TÍNH SƯ

Sâu trong túy điện quanh năm âm u hắc ám, từ chiếc lồng sắt ngập ngụa máu me đặt ở đại điện nghị sự đang phát ra những tiếng kêu la thảm thiết đáng sợ.

Kẻ cầm đầu vụ mưu hại Trương Trường Thanh tối qua đang bị giam ở bên trong, xuyên qua song chắn loang lổ rỉ sét, mỗi người quỳ trong túy điện giờ khắc này đều có thể thấy rõ cảnh tượng sởn gai ốc diễn ra bên trong chiếc lồng tối thui kia, sống lưng ai nấy đều run rẩy lạnh toát.

Đừng nói là nhân gian, ngay cả ở Túy Giới thì hình ảnh này cũng đủ khiến bất kỳ tiểu túy nào sợ mất mật. Song đối với Tần Giao Tần Túy Quân – kẻ hiện đang năm toàn quyền sinh sát trong Túy Giới, đây lại chỉ là thủ đoạn thưởng phạt quá đỗi bình thường.

Từ một tháng trước đưa thằng nhóc Trương Trường Thanh kia thượng vị tới nay, y vẫn luôn dùng thủ doạn cực đoan và nhanh chóng này để từ từ củng cố quyền lợi cùng địa vị của tân Túy Chủ. Bây giờ cái tiếng tàn bạo và chuyên quyền của Tần Giao đã vượt mặt cả hai vị Túy Chủ chết sớm trước đó, trở thành danh từ nguy hiểm nhất ở Túy Giới, mỗi lần nhắc tới đều khiến mọi người không rét mà run.

“Ê, ngươi nghe gì chưa? Tên Túy Quân hoang dâm vô độ của chúng ta tự dưng biến mất mấy ngày nay, còn để cho Tiểu Túy Chủ bị Hà Bá dẫn qua dẫn lại trước mặt mọi người, thật ra là vì có một đêm y nổi hứng sủng hạnh tận bốn kiểu nga ở long trì. Mấy xà nữ xinh đẹp yêu kiều kia quấn chặt quá, y liền đích thân đại triển hùng phong thu phục từng người một, nghe đâu đại chiến tận bốn ngày bốn đêm đấy, chao ôi, nghĩ đến thôi cũng ngượng chết mất……”

“Há, ngươi hóng được ở đây vậy? Sao ta lại nghe là con rắn độc kia nổi hứng ăn tươi nuốt sống bốn cặp đồng nam đồng nữ, còn lấy đầu của nữ đồng ngâm rượu uống, lấy tai của nam đồng làm mồi nhắm, uống nhiều đến mức vài ngày sau mới tỉnh lại, cho nên ba bốn bữa nay chẳng thấy bóng dáng đâu……”

“Hai ngươi toàn nói tào lao xạo sự, ta nghe là dạo gần đây y chẳng hứng ăn thịt người, cũng chẳng hề thích đàn bà…… Dạo trước một thân thích của ta làm giúp việc trong Túy Quân điện có kể là, bọn thanh giao này có vài sở thích quái gở lắm, chúng cực kỳ thích hành hạ người khác, đặc biệt là trên giường ấy. Đủ các kiểu trò gian luôn ấy, dưới gầm giường giấu toàn là dây thừng, nến, roi, lúc mà dằn vặt mấy tiểu tuý nô kia cao hứng…… nghe nói còn suýt nữa làm sụp xà nhà ở túy điện cơ……”

Những tin đồn thất thiệt đó cứ thế khiến cho danh tiếng vốn đã không tốt của Túy Quân lại càng tồi tệ hơn. Trong mắt nhiều tà tuý, Tần Tuý Quân đã nghiễm nhiên biến thành một tên tâm lý biến thái kiêm cuồng giết chóc, ấy thế mà y vẫn chẳng tỏ bất cứ thái độ gì, thậm chí còn thờ ơ dửng dưng với việc hình tượng cá nhân của mình bị bị dìm thành ngày càng thấp kém hạ lưu.

Ban đầu Hà Bá và Hoành Hành Giới Sĩ tất nhiên là hết sức giận dữ với việc này, thậm chí suýt chút nữa chạy ra bắt hai tên tà túy sủa bậy kia về trừng trị một phen, song Kim Cánh Chi lại lên tiếng nhắc nhở khiến hai người đều không biết nên nói gì.

“A Kính, ngươi…… ngươi nói gì cơ, Túy Quân kỳ thật biết hết tất cả ư? Chẳng lẽ để mặc cho bọn người bên ngoài chửi rủa ngài ấy như thế mà ngài ấy vẫn vui vẻ được hay sao?”

“Ấy ấy, Hà Bá, Bàng Công, các ngươi chớ hấp tấp…… Đầu tiên, mọi người cũng biết mà, mấy năm trước danh tiếng của Túy Quân nhà chúng ta đúng là không được vẻ vang lắm…… Mấy cái tin đồn ngoài kia, không có lửa thì sao có khói…… Nhưng đối với tình huống của Túy Quân nhà chúng ta bây giờ thì tiếng tăm có tồi tệ hơn nữa cũng chẳng phải chuyện xấu…… Để lũ người bên ngoài nghĩ Túy Quân thích làm ba cái trò vớ vẩn đó, dù sao cũng còn hơn là để bọn chúng biết…… Túy Quân suốt ngày chạy tới nhân gian để ở cùng Tấn tính sư……” (Bàng Công là chỉ Hoành Hành Giới Sĩ (bàng là con cua), còn Thanh Ngư Công là gọi Hà Bá (thanh ngư là cá trắm).)

“……Ngươi nói vậy tức là sao……”

“Quan hệ giữa người với túy vốn đâu có giống bình thường, đặc biệt thân phận của Tấn tính sư cũng là một rắc rối lớn, nói chung là về chuyện này thì hai vị tuyệt đối chớ nóng vội. Mặc dù mấy người chúng ta đều biết bọn họ có hôn ước với nhau, được lão tổ tông trong nhà mai mối đàng hoàng, chỉ thiếu mỗi chính thức bái đường thành thân thôi, nhưng người ngoài thì làm gì biết đâu. Hơn nữa, mấy cái tin đồn bát nháo đó đến chúng ta còn nghe được thì các ngươi nghĩ Túy Quân thật sự không hề hay biết chắc? Ngài ấy không thèm để tâm cũng là vì muốn bảo vệ gia đình Tấn tính sư, đề phòng có kẻ vì ân oán Túy Giới mà vô cớ quấy rầy nhà người ta…… Còn mấy cái vặt vãnh khác, cứ để mọi người hiểu lầm cũng được, dù sao Túy Quân nhà chúng ta cũng đâu phải người để ý tới cái nhìn của kẻ khác, đúng không……”

“Vậy…… Vậy cứ để kệ thế ư?! Ngươi có tin là nếu còn để lời đồn này truyền bá thêm hai bôm nữa thì người bên ngoài kia sẽ nói Túy Quân muốn dẫn quân đi xưng bá tam giới luôn không? Túy Quân của chúng ta sẽ làm ra chuyện như thế chắc! Dạo này ngài ấy rõ ràng đã thay đổi rất nhiều rồi cơ mà! Trước đây ngài ấy chỉ thi thoảng làm mấy cái chuyện giết người phóng hỏa, tiện thể phản bội vài lần, hãm hại vài kẻ thôi chứ có gì đâu! Chẳng lẽ cứ để bọn chúng kỳ thị Túy Quân của chúng ta như thế, cứ để bọn chúng xem thường ngài ấy như thế sao!”

Kim Cánh Chi đến là cạn lời, thật lòng rất muốn đáp một câu rằng, ừ ừ ừ, gần đây Túy Quân bỗng nhiên sửa đổi không ít, nhưng cái chuyện dẫn quân xưng bá tam giới này nếu mà là nửa năm trước thì Túy quân rảnh rỗi nhà ta có khi sẽ làm thật đấy, hơn nữa nhất định còn làm lưu loát hơn bất cứ ai nữa cơ, tuyệt đối sẽ không lưu lại nhược điểm nào để đến lúc xưng bá tam giới xong thì tiện đường gieo vạ nhiều người hơn nữa.

Chẳng qua vì Tấn tính sư nên bây giờ ngài ấy mới im hơi lặng tiếng mấy bữa thôi, thế mà hai ngươi lại coi như mấy việc ngài ấy làm trong quá khứ đều không hề tồn tại, Hà Bá với Hoành Hành Giới Sĩ à, tấm lòng của các ngươi thật đúng là giống mẹ ruột hơn cả mẹ ruột nữa.

Trong lúc nói chuyện, Hà Bá cũng cảm thấy việc này không chừng còn có thâm ý nào khác. Cho nên sau một hồi suy xét tỉ mỉ, lão cá trắm đi theo Tần Giao nhiều năm này bèn ngập ngừng lên tiếng:

“Thật ra…… Nếu ngẫm kỹ thì việc này đôi khi lại có lợi, ít nhất có thể giải quyết một vấn đề mà mọi người luôn đau đáu lo lắng cũng nên……”

“Vấn…… Vấn đề gì?”

“……Các ngươi thật lòng cảm thấy vị Tấn tính sư kia và Túy Quân có thể bên nhau mãi mãi sao?”

“……”

Khoảnh khắc ấy, biểu cảm của cả ba người đều trở nên kỳ quái, vẻ mặt Hà Bá càng sầu não hơn thường ngày rất nhiều. Kim Cánh Chi đứng trong túy điện lặng ngắt như tờ, chứng kiến tất cả những gì vừa mới phát sinh, lòng cũng nghĩ tới mấy việc hai ngày trước, thế rồi cũng khe khẽ lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Giữa lúc hắn đang nghĩ bụng đến bao giờ lũ khọm già kia mới chịu khai thật với Túy Quân nhà mình thì một giọng nói run rẩy cũng cất lên:

“……Túy…… Túy Quân…… Xin nghe thần nói một lời, lần này Tiểu Túy Chủ bị tập kích, chắc hẳn…… là do kẻ bụng dạ khó lường nào đó phái người tới cố ý khiêu khích…… Chẳng ai rõ tên Tả Mi Lang kia rốt cuộc đến từ phương nào, mà người nào cũng biết Chử Lâm chúng thần suốt bao đời nay đều một lòng trung thành với Túy Giới, sao có thể gây nguy hại cho Tiểu Túy Chủ được cơ chứ…… Vả lại, việc này tuy có vẻ như là nhắm vào Tiểu Túy Chủ, song mục tiêu thực chất nhất định là Túy Quân, ngài bây giờ như mặt trời ban trưa, có vài kẻ muốn kéo ngài xuống để thế chỗ vào đó, tâm tư xấu xa như thế thật quá đáng cười, còn vu khống cho Chi Phấn Lâu nữa, đúng là chẳng biết kẻ đó chui từ xó quái quỷ nào ra……”

Một lão túy hết chịu đựng nổi nữa, liền bật thốt ra những lời khiến không ít kẻ đang quỳ xung quanh lập tức biến sắc, có vài tà túy chột dạ, bèn giả bộ mắng to:

“Ngươi…… Ngươi chớ vội ngậm máu phun người! Đừng tưởng ta không biết ngươi đang ám chỉ cái gì! Toàn bộ Loa Phàn của ta đều trung thành tuyệt đối với Túy Quân! Sao có thể làm ra loại chuyện phạm thượng hoang đường như thế, ta thấy hôm nay kẻ ồn ào to mồm nhất chính là ngươi! Lẽ nào ngươi và lũ đạo tặc Chi Phấn Lâu cố ý hãm hại Loa Phàn bọn ta!”

“Ngươi, ngươi, các ngươi…… Hoang đường! Quá là hoang đường! Theo như ý của các ngươi thế Chi Phấn Lâu bọn ta lại thành kẻ xấu rồi à! Chẳng lẽ vì hai anh em Mi Lang kia đến từ chỗ bọn ta mà lại đánh chết hết bọn ta…… Chi Phấn Lâu bọn ta từ trên xuống dưới không dám có lấy một chút ý đồ phản loạn nào đối với Túy Quân, lần này đến túy sào gặp mặt Túy Quân cũng là muốn thành tâm nhận sai, sao qua miệng ngươi thì lại thành bọn ta bụng dạ khó lường…… Túy Quân! Túy Quân! Ngài chớ nghe mấy tên tiểu nhân này nói hươu nói vượn…… Tối qua sau khi biết ngài và Tiểu Túy Chủ đều bình an vô sự, thần còn nghẹn ngào vùi trong ổ chăn khóc suốt đêm……”

“Đúng đúng, thần cũng thế thần cũng thế, lúc nào thần cũng lo cho an nguy của Túy Quân, hận không thể cả ngày lẫn đêm đều tụng kinh cầu bình an cho Túy Quân……”

Một trận tranh chấp chó cắn chó qua đi, tiếng ồn ào bên dưới lại càng lúc càng lớn hơn nữa.

Kim Cánh Chi đã cố nghiêm túc rồi, nhưng kỹ xảo nịnh hót sượng trân này vẫn khiến hắn nghe không lọt tai nổi, thế mà lũ đầu trâu mặt ngựa này còn nói không mệt nghỉ, đúng là mặt dày không biết ngại mà.

Đúng vào lúc ấy, từ ngai vị Túy Quân trên cao kia bỗng truyền đến tiếng cười khe khẽ sau một hồi lâu yên lặng, những ngón tay trắng nhợt nhẹ nhàng vén tấm mạng che màu xám lên, một giọng nói sâu xa cũng vang vọng trong túy điện yên ắng:

“Ồ? Các vị thật sự quan tâm đến an nguy của ta như vậy cơ à? Còn ngày đêm vùi trong ổ chăn vừa khóc vừa thương nhớ ta?”

“Đó…… Đó là đương nhiên! Chẳng lẽ chúng thần lại dám dối gạt Túy Quân?”

“Vậy thì khỏi cần nói thêm nữa, đêm nay cho mấy kẻ đến long trì hầu hạ luôn đi, để sau này đỡ phải rúc trong chăn thao thức nhớ mong ta, chui vào trong chăn ta mà nói thẳng với ta là được…… Mấy bữa nay ta cũng đang chán đây, buổi tối có vài vị tri kỷ nghe lời đến ủ ấm chân cho ta cũng không tồi. Tuy Chử Lâm đại túy hơi cao tuổi rồi nhưng nghe nói hồi trẻ cũng là mỹ nam xinh đẹp động lòng người, Loa Phàn Công có giọng nói hay như thế, ở trên giường chắc là quyến rũ lắm nhỉ, còn mấy vị đến từ Chi Phấn Lâu nữa, lúc khóc lóc trông hấp dẫn mê người thế này, thật khiến ta thương tiếc quá đi mất……”

Chúng túy: “……”

Kim Cánh Chi: “……”

Cái câu này đúng là quá sai sai, mặc dù trước kia đã biết vị Túy Quân này không kỵ chay mặn, song không ngờ khẩu vị y lại nặng đến mức độ này, các đại túy đều tái trắng mặt mày vì lo lắng cho trinh tiết đang hết sức nguy cấp của mình.

Thấy mãi chẳng có ai dám phản bác, từng kẻ quỳ dưới đất liền lắp bắp cố gắng giải thích với bóng đen đang ngồi yên ở phía trên:

“……Túy, Túy Quân! Không được! Chúng thần…… Chúng thần không có…… không có ý đó……”

“Hửm? Không có ý đó? Vậy thì là ý gì? Thì ra ta hiểu lầm ý của các vị rồi ư? Hay là thật ra mỗi kẻ trong số các ngươi đều đang cố ý lừa gạt tên cầm thú hoang dâm vô độ, không có nhân tính là ta đây?”

“……Không phải…… Không phải thưa Túy Quân…… Chuyện ấy……”

“……Kể ra thì, hồi Trương Bỉnh Trung còn tại vị, gã cũng giống như ta, thường bị nói là bạo ngược thành tính, cho nên đến chết vẫn chẳng được lòng người, đã thế còn chết cực kỳ thê thảm, thật là xui xẻo quá mà. Cho nên có lúc ta thầm nghĩ, liệu sau này mình có cần xử sự khoan dung lễ độ hơn thì mới khiến cái bản mặt mình bớt đáng ghét không?”

“……”

“Đáng tiếc thói đời luôn như vậy đấy, cứ có vài kẻ nghĩ rằng ta chẳng dám làm gì bọn chúng, cứ lần lượt thăm dò khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, mà quên mất rằng tại sao bây giờ kẻ tiểu nhân hèn hạ là ta đây lại có thể ngồi ở trước mặt các ngươi, khiến cho các ngươi dù không cam lòng…… nhưng vẫn phải gọi tên tiện chủng nửa người nửa túy này một tiếng Túy Quân, gọi đứa cháu tiểu tiện chủng của ta một tiếng Tiểu Túy Chủ.”

Người đàn ông biếng nhác tựa vào ngai vị Túy Quân, trên mình khoác chiếc áo mãng bào màu đen, mái tóc được buộc bằng sợi tơ vàng, đôi con ngươi của loài rắn lấp lóe huyết quang yêu dị. Y chống đầu cười nhếch mép với những kẻ phía dưới, giọng nói khàn khàn không cao không thấp, vừa đủ để cho tất cả mọi người quỳ trong điện đều nghe thấy rõ ràng.

Những kẻ có mặt ở đây đều từng là đại túy địa vị lẫy lừng, thế mà từ đầu chí cuối không một ai dám lên tiếng cắt ngang lời y.

Mãi đến khi đám tà túy kia nơm nớp ngẩng đầu lên, nhìn tên Túy Quân tính khí thất thường này gõ gõ ngón tay lên đầu gối, theo cùng cái thái độ quái gở của y, một bầu không khí ngột ngạt đến khó thở cũng tràn ngập đại điện.

“Mấy ngày trước chứng rụng vảy của ta lại phát tác, thành ra hơi rảnh rỗi nhàm chán, bèn sai người âm thầm thả vài con quỷ xuyên tràng bên cạnh Tiểu Túy Chủ, cũng lan truyền tin ta bị bệnh ra ngoài. Có vẻ việc ta đổ bệnh đã khiến không ít kẻ vui sướng nhỉ, thấy ta mới vắng mặt mấy hôm là mừng húm lên, tưởng ta thật sự không sống dược lâu nữa, chẳng mấy chốc mà tắt thở để nhường chỗ cho các vị đây…… Mà tiếc ghê, tuy ta đã là tuổi nhi lập, đến giờ vẫn chưa có con cái nối dõi, thế nhưng cái thân thể này của ta không có vấn đề gì to tát cả, càng chẳng đến nỗi đột nhiên đi đời nhà ma. Tuy nhiên cứ có mấy kẻ suốt ngày ước gì ta chết quách cho xong, đúng là khiến ta ăn ngủ không yên nổi……”

Câu này của Tần Giao vừa cất lên, y cũng đã lộ ra mục đích vì sao từ lúc trời còn chưa sáng đã bắt hết tất cả lại đây, trói gô ở chỗ này cho vừa đói vừa sợ. Đám đại túy này cảm thấy tai vạ đã gần kề, tên nào tên nấy tái mét xụi lơ trên mặt đất, đôi môi run rẩy muốn lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn không thể nào mở miệng được.

Tần Giao thấy mình cuối cùng cũng đạt được kết quả mong muốn khi quyết định tạm rời Túy Giới để cùng Tấn Hành đến Tam Thân quốc, bèn quay sang phất tay với Kim Cánh Chi, rồi tiếp đó tất cả liền nghe thấy tên ác quỷ còn độc địa tàn nhẫn hơn cả Trương Bỉnh Trung nói ra chiều tiếc nuối:

“Đã bị ta nắm thóp rồi mà còn điếc không sợ súng. A Kính, còn chờ gì nữa, mau đưa các vị đại nhân đây vào trong lồng chầu trời đi, nếu chậm trễ thì sợ là chẳng kịp xếp hàng trên cầu Nại Hà xin uống nổi một chén canh mất, chỉ có thể để cái bụng rỗng mà lên đường thôi.”

Lồng này đương nhiên là chỉ cái lồng lớn làm bằng lá sắt, dùng để giam giữ bọn quỷ xuyên tràng. Kim Cánh Chi nãy giờ đứng một bên xem trò vui, hắn tuân lệnh đáp “Rõ thưa Túy Quân”, tiếp đó bèn dẫn các túy nô dưới trướng đi tới lôi mấy đại túy rệu rã kia đi.

Bấy giờ, mấy tên già đời quen thói đùn đẩy trách nhiệm mới khóc lóc thất thanh, chen nhau bò tới chỗ Tần Giao, bắt đầu bày tỏ lòng trung tâm.

“Túy Quân…… Túy Quân tha mạng!! Xin Túy Quân tha mạng!! Là do lúc trước chúng thần hồ đồ bị kẻ khác dụ dỗ!! Lần này chúng thần thành tâm hối cải rồi mà…… Xin Túy Quân hãy tin tưởng chúng thần…… Ngài nhất định phải tin chúng thần mà Túy Quân……”

“Tin tưởng các ngươi? Ta phải tin tưởng các ngươi thế nào đây? Là tin cái lũ thuê người giết hại cháu ta…… hay là tin ngươi – kẻ đã bao che cho Mi Lang? Có lẽ còn cả ngươi nữa, lão già Đăng Tâm không biết sống chết kia rốt cuộc đã cho ngươi lợi ích gì? Khiến ngươi suốt ngày rêu rao bịa đặt rằng ta hôm nay thì cưỡng đoạt đàn bà, ngày mai lại ngấu nghiến thịt người?”

Dứt lời, Tần Giao liền đi xuống từ ngai vị Túy Quân trên cao, cất bước tới chỗ Chử Lâm đại túy kia, tặng cho gã một cú đá thật mạnh vào ngực. Y khẽ liếm môi, nở nụ cười gằn không rõ ý tứ, vừa trông cái bộ dáng lũ chó chết ngu ngốc này bỏ chạy tán loạn, Tần Giao vừa cầm lấy chiếc roi được ngâm dầu từ tay Kim Cánh Chi, nheo mắt bảo:

“Từ giờ phút này trở đi, nếu còn để ta nghe thấy từ miệng các ngươi phun ra một câu nào đơm đặt bịa chuyện về ta, vậy thì ta sẽ đánh gãy một cái xương của các ngươi, nghe đến hai câu thì đánh gãy hai cái, các ngươi cứ thử xem kết cục của việc giúp kẻ khác chống lại ta sẽ ra sao. Chẳng phải người ngoài kia đều kháo nhau như thế à, rằng ta bình sinh thích nhất là đùa bỡn kẻ khác trên giường, đến khi nào bọn chúng bê bết thương tích, thoi thóp hơi tàn, không thể nào phản kháng lại ta nữa? Hoặc là dùng xích sắt trói chặt lũ chó má không chịu quản giáo lại, làm mấy hồi thỏa thê, cũng coi như là một kiểu hưởng thụ vừa đặc biệt vừa thú vị nhỉ……”

Đã nói đến nước này, nếu các đại túy còn không hiểu rằng chỉ có quy thuận Tần Giao mới là đường sống duy nhất thì đúng là uổng công sống đến từng này tuổi. Cho nên sau đó, quá trình thẩm vấn với sự giúp sức của Kim Cánh Chi diễn ra vô cùng thuận lợi.

Đến khi mặt trời ở bên kia nhân gian đã hoàn toàn lặn xuống, thế giới trong tường không còn chút ánh sáng nào nữa, Tần Giao cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Vì việc này mà y đã phải nán lại Túy Giới suốt hai, ba buổi tối rồi. Y trút bỏ bộ y phục rườm rà mà chỉ khi ở đây mới mặc, sau khi bàn giao một số sự vụ xong thì cũng thả lỏng tâm tình, chuẩn bị trở về nhân gian.

“Ruộng *cây ý dĩ mà lũ ngu kia vừa nhắc tới, hãy phái người đi tìm cho ta. Mi Lang và Đăng Tâm có thể đang muốn hướng tới nơi đó, việc còn lại thì chờ ta trở về từ nhân gian rồi bàn sau.”

“Vâng, thần đi làm ngay đây ạ…… Mà thưa Túy Quân, ngài…… có vẻ sau khi trở về từ Tam Thân quốc cùng Tấn tính sư, tâm trạng ngài vẫn luôn rất tốt? rĐã xảy ra chuyện gì vui ạ?”

“Liên quan gì tới ngươi hả?”

“Khụ khụ, không liên quan ạ không liên quan ạ, chỉ là nhiều năm rồi không thấy ngài vui tươi cả ngày như thế, thật giống như là…… cái gì mà mùa đông rốt cuộc cũng qua đi, mùa xuân bỗng nhiên đến rồi…… Bầu trời bên ngoài đã sáng bừng lên…… Ở bên Tấn tính sư, hẳn là mỗi ngày ngài đều rất hạnh phúc nhỉ?”

Tần Giao thích nghe lời này của Kim Cánh Chi, song với cái tính của y thì sẽ không trực tiếp trả lời mấy vấn đề kiểu này. Kim Cánh Chi vẫn luôn chú ý động tĩnh ngoài cửa, đồng thời cũng nhận ra là Túy Quân nhà mình bỗng nhiên trở nên vui vẻ vô cùng, hắn nhíu mày khó xử, song vẫn ghi nhớ trách nhiệm của mình, bèn khẽ xoa mũi rồi nói bóng gió với y rằng:

“……Nhưng mà…… Túy Quân à, kể ra thì, Tấn tính sư đúng là một người kỳ diệu ha, một người có xuất thân đường hoàng, được dạy dỗ khiêm khắc như thế …… ắt hẳn là có cách nhìn nhận sự việc rất chính trực, suy nghĩ đối với bất kỳ ai cũng rất tốt nhỉ? Giống như thể mỗi người bình thường chỉ có một viên kẹo, dù thế nào cũng sẽ lặng lẽ để dành cho người mình quan tâm nhất…… Còn người lương thiện và giàu lòng trắc ẩn như Tấn tính sư, nhất định là sinh ra đã có 10 viên kẹo, một viên đưa cho người cần nó, một viên đưa cho người hoàn cảnh đáng thương, một viên thì trao tặng tùy tiện, vĩnh viễn không có chuyện thay đổi chỉ vì một người nào đó……”

So với câu vừa rồi thì câu này rõ là có ẩn ý rồi, Tần Giao chẳng có phản ứng gì quá lớn, y chỉ lặng thinh một thoáng rồi liền nheo mắt nhìn về phía Kim Cánh Chi, cất lời rằng:

“Ông nội của Tiểu Minh có thể sống đến 90 tuổi là vì xưa nay ông ấy không lo chuyện bao đồng, ngươi cảm thấy hành vi này có thể khiến ngươi sống đến bao nhiêu tuổi, hả Kim Cánh Chi?”

Kim Cánh Chi: “……”

Lời này ý là muốn hắn câm miệng lại bằng không thì sẽ cho hắn biết tay, Kim Cánh Chi ảo não không dám hé răng nữa, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu nhìn Tần Giao chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng Hoành Hành Giới Sĩ và Hà Bá đã chờ sẵn Tần Giao ở ngay cửa, lúc y đang định đi thì liền mang tới một đống công chuyện chẳng biết từ đâu ra.

Hà Bá quỳ rạp dưới đất chẳng dám ngẩng đầu lên, để ý thấy gương mặt Túy Quân nhà mình bỗng trở nên kỳ quái bất thường, lão cũng đến là căng thẳng, song vẫn cố bình tĩnh để nói ra từng chữ:

“Túy…… Túy Quân, ngài đừng trách A Kính…… Lão thần biết ngài không thích nghe những câu như thế, nhưng thân phận của ngài hiện tại…… đã khác xa quá khứ rồi, hồi trước tất cả mọi người đều cho rằng ngài và Tấn tính sư…… là vì có thể thuận lợi tìm lại sừng rồng nên mới lá mặt lá trái với nhau, cho nên trước nay cũng chẳng dám lời ra tiếng vào nhiều…… Tuy nhiên sau khi ngài trở về từ Tam Thân quốc, chúng thần thật sự không hiểu thấu tâm tư của ngài nữa…… Mặc dù ngài cũng hay thích nói đùa với chúng thần, nhưng xưa nay chưa từng…… đùa kiểu này bao giờ…… Điều này khiến chúng thần lo rằng ngài vì một phàm nhân mà đã hoàn toàn hãm sâu…… quên hết đi chí hướng và khát khao quyền mưu trước đây……”

“……”

“Nhưng ngài cũng hiểu mà, ngài và Tấn tính sư vốn dĩ đâu phải người đi chung một con đường. Bây giờ ngài ấy đối tốt với ngài, nhưng ai biết có phải chỉ là hứng thú nhất thời rồi sau này sẽ bỏ rơi ngài hay không…… Chúng ta dù sao cũng chỉ là loài tà túy đáng bị người ta coi rẻ, đâu thể trèo cao tới bọn họ, ngài ấy chính là mây trên trời, trong khi chúng ta chỉ là bùn dưới đất…… Bây giờ ngày nào ngài cũng đến chỗ ngài ấy để giặt giũ cơm nước, làm mọi cách lấy lòng, đánh mất hết tôn nghiêm, những kẻ khác mà biết thì sẽ chê cười và khinh thường ngài như thế nào đây……”

“……”

“……Mặc dù hiện tại mọi người vẫn gọi ngài một tiếng Túy Quân như trước kia, ngài có vẻ cũng chẳng muốn tiếp nhận ngôi vị Túy Chủ, nhưng ai cũng ngầm hiểu rằng, ngày nào Tiểu Túy Chủ còn chưa trưởng thành thì ngày ấy ngài vẫn phải hỗ trợ gánh vác rất nhiều trọng trách. Thời cuộc ngoài kia còn chưa ổn định, thế lực của Lão Túy Chủ vẫn lăm le nhìn chằm chằm vào ngài mỗi ngày…… Cho dù là bận tâm về Phụng Thanh Túy Chủ quá cố hay thương xót Tiểu Túy Chủ mồ côi cha mẹ, thì ngài cũng nên hành sự cẩn thận một chút, chớ vì ái tình thoáng chốc mà khiến nỗ lực chờ đợi của chúng ta bao năm qua đổ sông đổ bể……”

Lời của Hà Bá rõ ràng là thật lòng thật dạ, không hề sợ y trách tội, còn nhắc tới năm xưa y mắc nợ Trương Phụng Thanh, cho nên hiệu quả lại càng khác biệt. Tần Giao nghe vậy thì chỉ cụp mắt đứng đó, không nói năng gì cả. Lát sau, y lạnh lùng liếc nhìn Kim Cánh Chi đang lúng ta lúng túng, rõ ràng cũng đứng về phe đám Hà Bá, rồi cứ thế quay người đi về long trì.

Hà Bá cứ tưởng sẽ bị y hung hăng giáo huấn một trận ra trò, nhưng thấy y phản ứng như vậy thì lão ngẩn ra, một lúc sau Kim Cánh Chi mới phiền muộn nói:

“……Thanh Ngư Công, ngươi vừa nói cái gì thế hả…… Túy Quân nổi giận rồi kia kìa…… Cái gì mà chê cười với chả khinh thường…… Gì mà đáng đời bị vứt bỏ, gì mà mây trên trời bùn dưới đất, ngươi muốn ngài ấy tức chết luôn đúng không……”

“Ta…… Rồi rồi rồi, ta…… ta sai rồi ta sai rồi, nhưng ta…… ta cũng không cố ý mà…… Chỉ là nhất thời mụ đầu nên mới nói bậy nói bạ thôi…… Túy Quân…… Túy Quân giận chúng ta thật rồi ư……”

Bị Kim Cánh Chi nói như thế, lão già Hà Bà cũng quýnh hết cả lên. Dù sao lão ở bên cạnh Tần Giao đã lâu, song đây thật sự là lần đầu tiên thấy y nổi giận rồi phản ứng một cách kỳ quái như vậy. Mà chí mạng nhất là, Hoành Hành Giới Sĩ im ỉm nãy giờ tự dưng lại mở miệng ngập ngừng, câu tiếp theo thốt ra từ cái miệng của con cua đồng đáng ghét này lập tức khiến Hà Bá và Kim Cánh Chi sợ hãi thiếu điều nhảy dựng lên:

“……Lão ngư, A Kính, ta không biết có phải mắt ta xảy ra vấn đề không, nhưng mà vừa nãy…… hình như…… ta thấy mắt Túy Quân hơi đỏ lên rồi……”

Hà Bá & Kim Cánh Chi: “Hả??????”

Bình luận

Truyện đang đọc