TÌNH ĐẦU QUỐC DÂN OMEGA LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI


Hành lang truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt từ hậu trường ở phía sau, nhưng phòng họp lớn lại lặng im như tờ.
Liễu Nguyệt và hiệu phó khó hiểu nhìn nữ sinh vừa mới bất thình lình xông vào, còn Ngụy Khinh Ngữ trong chớp mắt đã rút tay ra khỏi tay Tấn Nam Phong.
“Sao em lại đến đây?” Liễu Nguyệt vừa hỏi vừa đi về phía Quý Tiêu.
Quý Tiêu ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cô hiểu rằng mình chỉ là người ngoài cuộc nên định cúi đầu xin lỗi rồi kiếm cớ rời đi, nhưng khi nhìn thấy Tấn Nam Phong đang ở bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ, Quý Tiêu đã thay đổi hành động ngay lập tức.
“Là Khinh Ngữ bảo em tới đây.” Quý Tiêu bình tĩnh giải thích với Liễu Nguyệt, “Thưa cô, chuyện này không thể để cậu ấy làm một mình được.”
Cô vừa nói vừa cười, đôi mắt híp lại thoạt nhìn như hai hạt điều nhỏ.
Vẻ ngoài vô hại đáng yêu của một chú cún hay của một đứa trẻ đều có thể gạt người, Liễu Nguyệt cũng không quá nghi ngờ nên gật đầu đồng ý: “Được, em có thể đi cùng, nhưng em phải chứng minh cho cô thấy mình có thể, hiểu không?”
“Dạ.” Quý Tiêu gật đầu, “Cô cứ yên tâm.”
“Em nhất định sẽ làm tốt.”
Cô vừa nói vừa đưa mắt về phía Tấn Nam Phong vẫn đang đứng cạnh Ngụy Khinh Ngữ từ nãy đến giờ, nhưng Quý Tiêu không ngờ Tấn Nam Phong cũng đang nhìn về phía mình.
Con người đen thẳm tĩnh lặng của cậu ta giống như cái hố đen không đáy, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy nguy hiểm.

Mặc dù cảm giác áp bức ấy đang hiện rõ trước mắt, nhưng Quý Tiêu lại thấy được một nụ cười thân thiện hướng về phía mình.
Không phải đây là tình huống các Alpha đang cạnh tranh với nhau sao?
Huống chi, hai người bọn họ đều là Alpha cấp S.
Quý Tiêu đột nhiên cảm thấy Tấn Nam Phong giống y như trong nguyên tác miêu tả, là một người bí ẩn có tâm địa thâm sâu khó lường.
Nghĩ đến đây, Quý Tiêu bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, không dám nhìn thẳng nữa mà quay đầu tránh đi ánh mắt của cậu ta.
Nhưng cô lại không muốn Ngụy Khinh Ngữ nhìn ra được biểu hiện (lép vế) thoáng qua này của cô.
Bao gồm cả nụ cười mơ hồ của Tấn Nam Phong với Quý Tiêu.
Cô từng đọc trong một quyển bách khoa toàn thư rằng các Alpha cùng cấp độ trong một quần thể sẽ không thể cạnh tranh với nhau nên sẽ có xu hướng thu hút lẫn nhau…
Gió đầu xuân ấm áp thổi qua cầu thang dài bên ngoài khán phòng, ba con người mang ba tâm tư khác nhau được Liễu Nguyệt dẫn đến phòng hòa nhạc trên tầng cao nhất của khán phòng.
Hội trường trên tầng cao nhất của khán phòng tuy không hoàn tráng như phòng hòa nhạc đích thực, nhưng cơ sở vật chất hỗ trợ lại không hề thua kém sân khấu chuyên nghiệp chút nào.
Ánh đèn hắt xuống sàn nhà màu nâu nhạt vừa được quét sáp khiến hội trường trở nên sáng sủa và gọn gàng hơn rất nhiều, các thành viên trong đoàn vừa kết thúc buổi biểu diễn đang nghỉ ngơi trong hậu trường.
Thầy Triệu từ trường trung học tư thục Hoa Lan nhìn thấy chiếc đàn dương cầm hoành tráng ở bên cạnh, trầm ngâm bước tới, nói: “Đây là đàn piano của Steinway đúng không?”
Đội trưởng dàn nhạc đang tiếp đón mọi người ở một bên gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
“Nghe nói Khinh Ngữ có thể chơi dương cầm đúng không?” Thầy Triệu hỏi.
Ngụy Khinh Ngữ khẽ gật đầu: “Vâng.”
Có lẽ do hứng thú, thầy Triều liền đề nghị: “Nếu vậy, Khinh Ngữ cùng Nam Phong đàn một khúc cho chúng ta nghe đi?”

Lời vừa nói ra, ăng-ten của Quý Tiêu đã lập tức phát tín hiệu cảnh báo.
Phím đàn là thứ tốt nhất để giao tiếp tinh thần, huống chi hai người này trong nguyên tác còn có duyên phận nhất định.
Vốn dĩ việc để Ngụy Khinh Ngữ và Tấn Nam Phong gặp lại nhau lần nữa đã là chuyện ngoài dự tính, sao có thể để bọn họ cùng nhau đánh đàn chứ.
Ngụy Khinh Ngữ còn chưa kịp mở lời, Quý Tiêu đã vội vàng nói: “Nếu bạn học Tấn là học sinh đến tham quan thì sao có thể làm phiền cậu được, hay là để em và Ngụy Khinh Ngữ đàn một khúc cho mọi người đi.”
Giống như nhiều đứa trẻ khác, Quý Tiêu ở thế giới của mình cũng bị cha mẹ ép học đàn.

Dù bây giờ cô đã không còn ở trong thân thể cũ của mình nữa, nhưng trong tiềm thức cô vẫn còn nhớ đến cảm giác đau đớn ở tay và vai mỗi khi phạm lỗi.
Nhưng Quý Tiêu không ngờ rằng, thứ mà mình từng rất ghét và cho rằng nó thật vô dụng lúc này lại giúp cô nhiều đến thế.
Ngụy Khinh Ngữ không ngờ Quý Tiêu lại chủ động mở lời, hai hàng lông mày không khỏi hiện lên một chút lo lắng: “Cậu học chơi đàn từ khi nào?”
Khi Quý Tiêu nghe câu hỏi của Ngụy Khinh Ngữ, cô mới chợt nhận ra.
–––– Bàn tay của nguyên chủ cho thấy cô ta chưa từng học đàn.
Quý Tiêu chỉ mải để tâm đến việc không thể để Ngụy Khinh Ngữ ở gần Tấn Nam Phong mà quên mất điều này.
Quý Tiêu khẽ nhấp môi khô khốc, mạnh dạn giải thích: “Thì trong mấy năm chúng ta tách ra đó… Tôi nhất thời có hứng nên đã đăng ký học chơi đàn.”
Ngụy Khinh Ngữ vẫn còn nghi ngờ, nàng hỏi tiếp: “Nhưng tay của cậu đã sẵn sàng chưa? Cậu có chắc mình sẽ chơi được không?”
“Yên tâm.” Vừa nói, Quý Tiêu vừa tháo băng xuống, để cánh tay đã nằm yên bốn tháng được thả lỏng, “Nếu không cử động lại, tay tôi sẽ bị liệt mất.”
Những ngón tay thon thả uyển chuyển như lụa lướt qua tầm mắt của Ngụy Khinh Ngữ và những người khác.
Mặc dù Liễu Nguyệt không biết Quý Tiêu đang muốn làm gì, nhưng chắc chắn cô ấy vẫn sẽ từ chối việc để đứa cháu gái bảo bối của mình chơi đàn cùng một Alpha nam mà cô chưa biết rõ lai lịch.
Cho nên, sau khi nghe được cuộc đối thoại giữa Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ, Liễu Nguyệt cũng thuận miệng nói: “Nếu Quý Tiêu đã nói vậy thì tại sao chúng ta không để hai đứa nhỏ chơi thử một bài, coi như là để thể hiện thiện ý của trường chúng ta đối với những người đến thăm.”
“Thầy Triệu thấy vậy có được không?”
Liễu Nguyệt vừa nói vừa nở nụ cười tươi như hoa.
Thầy Triệu sững sờ một chút, gật đầu nói: “Được chứ.”
Cứ như vậy, Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu cùng nhau đến bên chiếc đàn dương cầm.
Nắp đàn đang mở như có người vừa mới chơi, bản nhạc vẫn còn đặt trên giá đỡ đàn.
Ngụy Khinh Ngữ nhấn thử phím đàn hai lần để kiểm tra cao độ, sau đó hỏi: “Cậu muốn chơi bài gì?”
“Für Elise* đi”.

Quý Tiêu vừa nói vừa nhấn ba nhịp vào phím đàn, mà ba âm này chính là những âm đầu tiên của bài ‘Für Elise’.
(*Für Elise, còn gọi là “For Elise” hay “Thư gửi Elise”: Là một trong những bản nhạc nổi tiếng dành cho đàn piano của nhà soạn nhạc Ludwig van Beethoven.)
Cô tự tin đầy mình hất cằm về phía Ngụy Khinh Ngữ, ra hiệu cho nàng nhìn vào bản nhạc trước mặt.
Khi Ngụy Khinh Ngữ nhìn thấy sự quen thuộc trong tính cách Quý Tiêu qua hành động này, sự bất an vừa rồi của nàng rốt cuộc đã có thể buông xuống.

Sau khi nói “Ok”, Ngụy Khinh Ngữ định ngồi vào ghế chính phía bên trái.
Nhưng Quý Tiêu lại không muốn có thêm bất kì một ánh mắt nào nhìn về phía nàng nữa, vì vậy cô nhanh chóng cởi bớt khuy áo khoác rồi ngồi ngay vào vị trí phía bên trái nàng.
Cô nhẹ nhàng nâng những ngón tay, chính xác và khéo léo nhấn vào những phím đàn đen trắng, âm tiết nhẹ nhàng trôi theo từng chuyển động của Quý Tiêu.
Giống như có một giọng nói nhẹ nhàng đang gọi tên nàng Elise, tiếng đàn trở nên du dương và quý phái khi Quý Tiêu điều khiển tốc độ ngón tay trên phím đàn.
Chỉ một đoạn ngắn quen thuộc này đã lập tức thu hút tất cả những người xung quanh, kể cả những thành viên ban nhạc đang nghỉ ngơi gần đó.
Ánh nắng từ bên cửa sổ rơi xuống, bao phủ lấy cô gái đang thả hồn vào từng phím đàn, đôi mắt Ngụy Khinh Ngữ khẽ run lên khi nhìn Quý Tiêu.
Mái tóc đen dày buộc cao trên đỉnh đầu xõa xuống như thác, màu vàng sáng chói của những tia nắng rải khắp trên lưng cô.
Sự tao nhã và tâm hồn của cô đang bay bổng theo từng phím đàn, một dáng vẻ mà trước giờ Ngụy Khinh Ngữ chưa từng thấy.
Nàng lặng lẽ nhìn Quý Tiêu, cảm giác cô của lúc này và cô của trước kia dường như rất xa lạ.
Khi tiếng đàn của Quý Tiêu kết thúc, Ngụy Khinh Ngữ mới hoàn hồn lại.

Vừa rồi nàng thật giống như nàng Elise, thất thần, lơ đãng, sau đó bất chợt bừng tỉnh.
Cuối cùng, như thể đáp lại tiếng gọi của Quý Tiêu, nàng nâng ngón tay lên đàn theo nhịp điệu của cô.
Với sự phối hợp của hai người, âm thanh réo rắt đẩy cao trào của bản nhạc lên, phát triển một cách tuyệt vời.
Từng âm tiết của phím đàn giống như những ngón chân của một vũ công ba lê, nhảy múa trong lòng người nghe dưới sự điều khiển của Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ.
Bản nhạc đã chuẩn bị đến hồi kết thúc, tay phải Quý Tiêu còn yếu nên đã có chút tê rần, đáng lẽ cô đã bị trễ nhịp đàn, nhưng một bàn tay trắng nõn đã kịp thời thay cô đặt lên phím đàn.
Ánh sáng dừng lại trên sườn mặt của Ngụy Khinh Ngữ, tạo nên một vẻ đẹp khó có thể miêu tả bằng lời.
Nàng lặng lẽ di chuyển trên phím đàn, thay Quý Tiêu làm cánh tay phải tạm thời của cô.
Tiếng đàn uyển chuyển chảy vào lòng Quý Tiêu, giống như một đôi bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Không biết có phải do ở chung một chỗ đã lâu hay không, nhưng chẳng biết từ khi nào giữa hai người đã xuất hiện một loại ăn ý thầm lặng không cần phải nói ra cũng có thể thấu hiểu.
Cô có thể đoán được nốt nhạc tiếp theo của Ngụy Khinh Ngữ sẽ rơi ở đâu, và cảm nhận được lực đàn nhanh hay chậm, nặng hay nhẹ của nàng.
Quý Tiêu nhìn bàn tay khẽ lướt qua tầm mắt, cả người thất thần trong giây lát.
Giá như khoảnh khắc này có thể mãi dừng lại ở đây.
Vào thời khắc này, cô và Ngụy Khinh Ngữ đang vô cùng hòa hợp.
Làn gió hình như cũng đang thưởng thức màn biểu diễn này, chậm rãi thổi qua cây dã hương ngoài cửa sổ, tạo nên những gợn sóng lăn tăn trên từng tán lá xanh.
Giai điệu trở về khúc mở đầu vang lên rồi kết thúc, hai đôi bàn tay đồng thời thu về, đặt về trên đầu gối.
Ngay lập tức tiếng vỗ tay như sấm vang dội cả phòng hòa nhạc, trên gương mặt của phó hiệu trưởng tràn đầy vẻ tự hào.
Ngụy Khinh Ngữ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Quý Tiêu còn đang thở lấy hơi bên cạnh: “Tay cậu ổn chứ?”

Quý Tiêu mím môi cười: “Không sao, còn rất linh hoạt.”
Hai người cùng ngồi trên chiếc ghế dài, hơi thở ấm áp mơ hồ của cô vô tình phả vào tai Ngụy Khinh Ngữ.
Mùi Brandy đào thoang thoảng cùng hơi mồ hôi bốc lên xung quanh nàng, Ngụy Khinh Ngữ nhìn vào những ngón tay mảnh khảnh của Quý Tiêu, nàng biết cô không phải đang cố tình, nhưng gương mặt vẫn không nhịn được mà đỏ lên.
(Rồi mắc gì bây nhìn tay nhỏ xong đỏ mặt hả con? Đang nghĩ cái gì khai mau!! )
“Cậu chơi rất tốt.”
Giọng nói của Tấn Nam Phong vang lên từ phía sau Quý Tiêu, cắt đứt dòng suy nghĩ của Ngụy Khinh Ngữ.
Mùi giấm chua thoang thoảng, Quý Tiêu không cảm thấy vui vẻ gì cho kham khi được nam chính khen ngợi, nhẹ giọng đáp: “Cảm ơn đã khen.”
Tấn Nam Phong không để ý đến sự thờ ơ của Quý Tiêu đối với mình, lại nói: “Tôi từng đọc một cuốn sách, trong đó nói rằng bản nhạc này được cho là do Beethoven sáng tác vào năm bốn mươi tuổi, khi ông đang làm người dạy đàn cho Therese.

Elise là tên gọi bí mật của Therese, vào thời điểm ấy Beethoven không hề quen người phụ nữ nào tên là Elise cả.”
Cậu ta vừa nói xong, Quý Tiêu đã có chút khó chịu mà nhíu mày lại.
Ngay từ khi đọc tiểu thuyết, cô đã rất muốn ném đá về chủ đề mà nam chính dùng để bắt chuyện với Ngụy Khinh Ngữ.
Không hiểu sao, trong đầu Quý Tiêu lại hiện lên cảnh tượng Tấn Nam Phong nắm tay Ngụy Khinh Ngữ ban nãy, cô không nhịn được bèn nói: “Nhưng trong khoảng thời gian đó ông ấy còn quen biết với khá nhiều người phụ nữ khác, thật đúng là một người đàn ông tồi tệ thích ra vẻ coi trọng tình nghĩa đấy nhỉ.”
“Không biết bạn học Tấn có nghĩ như vậy không?”
Nói xong, Quý Tiêu vẽ một nụ cười thương mại trên khuôn mặt mình và nhìn vào Tấn Nam Phong.
Tấn Nam Phong sửng sốt một lúc, trong bữa tiệc tối khi họ gặp nhau lần đầu tiên, cô gái này đã không hề suy nghĩ theo cách bình thường.
“Cậu nói đúng.” Tấn Nam Phong đáp một câu lấy lệ.
Sau đó cậu ta nhìn xung quanh một lượt, rồi cúi xuống nói nhỏ vào tai Quý Tiêu: “Nhưng xem ra nơi này cũng không nhàm chán như cậu nói nhỉ.”
Chàng trai trẻ mang giọng nói trầm thấp từ tính, giống như một khối sắt nặng đánh vào lòng Quý Tiêu.
Là ai? Là cái gì khiến hắn ta cảm thấy không ‘nhàm chán’ vậy?!
Có phải hắn ta vừa nhìn Ngụy Khinh Ngữ không?
Chẳng lẽ vòng đi vòng lại Tấn Nam Phong vẫn có ý với Ngụy Khinh Ngữ?
Ánh nắng mùa xuân phủ lên không gian một màu vàng ấm áp huyền ảo.
Ngụy Khinh Ngữ nghe rõ Tấn Nam Phong nói với Quý Tiêu, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của cậu ta, sắc mặt nàng liền trở lạnh lẽo như gió Bắc tháng Mười Hai.
Nàng đứng thẳng dậy khỏi ghế đàn dương cầm, nhỏ giọng nói với Quý Tiêu: “Quý Tiêu, đi thôi.”
Mùi bạc hà lạnh lẽo như băng, lại khiến trái tim bất an của Quý Tiêu bình tĩnh lại một chút.
Khi Quý Tiêu nghe được lời nói của Ngụy Khinh Ngữ, bất kể giọng nói của nàng có lạnh lùng hay không, cô lập tức sẽ chạy tám hướng khỏi Tấn Nam Phòng cùng nàng.
Ít nhất bây giờ thì Ngụy Khinh Ngữ đứng về phía cô.
Ít nhất Ngụy Khinh Ngữ vẫn chưa nảy sinh bất kỳ tình cảm nào với Tấn Nam Phong…
Chuyến đi của trường trung học tư thục Hoa Lan chủ yếu là để chúc mừng kỷ niệm sáu mươi năm thành lập trường trung học trực thuộc, sau khi xem các chương trình liên quan của lễ kỉ niệm trường, họ sẽ rời đi ngay.
Trước khi ra về, như thường lệ mọi người sẽ cùng nhau chụp ảnh tập thể, giáo viên đứng trước và học sinh đứng sau.
Quý Tiêu nhìn Tấn Nam Phong tự động đứng chung hàng với đoàn học sinh khối 11 của trường trung học Hoa Lan, trong lòng cô lại vang lên hồi chuông cảnh báo.
Trong lòng cô dâng một cảm xúc chiếm hữu và khủng hoảng vô cùng mạnh mẽ, chúng thôi thúc cô kiên quyết chiếm lấy vị trí còn trống phía bên trái Tấn Nam Phong, đồng thời, để cho lên hình cho đẹp, cô cởi đai cố định tay theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia.
Ngụy Khinh Ngữ đứng ở một bên khẽ cau mày.

Cảm giác ghen tuông chua chát xộc lên trong lòng nàng, hệt như một bình giấm chua thượng hạng vừa được mở nắp.
Ngụy Khinh Ngữ khẽ lắc bàn tay đang rủ xuống bên cạnh, lặng lẽ đi vòng qua giữa Quý Tiêu và Tấn Nam Phong.
Sau đó, nàng không ngại đẩy Tấn Nam Phong dạt sang một bên, chễm trệ đứng ở giữa hai người họ và nói với Liễu Nguyệt đứng đằng trước: “Cô Lưu.”
“Sao vậy, Khinh Ngữ?” Liễu Nguyệt nghe Ngụy Khinh Ngữ gọi, vội vàng quay đầu lại.
Nhiếp ảnh gia đang chuẩn bị chụp ảnh thấy Liễu Nguyệt xoay người, vội nhắc nhở: “Thưa cô, chúng ta chuẩn bị chụp, có chuyện gì nói sau nhé!”
Liễu Nguyệt nghe vậy gật đầu, vỗ vỗ tay Ngụy Khinh Ngữ đặt trên vai mình, “Khinh Ngữ, chụp xong rồi nói nha.”
Nói xong, cô tạm thời gác lại tò mò trong lòng, quay đầu đi.
Quý Tiêu lại vận động nơ-ron xổ ra một tràng suy nghĩ.
Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đứng ở phía bên phải mình, bên cạnh còn có Tấn Nam Phong cao hơn nàng một cái đầu, lo lắng hỏi: “Tại sao cậu lại đứng ở đây?”
“Sao, không được hay gì?”
Ngụy Khinh Ngữ lạnh lùng hỏi, đôi mắt như tảng băng vĩnh cửu nhìn thẳng về phía trước.
Mùi bạc hà thoảng qua xẹt vào mũi Quý Tiêu, cô còn chưa kịp phân tích được những mùi hương lẫn bên trong thì đã cảm thấy cánh tay phải bị như ai đó hơi nâng lên.
Quý Tiêu nhìn thấy cổ tay mảnh khảnh có đeo chiếc vòng tay màu đỏ của người nào đó.
Ánh đèn flash trong tầm mắt sáng rực lên, chiếu sáng cả đôi mắt tràn đầy sự kinh ngạc của người thiếu nữ.
Quý Tiêu không bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày nào đó Ngụy Khinh Ngữ sẽ chủ động nắm lấy tay mình.
–---------------
【Tác giả kể chuyện cổ tích phiên bản Tiêu Ngữ 】
Rất lâu về trước, ở một đất nước xa xôi nọ có một cô gái nghèo khổ họ Quý.

Một hôm, khi cô đang đi dạo trên cánh đồng cỏ hoang vu thì nhặt được một chiếc bình màu vàng kim vô cùng đẹp mắt.
Quý nghèo khổ nghĩ rằng đây là cây đèn thần của Aladdin nên đã mạnh dạn xoa liền ba phát.
Một làn khói bay ra, sau đó là sự xuất hiện của một cô gái xinh đẹp.
Ngụy lạnh lùng: Là ngươi triệu hồi ta sao?
Quý nghèo khổ: Đúng, đúng! Vậy nên cô phải…
Ngụy lạnh nhạt: Vậy nên ngươi phải thực hiện ba nguyện vọng của ta.
Quý nghèo khổ:??? Ủa gì zậy má?
Ngụy lạnh nhạt: Thứ nhất, không được tuỳ tiện nói chuyện cùng người khác, đặc biệt là Alpha nam.

Thứ hai, không được phép tự ý nhận quà của người khác, nhất là Alpha nam.

Thứ ba, phải một lòng yêu vị thần mà ngươi đã triệu hồi suốt cuộc đời này, không được phép bỏ rơi hay phản bội nàng.
Quý nghèo khổ:?????????
Lúc này cô mới để ý, cái bình mà bản thân nhặt được có khắc một chữ “Giấm” siêu to khổng lồ ở bên trên!.


Bình luận

Truyện đang đọc