ra xung đột, kết quả lại tự hại mình.

Lúc này, Lâm U đứng ở một bên dù không ưa Lỗ Viễn, cũng thấy không thể khoanh tay đứng nhìn. Suy nghĩ một chút vẫn nhắc nhở Mục Viêm Khiếu đi giúp một chút, mà Mục Nhị và Mục Tứ đi theo phía sau Mục Viêm Khiếu, liếc nhau một cái, mang theo vài phần thâm ý đi theo.

“Chuyện gì xảy ra?” Mục Viêm Khiếu tâm tình hạ thấp vì mới sáng sớm đã đụng phải mấy người rãnh rỗi nhức trứng, ngay cả nói chuyện cũng có thể phát hiện vẻ không vui và hàn khí trong đó.

Lỗ Viễn thấy Mục Viêm Khiếu và con vẹt màu xanh xám kia đi tới, thần sắc vốn đang mạnh mẽ chống đỡ liền suy sụp, trong thanh âm mang theo vài phần run rẩy và giấu diếm lắc đầu: “Không có, không có chuyện gì, chỉ là tôi không hiểu chuyện nên xảy ra tranh chấp với Trịnh đại thiếu một chút... Bây giờ đã không có chuyện gì rồi, Mục ca, anh sắp họp hả? Tôi, tôi đi trước.”

Từ góc độ Lâm U tiểu gia nhìn lại, vẻ mặt và thái độ của Lỗ Viễn quả thật là thay đổi 180° không có góc chết miễn cưỡng cười vui, hơn nữa trong ánh mắt nhìn về phía chủ nhân nhà cậu cũng mang theo vài phần tình cảm chân thực.

Phát hiện này làm cho Lâm U đầu tiên là run rẩy một chút, sau đó cảm thấy trong lòng có cái gì đó nghẹn lại, một chút cũng không thoải mái. Cậu có thể xác định, cậu thật sự không thích cái người tên Lỗ Viễn này, nhưng bây giờ vấn đề là, Lỗ Viễn đối với chủ nhân nhà cậu, gần như là một loại nhân nhượng lấy lòng.

”... Ách, thật phiền phức.” Vẹt Lâm U vỗ cánh nhỏ giọng nói thầm. Sau đó miễn cưỡng vui lên, hướng về phía Lỗ Viễn rống: “Đi cái lông két! Người nào đi là con két!!!”

Trên mặt hoàn mỹ của Lỗ Viễn thần sắc cứng đờ, sau đó nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.

Lúc này Mục Viêm Khiếu cũng mặt lạnh mở miệng. Hắn đeo mắt kiếng gọng vàng, thoạt nhìn giống như đang nhìn Trịnh Du Hổ và Trần Du Hạc.

“Biểu ca, biểu đệ. Mặc dù đang ở thành phố A, cái địa phương ngẩng đầu rất dễ nhìn không thấy người cúi đầu, nhưng các người rãnh rỗi quá nên nhức trứng hay sao? Chạy tới Mục gia là muốn ăn cắp bí mật thương mại chăng?” Mục Viêm Khiếu hừ nhẹ một câu: “Thất lễ rồi, dù tôi và các người các chút quan hệ máu mủ, nhưng nếu thật sự phạm pháp, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”

Trần Du Hạc thiếu kiên nhẫn, nổi giận ngay tại chỗ, nói: “Phi! Anh dám!!! Tiểu gia mà thèm tới nhìn cái chỗ đáng ghét này của anh?! Nếu không phải, ách.”

“Nhị biểu đệ, tụi anh chỉ muốn đến xem tình hình công ty thôi, không có ý muốn dò xét gì. Em suy nghĩ nhiều rồi.” Trịnh Du Hổ cắt đứt lời Trần Du Hạc, sau đó nhìn Lỗ Viễn một cái, hướng về phía Mục Viêm Khiếu nói: “Nếu nhị biểu đệ tới rồi, anh và Du Hạc sẽ không quấy rầy nữa. Anh đi trước... à, còn nữa, chúc mừng em với Ngả Bá Đặc hợp tác thành công. Em có được con vẹt này, thật là có phúc.”

Mục Viêm Khiếu nghe đến đó, vốn là vẻ mặt không có gì chợt hiện ra mấy phần sát ý, rồi sau đó không thèm đếm xỉa nói: “Nếu như đại biểu ca muốn, cũng có thể đi tìm một con thú cưng để nuôi, nói không chừng có thể mang tới một chút phúc khí. Không tiễn tạm biệt.”

Trịnh Du Hổ nhìn thần sắc Mục Viêm Khiếu, trong ánh mắt mang theo vài phần thâm ý nhìn nhìn Lâm U, cuối cùng hướng về phía Lỗ Viễn nói: “Buổi tối nhớ đi đó. Nếu không, hậu quả cậu tự chịu.”

Lỗ Viễn phát ra một tiếng đáp lại, thở dài mang theo khuất nhục và không cam lòng.

Mục Viêm Khiếu vẻ mặt khẽ động. Lâm U phẩy phẩy cánh, muốn bỉu môi.

“... Mục ca, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước.” Lỗ Viễn trong lòng mang theo vài phần do dự, vẻ mặt rất thành khẩn và chân thành tha thiết. Hắn nói xong lời này cũng không đợi Mục Viêm Khiếu trả lời, xoay người muốn rời đi, cuối cùng lúc rời đi nghe được âm thanh của Mục Viêm Khiếu.

“Buổi tối cậu không cần đi tìm Trịnh Du Hổ, tới nhà của tôi cùng tôi đánh cờ đi.”

Lỗ Viễn nghe vậy vui mừng ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên ánh sáng có thể làm cho người ta mê mẩn, cực kỳ nhanh chóng gật đầu: “Mục ca! Được! Tôi nhất định sẽ tới.”

Mục Viêm Khiếu gật đầu, mà Lâm U tiểu gia trên vai hắn thì theo bản năng dùng móng cuốt cào cào mấy cái trên vai chủ nhân.

“Lâm Lâm?” Mục Viêm Khiếu nghi ngờ quay đầu.

Lâm U lỗ mũi hừ một tiếng, “Tiểu gia bây giờ không muốn nói chuyện!”

Bình luận

Truyện đang đọc