TIỂU HẠ


 
Chương 18
 
Tiểu Hạ đỏ mặt, cùng mắc kẹt với Cố Hành Chấp dưới tàng cây nhỏ giữa đất trời đang mưa không ngớt.
 

 
Nước mưa làm ướt áo quần của bọn họ, nhưng Tiểu Hạ lại hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này. 
 
Không lâu sau, có người cầm dù đi tìm hai người. 
 
Phương quản gia vốn định thuyết giáo Tiểu Hạ, nhưng nhìn thấy Cố Hành Chấp thì không nói gì nữa, Tiểu Hạ nịnh nọt Phương quản gia rằng cô để dành cho bà trái quýt mà cô hái được, ngọt ơi là ngọt, Phương quản gia nhìn dáng vẻ ngây thơ không sờn của cô, rất nhanh thấy hết cả bực mình. 
 
Mưa to kéo dài mấy giờ liền, trời đổ tối. Tiểu Hạ cùng Cố Hành Chấp ăn cơm tối xong, cơn mưa dường như vẫn chưa muốn ngừng, Phương quản gia bèn sai người dọn dẹp phòng ốc chuẩn bị ngủ lại, Tiểu Hạ thấy vui vẻ không thôi. 
 
Tiểu Hạ bắt đầu thích trời mưa. 
 
Tuy nhiên Tiểu Hạ không vui vẻ được bao lâu, buổi tối Phương quản gia giúp Tiểu Hạ thay thuốc, thấy vết thương trên lưng cô bị nứt ra, giận đến mức phải lên tiếng thuyết giáo cô, lần này Tiểu Hạ muốn lấy lòng cũng vô ích. 
 
“Dì Phương, cháu sai rồi, lần sau cháu sẽ chú ý.”
 
“Nhận sai cũng vô ích.” Lần nào cũng nói là sẽ chú ý, kết quả lại vẫn ham chơi chạy lung tung, Phương quản gia không để ý tới cô dốc sức lấy lòng, tiếp tục nghiêm nghị thuyết giáo. 

 
Tiểu Hạ bị mắng, nhân lúc Phương quản gia đi vệ sinh, gom đống thuốc để lưng trần chạy. Cô gõ cửa phòng Cố Hành Chấp, ở ngoài kêu to: “Anh trai, anh nhanh mở cửa cho em, dì Phương đang tới.”
 

Tiếng cửa mở két một tiếng, Tiểu Hạ oan ức nói: “Dì Phương thay thuốc cho em, nhưng dì ấy dữ tợn quá, chắc phải lâu mới hết giận.”
 
Cố Hành Chấp nhìn cô một cái thâm sâu, nghiêng người để cô vào, Tiểu Hạ ôm thuốc trong ngực, bỏ từng thứ lên trên bàn, cô đưa mắt nhìn gương mặt không có cảm xúc của người đàn ông, nói: “Anh trai, anh giúp em thay thuốc được không?”
 
Cô với với tay ra sau lưng, tỏ vẻ tay mình ngắn, thật sự là với không tới, sau đó cởi áo khoác xuống, để lộ vết thương trên lưng. 
 
Da thịt như tuyết, trắng đến chói mắt.
 
Tiểu Hạ gầy yếu, tấm lưng mỏng manh, vết thương vốn đã liền nay lại nứt ra rơm rớm máu tươi, trở nên dữ tợn.
 
Thật ra thì chẳng trách Phương quản gia nổi giận, bất kỳ ai nhìn thấy vết thương như vậy cũng sẽ cảm thấy đau lòng. 
 
Hành động của Tiểu Hạ, người khác nhìn vào sẽ nghĩ cô đang mời gọi hoặc cám dỗ, nhưng cô lại không biết hành động này không thích hợp ở chỗ nào, chẳng qua là cô bị Phương quản gia mắng, lại càng muốn gần gũi với Cố Hành Chấp, nên mới chạy qua. 
 
Cô đợi một lúc lâu, không chờ được anh tới làm, không có cách nào khác đành phải tự mình thay. Cô vụng về dùng bông gòn thấm thuốc vòng qua sau lưng, nước thuốc dính vào trang phục, cô kêu lên một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dì Phương lại mắng mình cho coi.”
 
Loay hoay được một lúc, anh chậm rãi đi tới, lấy bông thuốc trong tay cô, Tiểu Hạ không hề che giấu khóe miệng đang cong lên của mình, ngoan ngoãn nằm xuống ghế salon. 
 
“Đau không?” Anh hỏi. 
 
Tiểu Hạ nhanh chóng lắc đầu, “Không đau chút nào.”
 
Anh trai giúp cô thay thuốc, cô làm sao đau được chứ?
 
Tiểu Hạ đằm chìm trong hạnh phúc, biểu tình đều hiện lên trên mặt. Cô thích được ở bên cạnh Cố Hành Chấp, trò chuyện với anh thật nhiều. 
 
“Anh trai, vì sao người đó lại muốn làm anh bị thương vậy?”
 
Anh trả lời: “Vì tiền.”
 
“À.” Tiểu Hạ lờ mờ.”Vậy hắn thật xấu xa.” Làm sao có thể vì tiền mà làm tổn thương người khác. 
 
Cô thành khẩn hứa hẹn: “Anh trai đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh thật tốt.” 
 
Tiểu Hạ mải mê đưa lưng về phía anh, không để ý thấy tay anh khựng lại một chút, lại nói đến chuyện buổi sáng. 
 
Thay thuốc xong, Tiểu Hạ mặc lại áo quần tử tế chúc Cố Hành Chấp ngủ ngon, bước chân chầm chậm, ánh mắt không muốn rời đi. 
 
Quá nửa đêm, tiếng mưa rơi càng thêm mạnh. 
 
Tiểu Hạ ngẩn người mở to mắt, ở cửa vang lên tiếng động, cô mang dép vào đi mở cửa, sau khi thấy rõ người kia, mắt cô sáng rực lên. 
 
“Anh trai, sao anh biết là em sợ?”
 
Cô dè dặt nói: “Em không dám ngủ một mình, anh ngủ cùng với em có được không?”
 
Em giúp anh, anh cũng giúp em. 
 
Đây là đạo lý trong thế giới đơn giản của Tiểu Hạ. 
 
Sự yêu và thích của cô, đều nằm ở giai đoạn nhận thức mơ hồ, không biết rằng một người đàn ông cùng với một người phụ nữ, cùng nằm trên một cái giường, thì sẽ làm những gì. 

 
Cô một bên nắm tay anh, rồi rơi vào mộng đẹp, không một chút phòng bị nào mà chui vào người anh. 
 
Dáng vẻ Tiểu Hạ rất tốt, gương mặt xinh đẹp ẩn giấu trong bóng tối, giống như sẽ phát sáng, hấp dẫn anh đến gần. Cô thuần khiết tốt đẹp, đủ để khơi gợi mặt tối sâu trong lòng bất kì người đàn ông nào. 
 
Anh cho rằng chuyện đó là dục vọng bỉ ổi, nhưng anh cũng là con người, không tránh khỏi bản tính trời ban vốn có của con người. 
 
Nhưng anh không muốn thừa nhận, bản tính con người bên trong, đã bị anh sớm vứt bỏ. 
 
Mùa đông, một trận khí lạnh ùa về. 
 
Kết thúc cuộc họp gấp, Hà An đưa lên một số tài liệu quan trọng, “Cố tổng, đây là tôi chọn cho phu nhân…”
 
Anh ký vào một văn kiện, cũng không hề ngẩng lên mà cắt lời anh ta: “Để đó trước đã.”
 
Hà Ân lấy tài liệu lại, rồi đóng cửa rời đi. Anh ta không rõ là cảm giác gì, Hà An thở phào nhẹ nhõm. 
 
Sau một trận tuyết rơi, Phương quản gia sai người giúp việc quét dọn tuyết trong sân sạch sẽ, thời tiết lạnh một cách kỳ lạ, Tiểu Hạ không thích mùa đông, cô làm ổ ở trong phòng không muốn ra ngoài, thường ngày Phương quản gia mỗi ngày đều nhắc nhở cô đừng ra ngoài chạy lung tung, giờ lại thành nhắc nhở cô, đừng có mải mê ở trong phòng cả ngày, nên đi ra ngoài hóng mát một chút. 
 
Tiểu Hạ lắc đầu như trống bỏi nói: “Cháu không đi đâu, bên ngoài lạnh lắm ấy.”
 
Phương quản gia than thở trong lòng, cảm thấy Tiểu Hạ thật không để cho bà yên tâm được một ngày. Tiểu Hạ nói với Cố Hành Chấp làm ra vẻ thông thái: “Em tên là Tiểu Hạ mà, chỉ thích mùa hè thôi.”
 
Cô không thuộc về mùa đông, nếu như người ta gọi cô là Tiểu Đông thì có thể cô sẽ thích mùa đông, nhưng mà cô không phải tên là Tiểu Đông, Tiểu Đông thật khó nghe. 
 
Lời nói khiến người khác dở khóc dở cười này của cô cũng chỉ dám để cho Cố Hành Chấp nghe, bởi vì Cố Hành Chấp chưa bao giờ cười cô, cũng không nói lời của cô thật ngu ngốc. 
 
Đông chí lại sắp tới, Tiểu Hạ tới tiệm của chú Phong, đem thật nhiều tượng gỗ để đổi lấy tiền, cô muốn mua cho Cố Hành Chấp một món quà sinh nhật. Phong Lam thấy cô lâu rồi không đến, kêu cô ngồi lại uống trà, Tiểu Hạ đang chờ cuộc hẹn với Bạch Tịch nên cũng không vội, bèn nán lại cùng chú Phong ăn sáng uống trà. 
 
Bọn họ cùng chuyện trò suốt một ngày, nói từ chuyện tượng gỗ cho tới chuyện cuộc sống, giống như những người bạn cũ. 
 
Phong Lam đã hơn bốn mươi tuổi, cha ông là bậc thầy tượng gỗ nổi tiếng, tính tình cổ quái thanh liêm hững hờ, ông thì ngược lại hoàn toàn, nhờ tiếng tăm cha mình, mở tiệm tượng gỗ kinh doanh, là một thương nhân chính cống, tính cách ôn hòa lại có quan hệ rộng, tuy nhiên đôi lúc cũng cảm thấy cô đơn.
 
“Chú Phong, cháu thấy sức khỏe của chú cũng yếu đi rồi.”
 
Ánh mắt của Tiểu Hạ có thể nhìn thấy những điều mà người khác không thấy được, Phong Lam ở trước mặt cô cũng không giấu giếm, cười nói: “Chú đã già rồi.”
 
Ông đang ly hôn với vợ, tình cảm nhiều năm thay đổi như nước chảy, có lẽ là do tâm hồn không còn đồng điệu, lộ vẻ già nua, bị Tiểu Hạ phát hiện được. 
 
Tiểu Hạ nói: “Ly dị là không thể ở cùng với nhau sao?” Xung quanh cô không có những người bạn khác đã kết hôn, nghe vậy bỗng cảm thấy ngạc nhiên. 
 
Phong Lam khổ sở cười cười, “Cũng là vì không muốn ở cùng nhau nữa nên mới ly hôn.”
 
“À, là như vậy sao, chú Phong chú cũng đừng nên buồn rầu.” Tiểu Hạ an ủi Phong Lam, tuổi còn nhỏ, giọng nói nghe lại rất từng trải, biểu cảm trịnh trọng nghiêm túc. 
 
Phong Lam bị cô chọc cười, ông đã sớm thông suốt, nếu sinh mạng là một cuộc hành trình, thì không ai đảm bảo có thể cùng ai khác đi đến cuối đường, huống chi đến tuổi của ông, trong lòng cũng đã không còn hẹp hòi như lúc còn trẻ. 
 
Tiểu Hạ lại giống như nghĩ tới chuyện gì, vẫn ngẩn người ở đó, Phong Lam nghe ở trước tiệm có người gọi, bỏ Tiểu Hạ lại đi ra. Tiểu Hạ ngồi một mình một lúc, lấy lại tinh thần, thấy xung quanh không có ai thì chuẩn bị rời đi. 
 
Tiểu Hạ trước kia hay qua đây, đối với nơi này đều rất quen thuộc, cô đi ra từ cửa sau, thông thạo kéo chốt cửa, đúng lúc thấy người đàn ông ở trước mặt, đối phương đang định gõ cửa, hiển nhiên không nghĩ rằng có người đột nhiên mở cửa, đứng ngẩn ra. 
 
Vẫn là Tiểu Hạ lấy lại tinh thần trước, hỏi anh ta: “Anh tới tìm chú Phong sao?”

 
Đối phương gật đầu một cái, ánh mắt dừng trên gương mặt Tiểu Hạ, một lúc lâu không có ý định bước đi. 
 
Tiểu Hạ cũng không quan tâm người đàn ông tự nhiên nhìn mình chăm chú, nói một tiếng chú Phong ở nhà trước rồi đi. 
 
Tài xế chờ ở sau hẻm, Tiểu Hạ lên xe đi gặp Bạch Tịch. 
 
Cô muốn mua cho Cố Hành Chấp một món quà, nhưng lại không biết nên mua gì cho xứng, hy vọng rằng Bạch Tịch sẽ cho cô một chút gợi ý. Bạch Tịch cùng cô đi tới cửa hàng bách hóa, đi dạo hết nửa ngày, cuối cùng chọn được một đôi khuy cài tay áo, Tiểu Hạ cực kì thích, đến lúc trả tiền mới phát hiện trên người cô không mang đủ tiền. 
 
Tiểu Hạ bẻ bẻ ngón tay tính toán nửa ngày, rồi nói với Bạch Tịch: “Tịch Tịch, cậu cho tớ mượn ít tiền được không, lúc về tớ sẽ trả cho câu.”
 
Cô có một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có một chút tiền tiết kiệm, là do cô học điêu khắc tượng gỗ từ nhỏ đến giờ kiếm được chút tiền, trước kia là do viện trưởng Hạ giữ, sau khi cô đến Cố gia thì viện trưởng Hạ trả lại cho cô. Cô ở Cố gia ăn ngon mặc đẹp, không cần phải chi tiêu gì, tấm thẻ kia vẫn luôn để ở trong phòng không nhúc nhích. 
 
Sớm biết quà đắt tiền như vậy, cô đã mang theo nó đi. 
 
Bạch Tịch nói: “Cậu cũng là Cố phu nhân, mà còn phải mượn tiền tớ.” Người ngoài mà biết được, chắc hẳn sẽ há hốc mồm. 
 
Bạch Tịch giúp Tiểu Hạ trả tiền, nhìn cô như nhặt được kho báu mà ôm hộp quà nhỏ về nhà. Cô ấy cũng mua quà cho Mạnh Thanh Hòa, chỉ là cô ấy biết quà của mình sẽ đổi được món quà khác đắt đỏ hơn, còn Tiểu Hạ là vì cái gì chứ?
 
Bạch Tịch đi gặp Mạnh Thanh Hòa đưa quà cho anh ta, anh ta nói một tiếng cám ơn, sau đó tiện tay ném món quà qua một bên. 
 
Sau khi triền miên, anh ta đứng dậy đi tắm rửa. Bạch Tịch trở mình, quả thực không nghĩ ra, tại sao Tiểu Hạ lại vui vẻ như vậy. 
 
Về đến nhà, Tiểu Hạ đem món quà giấu kỹ, mỗi ngày đều lấy ra nhìn một chút. 
 
Đến đông chí, Tiểu Hạ định chờ mọi người nói sinh nhật vui vẻ với Cố Hành Chấp, như vậy cô cũng sẽ nói theo, rồi lấy quà của mình ra. Mặc dù bây giờ cô không còn sợ anh nhiều nữa, nhưng lại cảm thấy hành động đưa quà cho anh có chút xấu hổ, không dám chủ động mở miệng, nhưng mà cô đợi cả ngày, cũng không chờ thấy bất kỳ ai nói sinh nhật vui vẻ với Cố Hành Chấp. 
 
Chẳng qua giống như một ngày bình thường, mọi người đều lo làm công việc của mình. 
 
Tiểu Hạ nôn nóng chờ, vì để nhớ ngày sinh của Anh trai, cô còn đặc biệt đi hỏi ngày đông chí là ngày nào, chẳng lẽ mọi người cũng không biết hôm nay là sinh nhật Anh trai sao?
 
Buổi tối, Cố Hành Chấp về muộn như mọi khi. 
 
Anh chậm rãi lên lầu, nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé ngồi xổm trước cửa. Nghe tiếng động, Tiểu Hạ ngẩng đầu lên, cô đứng dậy, chạy từng bước chậm chậm đến trước mặt anh. 
 
“Anh trai, sinh nhật vui vẻ nhé.” Cô cười dịu dàng, cố gắng cười đẹp mắt một chút, sau đó đưa quà của mình tới. 





 


Bình luận

Truyện đang đọc