TÌNH ĐẦU QUỐC DÂN OMEGA LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI


Cả thế giới chìm trong tĩnh lặng, trong phòng học rộng lớn có thể nghe rõ ràng tiếng kim đồng hồ đang chạy trên tường.
Gió khẽ lướt qua tà váy thiếu nữ, đẩy những đám mây dày che khuất mặt trời.
Ngụy Khinh Ngữ giữ nguyên gương mặt vô cảm nhìn cô gái nhỏ đang đứng trước bàn học của Quý Tiêu, đôi mắt màu ngọc lam khẽ gợn lên từng đợt sóng âm trầm trong bóng tối.
Nàng biết người này, mấy ngày trước đi về cùng hội Quý Tiêu đã không dưới một lần nàng nghe về chuyện của cô bé này.
Đây chính là Omega mới phân hoá mấy ngày trước được Quý Tiêu cứu ở nhà vệ sinh, em gái kế của Kỳ Kỳ, Kiều Nghê.
"Kiều Nghê." Ngụy Khinh Ngữ gọi tên Kiều Nghê, nhẹ giọng nói: "Ngày hôm qua người tặng bánh ngọt cũng là cô?"
"Ờ, không được hay gì?" Kiều Nghê tự tin nhìn Ngụy Khinh Ngữ, những ngón tay đang đặt trên mép bàn học của Quý Tiêu hơi siết chặt lại.
"Không ai nói là không được, chỉ là, cô sẽ gây rắc rối không cần thiết cho người khác nếu cứ làm như thế." Ngụy Khinh Ngữ trả lời.
Kiều Nghê nhớ tới tờ giấy viết dưới hộp xoài mà Quý Tiêu không để ý tới, bàn tay đang đặt trên bàn không khỏi siết chặt: "Cô có ý gì?"
"Trẻ vị thành niên không thể yêu đương, cô không biết sao?"
Thanh âm Ngụy Khinh Ngữ vẫn nhàn nhạt như cũ.
Đôi mắt xanh ngọc bình tĩnh rơi trên mặt Kiều Nghê đang ở phía đối diện, điều này càng khiến Kiều Nghê thêm chột dạ, khuôn mặt với ánh mắt lập lòe tràn đầy xấu hổ và buồn bực.
Kiều Nghê quát: "Cô với Quý Tiêu có quan hệ gì chứ! Quản nhiều như vậy làm gì!"
Ngụy Khinh Ngữ bị câu hỏi này làm cho ngẩn ra một chút.
Nàng với Quý Tiêu có quan hệ gì chứ…
Bạn thuở nhỏ? Quan hệ sống nhờ? Hay là….

kẻ thù?
Nhiều loại quan hệ khác nhau hiện lên trong đầu Ngụy Khinh Ngữ, cái nào cũng bị nàng vẽ lên một dấu chấm hỏi lớn.
Gạt đi tất cả từ ngữ chất đống trong đầu, cuối cùng chỉ nghĩ ra được một đáp án.
"Bạn học" Ngụy Khinh Ngữ bình thản trả lời.
Kiều Nghê nghe câu trả lời này, cười nhạo một tiếng: "Vậy thì chẳng là gì cả."
Giọng cười của cô gái nhỏ hung hăng đập thẳng vào tim Ngụy Khinh Ngữ, nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ có thời điểm người ngoài tạo ra khoảng cách trong quan hệ giữa nàng và Quý Tiêu, cảm giác lúc này của nàng chính là vậy.
Trong ánh mắt thiếu nữ phủ một tầng sương lạnh, nhìn cô bé đứng cạnh bàn học của Quý Tiêu, trầm giọng nói: "Đúng, tôi chẳng là gì cả, nhưng cô ấy cũng sẽ chủ động tìm tôi rồi cùng tôi đi về nhà."
Ngụy Khinh Ngữ giống như đã nói hết mọi thứ, nhưng dường như cũng chưa từng nói điều gì.
Hai chữ "Chủ động" cho thấy rõ ràng cách Quý Tiêu đối xử với Ngụy Khinh Ngữ khác xa so với những người khác.
"Cô!" Kiều Nghê chỉ vào Ngụy Khinh Ngữ, một câu đáp trả lại cũng không nói ra được.
Ngụy Khinh Ngữ lơ đi phản ứng của Kiều Nghê, nói tiếp: "Nếu tôi là cô, tôi tuyệt đối sẽ không lén lút với người mình thích, cô cho rằng như vậy rất lãng mạn, nhưng thật ra lại gây bối rối đến nhiều người, đặc biệt là Quý Tiêu.

Cô làm như vậy, chẳng qua là đang thể hiện sự thiếu tự tin của bản thân thôi."
"Tôi nguyện ý làm thế đấy! Cô quản được tôi chắc? Cô mới không tự tin ấy!" Kiều Nghê vô tình bị Ngụy Khinh Ngữ vạch trần nội tâm, trên mặt tràn đầy vẻ thẹn quá hoá giận.

Lời còn chưa nói xong, nàng đã vội cầm lấy cặp sách mình để trên ghế của Quý Tiêu rồi cúi đầu chạy trốn ra ngoài bằng cửa sau.
Phòng học lúc 6 giờ rưỡi sáng không một bóng người, tiếng bước chân bỏ chạy của cô bé khắc sâu vào tai Ngụy Khinh Ngữ.
Từ gần đến xa rồi dần dần biến mất.
Ngụy Khinh Ngữ nắm chặt quai đeo cặp sách trên vai mình, bước qua ngưỡng cửa thấp bé đi đến bàn học Quý Tiêu.
Nhìn hộp xoài được thắt nơ bướm màu vàng tươi giống như ngày hôm qua, chỉ khác là hoạ tiết trái tim bên trên nay đã đổi thành màu đỏ chói lọi.
Mỗi một hình đều như đang diễu võ giương oai điểm xuyến trên dải lụa.
Thiếu nữ giơ cánh tay lên, áo sơ-mi trắng bị kéo theo, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn mảnh mai.
Những ngón tay mềm mại không biết là do ma xui quỷ khiến thế nào lại dừng bên trên hộp trái cây trong suốt.
*Ma wỷ ở một góc nào đó*
Đầu ngón tay trắng nõn hơi siết chặt lại, chiếc hộp nhựa mỏng manh phát ra âm thanh bị bóp chặt rất khó nghe.
Mái tóc dài dịu dàng buông xoã trên vai nàng thiếu nữ, xẹt qua sườn mặt nàng, để lại một nét đen nhánh.
Dưới hàng mi thanh tú, đôi đồng tử trong veo biến thành màu xanh đậm.

Bàn học bên cửa sổ đón ánh nắng chói chang, nhưng trong đôi mắt ấy lại chẳng có chút ánh sáng nào.
Ngay tại thời điểm này, Ngụy Khinh Ngữ thật muốn ném hộp xoài chướng mắt đó vào người Quý Tiêu.
Trong phòng học yên tĩnh, chỉ có thiếu nữ và hộp nhựa thỉnh thoảng phát ra tiếng răng rắc đầy đau khổ.
Đột nhiên đôi bàn tay đang bóp hộp nhựa như bị mất sức.
Sau một tiếng động chói tai, Ngụy Khinh Ngữ vội rút tay về.

Màu xanh âm trầm trong đôi mắt dần rút đi, đổi lại là tầng tầng lớp lớp nghi vấn.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy khó hiểu trước hành vi của mình.
Nàng không hiểu mình vì sao bản thân lại xúc động như vậy, càng không rõ tại sao mình lại có ác cảm với những thứ mà Kiều Nghê tặng cho Quý Tiêu.
Đây là đồ Kiều Nghê tặng cho Quý Tiêu, nàng có quyền gì mà quyết định thay cho Quý Tiêu chứ…
"Vậy thì chẳng là gì cả đúng không."
Câu nói kia của Kiều Nghê một lần nữa vang vọng bên tai Ngụy Khinh Ngữ, nỗi buồn vừa quen thuộc vừa xa lạ đó lại dồn vào lồng ngực nàng.
Nàng thiếu nữ nhìn chiếc hộp nhỏ bị mình dùng sức bóp méo khi nãy đã dần khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, ánh mắt trở nên tối tăm mờ mịt.
Nàng không hiểu, rốt cuộc tại sao chỉ vì một câu "Vậy thì chẳng là gì cả" kia lại khiến mình sinh ra phản ứng mâu thuẫn đến thế.

Rõ ràng trong quá khứ nàng chỉ hận vì không thể thoát khỏi mọi loại quan hệ ràng buộc với Quý Tiêu.
Lúc này bên ngoài lác đác truyền đến những tiếng bước chân cùng tiếng người cười nói, có vẻ là các bạn học đã đến lớp.

Ngụy Khinh Ngữ vội vàng ép bản thân bình tĩnh lại rồi nhấc chân rời khỏi chỗ ngồi của Quý Tiêu.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần trở nên ấm áp, bên trong phòng các bạn học cũng dần xuất hiện nhiều hơn.
Còn chưa đến tiết tự học buổi sáng, cũng không có áp lực từ khối lớp 12, từ khắp nơi trong khu dạy học đều có tiếng học sinh nói chuyện rôm rả với nhau.
Ngụy Khinh Ngữ ngồi đoan chính trên bàn học, nàng cắm ống hút trong suốt vào hộp sữa bò, bên dưới còn có một chiếc sandwich gói trong giấy được đặt rất chỉnh tề.
Nàng lẩm bẩm đọc lại từ mới tiếng Anh, thoạt nhìn giống như dáng vẻ bình tĩnh ngày thường đã hoàn toàn khôi phục.
“Chị Tiêu, buổi sáng tốt lành.”
Tôn Mẫn chào một tiếng, thành công hấp dẫn được sự chú ý của Ngụy Khinh Ngữ, khiến đôi môi đang mấp máy của nàng dừng lại.
Quý Tiêu mang dáng vẻ lười biếng đeo cặp sách đi vào lớp học, hướng mặt về phía Tôn Mẫn chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành.”
Tiếng cạch cạch từ chiếc hộp nhựa trên bàn Quý Tiêu vang lên, Tôn Mẫn cười xấu xa nói: “Chị Tiêu, mau tới xem nè.”
“Nữa hả?” Quý Tiêu nhìn hộp xoài mới toanh trên bàn, chân mày không khỏi nhíu lại.
Buổi chiều tan học ngày hôm qua Quý Tiêu vì để khuyên bảo Omega nặc danh này mà còn đặc biệt để lại một mảnh giấy note.

Kết quả lại bị nàng để hộp quà đè lên.
“Cậu có ăn không?” Quý Tiêu vẫn như cũ không muốn tiếp nhận tâm ý của người nặc danh này, cô liền đẩy hộp trái cây đến trước mặt Tôn Mẫn, “Không ăn thì tôi để tôi đem đi vứt.”
Tôn Mẫn thấy Quý Tiêu thực sự giơ tay muốn quăng hộp xoài vào thùng rác thì vội vàng ngăn lại: “Ấy ấy, bây giờ không phải mùa hè, khó kiếm được xoài ngon thế này, không ăn thì lãng phí lắm.”
Quý Tiêu cười cười, nói: “Vậy phiền cậu xử lý sạch sẽ giúp tôi nhé.”
“Tuân lệnh!” Tôn Mẫn giơ tay tạo thành ký hiệu OK với Quý Tiêu, sau đó vui vẻ cầm hộp xoài lên thưởng thức.
Lúc này tiếng chuông báo vào tiết tự học đã vang lên, những âm thanh ồn ào trước đó cũng dần dần lắng xuống.
Ngụy Khinh Ngữ tay cầm quyển sách từ đơn tiếng Anh nhưng ánh mắt lại liếc nhìn về phía sau, khi thấy hộp xoài kia về tay Tôn Mẫn thì không hiểu sao tâm tình lại trở nên tốt hơn rất nhiều.

Không biết có phải là do Ngụy Khinh Ngữ đã giải quyết nguồn cơn của vấn đề hay không, nhưng liên tiếp ba ngày sau đó trên bàn học của Quý Tiêu không xuất hiện bất cứ món đồ nào của Omega nặc danh kia nữa.
Đây vốn dĩ là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng tới gần hết tuần Quý Tiêu mới chợt nhận ra Ngụy Khinh Ngữ mỗi ngày đều rời khỏi nhà từ rất sớm, thái độ với cô cũng rất lạnh nhạt, điều này khiến cho Quý Tiêu có chút không thích ứng được.
Hoàng hôn buông xuống, đem sắc trời cùng những đám mây nhuộm thành một chiếc kẹo bông gòn khổng lồ màu hồng nhạt, giống như đang dùng chút màu sắc đơn điệu cuối ngày để tô điểm cho thời khắc tan trường trở về nhà của đám học sinh.
Quý Tiêu trước sau như một, vẫn luôn cùng Ngụy Khinh Ngữ đi về nhà, chỉ là hôm nay thiếu Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh nên xung quanh trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Hai người họ vẫn duy trì khoảng cách như cũ, vừa đi vừa ngẫu nhiên nói chuyện vài câu, dường như thứ duy nhất biểu thị cho mối quan hệ của họ chỉ có chiếc vòng tay treo rổ đào ở cổ tay ẩn sau lớp áo sơ-mi kia mà thôi.
Quý Tiêu nhìn hai chiếc bóng in dài trên mặt đất, rốt cuộc không nhịn được cất tiếng hỏi: “Cô ở trong trường xảy ra chuyện gì sao?”
“Cái gì cơ?” Ngụy Khinh Ngữ có chút nghi hoặc.
Quý Tiêu: “Vậy mấy ngày nay cô đi học sớm như vậy làm gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn có nhiều thời gian học từ đơn hơn thôi.” Ngụy Khinh Ngữ nhàn nhạt trả lời, lại ở trong lòng bổ sung một câu: Ngoài ra không có nguyên nhân nào khác cả.
Quý Tiêu không chú ý tới biến hoá nhỏ trong biểu cảm của nàng, nghe Ngụy Khinh Ngữ nói vậy thì vội vàng nói: “Từ đơn thì học lúc nào chẳng được, đừng đi sớm như vậy, buổi sáng trên đường rất vắng vẻ, không an toàn đâu.”

“Ừm tôi biết rồi.” Ngụy Khinh Ngữ gật đầu, suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Đợi lát nữa về nhà thì qua phòng tôi, tôi giúp cô kiểm tra tiến độ ôn tập môn Sinh.”
“Thật sao.” Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ với ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
Từ sau hôm Liễu Nguyệt phân bố xong sơ đồ kèm cặp phụ đạo thì những người khác đều rất tận tình giúp đỡ nhau, học tập vô cùng khí thế, chỉ có Quý Tiêu giống như bị Ngụy Khinh Ngữ bỏ quên, hoàn toàn không phát sinh chuyện gì.
Đến mức có một lần Quý Tiêu phải dùng đến quyển ghi chép mà Ngụy Khinh Ngữ từng đưa cho cô để giải bài, rồi lại tự huyễn hoặc bản thân rằng đó là Ngụy Khinh Ngữ đang phụ đạo cho mình.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ chờ mong của Quý Tiêu, trong lòng dâng lên cảm giác thoả mãn.
Nàng gật đầu, nói: “Thật.”
“Cô cứ nghe lời tôi, dựa theo tiến độ này thì bài khảo sát của đầu tháng sau nhất định sẽ đạt được điểm A.”
Quý Tiêu nghe vậy liền gật đầu đáp ứng: “Tất nhiên là bổn tiểu thư sẽ nghe lời cô, bằng không tôi chọn cô làm gì.”
Tròng mắt của nàng thiếu nữ phản chiếu với ánh đèn đường, trong chớp mắt Ngụy Khinh Ngữ thoáng ngẩn người ra.
Đã bao lâu rồi Quý Tiêu mới lại tín nhiệm nàng như vậy?
Từ nửa năm trước khi nàng bắt đầu bước chân vào cửa lớn của Quý gia, từ khi chính mình phân hóa thành Omega, từ năm mười tuổi trước khi xảy ra chuỗi biến cố kia.
Ngụy Khinh Ngữ hơi rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Như vậy là tốt rồi.”
Cơn gió se lạnh của buổi chiều tà mùa thu thổi qua từng lùm cây bên đường, len lỏi qua hai thân thể thiếu nữ đang song bước cùng nhau trở về nhà.
Quý Tiêu ngửi được trong không khí mùi hương bạc hà nhè nhẹ, trong sự thơm mát kia dường như còn phảng phất một tia đau thương không cách nào nhìn thấu được.
Bây giờ đã là gần cuối mùa thu, tuy rằng lúc này trời chưa tối quá sớm nhưng dọc hai bên đường trong khu biệt thự đã sáng đèn.

Quý Tiêu ghé mắt nhìn trộm nàng thiếu nữ ở bên cạnh.
Nàng thiếu nữ đứng dưới ánh đèn vàng rực rỡ, mái tóc đen dài phủ một vầng sáng, soi rõ nửa khuôn mặt cùng cảm xúc mờ mịt của nàng.
Sắc trời màu hồng nhạt hiện ra từ rừng thông đan xen với bóng cây phía sau, phủ một lớp màu hồng nhợt nhạt lên làn da trắng nõn của nàng.
Sự thanh lãnh hoà cùng lãng mạn khiến cho người ta muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.
Chiều thứ sáu được tan sớm một tiết, lại không có Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh đi cùng nên hai người rất nhanh đã về đến nhà.
Dì Ngô nhìn thấy Quý Tiêu vừa vào đến phòng khách đã vội vàng muốn đi lên phòng liền chậm chạp chạy từ trong bếp ra, nói: “Tiểu thư, món xoài mà hai ngày trước cô dặn mua đã giao đến rồi, rất ngọt đó, để tôi cắt ra rồi đem lên cho cô nhé?”
Nghe thấy từ “xoài” này, cả Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ đều không hẹn mà dừng bước.
Trên mặt Quý Tiêu xuất hiện một nụ cười.
Mấy ngày trước Omega nặc danh kia có gửi xoài cho cô, tuy rằng không nhận quà của người ta nhưng điều đó lại khơi gợi lên cho cô cảm giác muốn ăn xoài.

Bởi vì bây giờ không phải mùa hè, muốn ăn được xoài ngon thì còn phải dựa vào may mắn nữa, đặt mấy ngày trời hôm nay mới giao đến.
Quý Tiêu thấy Ngụy Khinh Ngữ đang đi phía trước mình cũng dừng bước lại, cho rằng nàng cũng muốn ăn xoài, vì vậy liền hỏi: “Ngụy Khinh Ngữ, cô ăn xoài không? Để tôi bảo dì Ngô làm một phần cho cô nhé?”
Lại không nghĩ tới lời còn chưa nói xong thì Ngụy Khinh Ngữ đã nhíu mày lại.
Tròng mắt màu xanh đậm lập tức bao phủ một tầng hơi lạnh.
“Tôi không ăn.”
Thanh âm của nàng thiếu nữ rất lạnh nhạt, khi nghe nhắc đến cái loại trái cây tên “xoài” kia thì sắc mặt không hề tốt một chút nào.
Quý Tiêu cảm thấy có chút tiếc nuối, lại nói: “Nhưng mà xoài này thực sự rất ngon, tôi bảo dì Ngô nhờ người lựa mấy hôm liền mới có đấy.”
Ngụy Khinh Ngữ thấy Quý Tiêu lơ đãng lộ ra vẻ thích thú khi nhắc đến “xoài”, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái.

Nhìn dì Ngô ôm mấy trái xoài từ trong tủ lạnh ra, màu vàng óng xinh đẹp xinh đẹp kia khiến nàng không khỏi liên tưởng đến Kiều Nghê.

Người đem tặng xoài cho Quý Tiêu ngày đó cũng là Kiều Nghê.
Mà hương pheromone của nàng ta cũng là hương xoài luôn.
Nghĩ tới đây Ngụy Khinh Ngữ không khỏi nhíu chặt chân mày.
(Má ghẻ beta: Trời ơi ai cứu con gái tui ra khỏi cái sự ghen tuông ngợp trời này điii ಥ‿ಥ con nhỏ còn ghen tuông với overthinking hơn má nó nữa )
Nàng buông lại một câu “Tôi đi lên trước đây.” rồi hướng thẳng cửa phòng mà bước đi, không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Cánh cửa phòng bị nàng thiếu nữ đóng sầm lại, trong nháy mắt trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc trầm thấp đầy nặng nề.

Không biết có phải trái xoài kia đã chạm đến cái chốt không bình thường nào đó trong người Ngụy Khinh Ngữ rồi hay không, nhưng đột nhiên lồng ngực nàng lại có cảm giác thấp thỏm liên hồi.
Như có tảng đá đè nặng trong lòng, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn, đầu óc cũng bắt đầu trở nên mơ hồ
Nàng thiếu nữ nắm chặt then cửa, cho rằng là ban nãy mình đi lên quá nhanh nên cơ thể bị thiếu dưỡng khí.
Sau đó nàng ngồi thụp xuống sàn, đợi cho tới khi trạng thái cơ thể tốt hơn một chút mới đi tới bàn học, lấy ra bản kế hoạch ôn tập môn Sinh mà mình đã chuẩn bị cho Quý Tiêu từ mấy hôm trước.
Mặt trời dần xuống núi, bầu trời cũng dần chuyển về màu tối đen.
Không khí gấp gáp đã rút đi, lúc này trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại sự tĩnh lặng cùng vài tiếng lật giở sách vở.
Nhưng khi Ngụy Khinh Ngữ đứng dậy muốn cất một quyển sách giáo khoa thì cả cơ thể lại truyền đến cảm giác choáng váng.
Chân tay bỗng chốc trở nên vô lực khiến nàng suýt nữa thì ngã nhào xuống sàn, rất may là nàng kịp chống tay lên bàn nên mới có thể chống đỡ được cả cơ thể.
Ánh đèn dịu dàng bao trùm lên thân thể nàng thiếu nữ, tấm gương bên cạnh phản chiếu rõ bộ dạng yếu ớt của nàng lúc này.
Ngay cả Ngụy Khinh Ngữ cũng không chú ý tới lúc này đôi môi nàng đã tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.

“Cốc cốc.”
Ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ, nàng biết người đến là Quý Tiêu.
Nàng hơi lắc lắc đầu, cố gắng chống đỡ thân thể yếu ớt đi về hướng cánh cửa.
Lại không nghĩ tới chỉ mới đi được vài bước đã vô lực ngã nhào xuống sàn gỗ trước mặt.
“Phịch!”
Một tiếng rơi nặng nề phát ra từ phía bên kia cánh cửa thu hút sự chú ý của Quý Tiêu.
Quý Tiêu đối với tiếng động này có chút quen thuộc, lúc trước vào ngày Tết Trung thu ở Ngụy gia cô cũng đã từng nghe thấy âm thanh này.
Ngụy Khinh Ngữ lúc này đã cạn hết sức lực, nàng bất lực ngã ngồi ở trong phòng.
Quý Tiêu đặt tay lên tay nắm cửa, nói: “Ngụy Khinh Ngữ, tôi mở cửa đấy.”
Lời vừa dứt, cô không đợi Ngụy Khinh Ngữ trả lời đã vội vã mở cửa xông vào.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một mùi hương bạc hà nhàn nhạt từ trong phòng liền tràn ra.
Hương bạc hà kia thực quá ái muội, tràn đầy sự hấp dẫn chí mạng đối với Alpha.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang quỳ trên sàn nhà cách đó không xa, trong nháy mắt liền hiểu được tình hình hiện tại.
Ngụy Khinh Ngữ đang phát nhiệt, mà lần này lại tiếp tục bị cô đụng phải.
——————
Edit: Chuột.
Beta còng cái lưng: Hạ Yên..


Bình luận

Truyện đang đọc