TINH HÀ RỰC RỠ, MAY MẮN THAY

Cha Trình bận rộn suốt một mùa hè, chỉ tranh thủ vội vã về nhà vài bận, thậm chí chẳng kịp hỏi thăm gặp mặt bất cứ ai, cuối cùng ông cũng kết thúc buổi huấn luyện thực địa đầy bi thảm của mình, bị cháy nắng đen sì như ngâm mình trong bể túi của con mực. Thiếu Thương nhìn Tiêu phu nhân đang bôi thuốc mỡ cháy nắng trên cổ cho cha già, cố ý ra vẻ chê bai: “Nhìn phụ thân bây giờ bét cũng phải hơn mẫu thân hai mươi tuổi, nếu người ngoài nhìn vào khéo còn tưởng hai người là cha con đó!”


“Biến biến biến! Còn lâu mẫu thân con mới trông mặt bắt hình dong nông cạn như vậy! Đại trượng phu coi trọng tính cách, sau đó là tài năng, cuối cùng là tình cảm… A, đúng không Nguyên Y…”


Cha Trình xun xoe nhìn vợ, Tiêu phu nhân không nói lời nào, sóng mắt long lanh xen lẫn trách móc nhìn chồng, lão Trình lập tức mềm nửa bộ xương.


“Lần trước phụ thân nói gì mà chọn rể cho con chỉ nhìn mặt, sao không thấy phụ thân cân nhắc tính tình phẩm chất?!” Thiếu Thương chợt ý thức được vấn đề này.


“Thứ nhất, không phải phụ thân chọn Lăng Bất Nghi, phụ thân chưa có thể diện lớn đến vậy. Thứ hai, người mẫu thân con chọn là phụ thân, chứng tỏ bà ấy không nông cạn, còn Lăng Bất Nghi chọn con tức là cậu ta rất nông cạn, liên quan gì đến phụ thân.” Luận đấu khẩu, Trình Thủy từng đứng đầu làng năm nào đấy, đánh đâu thắng đó.


Thiếu Thương nghiền ngẫm lời của ông, không phải ý nói ngoài khuôn mặt ra thì mình không có tài cán gì à?! Hai mắt nàng hằn đỏ vì tức, bực dọc rời đi.
Cha Trình búng ngón trỏ với bóng lưng con gái, nghiêng đầu nói với vợ: “Con bé ngốc này không có thị lực chút nào, vợ chồng hai ta xa cách lâu ngày có bao nhiêu chuyện nói không hết, các con trai đều biết ý tứ tránh đi, chỉ có nó là tới chen ngang!”


Tiêu phu nhân lại cười bảo: “Niệu Niệu nhớ mình thôi, Tử Thịnh tặng con bé hai thớt ngựa tốt, là giống ngựa béo tốt ngày đi ngàn dặm. Nó không cho huynh trưởng nào động vào cả, giữ lại cho mình đấy. Hầy, tụi A Tụng nhìn mà thòm thèm kia kìa.”


Trình Thủy đắc chí vuốt chòm râu, yêu thương đong đầy trong mắt: “Cái miệng Niệu Niệu bướng bỉnh nhưng tâm địa rất tốt, biếu hiếu thảo gần gũi, quan tâm cha già… Ta có đem về cho nó một rương đồ tốt, coi như thêm của hồi môn. À, cũng có phần của Ương Ương. À phải rồi, còn hai hũ kem dầu cừu từ Tây Vực nữa, lúc đầu Hàn đại tướng quân chỉ chia cho ta một hũ, ta phải mất ba mươi thớ lụa gai đổi thêm một hũ nữa cho con bé ngốc đó. Mùa thu trời hanh khô, mẹ con nàng thoa lên mặt lên tay, tốt hơn so với hương liệu ở đô thành.”


Tiêu phu nhân chỉ mỉm cười. Bà nghĩ, có lẽ cả đời này chồng sẽ không bao giờ nguôi ngoai oán hận với Cát thị, nhưng giữa hai chị em nó không thể trọng bên khinh được, đó là đại kỵ trong nhà, chốc nữa lấy phần mình chia cho Ương Ương là được.


“Đại nhân! Không ổn rồi đại nhân!” Thanh Thung phu nhân hồng hộc chạy từ ngoài cửa vào, “Niệu Niệu muốn đưa hai con ngựa kia cho Đại công tử và Nhị công tử, nói không cho ngài nữa!”


Trình Thủy tức giận đập bàn: “Đứa con gái bất hiếu này! Nguyên Y, hai hũ kem dầu cừu ấy cho mình hết, mình dùng một hũ đập một hũ, chứng tỏ chúng ta giàu!”


Tiêu phu nhân dựa vào bàn, cười run cả vai.


***


N


ếu Trình Thủy đã về thì phải tổ chức bù tiệc đính hôn. Tiêu phu nhân biết phân lượng trong đó, không dám giao hết cho Trình Ương, đích thân mua sắm rau củ quả và rượu, còn mượn đầu bếp ở Vạn gia đến, chuẩn bị rất đầy đủ. Quả nhiên, Hoàng đế như thả con chó tuần tra ở cửa Trình phủ, sau khi biết Trình gia không bạc đãi con nuôi lại ban thưởng ba mươi vò rượu Kim Hương.


Làm tù trưởng ăn thịt người Châu Phi cũng không tệ (Vì sao lại là tộc ăn thịt người? Vì khi cha Trình cười là hai hàm răng trắng hếu đều tăm tắp trông rất đáng sợ), đối mặt với cấp trên cấp dưới bạn cũ, dẫu cha Trình lúng túng cũng không thể hiện, thuận lợi giới thiệu lang tế với bạn bè người thân.


Tiếc là thân phận quyền hạn của Lăng Bất Nghi còn đó, đi kèm với dòng hàn lưu ở Bắc Băng Dương, cho nên ngoại trừ Hàn đại tướng quân có thể được chàng mời rượu thì tân khách còn lại đứng ngồi không yên, hết lục tục đứng dậy bái tạ lại khom lưng thi lễ, cha Trình nhìn mà thầm lắc đầu cười khổ.


Lạ nữa là người nhà họ Lâu cũng đến dự tiệc.


Vì Thiếu Thương vẫn ở trong cung nên không biết, để tỏ vẻ không trở mặt vì chuyện từ hôn, hai nhà Lâu Trình lại càng giữ tình giao hảo. Thật ra mấy tháng qua Tiêu phu nhân thường xuyên dẫn Trình Ương đến Lâu gia dự tiệc, bất ngờ thu hoạch được vài mối kết hôn.


Người đến lần này là Nhị công tử Lâu gia vừa đi xa về, tức huynh trưởng ruột thịt duy nhất của Lâu Nghiêu. Lâu Nhị công tử hào phóng biết dùng mánh, chuyện chuyện đều suôn sẻ, lại còn mua một tặng một dẫn theo khách quý cực kỳ – đồng môn hảo hữu Viên Thận.
Lăng Bất Nghi đanh mặt, đứng thẳng chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn qua.


Viên Thận chậm rãi đi đến dưới mái hiên, ánh mắt nhìn thẳng.


Hai người giáp mặt nhau, cuối cùng Viên Thận lên tiếng trước: “… Là ta mắt kém, đáng nhẽ nên nhìn ra huynh có ý với Thiếu Thương quân từ lúc ở biệt viện nghỉ chân mới phải.” Lần đó chàng ta chỉ cảm thấy Lăng Bất Nghi đối xử khác lạ với cô gái này, tiếc là không nghĩ sâu!


“Ai cũng nói Thiện Kiến công tử được Hoàng Phủ phu tử đích thân dạy dỗ, nhưng tốt nhất đừng bắt chước nhớ nhung nhân duyên mà không lấy vợ sinh con, suốt ngày chỉ biết nhớ nhung vợ người ta.” Lăng Bất Nghi ít nói, song một khi đã lên tiếng thì câu nào cũng rất chí mạng.


Nét mặt Viên Thận cứng lại, nhưng lập tức chàng khôi phục trạng thái phong độ nhanh nhẹn ngày thường: “Nhân duyên là do trời định, ta không dám nói bừa. Nhưng chắc chắn mai sau ta sẽ đến ngoài tường của tôn phủ hát. Vệ phong Trịnh phong gì đó, ta sẽ hát một lượt.” Tuyệt đối không như ân sư, chỉ mới hát một lần đã tiu nghỉu rút lui!


Khúc nhạc Vệ Trịnh liên quan đến chuyện nam nữ, Viên Thận nói những lời này là có ý: ta không thoải mái thì tuyệt đối sẽ không để ngươi được dễ chịu.


Lăng Bất Nghi dùng mắt tỏ ý: Ngươi đang chơi xấu đấy.


Viên Thận nhìn lại: Nói cứ như ngươi không dùng chơi xấu để rước vợ về vậy.
Lăng Bất Nghi: Ta và nàng mới là duyên trời định.


Viên Thận: Trời định? Là thiên tử định thì có. Khinh ta học hành dốt nát hả.
“… Thiện Kiến công tử vẫn đang đi xem mặt à?” Bỗng Lăng Bất Nghi hỏi.


Viên Thận sững ra, sau khi hiểu ý lại ủ rũ nói: “Dù gì ta cũng phải thành thân.” Tương kính như tân, thông cảm lẫn nhau, không phải các cặp vợ chồng bình thường trên đời này đều như vậy ư? Chẳng hay mai này đi đâu tìm một Trình Thiếu Thương vừa đáng yêu lại dí dỏm.


Lăng Bất Nghi cười cười, trong chớp mắt như băng tuyết phủ cây, khiến đối phương không dám nhìn gần: “Thế thì tốt. Tại hạ chúc Thiện Kiến công tử gặp được lương duyên. Bao giờ công tử đến hát, nhất định ta sẽ dẫn nương tử trèo lên đầu tường, rửa tai lắng nghe.” Hắn dám đến? Để xem tiểu hồ ly kia có nhảy lên tường ném đồ xuống đập không, Viên Thiện Kiến tưởng nàng dễ tính như phu nhân Tang thị sao.


Trên đường hồi phủ, Lăng Bất Nghi dựa vào dầm xe, gò má trẻ tuổi trắng ngần ửng đỏ, hứng gió xua đi cơn say, một lúc sau xe ngựa chạy vào đầu ngõ, thị vệ hộ tống hai bên xe dừng lại, đứng trước cửa Lăng phủ là một người đàn ông trung niên râu dài ăn vận kiểu văn sĩ. Huynh đệ Lương Khưu thị lập tức nhảy xuống xe, dìu Lăng Bất Nghi đã ngà say đi xuống.


Lăng Bất Nghi vịn tay của Lương Khưu Phi, vừa đi vào vừa cười nói: “Sao Âu Dương tiên sinh lại ra đứng ngoài cửa thế này.”


Âu Dương Quán mỉm cười đi tới: “Thiếu chúa công thật bạc tình, bản thân đi dự hỉ tiệc đính hôn mà lại để lão hủ ở lại phủ đối phó với Vương gia. Lão hủ thèm thứ rượu Kim Hương kia lâu lắm rồi.”


Lương Khưu Phi ngạc nhiên: “Vương gia lại đến nữa? Ông ta đã tìm đến mấy ngày rồi.”


Âu Dương Quán nói: “Nếu hôm nay lão hủ không biết đối đáp thì cha con Vương gia đã muốn xông tới Trình gia dự tiệc rồi đấy.”


Lương Khưu Phi bĩu môi khinh bỉ.


Đình viện trống vắng, bốn bề lặng ngắt, Lăng Bất Nghi vừa đi vừa suy nghĩ, một lúc sau mới dừng bước: “Vậy Âu Dương tiên sinh cứ khởi thảo điều lệnh đi, theo như quyết định trước đó, để Trương Thiện dẫn bốn đội Tả Kỵ đi giúp Vương Long, không cần nghe lệnh răm rắp, xem xét tình hình rồi hành sự là đủ. Để Lý Tư chọn hai tổ cung thủ, hai đội nỗ vệ, thêm năm trăm tinh binh đến chỗ Xa Kỵ tướng quân nghe lệnh, nhớ phải tôn trọng.”


Âu Dương Quán chắp tay lĩnh mệnh rồi rời đi.


Lương Khưu Phi ngạc nhiên: “Ti chức cho rằng thiếu chúa công sẽ không đồng ý.”


“A Phi.” Lương Khưu Khởi thấp giọng mắng. Trông bào đệ vai u bắp thịt thông thạo cung mã, nhưng kỳ thực chỉ lớn hơn phu nhân tương lai của thiếu chúa công vài tháng, lại được mọi người trong phủ yêu quý nên là người ngây thơ từ trong xương cốt.


“Phớt lờ bọn họ bảy tám ngày thế là đủ rồi.” Lăng Bất Nghi ấn vào huyệt thái dương, cảm thấy mệt mỏi.


Lương Khưu Phi không dám xía lời thêm, nhưng vẫn bất mãn làu bàu: “Vương Thuần nuôi một đám bất tài, huấn luyện binh sĩ còn kém xa đương sai trong nha huyện, quả là mất mặt! Giết vài tên sơn tặc thôi mà cũng suýt bị tấn công đại bản doanh, giờ còn muốn thiếu chúa công lấp liếm cho mình, giả vờ gì mà kế nghi binh, không khéo mất sạch ráo mặt mũi trước chúng tướng lĩnh. May mà không cưới con gái nhà lão ta, nếu không họ Vương kia lại còn được dịp lên mặt cha vợ anh vợ…”


Lăng Bất Nghi thong thả nhìn cậu, Lương Khưu Phi lập tức ngậm mồm.


Lương Khưu Khởi thở dài, đi tới chuyển chủ đề: “Bẩm thiếu chúa công, hôm nay ngài uống không ít rượu, vì sao không nghỉ lại Trình phủ một chốc. Ti chức thấy thiếu nữ quân không xuất hiện trong buổi tiệc, dễ đang chờ ngài ở hậu viện có khi.”


Chờ chàng? Lăng Bất Nghi tháo gươm cởi giày đi vào nhà, thầm xì một tiếng. Tiểu hồ ly kia có đầu thai lại mười lần cũng không bao giờ làm vậy, “Nàng nói ngày mai có trận đánh lớn, muốn nghỉ ngơi một ngày, bảo ta đừng làm phiền mình.”


Lương Khưu Phi thở dài: “Thiếu nữ quân cũng thật là… Vì sao không thể dồn hết tập trung vào thiếu chúa công…”


Lăng Bất Nghi nhắm mắt, một lúc sau mới lẩm bẩm: “… Tự chu toàn là đủ rồi.”


Lương Khưu Khởi gọi thị đồng và tỳ nữ đến hầu hạ rồi túm cổ áo bào đệ kéo ra ngoài, thấp giọng nói: “Đệ thì biết cái gì, ngày trước Hoắc thị phu nhân moi cả tim gan vì Lăng gia, kết quả thế nào hả. Vả lại thiếu chúa công có quan chức cao, nếu nương tử không biết cách chu toàn, chẳng lẽ chuyện gì cũng phải để thiếu chúa công ra tay.”


Lương Khưu Phi bừng hiểu: “Ra là thế… Nè huynh trưởng, sao huynh biết rõ vậy.”


Lương Khưu Khởi buông cổ áo bào đệ, nghiêm túc nói: “Vi huynh có bốn hồng nhan tri kỷ, đương nhiên hiểu nhiều hơn đệ.”


Lương Khưu Phi lập tức sùng bái ra mặt.


Lăng Bất Nghi ngồi trên giường, loáng thoáng nghe cuộc đối thoại của hai anh em ngoài nhà, trong thoáng chốc tinh thần như phiêu du chốn xa, đưa mắt nhìn chậu quýt vàng ngoài chấn song, lá xanh mơn mởn xếp cùng những quả tròn bóng nhẫy xinh xắn, màu sắc như vàng ròng.


Sáng hôm sau, Lăng Bất Nghi ngồi xe kéo loại nhẹ tinh xảo ra cửa, đến Trình phủ đón vị hôn thê, ra khỏi thành đi thẳng về phía đông. Bấy giờ đang là cuối thu, thời tiết mát mẻ sảng khoái, phong cảnh nông thôn dọc trên đường đi đẹp không tả xiết, Thiếu Thương vô cùng sung sướng, ghét nỗi là không biết mỹ nam bên cạnh nghĩ gì mà cứ im lìm.
Vậy là Thiếu Thương bèn tán gẫu câu được câu chăng với Lương Khưu Phi cưỡi ngựa theo xe.


“… Thiếu nữ quân không biết đấy thôi, Xa Kỵ tướng quân nổi tiếng dùng tửu sắc tiền tài mua chuộc kẻ khác. Cho dù ban đầu thu nhận được hãn tướng đến đâu thì chưa tới mấy năm cũng bị tửu sắc phá hỏng. Ôi chao, hai vị đại ca Trương Lý của tôi, đúng là phải chịu thiệt.” Lương Khưu Phi vẫn còn rất nghi ngờ về chuyện điều động nọ.


“Nè, Phi thị vệ nói sai rồi. Có ai mà không thích tửu sắc tiền tài, ta cũng…” Thấy Lăng Bất Nghi phóng mắt sang, Thiếu Thương lập tức sửa lời, “Bá phụ Vạn gia nhà ta cũng thích lắm đó, nhưng có thấy ông ấy chậm trễ hành quân đánh giặc đâu, chắc chắn do Vương tướng quân còn có điểm khác không ổn.”


“Dĩ nhiên rồi!” Lương Khưu Phi có một bụng lời muốn dốc bầu, đang định mở miệng thì chợt thấy ánh mắt không tán thành của huynh trưởng, thế là đành đổi lời, “Nói tóm lại, những năm qua Vương thị đã chuốc không biết bao nhiêu rắc rối cho thiếu chúa công nhà chúng tôi.”


Lương Khưu Khởi đánh ngựa đi tới: “Xét cho cùng Xa Kỵ tướng quân cũng là trưởng bối của thái tử, nể mặt Đông cung nên mới không để Vương thị mất hết thể diện.”


“Đúng là chẳng dễ dàng gì, cho Vương tướng quân về hưu sớm đi.” Thiếu Thương nói, “Mai sau an hưởng tuổi già là đủ.”


“Về hưu? Ha, Vương gia yêu quyền vị như vậy…” Lương Khưu Phi thấy huynh trưởng lại trừng lớn mắt, “Tóm lại bọn họ không chịu về hưu.”


Thiếu Thương cười bảo: “Ông ấy không muốn về hưu thì các huynh có thể giúp ông ấy.”


“Chẳng hay nương tử nhà ta có diệu kế gì.” Cuối cùng Lăng Bất Nghi cũng đã mở miệng.


Huynh đệ Lương Khưu thị nhìn nhau cười, nghĩ hai người có lời muốn nói riêng nên giục ngựa rời đi.


Thiếu Thương xoay người lại, tít mắt nói: “Em nghe nói ngày trước Văn Tu quân quản rất nghiêm, nhưng hiện ta Xa Kỵ tướng quân đã dần không nghe lời bà ta nữa. Chẳng phải lần trước chàng tặng ông ta hai mỹ cơ à, theo em thấy, do ít quá nên chưa đủ lực đó. Chàng tìm thêm vài mỹ cơ trẻ trung khỏe khoắn tặng người ta đi. Nếu không ngại thì có thể hứa hẹn thêm, ai có thể quấn lấy Vương tướng quân liên tục ngày đêm, mai say khi rời khỏi Vương gia sẽ có thưởng lớn. Có tiền rồi, sau này dù thành thân hay tự lập nữ hộ cũng đủ giàu sang. Nói tóm lại mọi người chung sức quấn chặt Vương tướng quân ngày đêm trên giường.”


Làn da của Lăng Bất Nghi có vẻ trắng thêm mấy phần, gân xanh gồ lên trên cổ, gằn từng chữ từ kẽ răng: “… Một tiểu nữ nương chưa thành thân như em có thể nói những lời như vậy? Sao em không bảo ta phái người hạ độc ba đậu Vương Thuần luôn đi!”


Đúng là cần phải gọi gã họ Viên tới nghe xem, xem Thiện Kiến công tử có nuốt trôi nổi không. Rồi Lăng Bất Nghi chợt có suy nghĩ, nếu Lâu Nghiêu nghe được lời này, liệu có khi nào sẽ bất kể trái phải mà tán thành đồng ý vỗ tay khen hay không? Vậy thì quả thật chàng không làm được.


Thiếu Thương cười bảo: “Tại sao không được nói. Em đưa ra diệu kế rất hợp lý đúng đắn mà, chỉ là mỹ nhân thôi, nếu ông ta không động lòng ắt bình an vô sự. Chứ hạ ba đậu dễ bị nắm đằng chuôi lắm. Hầy, không biết khẩu vị của Vương tướng quân thế nào, nếu ông ta thích người lớn tuổi thì hay quá, có câu bá mươi như sói bốn mươi như hổ, tới khi ấy cả sói lẫn hổ đất rung núi chuyển, bảo đảm ông ta có thể cáo bệnh xin nghỉ trước Nguyên đán.”


“Em nghe được những lời bậy bạ này ở đâu hả!”


“Chàng cho là phụ nữ nông thôn thường trò chuyện gì trong lúc rảnh rỗi ở nơi công cộng?”


“Và rồi em nghe cả?” Thật ra ở trong doanh trại cũng có không ít những lời lẽ thô tục, song Lăng Bất Nghi là người lạnh lùng biết tự kiềm chế, luôn tránh không nghe những thứ này. Giờ thì hay rồi, vị hôn thê nhà mình đã học bù hết những buổi học mà chàng bỏ qua.


“Tìm tòi không mệt mỏi, ham học không biếng nhác.” Thiếu Thương sờ tóc mai, nói với vẻ bâng quơ, “Khổng phu tử đã nói, chuyện nam nữ là đạo lý thường tình.”


“Là Mạnh phu tử nói.”


“Ây da cũng như nhau mà, sao chàng giống bệ hạ thế, bắt bẻ từng câu từng chữ. Làm người là phải rộng ~ lượng~ nha! Không phải Khổng phu tử đã nói rồi hả, điều thiện của quân tử ấy là hành thiện giúp người. Lẽ nào chàng chưa từng nghe.”


“… Câu này cũng là Mạnh phu tử nói.”


Thiếu Thương cau mày: “Sao cái gì cũng là Mạnh phu tử nói vậy, thế Khổng phu tử nói gì.”


Lăng Bất Nghi kìm nén khóe môi muốn nhếch lên: “Ông ấy thường nói, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy bảo!”


Thiếu Thương không vui: “Nếu em đã không tốt như vậy thì chàng còn cưới em làm gì, mau đi thoái hôn đi!”


“Tuyệt đối không thoái hôn!” Lăng Bất Nghi nghiêm túc nói, “Ta mà không thu nhận yêu nghiệt không đức hạnh lại còn mồm mép như em thì gieo họa chúng sinh mất.”


“Chàng…” Hiếm khi thấy Thiếu Thương cứng họng, nàng hứ một tiếng, giận dỗi đập mạnh vào tay chàng.


Lăng Bất Nghi không kìm được cao giọng cười lớn, tiếng cười sảng khoái truyền đến đội thị vệ hai bên. Huynh đệ Lương Khưu thị nhìn nhau, trong lòng lấy làm mừng. Lương

Bình luận

Truyện đang đọc