TÌNH BIẾN

“Nghe nói thuộc hạ của họ Mạc kia cũng đều mang theo súng?” Lưu Dương lại hỏi.

Nói đến việc này Phạm Thanh Lợi cũng nhíu mày: “Vâng, hơn nữa còn là súng mạnh hơn súng của chúng ta gấp trăm lần, đều là súng có lực sát thương cực lớn, xem ra không dễ chọc vào.”

“Đã bảo để cho nó đi đi mà các chú không nghe, trước tiên không cần trêu chọc đến nó, thật sự không được thì Thanh Lợi, chú mềm mỏng hơn một chút, đem chút lễ vật đến xem tình huống rồi nói.”

“Em biết, ngày mai em sẽ đi.” Phạm Thanh Lợi lúc này vẫn biết nặng nhẹ, nếu Mạc Duy Khiêm thật sự là một nhân vật độc ác thì tốt nhất là vẫn không nên trở mặt mới tốt.

Mạc Duy Khiêm đưa La Duyệt Kỳ về nhà, lại lén dặn dò vệ sĩ để ý đến La Duyệt Kỳ, trừ bỏ những người thân trong nhà thì không cho bất kỳ ai khác lại gần cô.

Cho dù Mạc Duy Khiêm có không nói thì chuyện đêm qua ai mà không để mắt đến chứ? Đám vệ sĩ dĩ nhiên là hiểu được, đồng ý vô cùng nhanh nhẹn.

Về nhà, La Duyệt Kỳ mở di động ra, nhìn tin nhắn Kim Đào gửi, vẫn quyết định nên nói chuyện rõ ràng với anh ta.

Gọi điện cho Kim Đào cũng không nói gì nhiều, chỉ hẹn ba ngày sau sẽ gặp mặt ở quán cà phê hai người hay đến để nói chuyện.

“Duyệt Kỳ, em tha thứ cho anh, anh biết dù nói gì thì anh cũng vô cùng có lỗi với em, anh thật sự không biết là chuyện gì xảy ra, anh không thể có cảm giác gì với người phụ nữ kia, anh thật sự…” Kim Đào thấy La Duyệt Kỳ thì bắt đầu giải thích, nhưng lại không thể nào giải thích.

Trái tim La Duyệt Kỳ co rút lại đau đớn, nhìn dáng vẻ lo lắng của Kim Đào liền hỏi: “Ngày đó, tôi gọi cho anh vì sao anh không nghe máy?”

“Anh sợ hãi, anh không biết nên đối mặt với em thế nào.” Kim Đào ăn ngay nói thật.

“Cho nên, chờ báo đăng tin, anh không dấu nổi nữa mới quyết định tìm tôi đúng không?”

Kim Đào càng hoảng hốt hơn: “Duyệt Kỳ, em hãy nghe anh nói, anh thật sự sợ hãi sẽ mất em, anh chỉ muốn cho mình chút thời gian tự hỏi, em ngàn lần đừng hiểu lầm, anh sẽ không lừa gạt em, cho dù không bị đăng báo thì anh cũng sẽ nói thật với em.”

Kim Đào nói xong muốn nắm lấy tay La Duyệt Kỳ, kết quả là bị người khác ngăn cản lại.

“Kim tiên sinh, xin tự trọng.”

Kim Đào ngây ngẩn cả người, La Duyệt Kỳ cũng ngây ngẩn cả người, hai người đồng thời nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh.

“Hàn Giang, không phải anh cùng với những người còn lại ngồi bên kia sao? Sao lại chạy đến đây?” La Duyệt Kỳ không muốn biết cảnh này là làm sao mà xuất hiện nữa.

Hàn Giang rất lễ phép cười: “Ngoại trừ người nhà, những người khác tốt nhất là không cần có tiếc xúc thân thể.” Đương nhiên Mạc lão đại là trường hợp ngoại lệ, Hàn Giang lặng lẽ thêm một câu ở trong lòng.

“Đây là đề phòng quá đáng rồi, Kim Đào là bạn trai tôi, anh không cần lo lắng như vậy.”

La Duyệt Kỳ nói xong câu đó, chỉ thấy Hàn Giang mở to hai mắt nghi hoặc nhìn cô, trên mặt cũng mang vẻ vô cùng khó hiểu, cô lập tức hiểu hắn đang suy nghĩ chuyện của cô và Mạc Duy Khiêm hôm qua, gương mặt hơi hồng lên.

Ho nhẹ một chút mới nói: “Mặc kệ nói thế nào thì Kim Đào vẫn là bạn trai tôi, anh trở về chỗ ngồi đi.”

Hàn Giang cúi đầu nhỏ giọng khẽ nói: “Chuyện riêng tư của cô chúng tôi sẽ không can thiệp, nhưng xin cô đặt mình vào hoàn cảnh của chúng tôi mà suy nghĩ một chút, trách nhiệm của chúng tôi không thể không đề phòng cẩn thận một chút, nếu không thì không có cách nào báo cáo lại với Mạc tiên sinh, dù sao cô và Mạc tiên sinh cũng đã…”

Ám chỉ như thế mà cô còn không hiểu thì chẳng phải đồ ngu sao, vệ sĩ đều là người của Mạc Duy Khiêm, đây là đang muốn thay Mạc Duy Khiêm giám sát mình, chờ nói chuyện xong với Kim Đào thì cô phải tìm Mạc Duy Khiêm nói lại, bảo hắn tốt nhất là giải thích một chút về hiểu lầm giữa quan hệ hai người với vệ sĩ một chút, La Duyệt Kỳ cô đây không muốn trên người mình có dán nhãn độc quyền của riêng ai cả.

Nghĩ vậy nên nói với Hàn Giang trước: “Tôi hiểu, trước khi nói rõ với Mạc tiên sinh thì tôi sẽ không làm các anh khó xử.”

Nghe thế Hàn Giang mới cười gật đầu trở về.

“Thế nào?” hai vệ sĩ còn lại hỏi Hàn Giang.

“Xong, La tiểu thư nói trước khi bàn bạc xong với anh Mạc sẽ không tiếp xúc với người khác.”

“Vậy là tốt rồi, dù sao cô ấy và anh Mạc cũng không nói rõ được đâu, các cậu nói xem tính tình La Duyệt Kỳ này cũng thật lạ nhỉ, cho dù không cần con rồng chính hiệu như anh Mạc thì cũng không nên theo thằng oắt cầu thủ kia chứ?” Những người khác đều sốt ruột thay La Duyệt Kỳ.

“Còn không phải thế ư, vừa rồi còn bảo tôi Kim Đào là bạn trai cô ấy đấy, tôi nghe xong còn cố ý ám chỉ cho cô ấy một chút, cô ấy bây giờ là người phụ nữ của anh Mạc nhà chúng ta, đừng có há mồm ngậm miệng đều nói kẻ khác là bạn trai cô ấy thế chứ!” Hàn Giang cũng rất là không bằng lòng.

Có người hừ khẽ một tiếng: “Nếu để tôi nói về người phụ nữ này thì chỉ có một từ “đồ ngốc” thôi, không nhìn rõ tình thế, ngay cả tính tình như anh Mạc nhà chúng ta, cũng chẳng phải là ăn ngon đến kén chọn sao, huống chi là đã dâng kến miệng mà họ Kim kia còn muốn cướp? Vậy hắn thật sự là đang lấy người nhà và tính mạng hắn ra đùa giỡn!”

Tuy ba người nhỏ giọng bàn bạc nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, lại nghiêm túc cẩn thận phòng bị từng cử chỉ hành động của Kim Đào.

“Bây giờ ngay cả tay em anh cũng không thể nắm sao?” Kim Đào chờ vệ sĩ kia đi rồi mới nhìn La Duyệt Kỳ hỏi.

“Bọn họ chỉ vì công việc thôi, cũng không dễ dàng, chờ em nói rõ với Mạc Duy Khiêm là được rồi, anh ấy cũng chỉ vì chuyện hôm đó mà tăng phòng vệ lên thôi.” La Duyệt Kỳ tìm một lý do để giải đáp cho Kim Đào, trong lòng luôn không ngừng tự hỏi có muốn nói cho Kim Đào chuyện của cô không.

Càng nghĩ càng thấy vẫn nên tìm thời gian khác để nói sau, nơi công cộng như thế này mà nói xong thì chắc chắn Kim Đào sẽ làm ầm ĩ, không khéo lại lên mặt báo cũng nên.

“Hắn ta đã có thể thay em quyết định nhiều chuyện như thế sao?” Kim Đào không nhịn được sự ghen tuông trong lòng.

La Duyệt Kỳ khuyên bảo: “Kim Đào, vấn đề giữa chúng ta không chỉ là một sự việc này của anh, cho nên em thấy vẫn nên tìm một ngày khác, hẹn gặp ở một nơi yên tĩnh kín đáo nói chuyện lại thì hơn, vả lại mọi chuyện cũng không phải chỉ riêng hai ta có thể giải quyết được, còn có cha mẹ chúng ta nữa, anh về trước đi.”

Kim Đào còn muốn nói nữa nhưng La Duyệt Kỳ đã đứng lên đi ra ngoài, hắn muốn đuổi theo lại trực tiếp bị vệ sĩ đè lại chỗ ngồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn La Duyệt Kỳ biến mất ở chỗ rẽ.

Kim Đào ủ rũ rời khỏi quán cà phê, chuẩn bị trở về đội, khi xe chạy đến ngoại ô thì lại bị một chiếc xe khác đâm vào đuôi, tâm trạng Kim Đào gần như sụp đổ, mở cửa xe muốn lí luận với đối phương một trận coi như phát tiết cảm xúc.

Kết quả là còn chưa đi đến đuôi xe, đối phương cũng kéo 5,6 người xuống khỏi xe, Kim Đào cảm giác không ổn, xoay người định chạy vào trong xe mình, lại chậm một bước vẫn bị chúng bắt được.

“Thằng ranh, đàn bà mà ông chủ tụi tao nuôi mày cũng dám chơi? Mày cũng không thèm hỏi xem ở Danh Tĩnh này đứa nào dám có cái gan đó? Hôm nay mày sẽ hiểu rõ, hai cái cẳng này chắc chắn sẽ hỏng, về sau mày đừng có hòng dựa vào đá bóng mà tán gái nữa!”

Nhìn gậy sắt trong tay đối phương, toàn thân Kim Đào lạnh lẽo, nghe lời nói của chúng thì hắn cũng biết đây khẳng định và vì chuyện với Ngô Nguyệt, nhưng nếu chân của mình bị tàn phế thì sau này làm sao sống nữa?”

“Các đại ca, em xin các anh, em tình nguyện bị đánh, cũng tình nguyện đền tiền, chỉ cần không làm hỏng chân em, điều kiện gì em cũng đồng ý!”

Người cầm đầu cười to: “Mày có bao nhiêu tiền? Lại còn dám khoe khoang với ông chủ tụi tao, nói cho mày biết, đánh mày tao vẫn đánh, mà chân mày thì tao cũng hủy, anh em đâu, lên!”

Tiếng nói vừa dứt, những người khác lập tức vây quanhg Kim Đào, kẻ lên trước bắt đầu đánh.

La Duyệt Kỳ về đến nhà liền gọi điện cho Mạc Duy Khiêm nói chuyện mấy vệ sĩ.

“Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, họ làm thế cũng là do yêu cầu công việc thôi, anh cũng không tiện can thiệp quá nhiều, nếu không khi xảy ra vấn đề thì cũng không thể đổ trách nhiệm cho ai được, vệ sĩ kiêng kị nhất là có tranh cãi thế này với người thuê đấy.” Mạc Duy Khiêm nghe xong cũng tỏ ra mình không thể làm gì.

“Căn bản không phải là như vậy, họ cảm thấy em và anh, em và anh đã…” La Duyệt Kỳ không nói được nữa.

“Em và anh đã thế nào?” Nói đến đây Mạc Duy Khiêm đầy hứng thú.

Đúng là tự làm mình ngượng ngùng mà, La Duyệt Kỳ bất chấp: “Họ cảm thấy em và anh đã lên giường với nhau, hẳn là không nên tiếp xúc với người đàn ông khác nhưng Kim Đào là bạn trai em, chúng em cũng chưa chia tay, phiền anh nói với họ một tiếng là chuyện đó không quan trọng.”

Suýt nữa thì Mạc Duy Khiêm phun thẳng ngụm trà trong miệng ra, cô bé này đúng là nói chuyện chẳng kiêng kỵ gì mà.

“Anh chưa từng nói thế, họ cũng sẽ không hiểu như vậy, anh thấy em hiểu lầm rồi. Duyệt Kỳ, em nghe anh nói, chỗ anh đang có chút việc, đợi xong việc anh sẽ gọi cho em, ngoan nhé.”

Nghe tiếng tút tút trong di động, La Duyệt Kỳ cảm thấy cô và Mạc Duy Khiêm còn có điều chưa nói rõ với nhau.

Mạc Duy Khiêm buông di động nhìn về phía Phạm Thanh Lợi đang ngồi đối diện mình, hơi cười cười.

“Phạm đồn trưởng cũng thấy đấy, Duyệt Kỳ là người phụ nữ của tôi, làm tổn thương cô ấy cũng chính là làm tổn thương tôi, tôi không ngại cá chết lưới rách.”

“Không ngờ Mạc tiên sinh đúng là lợi hại, càng không ngờ lại có phong cách cổ đại “giận dữ vì hồng nhan” nha, nếu Phạm Thanh Lợi tôi đây muốn quen biết người bạn như ngài thì dĩ nhiên là phải có thành ý. Không phải ta bốc phét, chỉ cần là ở thành phố Danh Tĩnh này, từ nay về sau La tiểu thư muốn làm gì thì làm cái đó, muốn cái gì sẽ có cái đó, nếu có chút sơ suất nào, tôi đền mạng cho ngài! Mặt khác, chuyện ngày đó làm ngài sợ hãi, đây là chút tâm ý, đương nhiên chút ít này chắc chắn không lọt vào mắt ngài được, chẳng qua là anh em xin lỗi mà thôi.”

Mạc Duy Khiêm nhìn tiền được Mạc Thanh Lợi đẩy đến, có lẽ có ba bốn mươi vạn.

“Phạm đồn trưởng khách khí rồi, an nguy của Duyệt Kỳ tôi rất an tâm, về phần chuyện này tôi còn phải xem xét suy nghĩ đã.”

Ý này chính là không muốn phối hợp? Mặt mày Phạm Thanh Lợi đã bắt đầu hiện lên sự tức giận, đứng lên cười như không cười nói: “Tục ngữ nói cường long nan áp địa đầu xà, Mạc tiên sinh tốt nhất đừng có lật thuyền trong cái mương nhỏ Danh Tĩnh này đấy!”

(cường long nan áp địa đầu xà: Nghĩa đen: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể lấn át chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó.)

Sau đó cũng không cầm tiền mà trực tiếp bỏ đi.

“Duy Khiêm, cậu thật sự định cứng đối cứng à?” Đổng Nguyên chờ Phạm Thanh Lợi đi rồi mới mở miệng hỏi.

Mạc Duy Khiêm chỉ vào tiền trên bàn nói: “Duyệt Kỳ đá người phụ nữ kia một cái đã 500 vạn. Còn đây, bắn một phát súng về phía tôi còn chưa nói, còn Duyệt Kỳ thì cho dù hắn bỏ bao nhiêu tiền cũng không thể giải quyết, cứng đối cứng thì sao? Bọn họ giỏi cứ động vào một sợi tóc của Duyệt Kỳ cho tôi xem!”

“Đúng vậy, mấy thứ rách rưởi này có là cái gì? Chẳng qua có chuyện phải nói rõ, bảo bối Duyệt Kỳ thì không kẻ nào dám động, còn Kim Đào kia chắc bị người ta đánh chết khiếp rồi.”

Mạc Duy Khiêm vội hỏi: “Không phải bảo anh cho người theo cậu ta sao? Sao lại còn bị đánh?”

“Không phải cậu nói không mất mạng là được à? Đâu có nói là không thể bị đánh? Đều là bị thương ngoài da, nhìn thì đáng sợ nhưng thật ra không sao cả.”

Mạc Duy Khiêm lập tức phát hỏa: “Thối hoắc, nhìn đáng sợ à? Vậy chẳng phải Duyệt Kỳ lại đau lòng cho cậu ta hay sao?” Nói xong liền chạy nhanh ra ngoài, vệ sĩ lập tức đi theo.

Đúng là để bụng? Nhìn bộ dáng vội vàng lo lắng của Mạc Duy Khiêm, Đổng Nguyên cảm thấy chuyến đi Danh Tĩnh này đúng là đánh giá mà, trò hay không ngừng kéo đến.

Bình luận

Truyện đang đọc