TÌNH ĐẦU QUỐC DÂN OMEGA LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI

Vì thời gian tan làm trùng với giờ tan trường buổi chiều nên xe kẹt trên đường một lúc mới về đến biệt thự.

Ráng chiều tà ngày hè rực rỡ hơn hẳn những mùa khác. Ánh nắng màu cam len lỏi qua bức tường ở sân sau, rơi vào phòng làm việc thành một mảnh vàng kim.

Làn gió lay động bóng trúc rung rinh ngoài cửa, chiếc bóng của người thiếu nữ chiếu dài trên bức tường trắng, bất động hồi lâu chẳng nhúc nhích.

Bấy giờ có chiếc bóng tròn nhỏ tiến đến gần nó.

Một quả nho xanh bóng mọng nước đột nhiên xuất hiện trước đôi mắt đang thẫn thờ của Quý Tiêu.

Khi cô quay đầu lại nhìn thì thấy Ngụy Khinh Ngữ mặc trên người chiếc áo sơ-mi trắng mỏng thuần cốt-tông, trên tay còn đang bưng một đ ĩa nho xanh đứng cạnh mình.

“Đang nghĩ gì thế, cô giáo Quý?” Ngụy Khinh Ngữ vừa hỏi đùa vừa lật những trang giáo án soạn tay trên bàn, “Soạn bài mà cũng phân tâm sao?”

Quý Tiêu cắn quả nho trên tay Ngụy Khinh Ngữ, đôi môi đỏ mọng lướt qua ngón tay thon dài của nàng thiếu nữ, để lại một vệt nước âm ẩm.

Kế đó cô kéo Ngụy Khinh Ngữ đang xem ghi chú ngồi vào lòng mình, trả lời: “Soạn xong rồi, mình đang nghĩ tới mấy chuyện nghe được lúc chiều thôi.”

“Trong tổ Toán của mình có một chị giáo viên, hôm nay tụi mình mới biết được chuyện chồng chị ấy làm ăn thất bại nên thường xuyên bạo hành vợ, giờ còn đánh luôn cả con. Loại người này thực quá kinh tởm, rõ ràng vấn đề nằm ở bản thân, vậy mà lại đổ lỗi cho vợ con, đúng là làm mất mặt giới Alpha.”

Giọng điệu của Quý Tiêu khá nặng nề, khiến Ngụy Khinh Ngữ nghe xong cũng cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.

Nàng hiểu rõ con người Quý Tiêu, vì vậy chủ động hỏi han: “Cậu muốn giúp chị ấy à? Có cần mình làm gì không?”

Quý Tiêu như đã dự liệu từ trước, lắc đầu: “Mình muốn giúp chị ấy, nhưng lần này không cần cậu ra tay đâu.”

“Mình nhớ hoàn cảnh của mẹ Kiều Nghê lúc trước cũng giống chị ấy. May mà nhờ có mẹ của Kỳ Kỳ vốn là luật sư giúp thưa kiện nên em ấy mới không bị người cha hèn hạ bắt đi. Mình đang nghĩ liệu có thể nhờ mẹ Kỳ Kỳ lần nữa hay không, dù thời gian trôi qua đã lâu nhưng phương pháp cũ chắc vẫn chưa mất hiệu quả.”

Ngụy Khinh Ngữ gật nhẹ đầu tán thành: “Gần đây nước mình đang hoàn thiện thêm rất nhiều điều luật về vấn đề bảo vệ cho Omega, so với trong quá khứ thì vấn nạn bạo hành gia đình này hẳn là sẽ dễ dàng phán định hơn.”

“Pháp luật càng hoàn thiện, quyền lợi của Omega sẽ càng được bảo vệ. Nếu trước kia cô Tôn gặp phải một tên khốn nạn, vậy thì đúng là cuộc đời tăm tối.” Quý Tiêu nói xong thì vòng tay qua eo Ngụy Khinh Ngữ, ôm nàng thêm một lúc, mười ngón tay đan vào nhau.

Ôm như thế khiến hương Brandy đào càng gần Ngụy Khinh Ngữ hơn.

Nàng khẽ ngửi, bàn tay nhón một trái nho bỏ vào miệng Quý Tiêu, gương mặt lạnh lùng nhẹ nở ý cười: “Cậu không sợ sau này Alpha các cậu sẽ phải đeo nhiều xiềng xích hơn à?”

“Chẳng lẽ cậu định mang rọ cho mình sao?” Quý Tiêu hơi nhíu mày, ngậm lấy trái nho rồi dựa lưng vào ghế.

Ráng chiều tà xuyên qua cửa sổ sát đất rọi vào gương mặt người thiếu nữ, trong đầu Ngụy Khinh Ngữ bất giác hiện lên cảnh tượng mà vừa rồi Quý Tiêu miêu tả.

Chiếc lồ ng màu đen kết hợp với làn da trắng trẻo thơm mát, dây buộc thít chặt đỏ bừng cả da thịt nõn nà.

Trong đôi mắt màu cam vàng ngang bướng của người Alpha tràn đầy sự đấu tranh không chịu khuất phục.

Mà cô càng vùng vẫy thì lại càng bất lực.

Tựa như dã thú mắc bẫy đang giãy giụa, cuối cùng đành phải thần phục dưới chân nàng.

Ngụy Khinh Ngữ quan sát một chút, mặc dù khá hài lòng nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.


Hồi lâu sau, nàng xoay người đổi tư thế đối mặt với Quý Tiêu, cánh tay mảnh khảnh khoác lên bờ vai thẳng tắp của cô.

Quý Tiêu hơi bất ngờ, vừa định đưa tay đỡ nàng thì lại thấy đôi mắt xanh biếc đầy tinh ranh kia đang nhìn mình.

Hoàng hôn ngả về Tây, hương bạc hà thoang thoảng bất ngờ phả vào gương mặt Quý Tiêu.

Giọng nói trong trẻo có chút lạnh của Ngụy Khinh Ngữ mang theo vị nho chua ngọt nhẹ nhàng vờn qua tai cô: “Vậy để mình đưa cho cậu một chiếc vòng cổ làm nhẫn vậy.”

Lời tuyên bố cực kỳ thẳng thắn nhưng lại đầy ắp cám dỗ.

Quý Tiêu không đợi Ngụy Khinh Ngữ nói hết đã vòng tay qua eo nàng, ngồi thẳng người lại.

Ngụy Khinh Ngữ xuôi theo đó mà nghiêng người, eo thon tựa sát vào chiếc bàn phía sau. Nàng thản nhiên dùng bàn tay của Quý Tiêu làm tấm đệm kê lưng, hệt như mỗi lần vừa cuồng nhiệt vừa dịu dàng trong quá khứ.

Hương Brandy đào chậm chạp bốc lên trong phòng giữa ngày hè ngột ngạt, Quý Tiêu nhìn vào đôi mắt Ngụy Khinh Ngữ, nói một câu không đầu cũng chẳng đuôi, như thể đang đồng ý: “Nếu cậu đưa nó cho mình.”

Đôi đồng tử màu vàng cam của người thiếu nữ ánh lên cái nóng rực của buổi chiều hè hun nóng Ngụy Khinh Ngữ. Chẳng đợi nàng phản ứng lại, Quý Tiêu đã lập tức cúi người hôn lên đôi môi vẫn đang mọng nước.

Còn đó dư vị của nho xanh nhiễu nước quyện cùng rượu lạnh và hương bạc hà thơm mát chảy qua chồi vị giác nơi đầu lưỡi, tạo ra phản ứng hoá học kì diệu.

Ngụy Khinh Ngữ nắm chặt lấy cổ tay Quý Tiêu, tham lam chủ động đáp lại cái hôn từ Alpha của nàng.

Gió từ hệ thống lọc khí không thắng nổi hơi ấm từ da thịt đang dán chặt, hai người cứ thế hoà vào nhau trong tiếng ve rền rĩ buổi chiều hè nhập nhoạng, dễ chịu vô cùng.



Ngày hôm sau, thời tiết trong lành, mây mỏng che phủ bầu trời, cản đi cái nóng của mùa hè.

Tiếng nhạc vang khắp toà nhà giảng đường trong giờ nghỉ giải lao, lớp trưởng lớp Quý Tiêu phụ trách đem tiền vừa thu được đến cho cô.

“Cô Quý, đây là tiền của lớp chúng ta, tổng là 2.200 tệ. Còn Khương Lâm vẫn chưa đăng ký ạ.”

Quý Tiêu nghe thế thì khẽ gật đầu, không khỏi thở dài.

Cô biết gia đình đứa trẻ này không chỉ trọng Alpha khinh Omega mà còn trọng nam khinh nữ. Chắc chắn ba của em ấy sẽ không chi tiền cho những hoạt động ngoại khoá thế này.

“Được rồi, cô biết rồi, em về lớp gọi Khương Lâm đ ến gặp cô đi. Chuyện này vẫn phải theo quy tắc cũ, em hiểu chưa?” Quý Tiêu nói xong liền vơ lấy mấy thanh chocolate trên bàn, “Không được ăn hết trong một lần đâu, chảy máu mũi đó. Đừng hỏi vì sao cô biết.”

Lớp trưởng bật cười thành tiếng, cô bé vui sướng vừa cầm lấy thanh chocolate, vừa nói “Cám ơn cô Quý” rồi rời khỏi văn phòng.

Đúng lúc này, Tôn Dĩnh vừa trở về phòng sau khi hết tiết.

Quý Tiêu nghe thấy tiếng lớp trưởng chào hỏi, chủ động đứng dậy: “Cô giáo Tôn.”

Nhiều thầy cô trong tổ soạn bài chuyên đề Toán là giáo viên chủ nhiệm, giờ giải lao thường đi trông chừng buổi tập thể dục*, cho nên văn phòng tổ Toán Học rất vắng người.

(*Theo mình tìm hiểu thì đây là dạng bài tập thể dục giữa giờ theo nhạc, ở Việt Nam thì hình thức vận động thư giãn gân cốt này cũng khá phổ biến.)

Tôn Dĩnh bắt gặp Quý Tiêu ở văn phòng, hơn nữa dường như là còn cố ý gọi cô ấy đến, vì thế cảm thấy rất khó hiểu.


Cô dừng trước bàn làm việc của mình, nhẹ giọng dò hỏi: “Cô Quý có chuyện gì sao?”

Quý Tiêu lấy tờ giấy ghi chú và danh thiếp từ trong tập giáo án ra, đặt xuống bàn Tôn Dĩnh: “Đây là danh thiếp liên lạc của mẹ một người bạn của tôi, bà ấy là một luật sư. Mấy năm trước bà ấy đã giúp một người bị bạo hành giống như cô thưa kiện, mặc dù Omega yếu thế hơn Alpha, nhưng cuối cùng toà án đã ra phán quyết để đứa trẻ đi theo người mẹ Omega. Tôi nghĩ bà ấy có thể giúp đỡ cho cô.”

Tôn Dĩnh thoáng bất ngờ.

Cô ấy nhìn tấm thẻ nhỏ màu trắng trên tay, vẫn giữ bình tĩnh, trái lại có vẻ bất lực đưa lại cho Quý Tiêu: “Tôi biết người này, bà ấy rất nổi tiếng vì đấu tranh cho quyền lợi của Omega. Nhưng cô biết đó, phí thuê luật sư…”

Quý Tiêu đã dự liệu trước sự khó xử của Tôn Dĩnh, lại đẩy danh thiếp về phía cô ấy, “Cô yên tâm đi, bà ấy đã nghe qua hoàn cảnh của cô, sẽ không thu phí đâu.”

Tôn Dĩnh nháy mắt sửng sốt, kế đó gương mặt đã mất đi vẻ bình tĩnh, trở nên xúc động, ngay cả đôi mắt luôn ảm đạm kia cũng ánh lên ánh sáng: “Quý Tiêu, chuyện này thực sự cám ơn cô. Nhưng chuyện này là thật sao? Sẽ không khiến bạn của cô cảm thấy khó xử chứ?”

Quý Tiêu quan sát phản ứng này của Tôn Dĩnh, mỉm cười lắc đầu: “Không có đâu, thật đấy.”

“Tôi biết người mẹ nào cũng sẽ quan tâm đ ến tương lai của con mình. Cô phải kiên cường lên đấy, tôi tin là sau này dù cho đứa bé không có người cha thích ra vẻ ta đây kia thì nó vẫn còn có cô, chỉ cần cô nuôi nấng và dạy dỗ đứa trẻ đàng hoàng thì tương lai nó vẫn sẽ là một người tử tế.”

Những ngày qua Tôn Dĩnh đã nghe quá nhiều cách đối phó nhưng chỉ như muối bỏ biển, duy chỉ có Quý Tiêu là giúp đỡ mình ngay từ căn nguyên gốc rễ của vấn đề.

Cô ấy nghe Quý Tiêu nói xong, đôi mắt tiều tuỵ trào nước: “Cám ơn cô, thực sự, cô thực sự đã giúp tôi rất nhiều.”

“Quý Tiêu, cô đúng là không giống những gì bọn họ nói.”

Quý Tiêu nở nụ cười: “Bọn họ nói gì tôi thế? Kiêu căng ra vẻ, hay là không xem ai ra gì?”

Tôn Dĩnh ý thức được mình vừa nói gì, vội vã bổ sung: “Không phải đâu. Cô rất tốt, thật đó, sau này có ai nói cô không tốt thì cứ yên tâm, tôi sẽ là người đầu tiên ra mặt.”

Quý Tiêu nghe vậy càng cười tươi hơn.

Cô định nói thêm gì đó thì ngoài cửa có tiếng gõ nhỏ, một cô bé gầy gò với dáng người nhỏ nhắn đang lấm lét đứng ở cửa.

Quý Tiêu vỗ nhẹ vào lưng Tôn Dĩnh, nói: “Được rồi, học sinh của tôi đến rồi, đừng để tụi nhỏ nhìn thấy.”

Sau đó cô vẫy tay với Khương Lâm: “Em vào đi.”

“Em có muốn đi hoạt động ngoại khoá cuối tuần này không?” Quý Tiêu hỏi.

Khương Lâm nhìn trái nhìn phải rồi mới đáp: “Cô Quý, em không có tiền…”

Quý Tiêu khẽ mím môi, chậm rãi nói: “Nhưng em vẫn chưa nói với cô, em có muốn đi hay không.”

Lời vừa dứt, văn phòng lập tức tĩnh lặng.

Tiếng chạy bộ từ xa đánh vào trái tim Khương Lâm, cô bé do dự mãi rồi gật đầu với Quý Tiêu.

Nếu như có thể, ai mà không muốn đi với bạn cùng lớp đến thuỷ cung chơi chứ?

Quý Tiêu vỗ vỗ bàn tay Khương Lâm: “Vậy thì đi.”


Khương Lâm nghe thế, vội vã nói: “Nhưng mà…”

Nhưng cô bé còn chưa kịp nói hết, Quý Tiêu đã chủ động ngắt lời: “Cô sẽ giúp em chuyện tiền bạc.”

“Chẳng phải cuối tuần này là sinh nhật em sao? Xem như cô tặng quà sớm cho em, được không?”

Đôi mắt vừa rồi còn ủ rũ của Khương Lâm sáng lên trong tích tắc, ánh nắng chiếu vào chúng như hai viên ngọc nhỏ đầy tinh xảo.

Quý Tiêu dạy Khương Lâm cả một học kì mà hiếm khi nào thấy được vẻ mặt này của cô bé, trong lòng bất giác tràn ngập cảm giác thoả mãn hạnh phúc.

Cô cầm mấy thanh chocolate trên bàn lên, nói: “Được rồi, về lớp đi. Em phải học tập thật tốt, cuối kì phải tiếp tục giành được vị trí đứng đầu mới được.”

Khương Lâm giơ hai tay nhận chocolate, gật đầu như bổ củi.

Cô bé cúi đầu chào Quý Tiêu xong thì nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

“Úi chà, cô Quý đúng là thích làm việc tốt nha.”

Một giọng nói mang vẻ châm chọc đầy quen thuộc vang lên ở cửa.

Nữ giáo viên nhiều chuyện ngày hôm qua đang cầm trên tay một ly nước nóng, cả người dựa vào khung cửa như thể đang xem một màn kịch hay.

Quý Tiêu cũng không ngẩng đầu, cô cho 50 tệ vào trong số tiền vừa thu được khi nãy, bình thản trả lời: “Mười năm trồng cây trăm năm trồng người, nếu tham chút tiền này thì sao dạy dỗ học sinh được.”

Cô giáo nhiều chuyện kia lập tức cứng họng, vừa đi đến bàn làm việc của cô vừa nói: “Một đứa trẻ đã tốn 50 tệ, mà lương một tháng của cô cũng chỉ có hơn 3.000 tệ. Trừ tiền ăn uống, mua sắm chi tiêu đi thì e là cô cũng chẳng dư ra được bao nhiêu nhỉ? Không xót thật à?”

Quý Tiêu nghe tới đó thì ngẩng đầu lên nhìn vào nữ giáo viên nhiều chuyện kia, vô cùng ung dung xé gói kẹo lấy ra một viên chocolate cho vào miệng: “Tôi tiêu tiền của bạn gái tôi, dĩ nhiên là không xót rồi.”

Người kia nghe thấy vậy thì mặt mày sa sầm lại.

Nữ giáo viên nhiều chuyện này còn đang muốn châm chọc móc mỉa Quý Tiêu trước mặt Tôn Dĩnh, ai ngờ Tôn Dĩnh đã sớm phản bội cô ta để về cùng phe với Quý Tiêu.

Tôn Dĩnh thong thả đánh giá: “Thực ra là vì Quý Tiêu của chúng ta cẩn thận thôi, cô ấy nhận biết được đứa trẻ nào trong lớp cần sự giúp đỡ. Giả dụ như có đứa nhỏ nào bị cảm muốn xin nghỉ nhưng lại không tìm thấy ai thì lại không hay cho lắm.”

Mấy lời này rõ ràng đang chỉ thẳng mặt chuyện cô giáo thích nhiều chuyện kia đang lơ là nhiệm vụ của mình. Quý Tiêu nghe thế, mặc dù không rõ thật giả nhưng vẫn không kìm được, bật cười thành tiếng.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu thẳng vào bàn làm việc được đặt gần cửa sổ của nữ giáo viên nhiều chuyện, tôn lên gương mặt đủ màu cực kỳ “đặc sắc”.



Muôn vàn ngôi sao thắp sáng màn đêm đen tuyền, gió đêm ấm áp thổi vào phòng học, tiết tự học buổi tối của lớp mười hai cuối cùng cũng ngân vang tiếng chuông tan học.

Quý Tiêu tranh thủ đi về trước khi nhóm học sinh ùa ra, cô cầm túi xách rời khỏi trường học.

Tôn Dĩnh đã hẹn gặp mẹ Kỳ Kỳ vào buổi tối, Quý Tiêu cũng muốn làm người tốt đến cùng, vì vậy cô đã dạy thay cho Tôn Dĩnh ở hai tiết tự học của lớp mười hai.

Càng gần kì thi đại học, không khí của khối lớp mười hai càng thêm căng thẳng.

Quý Tiêu bước đi dưới ánh đèn mờ nhạt trong sân trường, bất giác nhớ đến mấy năm trước mình và Ngụy Khinh Ngữ cũng từng lắng lo giữ chặt những giây phút cuối cùng này.

Khi đó cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình có thể thực hiện được ước mơ đã ấp ủ bấy lâu của bản thân.

Cũng không thể tưởng tượng được cảnh Ngụy Khinh Ngữ sẽ lái xe đến chờ đón mình tan làm mỗi ngày.

Quý Tiêu nhìn chiếc Maybach dưới tán cây hoè già, đột nhiên có suy nghĩ như thế.

Tiếng đóng cửa vang lên, xe chậm rãi nổ máy.


Ánh đèn hắt lên kính chắn gió chiếu vào trong xe, soi rõ biểu cảm trên mặt từng người.

Ngụy Khinh Ngữ thấy ý cười nơi đuôi mắt Quý Tiêu, cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì vui à?”

Quý Tiêu gật nhẹ đầu: “Ừ, sau khi tan học cô Tôn đã liên lạc ngay với mẹ Kỳ Kỳ, trông có vẻ rất thuận lợi.”

Đang nói giữa chừng, Quý Tiêu chợt chú ý đến mấy chiếc túi hàng mà Ngụy Khinh Ngữ xếp ở ghế sau, hỏi: “Cậu đi dạo phố à? Tiệm trang sức hả?”

Giọng nói cô vừa tuỳ ý vừa bình thản, nhưng trong đôi mắt của Ngụy Khinh Ngữ lại loé lên sự hồi hộp.

Xe ổn định chạy trên đường, nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt trả lời như thường ngày: “Cậu tăng ca nên mình đi mua sắm một lúc, gần đây ra nhiều kiểu dáng mới trông không tệ lắm nên mình đã mua hết.”

Quý Tiêu nghe thế, trong lòng lại càng áy náy hơn.

So với cô thì Ngụy Khinh Ngữ bận rộn hơn rất nhiều, tan làm đã rất mệt mỏi rồi, đáng ra nàng nên được nghỉ ngơi, kết quả vì chờ cô nên nàng mới phải đi dạo phố một mình.

Cô đặt tay lên mu bàn tay Ngụy Khinh Ngữ, nói: “Xin lỗi, lần sau mình đi với cậu.”

Ngụy Khinh Ngữ lại lắc đầu, ra hiệu Quý Tiêu không cần phải xin lỗi, “Không sao đâu, lúc đó mình cũng cần đến trung tâm mua sắm xử lý một số việc, nếu cậu đi theo thì sẽ hơi bất tiện.”

Ánh đèn hai bên đường vụt qua những chiếc xe đang phóng nhanh như chớp, từng đốm sáng nối đuôi nhau thành một dải dài màu cam.

Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra trong ngày, bất tri bất giác hai người đã về đến khu biệt thự.

Ngày hè thúc đẩy thực vật phát triển tươi tốt, ở khúc rẽ có cây hoè xum xuê cành lá nhô mình ra, tạo thành một điểm mù trong bóng đêm.

Ngay khi Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu còn chưa kịp phản ứng thì bất chợt có một ánh đèn loé lên.

Chiếc xe thể thao màu bạc đột ngột xuất hiện giữa giao lộ.

“Két!”

Tiếng phanh xe khẩn cấp phá vỡ màn đêm yên tĩnh, Ngụy Khinh Ngữ đạp thắng giảm tốc kịp lúc, sượt qua chiếc xe thể thao đột ngột phóng ra kia.

“Không sao chứ?” Ngụy Khinh Ngữ vội vã hỏi.

Dây an toàn đã giữ Quý Tiêu lại, cô chỉ đập nhẹ đầu vào táp-lô xe.

Quý Tiêu vẫn chưa kịp hoàn hồn sau cú va chạm, vết thương trên trán bắt đầu đau nhức.

Dưới ánh đèn trong xe, Ngụy Khinh Ngữ cũng chú ý tới cái trán sưng đỏ của cô.

Nàng nói “Chờ mình một chút” rồi mở cửa đi về phía cốp xe.

Kì thực nơi này cách nhà không còn xa, Quý Tiêu vốn định giữ Ngụy Khinh Ngữ lại, thế nhưng phát hiện đồ đựng trong hộp đã vô tình đổ ra ngoài sau cú va chạm ngoài ý muốn vừa rồi.

Ngoài cuốn tạp chí tài chính và kinh tế đựng trong hộp ra thì còn có thêm một chiếc hộp vuông nhỏ được gói lại trong vải nhung đen, vừa bất ngờ vừa đẹp mắt.

Tiếng mở cốp xe vọng đến ở phía sau, Quý Tiêu ôm trán, ma xui quỷ khiến cầm chiếc hộp nhỏ lên xem.

Màu đen bóng ánh lên dưới màn đêm tĩnh lặng, cô đột nhiên hiểu câu “nếu cậu đi theo thì sẽ hơi bất tiện” mà Ngụy Khinh Ngữ vừa nói khi nãy có nghĩa là gì.

–---------------

Editor: Hoàng Hoàng.

Beta: Hạ Yên.


Bình luận

Truyện đang đọc