TIỂU HẠ


 
Chương 17
 
Anh nhắm mắt lại, Tiểu Hạ không chắc có phải anh đang ngủ hay không.
 
Cô khẽ gọi một tiếng nhẹ Anh trai, không chờ trả lời, thân thể không kiềm được từng chút từng chút tiến tới gần, mặt anh góc cạnh rõ ràng, hàng mi hơi nhấp nháy, khiến cho lòng cô như ẩn giấu một bé thỏ nhỏ, nhảy nhót hớn hở kịch liệt. 
 
Trong không khí bỗng xuất hiện một cảm giác không lý giải được, bản nhạc kết thúc phim vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, thâm tình mà đau xót, rung động lòng người. 
 
Tiểu Hạ không biết rằng đây chính là mập mờ. 
 
Cô yên lặng ngắm nhìn một lúc, rồi tung tăng chạy ra ngoài, lúc quay về mang theo một tấm mền mỏng nhẹ nhàng đắp lên người anh. 
 
Tiểu Hạ vui vẻ cười cười, dè dặt nằm xuống bên cạnh anh. 
 
Cô nên đánh thức anh dậy, nhưng mà cô lại không nỡ. 
 

Trước khi nhắm mắt lại Tiểu Hạ có chút thấp thỏm, cảm thấy bản thân có chút ích kỷ, nhưng nếu cô đánh thức Anh trai, anh ấy chắc chắn sẽ đi ngay, càng ngày cô càng ít khi được ở bên cạnh anh lâu như vậy. 
 
Mang rối rắm trong lòng, Tiểu Hạ chìm vào giấc ngủ say. 
 


 
Sau khi hô hấp của cô dần bình ổn, người đang nhắm mắt chậm rãi mở mắt. 
 
Bộ phim đã tự động phát lại, Cố Hành Chấp nhìn Tiểu Hạ đang nằm co ro bên cạnh mình, ánh mắt lãnh đạm. 
 
Cô chẳng qua chỉ là một cô gái cái gì cũng không biết, cứ thuận theo cô đi. 
 
Hoài Thanh là một thành phố phân rõ bốn mùa. 
 
Mùa thu, quả thật là mệt mỏi. 
 
Nông trường ở ngoại ô của Cố gia nghênh đón mùa thu hoạch, hàng năm vào lúc này Phương quản gia đều muốn đích thân đi nông trường, Tiểu Hạ nghe nói ở đó cam quýt sai quả, có cả hồng và thạch lựu nữa, cô năn nỉ Phương quản gia đưa mình đi hái trái cây, Phương quản gia không đồng ý, cô liền năn nỉ Cố Hành Chấp, thế là được đi như mong muốn. 
 
Đến với cuộc sống nông trường, Tiểu Hạ mặc một chiếc đầm dài phóng khoáng, đội một chiếc mũ rộng vành thật to, ăn mặc thật xinh đẹp bước ra cửa, trên đường đi cô đều nhoài ra cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa. 
 
Phương quản gia dặn dò cô rằng đến nơi không thể chạy lung tung, Tiểu Hạ đều đồng ý. 
 
Đến nông trường, Tiểu Hạ lập tức bị khung cảnh trước mắt hấp dẫn, cánh đồng lúa vàng óng ánh trải dài, hoa nở rực rỡ, thấp thoáng dòng suối men theo khe núi, đều là những cảnh sắc ngày thường cô không được nhìn thấy. 
 
Tuy nhiên ngọc tỳ có vết(*), hôm nay ánh mặt trời không sáng rõ ràng, nhưng cũng không ảnh hưởng lắm tới tâm trạng vui vẻ của Tiểu Hạ. 
 
(*) Nguyên văn là 美中不足的是: nghĩa nôm na là trong cái đẹp vẫn có chỗ khiếm khuyết. 
 
Phương quản gia đang bàn công chuyện với quản lý của nông trang, trước giờ bà luôn làm việc rất cẩn thận, mọi chuyện đều phải được sắp xếp ổn thỏa, từ thu hoạch cây trồng cho tới trồng trọt đều tới tay, nông trang này chỉ chuyên trồng rau cải cùng trái cây, và chỉ cung cấp cho nhà họ Cố, Phương quản gia bàn công việc không ngừng, không có thời gian quản thúc Tiểu Hạ, chỉ trong chốc lát, Tiểu Hạ bèn len lén chạy đi chơi, bà chỉ có thể gọi người đi theo cô, tránh không để cô ham chơi mà làm thương tích mình mẩy. 
 
Tiểu Hạ đi tới cánh đồng lúa vàng óng, ở đó đang chuẩn bị thu hoạch, những người đi ngang qua trước tiên đều nhìn cô chằm chằm, sau đó biết thân phận của cô thì kính trọng chào Cố phu nhân. Tiểu Hạ đứng một bên ngắm nhìn thật lâu, vừa muốn hái trái cây, lại vừa muốn nhìn người ta thu hoạch lúa mới, lại còn muốn đi hái hoa nữa, thật là phân vân, cuối cùng vẫn là vì tham ăn, cô quyết định đi hái trái cây trước. 
 

Trong vườn cây ăn trái mọi người cũng bận rộn, Tiểu Hạ cầm một cái giỏ nhỏ, cùng các dì hái quýt, người làm đi theo cô vừa sợ cô bị đập đầu vừa sợ cô bị vấp, liên tục nhỏ giọng nhắc nhở: “Phu nhân, cô làm ơn đi chậm một chút.”
 
Tiểu Hạ hướng cô ấy cười, nói rằng cô biết rồi, sẽ không bị ngã. 
 
Cô thấy người làm đếm, mỗi một loại trái cây nếu đã hái đủ rồi sẽ không hái thêm nữa, rồi lại hỏi dì bên cạnh: “ Dì à, dì có biết quả quýt nào là ngọt nhất không ạ?”
 
Dì bày cho cô cách chọn, cô lựa một trái ngon nhất, để riêng qua một bên. Sợ chính mình quên bèn dặn người đi theo cô rằng: “Trái này là em để dành cho Anh trai, chị nhớ giùm em được không?”
 
Tiểu Hạ ở vườn trái cây hái nguyên một buổi trưa, ở nông trang buổi trưa là giờ ăn cơm, Phương quản gia thấy cô mê say nên không kêu cô về nhà, buổi chiều bà đi kiểm tra, Tiểu Hạ không đi theo bà, cô dẫn theo người đi hái hoa. 
 
Hoa dại nở rực rỡ, Tiểu Hạ học cách kết vòng hoa, làm được một chiếc đội lên đầu, khi soi mình dưới dòng suối nhỏ, trên mặt cô nở nụ cười hài lòng. 
 
Cô dẫm từng bước nhanh nhẹn, ngang qua sườn núi thật dài, không ngờ nhìn thấy người quen dưới tàng cây phía xa xa. 
 
Mạnh Thanh Hòa là người cười với cô trước, nhưng Tiểu Hạ lại không nhìn thấy anh ta đầu tiên, cô từng bước chạy tới, nhìn người đứng bên cạnh Mạnh Thanh Hòa bằng ánh mắt long lanh: “Anh trai, anh cũng tới sao?”
 
Tiểu Hạ không dám năn nỉ Cố Hành Chấp dẫn cô đi chơi, cho nên cô thật ngạc nhiên khi thấy anh ở đây. Mạnh Thanh Hòa nhìn Tiểu Hạ, ánh mắt thoáng phản chiếu tia sáng. 
 
“Tiểu Hạ, em có muốn nhìn chị anh một chút không?”
 
Trước khi Mạnh Thanh Như chết, bà rất quan tâm đến việc của nông trang, tuy bà để lại cho Cố gia rất nhiều sản nghiệp, nhưng chỉ có nơi nông trang nước non hữu tình này là bà yêu thích, phần lớn cây trái nơi đây đều do chính tay bà trồng lúc sinh thời. 
 
Sau khi Mạnh Thanh Như qua đời, dựa theo di chúc của bà để lại, Cố Hành Chấp an táng bà ở đây, không phải ở nghĩa trang của Cố gia, cũng không an táng chung một chỗ với cha của Cố Hành Chấp. 
 
Tiểu Hạ cùng đi theo Cố Hành Chấp và Mạnh Thanh Hòa tới trước mộ, nhìn thấy trên bia mộ là nụ cười dịu dàng quen thuộc của Mạnh Thanh Như. Tiểu Hạ đã rất lâu không gặp lại bà, sau khi nhìn thấy hình thì mang máng nhớ lại diện mạo của bà. 
 
Cô mơ hồ đứng một bên, không dám tới quá gần, Mạnh Thanh Hòa đem hoa sơn trà màu trắng đặt trước mộ bà, nụ cười nhàn nhạt. 
 
“Chị, em đến thăm chị.”
 
Tiểu Hạ trầm mặc không nói lời nào, cô cảm thấy bác sĩ Mạnh mặc dù cười, nhưng trong mắt không có ý cười, cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Hành Chấp, anh vẫn lộ nét mặt lạnh lùng như cũ, trong mắt không nhìn rõ vui buồn. 
 
Bọn họ không ai nói gì, cũng không ở lại quá lâu, Mạnh Thanh Hòa đã giấu đi ưu tư trong mắt, chuẩn bị rời đi. 

 
Sau khi Mạnh Thanh Hòa đi, Tiểu Hạ đi theo Cố Hành Chấp trở về, cô chầm chậm đi theo sau lưng anh, hỏi:”Anh trai, anh có nhớ mẹ không?”
 
Tiểu Hạ biết chết nghĩa là gì, chết nghĩa là vĩnh viễn tạm biệt một người. Trong lòng cô càng nhiều chua xót khó chịu, nhưng lại không biết là vì sao. 
 
Bầu trời âm u, dường như là muốn mưa. 
 
“Tiểu Hạ, em có trách bà ấy không.” Cố Hành Chấp không trả lời câu hỏi của cô, dừng bước dưới một thân cây. 
 
Tiểu Hạ nghe không hiểu, hỏi lại: “Anh trai, trách gì cơ?”
 
Cô biết đâu là ghét đâu là yêu, nhưng lại không biết trách là gì, cô chọt chọt gấu váy lên bông hoa, cảm thấy mình hơi đần. 
 
Trách là gì? Chắc kiểu như một loại tình cảm ở giữa yêu và ghét. 
 
Lúc này trời bỗng mưa như trút nước, hạt mưa lớn như hạt đậu thay nhau rơi xuống, khiến Tiểu Hạ quên mất việc ghét bỏ bản thân. 
 
“Anh trai, trời mưa rồi!” Cô kéo tay anh chạy lại chỗ rễ cây tránh mưa, giọt mưa vẫn xuyên qua khe hở lá cây rơi xuống, Tiểu Hạ một tay che đỉnh đầu của mình, một tay lại đưa ra phía trước để che chắn cho Cố Hành Chấp. 
 
Bàn tay nhỏ bé của cô, có thể che chắn được cơn mưa to bất thình lình này sao.
 
“Đừng cử động.” Cố Hành Chấp cầm bàn tay nhỏ bé vẫy lung tung của cô, cởi áo khoác xuống che trên đầu cô. 
 
Trước mắt Tiểu Hạ tối sầm, được mùi vị quen thuộc bao bọc. Cô ngoan ngoãn không cử động nữa, lắng nghe tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng gió gào thét. 
 
Mưa lớn ầm ầm giống như quái thú đang gào thét trên đỉnh đầu, nhưng mà Tiểu Hạ không sợ một chút nào. 
 


Bình luận

Truyện đang đọc