TIỂU GIA VÔ XỬ BẤT TẠI

Bốn vợ chồng bà Trịnh và bà Trần bị ‘mời’ đến vườn hoa nhà nông vui mừng của Mục Viêm Khiếu.

Lúc này bốn người thì hết ba bận đồ ngủ, một người mặc quần áo sáng sủa, nhưng giống nhau ở chỗ vẻ mặt của họ đều là ngạc nhiên không ngờ được, bà Trần sắc mặt lại càng trắng, nhìn người ngồi ngay ngắn trước mặt bà, Mục Viêm Khiếu không mảy may tổn thất xíu nào, vô cùng muốn tông cửa mà chạy.

“Viêm Khiếu, con đang làm cái gì vậy? Hơn nửa đêm bắt cóc dì ruột của mình, đầu con bị hư rồi hả?” Bà Trịnh so với bà Trần có phần bình tĩnh hơn, tuy nói bà nhìn sắc mặt em mình lúc này cũng biết nhất định có chuyện hệ trọng gì đó đã phát sinh, nhưng trong suy nghĩ của bà, Mục Viêm Khiếu dù thế nào cũng chắc chắn không làm ra mấy chuyện đặc biệt tàn nhẫn với các bà.

Chẳng qua là lần này bà tính sai rồi.

Mục Viêm Khiếu trả lời bà bằng một nụ cười mỉa không chút do dự: “Dì cả, sao dì không hỏi dì nhỏ thử xem, bà ta đã làm ra chuyện gì mới khiến tôi hành động như vậy? Hôm nay nếu không phải vận khí của tôi tốt, không chừng ngày mai các người có thể thấy tin tức trên báo tôi bị côn đồ đánh bị thương hoặc chết mất rồi.”

“Trải qua chuyện này tôi có suy nghĩ một chút, coi như các người là người thân của tôi, nhưng loại nhượng bộ và lưu lại hậu hoạn về sau này tôi không muốn tiếp tục làm nữa. Vì thế đành ủy khuất các vị, vẫn là vào tù ngây ngốc một thời gian đi! Tôi sẽ bảo bọn họ cho mỗi nhà các người một gian.”

Sắc mặt bà Trịnh nháy mắt trở nên âm trầm, bà nghe xong chuyện điều đầu tiên nghĩ đến không phải là đi chất vấn bà Trần, bởi vì lời vừa rồi của Mục Viêm Khiếu căn bản đã đem hết sự tình nói ra rồi, hơn nữa, bà nhớ rằng mình và Du Hổ là cố ý trước mặt bà Trần nói ra mấy lời đó.

Thật là thành sự thì ít, thất bại thì nhiều!!!

Bà Trịnh âm thầm cắn răng. Nhưng trên mặt lại bày ra vẻ buồn bã: “Viêm Khiếu, cho dù con có thế nào đi nữa, cũng không thể đối xử với dì của con như vậy, tuy rằng chuyện là dì nhỏ gây ra nhưng dì thay mặt nó xin lỗi con, nhưng con dù có tịch thu tài sản của nó, đuổi người tới chốn hẻo lánh, thì cũng không nên bắt nó vào tù!”

Bà Trần nghe thấy bà Trịnh còn vì mình mà cầu tình, trong lòng kích động hét to lên: “Chị! Nó chính là đồ khốn kiếp chị còn nói với nó mấy thứ này làm gì? Là vận khí của em không tốt nên mới không giết được nó!!!”

Mục Viêm Khiếu giật giật khóe miệng.

Tiếp đó Mục Viêm Minh đang ngồi đàng hoàng bên cạnh hung hăng liếc mắt khinh bỉ: “Dì nhỏ, tôi đã thấy mình ngu ngốc lắm rồi, thật chưa từng thấy người nào như dì còn ngu hơn cả tôi nữa!!! Dì còn chưa nhận ra từ đầu tới cuối vẫn là dì cả lợi dụng mình sao? Cũng không thèm nghĩ xem, nếu ngay cả mướn người ra tay dì cũng làm, bà ta chẳng phải trở thành người vô tội nhất sao? Thật là dì cứ cẩn thận nghĩ mà xem, mỗi một sự kiện xảy ra nhằm vào nhà của tụi tôi chỉ sợ bà ta còn hiểu rõ hơn dì, tính toán cũng thâm sâu hơn.”

Bà Trần nghe nói thế bỗng sửng sốt, không đợi bà hiểu rõ, chồng bà liền nổi giận đùng đùng bắt đầu gầm thét với vợ mình: “Tôi nói bao nhiêu lần rồi! Bà đừng có qua lại với nhà chị cả của mình nữa!!! Cho tới bây giờ có cái chuyện gì xấu cũng đều là chúng ta gánh trách nhiệm, có chuyện tốt thì chẳng tới phiên chúng ta đâu!!! Rõ ràng nhà họ Trần đang rất tốt! Lại bị cái thứ lỗ mãng như bà làm cho nó giống như thuộc địa của Trịnh gia vậy!!! Nhiều lần vậy rồi còn không tự thấy mình ngu hay sao?! Còn lôi con mình vào chuyện này!!! Đến bây giờ!!! Cái đầu của bà còn không chịu hiểu ra nữa hả?! Nếu như có muốn giết cháu bên ngoại của mình đi nữa, tại sao bọn người nhà họ Trịnh không động thủ! Hết lần này tới lần khác bắt đồ đàn bà ngu xuẩn như bà đi làm?!”

Bà Trần bị chồng mình hét vào mặt như thế hai mắt đỏ rực lên, dù cho bây giờ bà thấy không đúng lắm, nhưng tuyệt đối không thể cho phép người vẫn luôn ngoan ngoãn nghe theo bà bỗng nhiên mạnh mẽ nổi dậy còn chửi bà nữa!!!

“Trần Gia Điền ông nói cái gì chứ? Ông còn không biết xấu hổ mà nói tôi sao?! Tôi làm như vậy rốt cuộc là vì ai chẳng lẽ ông không biết?! Tôi còn không phải vì nhà họ Trần hay sao!!! Nếu như ông có bản lĩnh khiến cho Trần gia của chúng ta miễn cưỡng có thể so sánh với Trịnh gia, tôi còn phải theo sau mông chị mình thổi phồng chị ta, vì chút chiếu cố của bọn họ mà đi giao hảo khắp nơi sao?! Thứ không có tiền đồ!!!”

Chỉ trong khoảng thời gian cực kì ngắn ngủi, nguyên bản bốn người nên ở cùng một chiến tuyến, chỉ vì ai cũng không muốn thừa nhận sai lầm của mình, bắt đầu chỉ trích lẫn nhau giống như chó điên cắn tới cắn lui.

Hình tượng này nếu để người quen của họ thấy, chỉ sợ sẽ kinh ngạc trợn to con mắt! Bốn vị này tuyệt đối là nhân vật có tiếng tăm của thành phố A, bộ dạng bây giờ lại cực kỳ giống phường đàn bà chanh chua, vô lại.

“Mục Tứ. Mang bọn họ đi, đem tất cả chứng cứ có được giao cho cảnh sát, coi như tôi cho họ một phần đại lễ. Ngày kia chúng ta tiếp thu tất cả gia sản và thế lực của Trịnh gia và Trần gia.”

Mục Tứ khoái trá gật đầu, cho dù không phải là đen ăn đen, loại cảm giác thu về chiến lợi phẩm này cũng làm cho người ta vui vẻ cả lên, nhưng mà cũng không phải không có hậu hoạn về sau. “Còn Trịnh Du Hổ và Trần Du Hạc?”

“Đợi. Bọn chúng cũng tìm đến thôi.” Mục Viêm Khiếu cười lạnh một tiếng. “Chó nhà có tang, chờ đóng cửa đánh chó là được.”

Cùng lúc đó, ngoại ô thành phố A trong sân một căn biệt thự nọ, Trịnh Du Hổ tức giận ném bể ly thủy tinh trong tay. Mảnh vụn văng đầy sàn, lại không thể giải phóng sự phẫn nộ của hắn.

“Mục Viêm Khiếu! Mục Viêm Khiếu!!! Sao mày dám?!” Trịnh Du Hổ hận đến hai mắt đỏ lên, tối nay hành động của Mục Viêm Khiếu coi như là hoàn toàn phá hủy sản nghiệp Trịnh gia của hắn rồi. Trịnh Du Hổ vô luận như thế nào cũng không thể hiểu, tại sao tối nay Mục Viêm Khiếu bỗng nhiên lại nổi điên như thế. Nhưng dù thế nào, ván cờ giữa hắn và Mục Viêm Khiếu, có lẽ hắn đã thua hoàn toàn.

“Đại biểu ca... Anh nói xem, mẹ và cha em không có việc gì chứ? Cái tên Mục Viêm Khiếu, có giết họ hay không? Hay là sẽ ngược đãi họ?!” Trần Du Hạc ngẩn người ngồi trên ghế salon bên cạnh, ôm siết một cái gối hình vuông trong lòng.

Hắn không mở miệng thì tốt rồi, vừa mở miệng đã thành nơi cho Trịnh Du Hổ phát tiết toàn bộ tức giận, Trịnh Du Hổ tức giận quát Trần Du Hạc: “Mẹ nó ai biết bọn họ có làm sao hay không chứ?! Chuyện này vốn dĩ là mẹ mày tự làm một mình!!! Bà ta đúng là ngu hết nói nổi!!! Hơn nửa đêm tìm vệ sĩ Trần gia đi giết người!!! Ngu quá rồi nên làm vậy sao?! Cho dù bà ta có thành công! Sau đó bà ta cũng trốn không khỏi sự trả thù điên cuồng của Mục gia đâu!!!”

“Cho dù cài bom dưới gầm xe của Mục Viêm Khiếu!!! Cũng tốt hơn là trực tiếp vào nhà giết bọn chúng!!! Ngu xuẩn!!! Mẹ nó ngu quá mà!!! Vẻ mặt mày là sao đây?! Mày cũng không thèm nghĩ xem nếu không phải mẹ mày, bây giờ hai đứa mình có giống như chó nhà có tang trốn trong chỗ này hay không?! Mày nên biết rằng từ tối nay trở đi, hai nhà chúng ta vốn đang có tất cả, lại biến mất không sót thứ gì!!! Tao quả thực không thể tưởng tượng nổi sau này phải làm như thế nào mới có lại được!!!”

Nói dứt lời Trịnh Du Hổ đá cửa bỏ đi. Ở trong phòng Trần Du Hạc ôm chặt cái gối, trên mặt vốn là vẻ sợ hãi, dần dần trở nên dữ tợn, cuối cùng biến thành trào phúng cực độ.

Còn oán hận mẹ tôi? Nếu không phải ngay từ đầu mẹ anh khuyến khích mẹ tôi cùng nhau đối phó Mục Viêm Khiếu, Trần gia chúng tôi sao lại biến thành tình trạng bây giờ?! Khi trước lúc chưa trở mặt với anh họ, quan hệ của họ dù có không tốt, nhưng cuộc sống cũng trôi qua bình yên tốt đẹp. Nhưng còn bây giờ thì sao? Chẳng còn gì nữa, mẹ tôi còn bị anh mắng là ngu xuẩn?! Trịnh Du Hổ anh đã vô tình như vậy, vậy cũng đừng trách tôi vô nghĩa!!!!

Trần Du Hạc ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ Trịnh Du Hổ, lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Không biết, nếu như hắn dùng thân phận của Lỗ Viễn và tin tức tới trao đổi bình an của cha mẹ..., anh họ có phải sẽ rất hài lòng hay không?

Trong góc tối của căn biệt thự, Linh Hữu nhìn vẻ mặt bất thiện của Trần Du Hạc, khẽ nhăn mày. Người này đối với ông chủ, có lẽ là một tai họa.

————-

Buổi sáng ngày thứ hai, các tờ báo lớn trong nước cùng đăng một tin tức rất quan trọng — xí nghiệp Trịnh thị và Trần thị bởi vì trốn thuế, đút lót, buôn lậu và một loạt hành động phạm pháp khác, người trong giới thượng lưu có 180 người liên quan được phê chuẩn bắt giữ, trong đó bao gồm chủ tịch, tổng giám đốc Trịnh thị cùng Trần thị và một nhóm các nhân vật nổi tiếng.

Khi xí nghiệp Trịnh thị cùng Trần thị xin đóng cửa phá sản, Mục thị đã tuyên bố thu mua cải tổ,mặc dù những hạng mục công việc thu mua còn phải bàn bạc lại rất lâu, nhưng không thể nghi ngờ đây là một tin rất chấn động.

Ngay cả Mục lão gia ngày thứ hai gọi điện hỏi thăm, khi biết được những chuyện mà cháu mình đã trải qua, ông đã thẳng tay làm bể mất một cái bình gốm Thanh Hoa, thở hổn hển khen cháu mình làm tốt!

Mà lúc này đây, Mục đại thiếu gia qua một ngày đại triển thần uy, vậy mà lại cùng thú cưng của hắn, đàng hoàng nằm trong phòng vip bệnh viện Đệ Nhất, hứng chịu sự gầm rống của viện trưởng Âu Dương.

“Anh cho lời của tôi là cái rắm sao?! Thả ra rồi không còn chuyện gì nữa phải không?! Tôi nói bao nhiêu lần rồi không để anh lao động, không cho anh vận động mạnh!!! Kết quả thì sao?! Anh quả thật xem nó là gió thoảng bên tai!!! Một mình dũng cảm đấu với năm tên côn đồ là trâu bò lắm phải không?! Đầu óc của anh giống như bị chó gặm qua, ngu xuẩn!!!”

Tâm trạng Âu Dương Minh rất tệ, ông bị bệnh nhân của mình bức sắp khóc luôn rồi. Ngoại trừ cái loại bệnh nhân trời sinh không biết sử dụng đầu óc, ông thật chưa từng thấy bệnh nhân nào sống chết không nghe lời bác sĩ dặn dò, hoàn toàn là một bệnh nhân không xem bệnh của mình là một việc to tát gì. Hơn nữa bệnh nhân này còn đặc biệt thích trưng vẻ mặt bình thản ra!!!

“Nếu không phải tôi đây thiếu Mục lão gia một mối ân tình thật lớn, ông đây mới lười quản cậu!!! Nằm viện!!! Bắt đầu từ nay cho đến nửa tháng sau anh phải ở đây để quan sát trị liệu!!! Tôi không chấp nhận bất cứ lí do chối từ nào!!! Không thì tôi sẽ đem tình huống của anh nói cho Mục lão gia biết, đến lúc đó anh tự xem mình ra sao!!!”

Viện trưởng Âu Dương nói mấy câu này xong, oán hận đạp cửa bỏ đi, để lại Mục Viêm Khiếu và Lâm U cùng với Mục Tứ, Mục Ngũ hai mặt nhìn nhau.

Một hồi lâu, Mục đại thiếu vội ho một tiếng: “Được rồi, hai người các anh ra ngoài đi! Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

Mục Tứ và Mục Ngũ còn ước gì được nhanh nhanh rời khỏi, cấp tốc lắc mình rời đi. Sau Mục Viêm Khiếu mới chọc chọc rùa nhỏ mai xanh đang nằm giả chết trên tay: “Lâm Lâm, mày rõ ràng có thể nói chuyện, cũng đừng lười mở miệng nữa. Tao bây giờ rất cần mày an ủi.”

Lâm U bị chọc mãi nhịn không được, vươn vuốt cào tay Mục Viêm Khiếu một chút, sau đó mới chậm rãi nói: “Mệt. Cổ họng đau. Tôi cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.” ( nguyên văn :v “累. 嗓子疼. 我觉得我快要屎了.” Cảm ơn bạn hamsterizon đã giúp đỡ)

Tay Mục Viêm Khiếu cứng đờ, một lát sau mới nghi ngờ mở miệng nói: “Là vì chuyện tối qua sao?”

Lâm U ngẩng đầu đang muốn gật, chợt thấy bóng người bên cửa sổ rộng hai thước kia mà cứng người.

“... Đại, đại sự không ổn a... ” Giọng Lâm U run rẩy.

Mục Viêm Khiếu nghe thấy nhíu mày: “Cái gì? Tại sao?” Khi hắn vừa nói xong cả người cũng trở nên căng thẳng, thật nhanh quay đầu về phía cửa sổ lạnh lùng nói: “Người nào ở bên ngoài?!”

Tiếp đó, Mục Viêm Khiếu nghe thấy tiếng gió, soạt cái mở toang cửa sổ, sau đó là tiếng động như giày cao gót chạm đất, cực kì có tiết tấu vang lên bên tai.

“Thú cưng của cậu trộm bảo bối của tôi, nếu không muốn chết thì đem nó giao cho tôi, tôi trực tiếp trị lành mắt cho cậu, thế nào?”

Mặc dù giọng nói truyền vào tai trong trẻo thanh thúy, tựa như ngọc châu rơi trên khay. Nhưng Mục Viêm Khiếu lại cảm thấy, âm thanh này, thật quá chói tai. Nghĩ cũng không thèm nghĩ, Mục Viêm Khiếu lạnh mặt nói:

“Bất kể bà là người hay là quỷ, bà đừng có mơ.”

Mà Mục Viêm Khiếu vừa nói xong, rùa tiên Lâm U yên lặng kêu rên một mình, hạ xuống, đặc biệt không có cốt khí đem đầu của mình, bốn chân và đuôi cùng rút hết vào mai.

QAQ. Chủ nhân mắt mù, đại đại boss giá lâm, tự cầu nhiều phúc đi!

Bình luận

Truyện đang đọc