TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 1076

Tiết An thấp giọng hỏi: “Tiêu tổng, anh có muốn tới nói mấy câu không?”

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, tia lửa giữa các ngón tay càng ngày càng gần, gần như đốt cháy ngón tay anh.

Gió thổi vào từ cửa sổ, thổi bay làn khói.

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên rất nhẹ: “Không cần.”

Tiêu Kỳ Nhiên chậm chạp quay đầu lại: “Không cần, không có gì để nói!”

Tiết An trầm mặc một lát, vẫn cảm thấy có chút bất công cho sếp mình: “Nhưng anh vẫn luôn bận rộn tìm kiếm manh mối, nên báo cho chị Giang Nguyệt hay chứ.”

“Không cần thiết.” Tiêu Kỳ Nhiên thờ ơ: “Tôi làm vậy không phải để cô ấy phải cảm ơn tôi.”

Anh không có ý định đó.

Điều duy nhất anh cảm thấy buồn là anh không thể chia sẻ niềm vui với cô.

Đầu hành lang bên kia mơ hồ vang lên tiếng cười, anh dập tàn thuốc trong tay, trong lòng có chút đau xót.

Tiết An thấy vậy không nói gì nữa, chỉ cảm thấy buồn bã.

Bây giờ mọi thứ đang đi theo hướng tốt nhưng hai người bọn họ lại không bao giờ có thể quay lại quá khứ.

Giống như hai đường thẳng cắt nhau, chúng đã từng có một giao điểm, nhưng chẳng bao lâu chúng sẽ tách rời nhau trên đường riêng cho đến khi không còn được nhìn thấy nữa.

Thật đáng tiếc…

Sau khi tiêu hóa tin tức, Thịnh Sóc Thành dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu thu xếp trên đường về. Ông nói rằng sẽ chuẩn bị một bữa tiệc thật lớn, chiêu đãi những người quen cũ từ mọi tầng lớp để chúc mừng việc tìm lại được đứa con gái đã thất lạc từ lâu của mình.

Ở tuổi của Thịnh Sóc Thành, ông ấy thực sự thích yên tĩnh hơn ồn ào.

Nhưng trong vấn đề này, ông đặc biệt muốn làm lớn chuyện, muốn mọi người đều phải biết về con gái của Thịnh Sóc Thành ông.

Chỉ cần đó là thứ ông có thể đưa cho con gái mình thì ông sẽ không từ bất cứ thứ gì.

Nghe Thịnh Sóc Thành an bài cho những người phía dưới, Giang Nguyệt do dự muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Thịnh Cảnh Tây quan sát cô muốn nói rồi lại thôi nên lên tiếng hỏi: “Em có chuyện gì muốn nói sao?”

Lúc này Thịnh Sóc Thành mới dời điện thoại ra xa, nhìn sang phía cô.

Cảm nhận được hai ánh mắt quan tâm chiếu tới, Giang Nguyệt véo ngón tay, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Cô do dự rồi nói: “Chú Thịnh…”

Vừa mở lời, cô chợt nhớ ra Thịnh Sóc Thành chính là cha cô, tiếp tục xưng hô là “chú” cũng không thích hợp.

Nhưng sự thay đổi xưng hô đột ngột khiến cô thực sự không thoải mái, và rất khó nói ra miệng.

Thịnh Sóc Thành gật đầu, trong lòng minh mẫn, cũng không làm Giang Nguyệt khó xử, “Đừng vội đổi lời, con có thể tiếp tục gọi ta là chú.”

Danh xưng chỉ là thứ yếu, chỉ cần Giang Nguyệt cảm thấy thoải mái, hạnh phúc mới là quan trọng nhất.

Giang Nguyệt cảm kích nhìn ông, hít sâu một hơi nói: “Mặc dù nói ra điều này có chút xấu hổ… Nhưng con có thể yêu cầu chú tạm thời đừng công bố tin tức này ra công chúng được không ạ?”

Cảm nhận được sự nghi ngờ trong mắt Thịnh Sóc Thành, cô giải thích: “Con muốn tiêu hóa nó trước, điều này quả thực có chút khó tin đối với con, và…”

Bình luận

Truyện đang đọc