TÌNH BIẾN

Lúc La Duyệt Kỳ còn chưa kịp trải qua khó khăn thì người đàn ông kia lại mở miệng: “Được rồi, cô cứ về làm việc trước đi, sau này còn nhiều thời gian. Nhóm chúng tôi vì thẩm tra vụ án này mà đến nên cũng không vội vàng, cứ nghĩ cho kỹ, nếu nghĩ ra điều gì thì cứ đến chỗ chúng tôi nói lại.”

La Duyệt Kỳ nhẹ nhàng thở ra, đứng lên rời khỏi phòng họp nhỏ.

“Duy Khiêm, sao anh lại để cô ta đi dễ dàng như vậy, La Duyệt Kỳ có thể vào làm trong đài truyền hình rõ ràng là nhờ Vu Đức Thăng quan hệ, lời nói vừa rồi của cô ta không thể tin được!” Lý Minh Hân sốt ruột nhìn Mạc Duy Khiêm đang không chút chú tâm.

“Tôi không dễ tin tưởng một người, dĩ nhiên cũng sẽ không dễ dàng kết luận một người là người tốt hay người xấu, cho nên La Duyệt Kỳ này là người như thế nào và có quan hệ gì trong chuyện này, tôi sẽ nghĩ cách khác.” Mạc Duy Khiêm chậm rãi nói.

“Ha ha, Duy Khiêm nói không sai. Minh Hân sao thế, cô vẫn nên bình tĩnh một chút thì hơn, trăm ngàn lần đừng có đả thảo kinh xà, nếu vụ án này làm tốt thì chúng ta cũng lập công lớn đấy.” Một người đàn ông gần năm mươi cười nói.

“Anh Ngô, chẳng phải em chỉ nóng vội thôi sao, Duy Khiêm luôn bình tĩnh không chút hoang mang như vậy, em theo sau anh ấy, trái tim đều muốn bị giày nát luôn!” Lý Minh Hân nói xong oán trách liếc Mạc Duy Khiêm một cái.

Bên cạnh có người vui vẻ nói: “Minh Hân, cô đi theo đại ca quan tâm như vậy chẳng phải là vui vẻ chịu đựng hay sao? Về sau cũng đừng có nói thế, chúng tôi đều nhìn thấy cả đấy.”

“Diễm Lệ, cô đừng nói lung tung.” Tuy miệng Lý Minh Hân nói thế nhưng ánh mắt nhìn Mạc Duy Khiêm càng dịu dàng hơn.

Mạc Duy Khiêm chỉ cười cười không nói gì.

“Nói chuyện chính đi, Trương Bội Ninh và La Duyệt Kỳ nói về sinh hoạt cá nhân của Vu Đức Thăng hầu như là giống nhau, cũng gián tiếp nói rằng cuộc sống và tác phong của Vu Đức Thăng cơ bản là không có vấn đề gì lớn, Ngô trưởng phòng thấy sao?” Mạc Duy Khiêm nhìn Ngô Thế Kiệt.

“Ngài là lãnh đạo cấp cao, tôi dĩ nhiên là nghe theo ý ngài, nhận lệnh ngài mà làm rồi, ngài nói điều tra theo hướng nào chúng tôi đều không có ý kiến gì khác!”

Mạc Duy Khiêm cười xua tay: “Không nên nói thế, tôi cũng chỉ có cái chức danh thế thôi, chuyện này chủ yếu do các ngài đi điều tra công nhận, tôi chỉ là đi theo học tập mà thôi.”

“Sao thế được, sao thế được, ngài khiêm tốn quá rồi, ngài xem bước tiếp theo nên làm thế nào?”

Mạc Duy Khiêm trầm tư chốc lát rồi nói: “Hay là dùng thêm chút sức trên người La Duyệt Kỳ đi, không cần biết di thư là thật hay giả thì đều chứng minh rằng cô ấy có liên quan đến chuyện này. Hơn nữa nếu bức di thư kia thật sự là bị làm giả, tôi rất muốn biết là ai làm, vì sao lại kéo La Duyệt Kỳ vào?”

Lúc La Duyệt Kỳ trở về văn phòng thì toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, may mà người đó không hỏi thêm nữa, nếu không thì thật sự cô chẳng thể biện minh gì nổi.

“Ôi cha, cô đã nói rõ vấn đề trở lại rồi đấy ư? La Duyệt Kỳ, bây giờ cô đúng là vô cùng nổi bật rồi đấy!” Phan Minh Minh vừa thấy La Duyệt Kỳ trở lại đã lập tức châm chọc.

La Duyệt Kỳ không thèm quan tâm cô ta, trực tiếp trở về bàn làm việc vùi đầu vào công việc.

“Không phải bình thường có khí thế lắm sao? Sao giờ lại nén giận thế? Người không có chỗ dựa thì nên học cách mang theo cái đuôi mà sống, cô cũng thức thời đấy!”

“Phan Minh Minh, cô có yên lặng được không? Tôi không muốn nhiều lời với cô, cô tốt nhất nên ngậm mồm vào, cũng xin cô tôn trọng Thầy Vu!” La Duyệt Kỳ sao không nghe ra lời ám chỉ của Phan Minh Minh chứ.

“Hừ, cái gì cũng dám làm mà còn sợ người ta nói, cái loại người dựa vào quan hệ mà còn không an phận thủ thường, dám quậy loại chuyện này, nếu là tôi tôi đã sớm trốn tịt trong nhà không còn mặt mũi chườn mặt ra đường rồi!” Phan Minh Minh vẫn không buông tha.

La Duyệt Kỳ đừng lên ném bộp hồ sơ lên bàn: “Tôi không làm gì đuối lý sao phải trốn trong nhà, cô nói thế chắc là có chứng cứ chứng minh tôi không có mặt mũi đúng không? Nếu có thì lấy ra đây, nếu không có thì đừng có lắm mồm!”

“Phan Minh Minh, cô cũng đừng sinh sự nữa, làm cho tốt việc của mình đi, người khác tốt hay xấu thì sẽ có người điều tra làm rõ.” Tiểu Tề không xem nổi nữa cũng xen vào một câu.

Phan Minh Minh vẫn tức giận trách móc vài câu mới chịu đi.

“Tiểu Tề, cảm ơn cô.” La Duyệt Kỳ bây giờ cảm kích mỗi một người không bỏ đá xuống giếng trong chuyện của cô, đồng thời cũng bắt đầu nghi ngờ người tung tin lên mạng có phải là Phan Minh Minh hay không?

“Không cần cảm ơn tôi, mọi người là đồng nghiệp, tôi chỉ không quen hành vi đạp người khác một cước trước khi sự việc được làm sáng tỏ của một số người thôi, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, chờ sự việc được làm sáng tỏ thì sẽ không sao nữa.”

La Duyệt Kỳ cũng không nghĩ nhiều, nở nụ cười với Tiểu tề rồi lại bắt đầu làm việc.

Lúc tan tầm, La Duyệt Kỳ chậm rãi đi về nhà, nhà cô cách đài cũng không xa, chỉ năm sáu trạm xe mà thôi, vì rèn luyện thân thể nên bình thường buổi sáng cô ngồi xe đi làm, còn chiều về thì sẽ đi bộ về.

“La Duyệt Kỳ.”

Nghe được có người gọi mình, La Duyệt Kỳ dừng chân quay lại, thì ra là người đàn ông hỏi cô vấn đề kia của tổ điều tra, không biết hắn ta muốn gì nữa đây?

Mạc Duy Khiêm đến trước mặt La Duyệt Kỳ hỏi: “Cô về nhà sao?”

La Duyệt Kỳ gật đầu, hơi hơi đề phòng người đàn ông trước mặt.

Mạc Duy Khiêm cũng không để ý, cười cười nói: “Cùng đi một đoạn nhé, trước tiên cô đừng từ chối, tôi biết cô có điều kiêng kỵ với thân phận của tôi, nhưng cô phải tin rằng tôi chỉ muốn điều tra công quỹ của đài truyền hình có bị tham ô không thôi. Chúng ta không phải quan hệ đối nghịch, trừ khi cô thật sự đã làm gì đó nếu không thì chúng ta không có xung đột lợi ích, hơn nữa cô càng nên vì trong sạch của bản thân mà hợp tác điều tra với tôi mới đúng.”

Nói thật là dễ nghe, tuy cô vào làm chưa lâu nhưng trong đài cũng nghe được không ít việc, nhiều người vì lập công tạo ra thành tích mà chuyên tìm lỗ hổng, nhược điểm của người khác, La Duyệt Kỳ không mấy đồng ý với cách nói của người đàn ông này, nhưng lại không thể không đáp lại, vì thế nói: “Tôi dĩ nhiên là tin tưởng các vị lãnh đạo, trong chuyện của Thầy tôi cũng không nói dối gì cả, càng không động đến một đồng tiền quỹ.”

Lời nói của La Duyệt Kỳ vô cùng chính nghĩa nhưng kết quả lại phát hiện đối phương vừa nhìn mình vừa cười, lập tức ngừng lại.

“Trước tiên chưa nói chuyện này, giới thiệu một chút, tôi họ Mạc, Mạc Duy Khiêm, là nhân viên quan sát của tổ điều tra.”

“Nhân viên quan sát?” La Duyệt Kỳ không rõ vì sao mà Mạc Duy Khiêm lại giới thiệu thân phận của hắn như vậy.

“Chính là không trực tiếp tham gia, cũng có thể nói là có trách nhiệm phối hợp, cô hiểu chứ?” Mạc Duy Khiêm rất kiên nhẫn giải thích tính chất công việc của mình.

Thì ra là thế, nếu Mạc Duy Khiêm chỉ có tác dụng phối hợp thì lần điều tra này chắc cũng không liên quan quá nhiều đến lợi ích trực tiếp của hắn, La Duyệt Kỳ hơi thả lỏng cảnh giác.

Sau đó lại nghe Mạc Duy Khiêm nói: “Hôm nay không phải tôi cố ý làm khó cô, nhưng mà tôi thấy cô trẻ tuổi dễ xúc động, muốn làm cô hiểu rằng đôi khi làm việc đừng nên quá võ đoán, phải để lại lối thoát cho mình nếu không sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.”

La Duyệt Kỳ đã nhận được bài học, trong lòng vô cùng đồng ý với lời nói của Mạc Duy Khiêm.

Tiếp đó Mạc Duy Khiêm cùng La Duyệt Kỳ đi về, dọc đường đi khéo léo dẫn dắt cô kể lại chuyện của Vu Đức Thăng từ đầu đến cuối.

“Tới nhà tôi rồi, không tiện mời anh vào nhà uống trà, xin thứ lỗi.” La Duyệt Kỳ khó xử nói.

Thái độ Mạc Duy Khiêm cực tốt nói: “Tôi hiểu, hy vọng sau này chúng ta có thể cùng nhau tản bộ nhiều hơn, tâm sự nhiều hơn, cuộc nói chuyện vừa rồi cũng có ích với cuộc điều tra.”

“Thật sao?”

Mạc Duy Khiêm gật đầu cười.

“Được rồi, mai tôi lại nói với anh về tình huống vào ngày Thầy Vu gặp chuyện không may.”

“Được, cô cũng đừng gấp gáp, nhóm chúng tôi còn ở lại đài truyền hình một thời gian, cô có gì muốn nói thì cứ nói với tôi, dĩ nhiên có điều gì không rõ cũng có thể tâm sự với tôi.”

“Vậy cảm ơn anh, tôi lên trước đây.” La Duyệt Kỳ chào tạm biệt Mạc Duy Khiêm rồi trở về nhà.

Mạc Duy Khiêm đứng tại chỗ nhìn bóng La Duyệt Kỳ nghĩ: Căn cứ theo phán đoán dọc đường, La Duyệt Kỳ không giống đang nói dối, tuy nhiên cũng không loại trừ trường hợp người con gái này đóng kịch rất giỏi, tóm lại không cần biết ra sao vẫn phải đi sâu thêm vào chuyện này mới có thể kết luận được!

Tối đó La Duyệt Kỳ nhận được điện thoại của Trương Bội Ninh.

“Duyệt Kỳ, người của tổ điều tra có làm khó em không?”

“Không ạ, sư mẫu thì sao?”

“Hazzz, những người này thật sự rất xảo quyệt, vấn đề đưa ra hỏi cũng toàn chuyện khó trả lời, nước quá trong ắt là không có cá, việc làm bình thường sao mà nguyên tắc quá được, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn lao cả. Em không sao thì tốt rồi, cô thấy họ muốn dùng việc lần này để lập thành tích, trong đài sợ là sẽ không yên ổn rồi.” Trương Bội Ninh vừa thở dài vừa nói.

“Sư mẫu, cô cũng đừng để ý quá, cô cũng không có tư lợi vì mình mà, dù sao em không tin ai cũng là người sạch như tờ giấy trắng cả!”

“Em không cần lo cho cô, bây giờ cô sao cũng được, Đức Thăng đã đi rồi, cô chỉ cần có thể khôi phục danh dự cho ông ấy thì cũng coi như là đã không làm thất vọng tình cảm vợ chồng bấy lâu nay rồi.” nhìn thì có vẻ Trương Bội Ninh đã nghĩ thông nhưng thật ra vẫn nhớ rõ chuyện của Vu Đức Thăng.

“Sư mẫu, cô yên tâm đi, cho dù mất việc em cũng sẽ không để thầy mất rồi mà còn phải chịu đựng sự sỉ nhục này!” La Duyệt Kỳ biết nếu chuyện này không kết luận được thì dù thầy chết cũng không ngóc đầu dậy nổi.

“Vậy là tốt rồi, chúng ta cùng nhau cố gắng, tối thiểu cũng có người đồng hành, không cần chiến đấu một mình.”

Hai người an ủi nhau vài câu mới cúp điện thoại.

Hôm sau, La Duyệt Kỳ vừa đến văn phòng thì lại bị tổ điều tra gọi đi.

Vào phòng họp nhỏ, vốn nghĩ sẽ thấy năm người ở tổ điều tra, không ngờ chỉ có một người ngồi đó.

“Vào đi, hôm nay chỉ có tôi và cô nói chuyện, tôi họ Chu, gọi là Chu Bình, mời ngồi.”

La Duyệt Kỳ nồi xuống, lại nghe đối phương nói: “Chúng ta vào thẳng vấn đề nhé, bức di thư mà Vu Đức Thăng để lại đối với cô vô cùng bất lợi, cho dù cô cắn răng không nói thì cũng không thoát được quan hệ đâu. Vu Đức Thăng chết như thế nào không nằm trong phạm vi điều tra của chúng tôi, nhưng việc lúc ông ta còn sống có tham ô công quỹ hay không thì phải điều tra rõ ràng, cho nên cô vẫn nên nói thật đi, nói dối cũng vô dụng thôi!”

Đối mặt với thái độ nghiêm khắc như thế của Chu Bình, La Duyệt Kỳ hơi run sợ, hôm qua còn bình thản lắm mà sao hôm nay lại thay đổi như vậy chứ?

Chu Bình nhìn chằm chằm La Duyệt Kỳ đang ngây người ra, một lúc lâu sau cười nói: “Thật ra cô muốn chứng minh mình trong sạch thì cũng không phải không có cách, Vu Đức Thăng cũng không ít tuổi, lớn hơn cô tới hơn 20 tuổi đúng không. Cô còn trẻ, bề ngoài cũng không tồi, tội gì phải vì kẻ đã chết như ông ta mà đeo cái bêu danh cả đời?”

Cái này càng làm La Duyệt Kỳ mơ hồ, cuối cùng thì người này đang muốn nói cái gì vậy?

“Vẫn chưa hiểu? Vậy tôi nói thẳng, chắc cô còn chưa biết, trong năm người điều tra thì trụ cột là tôi và Diễm Lệ, người lớn tuổi một chút họ Ngô và Lý Minh Hân ở trên tỉnh phái xuống, về phần người họ Mạc thì chỉ xem cho vui thôi. Lần điều tra này chủ yếu dựa vào tôi và Diễm Lệ, cho nên nếu cô muốn làm sự việc sạch sẽ thì chỉ cần tôi nói thêm vài câu là ổn, cô hiểu chứ?” Chu Bình nói xong thì cười mờ ám với La Duyệt Kỳ.

Tên chết tiệt này đang lợi dụng chức quyền để ép cô sao?

La Duyệt Kỳ trừng mắt nhìn Chu Bình không nói được lời nào.

Bình luận

Truyện đang đọc