TIỂU THƯ KIÊU NGẠO VÀ THIẾU GIA SÁT GÁI


Dựa theo kiến thức và tầm mắt của Vô Chi Kỳ, hắn nhận ra Vũ Kỹ mà Lạc Nam đang sử dụng thuộc về Mộc Thiên Thánh Cung, thế lực có uy danh hiển hách tại thời đại của hắn.

Thiên Thủ Quan Âm.

Đây là một trong những Vũ Kỹ trấn phái của Mộc Thiên Thánh Cung, từng có uy danh hiển hách trong vũ trụ.

Điều đáng nói ở chỗ, Thiên Thủ Quan Âm là Mộc Hệ Vũ Kỹ, người sử dụng nó thường dùng Mộc Đế Lực tụ thành, nhưng khi rơi vào tay Lạc Nam…cổ lực lượng mà hắn đang sử dụng lại mạnh hơn Mộc Đế Lực bình thường quá nhiều, chưa kể 60 đường Tiên Văn và các loại Vực cao cấp quá mức dữ dội.

Vô Chi Kỳ không thể không thừa nhận khả năng của Lạc Nam, nếu là Thiên Đế bình thường đón nhận một chiêu này, không chết thì cũng trọng thương.

Đáng tiếc gặp phải Vô Chi Kỳ hắn.

Thiên Sương Thủy Khí của hắn tự tin mạnh không kém lực lượng mà Lạc Nam đang sử dụng, Vực còn vượt trội hơn…
Lại thêm năm đó từng giao đấu với Cung Chủ đầu tiên của Mộc Thiên Thánh Cung có kinh nghiệm, Vô Chi Kỳ tự tin mình hoàn toàn có thể đàn áp thế công của Lạc Nam một cách đơn giản.

“Hải Dương Thập Nhị Chưởng!”
12 vùng biển khổng lồ hàng lâm giữa tinh không, mỗi một giọt nước do Thiên Sương Thủy Khí tinh khiết và mạnh mẽ ngưng tụ mà thành, lại thêm Sát Vực cùng Chiến Vực hòa vào dòng nước…
Một chưởng này không cần đánh xuống, chỉ cần Thiên Đế vô tình rơi vào cũng sẽ bị từng con sóng thần đánh đến trọng thương.

“Vô Chi Kỳ, nghênh đón một chiêu này của ta!”
Lạc Nam cất tiếng khiêu khích, Thiên Thủ Quan Âm đỉnh thiên lập địa uy nghiêm mở mắt…
Theo ý niệm của hắn, hàng vạn cánh tay như cột chống trời hung hăng oanh tạc, hướng về phía Vô Chi Kỳ toàn diện tung quyền.

“Haha, chờ ngươi đã lâu!”
Vô Chi Kỳ ngửa đầu cười lớn, toàn lực tung chưởng…
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Hải Dương Thập Nhị Chưởng phô thiên cái địa, mang theo sức mạnh của sóng thần biển nộ, lấy cứng đối cứng với hàng vạn đường quyền đang công đến của Thiên Thủ Quan Âm.

Tưởng như đôi bên sẽ đồng quy vu tận, nhưng bất chợt khóe miệng Lạc Nam nở một nụ cười quỷ dị.

Tình cảnh này lọt vào mắt Vô Chi Kỳ, trực giác của Xích Khảo Mã Hầu khiến hắn cảm thấy không ổn, trong lòng dâng lên cảm giác báo động.

Nụ cười của đối thủ khiến hắn rợn cả tóc gáy.

Đáng tiếc, tất cả đã muộn…
“OANH THIÊN TỔ PHÙ, HIỆN THẾ ĐI!”
Lạc Nam siết chặt nắm tay, ngạo nghễ thét dài.

ONG ONG ONG ONG…
Trong khoảnh khắc, Bá Lực từ Bá Đỉnh bên trong đan điền như thác lũ truyền sang Oanh Thiên Tổ Phù, khiến toàn bộ thân thể của nó chấn động kịch liệt.


Theo sau đó, tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận các luồng sóng xung kích từ trong Oanh Thiên Tổ Phù bạo phát mà ra, truyền vào cơ thể khổng lồ của Thiên Thủ Quan Âm, những luồng sóng xung kích dữ dội này nhanh chóng chạy khắp toàn thân, cuối cùng gia trì vào đầu nắm đấm của vô số cánh tay đang tung quyền oanh tạc…
Trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Vô Chi Kỳ, hàng vạn cánh tay của Thiên Thủ Quan Âm lóe sáng ngập trời, từng vụ nổ bá đạo nghiền nát không gian nổ tung mà ra, sức tàn phá của mỗi một quyền gia tăng đến mức chưa từng có, mang theo Bá Lực và sóng xung kích cực đại vô pháp để hình dung.

OANH OANH OANH OANH OANH OANH…
Điên cuồng, khủng bố, khó tin…
Thiên Thủ Quan Âm đạt đến trạng thái mạnh nhất từ trước đến nay, mỗi một quyền mang theo Bá Lực ngập trời, mỗi một quyền mang theo sức mạnh của các tầng Vực…và đặc biệt mỗi một quyền ẩn chứa sóng xung kích kinh thiên động địa đang cuồng nộ trấn ra…
Bán kính của từng đợt xung kích ở mỗi quyền có phạm vi lên đến ngàn dặm…
Như một cổ máy hủy diệt…
Hàng vạn đường quyền oanh tạc mà xuống, mười hai vùng biển của Vô Chi Kỳ trở nên yếu ớt đến đáng thương…
Mỗi một quyền nện xuống, vô số Thiên Sương Thủy Khí bị nghiền nát thành hư vô…
Mỗi một quyền tạo ra một vùng hư không loạn lưu, hút sạch, cuốn sạch Thiên Sương Thủy Khí vào bên trong nghiền nát.

Hải Dương Thập Nhị Chưởng triệt để bị hủy diệt, Thiên Thủ Quan Âm thế công không ngừng, vài trăm quyền cuối cùng mang theo sóng xung kích nện thẳng vào cơ thể Vô Chi Kỳ trong ánh mắt không dám tin của hắn.

PHỐC…PHỐC…PHỐC…PHỐC…
Máu tươi phun trào, Vô Chi Kỳ như một bao cát rách nát bay vọt ra ngoài, mỗi một quyền của Thiên Thủ Quan Âm oanh tạc thẳng vào bên trong cơ thể hắn, từng đợt sóng xung kích như đang đảo lộn lục phủ ngũ tạng của hắn.

RĂNG RẮC…
Chiến giáp màu xanh trên cơ thể Vô Chi Kỳ rạn nứt, lỗ chân lông bao phủ đầy máu tưới, khóe miệng rỉ máu, ánh mắt đỏ ngầu…
RỐNG!
Thiên Thủ Quan Âm ngửa đầu tru lên một tiếng đầy sảng khoái trước khi tan biến trong thiên địa…
Trong đan điền Lạc Nam, Oanh Thiên Tổ Phù trở nên nhạt màu đi vài phần, hiển nhiên cũng tiêu hao cực lớn Bá Lực tích trữ sau lượt công kích vừa rồi.

Thiên địa trở nên tĩnh lặng, Lạc Nam chắp tay giữa trời, tóc dài tung bay, diện mục lãnh tĩnh nhìn chằm chằm Vô Chi Kỳ ở phía đối diện.

“Ngươi…rất mạnh…” Vô Chi Kỳ môi nở nụ cười, chật vật lau đi vết máu nơi khóe miệng:
“Thủ đoạn vừa rồi là gì?”
“Chút tiểu xảo mà thôi!” Lạc Nam thản nhiên cười như chẳng thèm để ý, trái tim lại đập cuồng loạn.

Thực ra trong lòng hắn lúc này cũng đang dâng lên vô số sóng to gió lớn, không nghĩ đến uy lực của Oanh Thiên Tổ Phù lại khủng khiếp đến như vậy.

Chẳng trách loại quy tắc chí cao vô thượng kia không cho phép cùng loại Tổ Phù được luyện chế vượt quá một.

Thử nghĩ mà xem, một đội quân tinh nhuệ nếu ai cũng được trang bị Oanh Thiên Tổ Phù, vậy mức độ tàn phá và hủy diệt của bọn hắn sẽ đạt đến mức nào?
Đơn giản là vượt quá tưởng tượng.

Bất quá hiện tại không phải lúc suy nghĩ những điều này.

Tốc Biến triển khai, Lạc Nam bằng tốc độ nhanh nhất tiếp cận Vô Chi Kỳ một cách trực diện.

“Côn Lôn Ấn!”
“Bá Lực Chưởng!”

Lạc Nam hai tay nâng lên, Côn Lôn Ấn cùng Bá Lực Chưởng đồng loạt ngưng tụ, Oanh Thiên Tổ Phù tiếp tục được vận dụng, Sóng Xung Kích bọc lấy xung quanh hai loại Vũ Kỹ, gia tăng sức mạnh của chúng nó lên kinh người.

Oanh Thiên Tổ Phù có thể gia trì sóng xung kích vào bất cứ nơi nào theo ý muốn của chủ nhân của nó.

Nhân cơ hội Vô Chi Kỳ trọng thương, Lạc Nam muốn mạng của hắn…
Nếu kẻ này đã biết Long Khuynh Thành đang trong tay mình, Lạc Nam không có ý định thả hắn toàn mạng rời đi.

Hiện tại chưa phải lúc trở mặt cùng Long Tộc, hơn ai hết bản thân Lạc Nam hiểu rõ nội tình của Long Tộc kinh khủng đến mức nào, bất kể là Côn Lôn Giới, Làng Nhất Thế đều còn rất xa mới có thể là đối thủ, chưa kể xung quanh còn có các tộc Thần Thú, Săn Ma Điện, Tru Tiên Điện các loại vẫn đang rình rập cơ hội.

Chỉ có người chết mới giữ bí mật tuyệt đối, vì lẽ đó Vô Chi Kỳ phải chết!
ẦM ẦM!
Côn Lôn Ấn cùng Bá Lực Chưởng toàn lực nện xuống đầu hắn.

Sắc mặt Vô Chi Kỳ nghiêm nghị, mặc dù trọng thương nhưng chiến lực vẫn còn, Thiên Sương Thủy Khí điên cuồng hội tụ vào nắm tay, một thanh Thủy Côn xuất hiện.

Mà khi cầm lấy Thủy Côn, diện mạo của Vô Chi Kỳ bỗng chốc tự tin gấp mấy lần, từ trong cơ thể…một luồng Lĩnh Vực nặng nề như hàng vạn hành tinh đè ép từ trên cao trấn xuống, lại mang theo thế công quyết tuyệt bá đạo quét ngang bốn phía, nghiền ép lấy cơ thể Lạc Nam.

“HỰ!”
Côn Lôn Ấn cùng Bá Lực Chưởng bị nghiền thành cặn bã, Lạc Nam bị lĩnh Vực bá đạo này hất văng ra ngoài, xương cốt kêu lên răng rắc, máu huyết sôi trào, một ngụm máu tươi phun ra.

Lạc Nam ánh mắt co rụt, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ gằn từng chữ:
“Cửu Tầng Côn Vực!?”
“Không sai!” Vô Chi Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, có chút cảm thán nói:
“Đã rất nhiều năm, không tin được lại có một Đại Đế ép ta phải dùng đến sở trường!”
Lạc Nam hít sâu một hơi…trong lòng ngưng trọng đến cực hạn.

Phải biết rằng dù là tại thời đại Nghịch Long cũng không thấy mấy người có thể lĩnh ngộ một loại Vực đến tầng thứ chín, bao gồm cả bản thân hắn.

Vậy mà Vô Chi Kỳ này lại làm được, rốt cuộc đây là quái vật đến từ thời đại nào? vì sao ở thế hệ của Nghịch Long chưa từng thấy qua?
Bất kỳ một lĩnh vực nào trong thiên địa, tu đến cực hạn cũng sẽ mang lại những khả năng phi thường.

Chín tầng Côn Vực là một khái niệm hoàn toàn khác so với các tầng phía dưới…
Điều đáng nói ở chỗ, Vô Chi Kỳ không dùng Vũ Khí thật sự, mà là dùng Thiên Sinh Thủy Khí ngưng tụ thành một thanh Côn tạm bợ để sử dụng.

Thử nghĩ mà xem, nếu hắn có một thanh Vũ Khí tiện tay đạt đến Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, còn đáng sợ đến mức nào nữa?
“Khoan đã…”
Trong đầu Lạc Nam lóe lên một tia sáng, nếu hắn nhớ không lầm…trong đám tài sản đạt được từ chỗ Hắc Ám Vĩnh Kiếp, có một thanh Thủy Côn phẩm cấp đã chạm đến Đế Binh, nhưng vì bị Hắc Ám Vĩnh Kiếp ra tay phong ấn linh trí nên chưa triệt để tiến cấp.

Chẳng lẽ…con khỉ này là đi ra từ nơi đó?
Nếu thật sự đi ra từ nơi đó, cũng sẽ lý giải được vì sao từ trước đến nay mình chưa từng nghe qua danh tiếng của Vô Chi Kỳ, cũng có thể hiểu vì sao hắn lại mạnh đến mức kinh khủng như vậy.


Trong lúc Lạc Nam suy nghĩ, Vô Chi Kỳ đã làm ra hành động.

Cửu Tầng Côn Vực uy hiếp hoàng vũ, lại thêm Bát Tầng Chiến Vực và Sát Vực rít gào.

“Thủy Thần Côn Pháp thức thứ nhất – Hải Loạn!”
Ba loại Vực bá đạo khóa chặt cơ thể Lạc Nam, Thiên Sương Thủy Khí cuồng loạn đầy trời, Vô Chi Kỳ cầm một côn nện xuống khiến biển cả mênh mông hỗn loạn, uy thế khiếp người, dũng mãnh vô biên.

Lạc Nam ánh mắt co rụt lại, Cửu Tầng Côn Vực ép đến cơ thể hắn không thể động đậy, dường như có đến vô số thanh trường côn nặng nề như núi trấn áp cơ thể hắn.

KENG!
Lạc Hồng Kiếm xuất hiện trong tay, Kiếm Vực, Sát Vực và Chiến Vực cũng đồng loạt bùng lên.

Mở thêm Bá Vực thét gào như sấm.

Nhờ vào các loại Vực phối hợp, Lạc Nam miễn cưỡng thoát khỏi Côn Vực trấn áp.

“Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển!”
Oanh Thiên Tổ Phù gầm lên, sóng xung kích bạo tạc vờn quanh lưỡi kiếm.

Lạc Nam điên cuồng trảm xuống 60 kiếm…
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Tầng tầng lớp lớp, kiếm sau chồng chất kiếm trước, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước…
“Kiếm Kỹ hùng mạnh, thanh Kiếm kia cũng quá mạnh!”
Vô Chi Kỳ vô thức bật thốt ra, đến lượt hắn hãi hùng khiếp vía.

Hắn cứ tưởng tất cả những biểu hiện vừa rồi đã là toàn bộ lực lượng của Lạc Nam, mình xuất động Cửu Tầng Côn Vực thì kiểu gì cũng sẽ thắng.

Nào ngờ tiểu tử này yêu nghiệt đến cực điểm, lại xuất động thêm Kiếm Vực.

Quan trọng nhất ở chỗ, Vũ Khí tiện tay và phù hợp cũng góp phần quyết định cục diện trận đấu.

Vũ Khí của Vô Chi Kỳ hắn đã bị Hắc Ám Vĩnh Kiếp cướp mất, hiện tại chỉ dùng Thiên Sương Thủy Khí mô phỏng thành Côn.

Trong khi Kiếm trong tay của đối thủ lại là Binh Nhân Tộc hàng thật giá thật.

Không thể so sánh a…
Bất quá đã đến nước này, Vô Chi Kỳ chỉ đành cắn răng, đâm lao theo lao.

OÀNH!
Hãm Quân Xa Luân Kiếm va chạm trực diện Hải Loạn…
Hai người chỉ thấy đôi tay của mình tê dại sau lượt va chạm đầu tiên…
Chín tầng Côn Vực vẫn là một thứ gì đó khác biệt, nó trợ giúp Vô Chi Kỳ bỏ qua khoảng cách chênh lệch giữa một kiện Binh Nhân Tộc, đẩy văng Lạc Nam về phía sau.

Cũng may có Oanh Thiên Tổ Phù hỗ trợ, bằng không Lạc Nam vẫn khó lòng đánh ngang tay tầng Côn Vực thứ chín.

Vô Chi Kỳ cũng chật vật không kém, Thủy Côn do Thiên Sương Thủy Khí tạo thành trong tay đã bị chém nát.


“Tới lần nữa!” Lạc Nam sát khí bạo tăng.

Hắn nhận ra nhược điểm của đối thủ là không có vũ khí, làm sao bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này?
Chẳng may lần sau Vô Chi Kỳ tìm được một thanh Côn nào đó đạt đến Đế Cấp Cực Phẩm, lại thêm Cửu Tầng Côn Vực quay lại trả thù thì phiền phức lớn.

Lạc Nam đem Cấm Kỵ Chi Nhãn mở ra, kích hoạt cả Dò Thám Tương Lai và Dịch Chuyển Tức Thời, đem mọi diễn biến tiếp theo thu vào đáy mắt.

Vô Chi Kỳ chỉ thấy Lạc Nam lao về phía mình, hắn cắn răng quát:
“Thủy đến!”
Vô số Thiên Sương Thủy Khí lại trào dâng, muốn ngưng tụ thành một thanh Thủy Côn khác để tạm thời đối phó.

Nào ngờ tất cả chuyện này đã sớm bị Dò Thám Tương Lai của Lạc Nam nhìn thấu.

Chỉ thấy hắn nhếch miệng cười tà, miệng niệm chú ngữ:
“Thần Thông – Tụ Lý Càn Khôn!”
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Bá Y quanh thân Lạc Nam tung bay khắp trời, hai cái óng tay áo mở rộng ra như che thiên phủ địa, tuôn ra hấp lực khổng lồ hướng về phía Thiên Sương Thủy Khí của Vô Chi Kỳ hút mạnh.

Cảnh tượng kỳ dị diễn ra, tất cả Thiên Sương Thủy Khí chưa kịp hình thành Thủy Côn đã bị óng tay áo của Lạc Nam hút vào.

Nhờ vào độ bền của Bá Y được ngưng tụ từ Bá Lực, Thiên Sương Thủy Khí muốn thoát ra nhưng chẳng thể thành công.

Vô Chi Kỳ hoàn toàn không tưởng tượng được mọi thứ sẽ diễn biến như vậy, hai tay trống rỗng đâu kịp ngưng tụ Thủy Côn?
Dịch Chuyển Tức Thời đã được kích hoạt sẳn, Lạc Nam nhân cơ hội hung hăng trảm xuống đầu hắn…
Trong cơn nguy cấp, bản năng cầu sinh của cường giả khiến Vô Chi Kỳ vẫn kịp thời lách đầu sang…
PHỐC!
Máu tươi nhuộm đỏ bầu trời, Lạc Hồng Kiếm hung hăng rạch xuống lồng ngực Vô Chi Kỳ, lưỡi kiếm cắm thẳng vào bên trong như muốn đoạn tuyệt sinh cơ…
Sắc mặt của hắn trở nên dữ tợn, đè nén cơn đau dữ dội nơi lồng ngực, hai mắt đỏ ngầu lóe lên:
“Thần Thông - Xích Nhãn Thôn Thủy Thuật!”
Vì sao có tên là Xích Khảo Mã Hầu? chữ Xích nằm trong Xích Nhãn, ám chỉ đôi mắt màu đỏ cũng là nơi ẩn chứa thủ đoạn đáng sợ của Vô Chi Kỳ.

Ở khoảnh cách gần, đôi mắt đỏ ngầu của Vô Chi Kỳ như hóa thành hai cái thung lũng sâu không đáy, tham lam thôn phệ Thủy Thuộc Tính trong cơ thể Lạc Nam.

Lạc Nam phát hiện năng lượng trong Huyền Thủy Đỉnh và nguồn nước trong cơ thể mình đang tiến vào trong người Vô Chi Kỳ thông qua Xích Nhãn Thôn Thủy Thuật.

“Thủy thuộc tính của ngươi tinh khiết vượt mong đợi của ta!” Vô Chi Kỳ sảng khoái cười, vết thương nhanh chóng khép lại.

“Vậy sao?” Lạc Nam lại nhếch miệng quỷ dị:
“Đáng tiếc, tất cả thủ đoạn của ngươi đã nằm trong con mắt của ta từ trước!”
Vô Chi Kỳ đồng tử co rút lại…
Chẳng biết từ bao giờ, Độc Đỉnh hòa quyện cùng Huyền Thủy Đỉnh trong cơ thể Lạc Nam…
“Không…ngươi lại còn biết dùng Độc?”
Vô Chi Kỳ sắc mặt trịnh trọng, hắn phát hiện Thủy Thuộc Tính mình vừa cướp từ Lạc Nam ẩn chứa Kịch Độc nguy hiểm đến đáng sợ, những Độc tố này đang len lỏi vào khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể hắn…
“Chính xác!” Lạc Nam gật đầu, giọng điệu như tử thần vẩy gọi:
“Vậy nên…ngươi có thể xuống địa ngục!”

Chúc cả nhà tối vui vẻ.


Bình luận

Truyện đang đọc