TÌNH YÊU CỦA KẺ THỰC DỤNG


Sau khi nhận ra rằng quyết định của Phí Nghê không thể thay đổi được nữa, người nhà họ Phí liền bắt tay vào chuẩn bị cho đám cưới của cô.
Tuy nhiên đương sự là Phí Nghê lại nói không cần phải chuẩn bị gì, dù có chuẩn bị cũng chẳng có chỗ mà để.
Mẹ Phí vẫn muốn đến cửa hàng bách hóa mua một mảnh gấm về may chăn bông, bởi vì của hồi môn của hai con gái phải giống nhau.
Lúc trước chị hai Phí Nghê kết hôn, trong số của hồi môn của chị có hai tấm chăn mới, đều là chăn lụa thêu hoa, một tấm nhồi bốn cân bông, một tấm nhồi sáu cân bông, bông là bông đã bật tơi, vừa mềm vừa xốp.

Ngoài chăn ra còn có một đôi gối và vỏ gối, Phí Nghê cũng giúp chị may rèm cửa và ga trải giường bằng những tấm vải lỗi bị loại ra khỏi xưởng dệt.

Đến lúc chính mình kết hôn, cô lại chủ trương giản lược mọi thứ, bản thân cô dùng chăn gối cũ từ nhà, chỉ có Phương Mục Dương dọn ra khỏi viện là cần có chăn gối mới.

Cô cũng làm chủ thay anh, nói là đồ không cần đẹp, chỉ cần dùng được là được.

Phí Nghê còn hỏi chị có thể lấy được một ít vải lỗi từ xưởng dệt không, cô sẽ may chăn và ga trải giường cho anh.
Mẹ Phí là người đầu tiên phản đối: “Cả đời này con chỉ đi lấy chồng một lần, sao có thể tùy tiện như thế được?”
Phí Nghê trộm nghĩ, chưa chắc cô đã chỉ đi lấy chồng một lần, mà cho dù có một lần thì chăn gối trông thế nào cũng chẳng có gì quan trọng.
Song cô lại đẩy vấn đề lên đầu Phương Mục Dương: “Tiểu Phương chỉ hợp với những thứ đơn giản như thế thôi, cậu ấy bảo vải gấm nữ tính quá, cậu ấy không thích, vẫn thích vải thô hơn cả.

Còn con thì thích dùng tiếp chăn của mình cho thoải mái.”
“Cậu ta giờ chẳng có gì, lại còn kén cá chọn canh gì chứ.”
Phí Nghê biện hộ thay Phương Mục Dương: “Nếu không cưới Phương Mục Dương thì con sao có nhà được.

Mẹ, ngày bọn con kết hôn, cả nhà chúng ta ăn chung một bữa cơm là được rồi, không cần chuẩn bị gì đâu.”
Mẹ Phí vừa nghe xong đã giãy nảy lên: “Cái gì mà không cần chuẩn bị gì đâu? Mấy đứa có muốn hay không thì mẹ cũng nhất định làm.

Con gái nhà chúng ta không thể thua kém ai được, làm gì có chuyện kết hôn mà lại phải chịu ấm ức như thế chứ? Người ngoài mà biết, người ta cười mình thối mũi cho xem.”
Phí Nghê biết từ lúc nghe thấy cô bảo muốn kết hôn với Phương Mục Dương thì mẹ đã ôm một bụng tức rồi.

Bà luôn cảm thấy cô đang phải chịu thiệt thòi, bây giờ rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
Cô rót cho mẹ một chén trà, cười nói: “Nhà ở bọn con còn chưa nhận được, cha mẹ có chuẩn bị gì thì cũng không có chỗ để.

Sắp tới con chuyển nhà cần mua đồ, kiểu gì cũng phải vay tiền cha mẹ, đến lúc đó mẹ muốn chi bao nhiêu mà chẳng được? Hơn nữa năm nay anh con trở về, có khi cũng muốn lấy vợ, tới lúc ấy sẽ cần không ít tiền nong đâu đấy.”
Mẹ Phí vỗ đùi đánh đét: “Con kết hôn gấp thế này, không phải là vì anh con đấy chứ?”

“Không liên quan gì tới anh đâu ạ.”
Mẹ Phí không tin lời cô nói, tiếp tục thở dài: “Mẹ vẫn bảo cái con bé này sao lại vội như thế chứ? Nhưng chúng ta có sốt ruột đến mấy thì cũng phải lựa chọn cho thật cẩn thận, đây là chuyện cả đời mà.”
“Con đã chọn cẩn thận rồi, con cảm thấy Phương Mục Dương rất được.”
Vì chuyện Phí Nghê kết hôn, chị hai đã lựa một tấm vải thượng hạng để cô may đồ mặc trong ngày cưới.
Tuy rằng hiện tại mọi người đều cần tiết kiệm, nhưng người nhà họ Phí vẫn cho rằng tiệc cưới không thể không tổ chức được.

Hoặc là ra nhà hàng mời khách, hoặc là mời đầu bếp ngoài hàng về nhà nấu cỗ, tóm lại là phải làm tiệc.
Thế nhưng ý của Phí Nghê lại là, mời mọi người ăn kẹo cưới là được rồi, bày vẽ cỗ bàn thì phiền phức quá.
Phương Mục Dương không phải là con rể lý tưởng trong lòng ông Phí bà Phí, song bọn họ có thể chấp nhận chuyện con gái lấy Phương Mục Dương, nhưng lại không thể nào chấp nhận chuyện con gái lấy Phương Mục Dương mà lại không làm tiệc cưới.
“Nhà cửa cũng phải dọn dẹp lại cho đàng hoàng,” mẹ Phí lại oán giận nói.

“Kết hôn gấp như thế, cả tường cũng chưa kịp sơn.”
Cha Phí nói: “Bảo Tiểu Phương đến sơn đi.

Trước mắt chưa có nhà mới, Tiểu Phương kiểu gì chẳng đến đây ở, tốt nhất là góp sức cho cái nhà này một tí.”
Phí Nghê vội nói: “Cậu ấy không ở đây đâu.”
“Cậu ta không có nhà ở, chẳng nhẽ cưới vợ mà vẫn sống trong bệnh viện ư?”
“Cậu ấy tự có cách mà.” Cùng lắm thì ở trong xưởng, qua một thời gian là sẽ có nhà ngay thôi.

Nhà cô bé như thế này, Phương Mục Dương dọn đến đây thì lấy đâu ra chỗ ở?
“Có cách gì được chứ? Nếu mà đã có cách thì sao giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện? Nghê này, không phải cha mẹ nói con, nhưng chuyện kết hôn không thể cứ làm mình làm mẩy được.

Việc con lấy Tiểu Phương cha mẹ không ủng hộ, giờ con có đổi ý thì cha mẹ cũng tán thành.

Nhưng nếu con đã quyết ý, gia đình ta phải đối xử tốt với thằng bé một chút.

Cha mẹ có tiền tiết kiệm, hiện tại có thể hỗ trợ hai đứa phần nào, tiệc cưới chắc chắn phải làm, sau khi cưới cũng không thể để mình Tiểu Phương vất vưởng bên ngoài kia được.

Chúng ta không thể kết hôn xong rồi lại đối xử tệ bạc với người ta, hai đứa sống không hòa hợp, cuối cùng người chịu thiệt là con đó.”
Phí Nghê từ nhỏ đã quen làm đứa con ngoan của cha mẹ, đừng nói đến chuyện phê bình, ngay cả nhắc nhở cũng rất hiếm thấy.


Vậy mà lần này kết hôn, cha mẹ lại cảm thấy cô có rất nhiều điều sai cần sửa.
Nhưng bất kể thế nào, cô cũng nhất định không nằm chung giường với Phương Mục Dương.

Gian phòng kia của cô thực chất có mỗi nửa gian, chỉ vừa đủ kê một chiếc giường cùng hai cái hòm phía dưới, hòm là nơi chứa đồ, còn tủ đầu giường thì vừa là bàn trang điểm vừa kiêm luôn cả bàn viết.

Không gian dư lại rất hẹp, ngay cả chỗ để ngủ dưới đất cũng không có.

Song giường cô lại không nhỏ, trước kia ba mẹ con cô cùng ngủ trên chiếc giường này.

Sau đó anh cả cắm đội, mẹ dọn ra ngoài với cha, chiếc giường trở thành giường của hai chị em cô, giờ là giường của riêng cô.

Anh cả về thăm nhà sẽ ngủ trên một cái giường xếp ở ngoài.

Chiếc giường này, cô không thể nào chia sẻ với Phương Mục Dương được.
Tuy nhiên những lời này chỉ có thể nói cùng Phương Mục Dương, để Phương Mục Dương thuyết phục cha mẹ cô thôi.
Lúc Phương Mục Dương trở về, trên người lại mặc bộ đồ rách nát hai năm trước anh định vứt mà vẫn chưa kịp vứt đi.

Lần này quay lại, không chỉ tiền trên người đã hết sạch, sữa bột và sữa mạch nha không còn, quần áo Phí Nghê chuẩn bị cho anh thay không có, mà ngay cả bộ đồ anh mặc đi cùng đôi giày trên chân anh cũng bị anh bán mất rồi.

Không chỉ có vậy, chăn gối, quần áo và đống đồ đạc linh tinh mấy năm nay anh dùng ở điểm thanh niên trí thức cũng đã bị bán cho cửa hàng đồ cũ của công xã.

Tiền thu về được, anh đều dùng để mua gỗ.

Nơi anh cắm đội có một cánh rừng rộng lớn, gỗ ở đây rẻ hơn vùng khác rất nhiều, hơn nữa còn rất hợp đóng bàn ghế giường tủ.

Sau khi hoàn tất thủ tục và gửi gỗ cho đơn vị vận chuyển, anh đã hoàn toàn rỗng túi.

Trước khi lên đường quay về, anh chia điểm tâm mà Phí Nghê đưa cho dân làng và những thanh niên trí thức khác.
Biết chuyện anh sắp kết hôn, đám thanh niên trí thức đã góp tiền mua tặng anh một cặp nến đỏ rất to.


Anh mang theo nến đỏ và khoai lang dân làng cho, bắt xe lửa về thành phố.
Chiều về, anh chỉ có thể mua được vé đứng trên xe lửa.

Mùa hè toa xe chẳng khác nào một thùng nước gạo đựng đầy cơm thừa canh cặn, bốc đủ loại mùi khác nhau.

Cái mùi ấy xộc vào mũi Phương Mục Dương, sau đó dần ám lên hết người anh.
Lúc xuống xe lửa là khoảng độ tám giờ sáng, Phương Mục Dương thậm chí còn chưa có gì bỏ bụng, cứ thế phi thẳng đến chỗ hội thanh niên trí thức.

Phải tới khi anh nở nụ cười quen thuộc thì chị gái kia mới nhận ra anh, còn quan tâm hỏi có phải anh gặp cướp không, sao lại trông giống vừa chạy nạn trở về thế.

Phương Mục Dương cười cười, không nói lời nào.

Anh cảm thấy rất biết ơn cái mùi trên cơ thể mình, vì không ai chịu nổi nó, bọn họ buộc phải xử lý xong mọi thủ tục cho anh với một hiệu suất cực cao.

Thời điểm Phương Mục Dương lấy được thư giới thiệu kết hôn vẫn còn cách giờ tan làm của Phí Nghê một lúc lâu.

Anh tranh thủ chạy về bệnh viện, tìm được chiếc áo khoác ngắn bằng len hồi trước cô mua cho anh, giờ anh không xu dính túi, nếu như không bán nó đi thì đến cơm cũng chẳng có mà ăn nữa.

Tuy rằng anh chưa từng mặc chiếc áo này lần nào nhưng cũng không thể bán được với đúng giá mà cô mua, song anh đang cần tiền gấp, cũng không so đo nhiều lắm. 
Bởi vì không có phiếu vải nên anh đến cửa hàng ủy thác mua tạm một bộ quần áo cũ, xong rồi lại cầm bộ đồ đó đi tới nhà tắm công cộng.

Lúc bước từ nhà tắm công cộng ra, Phương Mục Dương đã biến thành một con người hoàn toàn khác.
Anh lại đến cửa hàng ủy thác, nhờ nhân viên dẫn đi xem đồ nội thất.

Vào thời điểm đó, những chiếc giường lớn chạm trổ, ghế sô pha bọc vải nhung, các loại bàn ghế bằng gỗ gụ và gỗ lim được bán cho cửa hàng ủy thác với giá rất rẻ, chỉ chưa tới một phần mười giá gốc.
Tuy nhiên những món đồ ấy đều không phù hợp với gia đình nhỏ tương lai của anh, anh cũng chẳng thể tham khảo được gì từ chúng.
Phương Mục Dương lại đi xem nhạc cụ, trông thấy một cây vĩ cầm rất giống với cây đàn của anh năm xưa.

Anh muốn kéo thử đàn nên đã chơi nửa khúc nhạc, còn hỏi nhân viên xem có thể giữ cây đàn này lại giúp anh một thời gian được không.

Nhân viên cửa hàng nói không thành vấn đề, hiện tại cũng chẳng có ai mua mấy thứ này.

Hai người trò chuyện đôi câu, bỗng dưng nhắc tới một cô gái ngoài hai mươi tuổi thường xuyên đến đây đánh đàn, nhưng sau hôm bị nhận ra đã không còn thấy quay trở lại lần nào nữa.
Một mặt hàng khác cũng bán không được là những đ ĩa nhạc cũ.


Phương Mục Dương phát hiện cửa hàng ủy thác có rất nhiều món đồ bốn cũ(1), hơn nữa chỉ cần tỏ ra phê phán thì có thể tùy ý thưởng thức mà chẳng ai bàn tán gì.

Lúc này cửa hàng không có khách khác, vậy là anh liền tìm một chiếc đ ĩa của Bach rồi đặt vào trong máy quay.

Lần cuối anh nghe nhạc Bach đã là mười năm trước rồi.

Anh vẫn còn nhớ mình để rất nhiều đ ĩa nhạc ở chỗ Phí Nghê, cũng không biết hiện tại cô có thời gian nghe không nữa.
(1) Bốn cũ: Ý tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ và thói quen cũ của xã hội trước.
Sau khi ra khỏi cửa hàng ủy thác, cuối cùng Phương Muy Dương cũng mua được một chiếc đồng hồ và một chiếc vòng tay bằng ngọc, giá đều rất rẻ.

Đồng hồ thì đã hỏng rồi, khả năng là không sửa được, còn vòng ngọc thì thời buổi này chẳng có mấy ai dám đeo, cho nên cũng không quá đắt.
Phí Nghê gặp Phương Mục Dương ở cổng xưởng may mũ.

Mấy hôm nay cô vẫn ngóng trông anh về để làm thủ tục kết hôn, nếu không kết hôn thì chuyện phân nhà còn lâu mới tới lượt họ.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên trông thấy anh, cô đã không nén nổi nụ cười.

Đến lúc ý thức được mình đang cười, cô lại lập tức nghiêm mặt.
“Lấy được thư giới thiệu chưa?”
“Được rồi, mai là chúng ta có thể chính thức kết hôn rồi.”
Phí Nghê vô cùng mừng rỡ, còn chủ động mời Phương Mục Dương đi ăn cơm.
“Hay là đi xem phim đi, lần trước đã hẹn rồi mà.”
“Cũng phải.”
Phí Nghê rất tự nhiên nhường xe đạp cho Phương Mục Dương, cũng rất tự nhiên ngồi lên sau xe.

Đi qua cửa hàng thực phẩm phụ, cô kêu anh dừng lại rồi vào trong mua hai ổ bánh mì.
Bọn họ tới công viên vừa lúc ba bộ phim bắt đầu chiếu.

Phí Nghê không liệu trước là sẽ đi xem phim nên không mang theo báo lót.

Phương Mục Dương nhặt một viên gạch, lau sạch cho cô ngồi, còn anh thì ngồi cạnh cô.

Hai người cùng yên lặng gặm bánh mì.
Phí Nghê bẻ nửa cái bánh của mình, chia cho Phương Mục Dương: “Tôi không ăn hết được đâu.”
Phương Mục Dương thoải mái nhận bánh của cô, ngay câu cảm ơn cũng không thèm nói..


Bình luận

Truyện đang đọc