TIỂU THƯ KIÊU NGẠO VÀ THIẾU GIA SÁT GÁI


Nhìn thấy mọi thứ ở Cẩn Gia đã xong, Lạc Nam triển khai Dịch Chuyển Tức Thời, nhanh chóng bám theo Dị Không Gian.

Đám người Ma Thương Thị có thể không biết quỷ tích dịch chuyển của Dị Không Gian, nhưng hắn có Thiên Cơ Bảng cung cấp thông tin, muốn truy theo nó thật sự là quá dễ.

Bên trong Bá Đỉnh, Tuế Nguyệt như người mất hồn, nàng cong người ngồi lặng im một chỗ, tóc dài rủ xuống che đi viền mắt lấp lánh lệ quang.

Thật khó tin đây là hình tượng cao quý, lúc nào cũng điềm tĩnh của Tuế Nguyệt Nữ Đế.

Lạc Nam thở dài một tiếng, cũng không mở miệng an ủi nàng.

Hắn biết thời điểm này Tuế Nguyệt cần yên tĩnh sau khi chứng kiến toàn bộ thảm kịch của phụ mẫu và gia tộc.

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp Không Gian.

Rốt cuộc, Lạc Nam cũng bám theo được thân ảnh của Tiểu Cẩn Nguyệt.

Cũng may nhờ có Thế Giới Thụ mà hắn nắm giữ được Không Gian Chi Lực, bằng không thật lòng khó mà đuổi kịp tốc độ của một Dị Không Gian mạnh mẽ đang toàn lực dịch chuyển.

Bám sát phía sau, Lạc Nam và Tuế Nguyệt đi theo Dị Không Gian vào bên trong một bí cảnh tuyệt mật trôi nổi giữa thời không vô định.

Dựa vào khí tức xưa cổ nồng đậm nét tang thương, bí cảnh này chắc chắn đã tồn tại từ rất lâu về trước, nói không chừng trước cả thời Cổ Đại.

Dị Không Gian vẫn mang Tiểu Cẩn Nguyệt vào tận cùng nơi sâu nhất của Bí Cảnh, hồn nhiên không hề hay biết Lạc Nam che đậy khí tức theo sát phía sau.

Dị Không Gian dừng lại.

Mà Lạc Nam và Tuế Nguyệt cũng đã thấy viễn cảnh bên trong.

Tại nơi sâu nhất của bí cảnh, một luồng Thời Gian với vô số quỷ tích đan xen đang tồn tại, kế bên cạnh nó là một vùng Không Gian quỷ dị với đủ loại Thuộc Tính nhảy múa bên trong.

Một loại Dị Thời Gian và một loại Dị Không Gian.

Dị Thời Gian chính là Phá Tắc Thời Gian.

Mà Dị Không Gian lại giống y như đúc loại Dị Không Gian vừa cứu lấy Tiểu Cẩn Nguyệt thoát khỏi tay Ma Thương Thị.

Không…không phải giống như đúc.

Mà chúng nó vốn dĩ chính là một!
Có thể nói rằng, đây chính là thời điểm Tiểu Cẩn Nguyệt thu phục được Dị Thời Gian và Dị Không Gian của cuộc đời nàng.

Chỉ là không ngờ quá trình diễn ra theo một cách như thế.

Sau khi Tuế Nguyệt bị Săn Ma Điện tính kế hãm hại, Dị Thời Gian và Dị Không Gian của nàng cũng lưu lạc vào dòng chảy Luân Hồi.

Trong đó Dị Thời Gian trôi về thời Cổ Đại, bị Thời Không Cảnh Chủ thu phục.


Còn Dị Không Gian lại trùng hợp trở về quá khứ khi Tuế Nguyệt còn nhỏ, xuất thủ cứu mạng của nàng, mang nàng đến vị trí của mình và Dị Thời Gian.

Có thể nói Dị Không Gian ở hai thời không khác nhau đang tồn tại cùng một chỗ.

“Thế tại sao ta lại không nhớ gì cả?” Tuế Nguyệt ngồi trên Bá Đỉnh âm thầm khó hiểu.

Mà lúc này, khi chứng kiến một phiên bản cường đại hơn của mình mang theo một cô bé xuất hiện, Dị Không Gian có sẳn bên trong Bí Cảnh rõ ràng run sợ lên, Dị Thời Gian cũng run rẩy vì kinh ngạc.

Nhưng không để chúng nó có bất kỳ phản kháng nào, Dị Không Gian đến từ tương lai bằng vào thực lực tuyệt đối, cưỡng chế ép chúng nó tiến vào bên trong cơ thể Tiểu Cẩn Nguyệt, nhận nàng làm chủ nhân.

VÙ…VÙ…VÙ…VÙ…
Thoáng chốc, tu vi của Tiểu Cẩn Nguyệt nhanh chóng đề thăng dữ dội.

Từ một tiểu nha đầu Cực Tiên, nàng nhanh chóng tiến vào Tiên Vương cảnh.

Làm xong tất cả, Dị Không Gian mới có ý định rời đi, bởi vì nó đã hoàn thành nghĩa vụ của mình, giúp chủ nhân khi còn bé thu phục mình và Dị Thời Gian.

Nào ngờ vừa mới định xuyên toa không gian, đập vào tầm nhìn của nó là một tên nam nhân đang lặng lẽ quan sát tất cả.

RỐNG!
Dị Không Gian hoảng sợ gầm lên, các loại thuộc tính đạt đến Thiên Đế Lực bạo phát đánh về phía hắn.

“Hung hăng quá nha, ta mang chủ nhân ngươi đến!” Lạc Nam cười nhạt một tiếng, Bá Đỉnh biến lớn.

Từ bên trong đó, Tuế Nguyệt lặng lẽ bước ra ngoài.

Dị Không Gian thoáng chốc trở nên cứng đờ như không dám tin vào tất cả.

“Không nhận ra ta sao?” Tuế Nguyệt bình thản nói.

Vừa nghe giọng điệu của nàng, Dị Không Gian liền kinh hỉ tột độ lao vọt đến.

Nó ngưng tụ thành một quả cầu không gian nhỏ lơ lửng trên lòng bàn tay nàng, ở bên trong quả cầu rõ ràng là đủ loại thuộc tính hùng mạnh đến cực điểm.

Chỉ là tâm trạng của Tuế Nguyệt đang cực kỳ tồi tệ, nàng không quá vui mừng khi tìm được Dị Không Gian của mình, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lấy nó, không lên tiếng nói chuyện.

Lạc Nam nhìn lấy cảnh tượng này mà âm thầm tán thưởng.

Dựa theo tin tức Thiên Cơ Bảng cung cấp, Dị Không Gian này có tên gọi là Đa Hệ Chi Không.

Đây là một loại Dị Không Gian cực kỳ hùng mạnh, mang lại chiến lực tuyệt đỉnh cho chủ nhân của nó thay vì chủ yếu là phụ trợ như Phá Tắc Thời Gian.

Đa Hệ Chi Không tồn tại như một phạm vi Không Gian cố định, ở bên trong đó…chủ nhân của nó sẽ điều động được nhiều loại lực lượng thuộc tính khác biệt nhau mà chẳng cần đến Linh Căn hay thiên phú.

Nói ví dụ một người chỉ sở hữu Thời Gian và Không Gian Linh Căn, người đó vẫn có thể vận dụng Hỏa Lực, Thủy Lực, Lôi Lực, Kim Lực, Phong Lực, Băng Lực và đương nhiên là cả Không Gian Lực…khi đứng trong Đa Hệ Chi Không.

Tuế Nguyệt không cần đến nhiều loại Linh Căn, nàng vẫn có thể sử dụng đủ loại thuộc tính đa dạng để chiến đấu nhờ vào Dị Không Gian đặc biệt này.


Hơn thế nữa, Đa Hệ Chi Không còn có thể tăng mạnh thuộc tính tương ứng của đồng minh đứng bên trong nó, ngược lại làm suy yếu lực lượng của đối thủ chỉ với một ý niệm của chủ nhân.

Có thể nói, chính Phá Tắc Thời Gian và Đa Hệ Chi Không là một phần nguyên nhân khiến Săn Ma Điện quyết tâm ra tay với Tuế Nguyệt, hãm hại nàng trước khi đúc được Thời Không Thánh Thể.

Bởi vì bọn hắn nhận ra tiềm lực kinh khủng của nàng, nếu để Tuế Nguyệt thành công có được Thời Không Thánh Thể, lại thêm Phá Tắc Thời Gian và Đa Hệ Chi Không hỗ trợ, nàng chắc chắn sẽ là khủng bố, trở thành chướng ngại vật cực kỳ to lớn trong việc xâm chiếm tiểu vũ trụ của Bất Tử Chí Tông.

Vì vậy Săn Ma Điện mới hạ quyết tâm đích thân lập mưu giết nàng để cướp Dị Thời Gian và Dị Không Gian, điều mà Nghịch Long Đế cũng không “vinh hạnh” có được.

Đáng tiếc Phá Tắc Thời Gian và Đa Hệ Chi Không thà rằng rơi vào luân hồi vô định cũng không nguyện ý rơi vào tay bọn hắn.

“Oa…oa…oa…mẫu thân…phụ thân…các vị trưởng lão gia gia…”
Trong cơn mê mang, Tiểu Cẩn Nguyệt bật khóc nức nở, hai hàng thanh lệ chảy dài trên má.

Đột phá Tiên Vương khiến nàng tỉnh giấc, đôi mắt tràn đầy hoang mang tột độ mở ra.

Chứng kiến Lạc Nam và Tuế Nguyệt anh tuấn, xinh đẹp như tiên đồng ngọc nữ đứng bên cạnh mình, Tiểu Cẩn Nguyệt có chút hốt hoảng lùi về phía sau, khuôn mặt nhỏ bé không có chút huyết sắc.

Ánh mắt Tuế Nguyệt vô cùng phức tạp nhìn lấy chính mình lúc nhỏ, trong lòng đã đoán ra lý do vì sao mình không nhớ gì cả chuyện của quá khứ.

Bởi đơn giản, Tiểu Cẩn Nguyệt đã thấy nàng và Lạc Nam, việc xóa trí nhớ là bắt buộc.

Mà với thực lực cường đại của nàng và Lạc Nam lúc này, xóa trí nhớ của Tiểu Cẩn Nguyệt chắc chắn là tuyệt đối, dù là sau này khi đột phá Thiên Đế, đúc thành Thời Không Thánh Thể…mang danh đệ nhất cường giả cũng không thể hồi phục.

“Nguyệt Nhi ngoan đừng có sợ, ca ca và tỷ tỷ không phải người xấu!” Nhìn Tiểu Cẩn Nguyệt, Lạc Nam mỉm cười ôn hòa lên tiếng.

Có lẽ bởi vì dung mạo của hai người dễ gây thiện cảm, Tiểu Cẩn Nguyệt không còn quá mức sợ hãi, rụt rè hỏi:
“Tỷ tỷ và ca ca là ai nha?”
“Chúng ta là người đã giúp muội thoát khỏi tay kẻ xấu!” Lạc Nam mỉm cười, hướng nàng vẩy vẩy tay.

Tiểu Cẩn Nguyệt toàn thân run rẩy, tâm linh non nớt và ngây thơ như tìm được cọng cỏ cứu mạng, lao đến bổ nhào vào lòng hắn.

Trong ánh mắt quái dị của Tuế Nguyệt, Lạc Nam bế Tiểu Cẩn Nguyệt lên, ôn nhu lau nước mắc, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng.

“Hức…hức…Nguyệt Nhi sợ, người xấu…người xấu hại chết…” Tiểu Cẩn Nguyệt nói đến đây toàn thân co giật, cố gắng rút vào trong lòng Lạc Nam.

“Đừng lo lắng, ca ca đã giúp Nguyệt Nhi dạy dỗ người xấu một bài học rồi!” Lạc Nam an ủi:
“Ca ca đá đít bọn hắn, lật tung cả hang ổ bọn hắn!”
Tiểu Cẩn Nguyệt lắc lắc cái đầu nhỏ: “Nhưng mẫu thân và phụ thân, còn có gia tộc của ta cũng đã…”
Nàng cực kỳ hiểu chuyện, giọng điệu nghẹn ngào nói không thành câu, bởi vì mất mát thật sự quá lớn.

Lạc Nam vỗ vỗ lòng ngực: “Ta sẽ cứu mẫu thân và phụ thân, còn có gia tộc của muội đấy!”
“Thật sao ca ca?” Tiểu Cẩn Nguyệt không dám tin tưởng nhưng sâu trong đáy mắt tồn tại một tia hy vọng.

“Ca ca hứa với muội!” Lạc Nam cười hì hì:

“Đổi lại nếu ca ca làm được, muội cũng phải hứa với ta một điều!”
“Điều gì vậy ca ca?” Tiểu Cẩn Nguyệt mơ màng hỏi.

Lạc Nam nói một lời khiến Tuế Nguyệt xém chút nhảy dựng: “Đó là lớn lên phải gả cho ca ca, làm thê tử!”
Tiểu Cẩn Nguyệt nhìn thật kỹ Lạc Nam, thấy dung mạo hắn anh tuấn quá đỗi, lại còn có thể cứu được người thân của mình, liền không chút do dự gật mạnh cái đầu nhỏ:
“Muội hứa, muội sẽ gả cho ca ca làm thê tử đấy!”
“Chúng ta ngoéo tay, muội tin tưởng ta chứ?” Lạc Nam cười đưa ngón tay ra.

Tiểu Cẩn Nguyệt khéo léo đan ngón tay của mình qua tay hắn, nãi thanh nãi khí nói:
“Muội tin ca ca mà!”
“Tốt lắm!” Lạc Nam cưng chiều vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng.

Hai người không xem Tuế Nguyệt ra gì ngồi bên nhau trò chuyện.

Tiểu Cẩn Nguyệt thỉnh thoảng tò mò liếc mắt nhìn Tuế Nguyệt, nhưng lại bị sự lạnh lùng im lặng của nàng dọa sợ không dám lên tiếng hỏi, trong lòng thầm nghĩ tỷ tỷ này đẹp hơn cả mẫu thân nhưng lại quá hung dữ.

Dụ dỗ một hồi, Tiểu Cẩn Nguyệt nín khóc, Lạc Nam mới ôn hòa cười nói:
“Nguyệt Nhi ngoan, ngủ một giấc…sau khi tỉnh lại sẽ thấy mẫu thân và phụ thân có được hay không?”
“Ừm!” Tiểu Cẩn Nguyệt gật cái đầu nhỏ, ngoan ngoãn nhắm đôi mắt lại, không quên lầu bầu:
“Nếu ca ca làm được, muội sẽ xin phụ mẫu cưới ngươi!”
Dường như vừa trải qua quá nhiều đau đớn cho đến hy vọng, tâm linh yếu ớt của nàng được nghỉ ngơi, Tiểu Cẩn Nguyệt dễ dàng ngủ thiếp đi trong lòng Lạc Nam.

Lạc Nam lại cưng chiều cuối đầu hôn lên gò má béo mập của nàng trong lúc Tuế Nguyệt quay mặt đi nơi khác không thèm để ý.

Hắn thở dài một tiếng, đặt tay lên đầu Tiểu Cẩn Nguyệt, chậm rãi thay đổi ký ức của nàng.

Xóa sạch đi những đau khổ, tuyệt vọng, mất mát.

“Muội là truyền nhân của Bí Cảnh này, không có phụ mẫu, là đứa trẻ mồ côi, phải kiên cường để sinh tồn nhưng không được quên bản tâm lương thiện!”
“Tên của muội là Tuế Nguyệt…”
Lạc Nam thủ thỉ: “Lời hứa với muội, ca ca bằng mọi giá sẽ làm được mà!"
Làm xong tất cả, hắn đặt Tiểu Cẩn Nguyệt ở giữa trung tâm Bí Cảnh.

Nơi này có đủ truyền thừa, tài nguyên để nàng tu luyện và phát triển…
Trong tương lai, nàng sẽ là Tuế Nguyệt Nữ Đế danh vang thiên hạ, được vô số nam tử trong thiên hạ sẳn sàng quỳ gối dưới chân.

Lạc Nam đứng lên, Tuế Nguyệt Cung xuất hiện.

“Đi thôi!” Hắn nhìn Tuế Nguyệt đề nghị.

Nàng đưa mắt nhìn thật kỹ Tiểu Cẩn Nguyệt đang nở nụ cười ngọt ngào trong mộng đẹp, thở dài một tiếng bước lên Tuế Nguyệt Cung.

Lạc Nam đi theo phía sau.

ẦM ẦM…
Tuế Nguyệt Cung chấn động, xuyên toa Thời Không, trở về thực tại.


Không biết qua bao lâu sau, xuyên qua vô tận luân hồi, Tuế Nguyệt Cung đã xuất hiện tại vị trí cũ.

“Rốt cuộc trở về…” Lạc Nam thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cẩn thận sử dụng Thiên Cơ Bảng kiểm tra một phen, tiêu hao 100 tỷ Điểm Danh Vọng để xác định lần trở về quá khứ này của mình và Tuế Nguyệt không ảnh hưởng đến dòng chảy của lịch sử và kết quả của tương lai.

Lạc Nam hài lòng gật đầu.


Có thể tìm về Phá Tắc Thời Gian và Đa Hệ Chi Không một cách thuận lợi như vậy cũng xem như là ổn thỏa rồi.

Chỉ là không ngờ đến, chính việc Tuế Nguyệt bị Săn Ma Điện hãm hại dẫn đến Đa Hệ Chi Không trôi về quá khứ lại chính là nguồn cơn cứu sống nàng lúc bé, mang đến cơ duyên thay đổi cuộc đời nàng.

Mà mình lại là nguyên nhân xóa đi đau khổ và mất mát của Tiểu Cẩn Nguyệt, để nàng có thể vô lo vô nghĩ trưởng thành, không bị thù hận làm mờ lý trí, từ đó trở thành Tuế Nguyệt Nữ Đế vang danh thiên hạ.

Vận mệnh, luân hồi thật là huyền diệu…mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên như vậy…
Từ thực tại về quá khứ, từ quá khứ đến tương lai…đã tạo nên cái gọi là lịch sử.

Đưa mắt nhìn sang Tuế Nguyệt vẫn im lặng từ đầu đến cuối không nói lời nào, Lạc Nam ôn hòa lên tiếng:
“Nàng vẫn còn giận ta sao?”
“Nếu không còn chuyện gì, ta trở về Côn Lôn đây, còn rất nhiều việc phải xử lý!” Tuế Nguyệt hờ hững nói.

Lạc Nam nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.

“Buông ra!” Tuế Nguyệt lạnh lùng quyết liệt rút tay lại, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn lấy hắn.

Mặc dù lý trí của nàng thừa hiểu Lạc Nam không có lỗi trong chuyện này, hắn đã làm mọi thứ vì tốt cho nàng, hắn tìm về Dị Thời Gian và Dị Không Gian cho nàng, hắn chấp nhận để nàng hận hắn.

Nhưng cảm xúc của nàng lại lấn át lý trí.

Bởi lẽ cái người nam nhân này thật sự đã ngăn cản nàng ra tay cứu mạng phụ mẫu và người thân của nàng, tàn nhẫn để nàng chứng kiến cảnh tượng thê thảm như vậy một cách tận mắt.

Tuế Nguyệt hiểu rằng đó sẽ là khúc mắc lớn, nàng sẽ mất rất nhiều thời gian để nguôi ngoai và bình tĩnh lại.

Tâm cảnh của nàng vững vàng nên mới cư xử lạnh nhạt như thế, đổi lại là người khác đã sớm khóc lóc cùng với hắn liều mạng.

Lạc Nam nghiêm mặt, ôn nhu nói: “Tiểu Cẩn Nguyệt, lời ta hứa với muội chẳng lẽ muội không tin?”
Tuế Nguyệt rùng mình, hận không thể cho nam nhân mặt này này một cái tát.

“Đủ rồi!” Giọng điệu của nàng càng trở nên lạnh lẽo:
“Ta rất biết ơn ngươi đã an ủi ta trong quá khứ, nhưng mọi chuyện đến đây là đủ!”
Lạc Nam lắc đầu: “Lời hứa của nam nhân là thứ vô giá, ta đã hứa giúp muội cứu sống mọi người, chúng ta đã ngoéo tay rồi mà!”
“Chuyện này đùa không vui!” Tuế Nguyệt hít sâu một hơi bình ổn nội tâm lửa giận.

Nàng cho rằng hắn chỉ an ủi mình khi còn bé cho qua chuyện để dụ dỗ xóa và thay đổi trí nhớ, làm sao tin tưởng chuyện hoang đường?
Lạc Nam chân thành nhìn nàng: “Lời hứa của chúng ta, sao có thể là đùa giỡn?”
Nói xong không đợi Tuế Nguyệt phản ứng, hắn bước lên trên đỉnh Tuế Nguyệt Cung.

Giọng điệu trầm thấp, chậm rãi vang lên:
“Nghịch Thế Thần Thông – Loạn Nghịch Luân Hồi!”
!
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ.

(Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Paypal: nguyenphuochau12t2@gmail.

com
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295


Bình luận

Truyện đang đọc