TỔ ĐIỀU TRA ÁN ĐẶC BIỆT 2

Tổ đặc án chính thức đi làm lại, Ngụy Thanh phát tài liệu cho nhóm Trình Cẩm, “Thiên Minh là thành phố trực thuộc tỉnh, một trong những đường nối quan trọng dẫn đến duyên hải Đông Nam trong nước, thành phố đầu tư tốt nhất vùng Trung bộ. Hiện đang có một tổ chuyên án ở bên đó điều tra vụ án buôn lậu, mỗi bộ đều điều người đi chỉ trừ bộ chúng ta.”

“Vụ án buôn lậu sẽ dính líu đến rất nhiều công chức chính phủ, cục trưởng cục Công an Thành phố Uông Trí Viễn chính là một trong số đó, ông ta dính dáng từ khoản vay khổng lồ của ngân hàng đến tham gia buôn lậu, bị tổ chuyên án tra ra trước hết, vốn là điểm đột phá rất tốt, tổ chuyên án chuẩn bị thẩm tra thì kết quả là ông ta chết trước một bước, manh mối cứ thế đứt đoạn.”

“Trình Cẩm, nhiệm vụ của các cậu chủ yếu là hỗ trợ tổ chuyên án điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Uông Trí Viễn có phải mưu sát hay không, nếu chỉ là tai nạn giao thông thì hết chuyện, nếu có người động tay động chân thì lôi bọn họ ra một mẻ hốt gọn.”

Tiểu An vui rạo rực nhìn bản đồ, “Lão đại, thành phố Thiên Minh nha, em luôn muốn về quê anh chơi, bây giờ cuối cùng có thể đi rồi!”

Những người khác đi tới bên Tiểu An, chỉ trỏ vào bản đồ, “Điểm tham quan này anh từng nghe nói đến, di tích lịch sử rất nổi tiếng, chúng ta hẳn nên đi xem một lần. Còn có chỗ này…”

Dương Tư Mịch nói, “In một quyển sách tuyên truyền Thiên Minh cho anh, phải rực rỡ.”

“Được, anh chờ.”

Ngụy Thanh nhìn Trình Cẩm, cậu không quản họ hả?

Trình Cẩm lật xem tài liệu trên tay, “Tổ chuyên án bây giờ là điều tra ngoài sáng hay trong tối?”

Ngụy Thanh nói, “Trong tối, phân tán trong từng bộ, việc buôn lậu ở Thiên Minh luôn hết sức bí mật, mấy tháng trước chính phủ trung ương nhận được thư báo nặc danh, trong thư viết số tiền buôn lậu ở Thiên Minh lên đến mấy tỷ, sau khi phái người âm thầm điều tra phát hiện mạng lưới buôn lậu này rất chặt chẽ kín đáo, tiến độ điều tra rất chậm, giờ đã tạm ngưng.”

Trình Cẩm hơi khó hiểu, “Vụ án buôn lậu trọng đại không phải nên phát sinh ở duyên hải sao?”

Du Đạc nói, “Thường là vậy. Nhưng Thiên Minh cách duyên hải không xa, không phải có sông Lan sao, vận tải tàu thuyền rất thuận lợi, lại thêm đất liền, giao thông hàng không đều phát triển, làm việc thỏa đáng là có thể mở rộng sự nghiệp buôn lậu rất tốt.”

Trình Cẩm gật đầu, nói tiếp, “Điều tra trong tối tiến độ chậm là bình thường, vì lượng công việc lớn gấp mấy lần. Muốn nhanh vẫn phải tra ngoài sáng, cho bọn họ quyền hạn cao nhất, hẳn không cần lâu lắm là tra được manh mối thôi.”

Ngụy Thanh nói, “Đáng tiếc chuyện này không thuộc quyền quản lý của tôi, cũng không thuộc quản lý của cậu. Các cậu phải tra nguyên nhân cái chết của Uông Trí Viễn, đương nhiên cũng là âm thầm tiến hành, đến lúc đó sẽ có người liên hệ với các cậu. Trừ chuyện này ra, chuyện khác đừng quản.”

Tổ đặc án lần này không cùng nhau đến thành phố Thiên Minh, họ tách nhóm đi, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch một nhóm, những người còn lại một nhóm.

Trình Cẩm giờ mang thân phận nhân viên văn phòng làm ở văn phòng nào đó trong bộ Công an, vì một số nguyên nhân mà đang nghỉ phép cho nên quyết định về quê một chuyến, đích đến hàng đầu của anh là trường học cũ, đi thăm vài ân sư, lan truyền tin tức anh đã trở về, đến lúc đó tự nhiên sẽ có bạn học cũ liên lạc, sau đó tất cả liền thuận lý thành chương – anh định thông qua vòng bạn học để dung nhập vào Thiên Minh, công việc lần này là điều tra ngầm mà.

Mười năm, thành phố Thiên Minh thay đổi rất nhiều, Trình Cẩm suýt không tìm ra nhà mình.

Trước đây nhà anh cách trung tâm thành phố rất gần, bây giờ nơi đó đã thành khu phố cũ, trung tâm thì chuyển sang khu vực mới.

Nhà anh có ba phòng hai sảnh, Trình Cẩm ủy thác công ty cho thuê nhà ở thay mặt cho thuê và thu tiền thuê, giờ trong nhà đang có khách thuê nên anh chỉ đứng dưới lầu chỉ cửa sổ nhà mình cho Dương Tư Mịch nhìn, nhưng Dương Tư Mịch nói muốn đi lên xem.

Hai người lên lầu, ấn chuông cửa, một phụ nữ trung niên ra mở cửa, “Hai cậu có chuyện gì sao?”

Trình Cẩm cười nói, “Tôi là chủ nhà này, nhiều năm không về rồi, hôm nay đến đây cho bạn xem chỗ tôi sống khi còn nhỏ. Nếu không tiện thì thôi vậy.”

Người phụ nữ trung niên hơi chần chừ, gọi chồng mình tới, chồng dì là một chú trung niên đeo mắt kính, chú ta quan sát Trình Cẩm và Dương Tư Mịch một lát, có lẽ cảm thấy hai người không phải người xấu bèn cười nói, “Mau vào ngồi đi.”

“Cảm ơn.”

Vào nhà, bên trái cửa nhà là phòng vệ sinh, thẳng phía trước là phòng khách, bên trái đặt tivi treo tường và ghế sofa, bên phải là bàn ăn, bên phải cửa là phòng bếp, đi qua phòng khách là ba căn phòng, bên trái hai bên phải một, Trình Cẩm chỉ vào phòng phía bên trái nói với Dương Tư Mịch, “Hồi trước anh ở phòng này.”

Bà chủ rót trà cho Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, hai người nói cảm ơn.

Chú kia thì nói, “Hai cậu muốn xem phòng không?”

Chú ta đi qua đẩy mở cửa phòng, căn phòng đó giờ là phòng của con gái chú, đang đi học đại học nơi khác nên không có ở nhà.

Căn phòng không lớn nhưng có bay window rất rộng, hồi bé Trình Cẩm rất thích leo lên đó ngồi chơi.

Bà chủ cười nói, “Nhà tôi ở đây sáu năm rồi, rất thích nơi này, chúng tôi cũng rất yêu quý căn nhà này.”

Dì ta hơi lo có phải Trình Cẩm muốn lấy lại nhà không.

Trình Cẩm cười nói, “Đúng vậy, nhiều năm thế mà phòng này vẫn giống như xưa.” Tuy cư xá đã cũ nhưng trong phòng nhìn vẫn không tệ, có lẽ bọn họ đã quét vôi lại, “Cảm ơn chú dì chiêu đãi, chúng tôi đi đây.” Lần sau đến không biết là lúc nào.

Hai người kia khách sáo tiễn họ đến tận cửa, nhìn họ xuống lầu rồi mới quay vào nhà.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến khách sạn Hoa Nguyên nhận phòng đã đặt trước, sau khi vào phòng, Trình Cẩm tới chỗ cửa sổ nhìn thử, “Phòng này tầm nhìn không tệ.”

“Em đặt.” Dương Tư Mịch ném mình lên giường, lăn hai vòng, “Giường cũng không tệ.”

Trình Cẩm phân tích theo thói quen, em ấy đặt? Chắc chắn là bảo Du Đạc đặt, Du Đạc chắn chắn đặt phòng đắt nhất, không biết có thể thanh toán bao nhiêu, hay nhà Du Đạc có cổ phần của chỗ này, có thể được chiết khấu, miễn phí luôn?

Trình Cẩm treo quần áo của hai người vào tủ, sắp xếp đồ dùng cá nhân xong thì kéo Dương Tư Mịch dậy, “Được rồi, thay quần áo, đến giờ ăn tối rồi, chỗ này có phải mặc trang phục chính thức không?”

Dương Tư Mịch nói, “Tùy tiện.”

Trình Cẩm lắc đầu, chọn hai bộ âu phục.

“Vẫn chính thức chút đi, nhập gia tùy tục, tránh làm người khác chú ý.”

Nhưng mà có Dương Tư Mịch ở, cuối cùng vẫn làm người khác chú ý.

Đi vào nhà hàng, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch chọn ngồi bàn gần cửa sổ, gọi món xong Trình Cẩm đánh giá cách trang trí trong nhà hàng, sau đó trông thấy đám người ngồi ở bàn tròn cách đó không xa, a người quen, bạn học ngày xưa, nhiều năm không gặp, có chút cảm giác thay đổi hoàn toàn nhưng cố gắng vẫn có thể nhận ra.

Vẻ mặt Trình Cẩm không đổi, tự nhiên thu ánh mắt về.

Món ăn lên, Trình Cẩm nếm thử, “Mùi vị không tệ, khẩu vị thuần Thiên Minh.”

Anh gắp đồ ăn cho Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch tò mò cho vào miệng nhưng không nếm ra được hương vị đặc thù gì.

Có người đi tới, Trình Cẩm không ngẩng đầu, người kia nói, “Cậu là Trình Cẩm?”

Trình Cẩm lộ ra biểu cảm kinh ngạc nghi hoặc vừa phải, anh nhìn người trước mắt, mấy giây sau đứng lên, “Liễu Duệ?”

“Ha ha ha ha, đúng, là tôi đây, tôi còn sợ nhận nhầm người, lâu rồi không gặp, hơn mười năm nhỉ? Kế Thành cũng ở đây.” Liễu Duệ hướng về bàn mình vẫy tay, “Kế Thành!”

Một người đàn ông đeo mắt kính viền vàng đi tới, anh ta hơi chần chừ nhìn Trình Cẩm.

Liễu Duệ nói, “Là Trình Cẩm, thế nào, còn nhận ra không?”

Kế Thành cười, nói với Trình Cẩm, “Nhận ra, thật ra cậu thay đổi không lớn lắm, nhưng nhiều năm không gặp… Quả thực không tin được cậu thật sự trở về.”

Trình Cẩm cười nói, “Đang nghỉ phép nên về thăm mấy ngày, đúng là đã nhiều năm không về, các cậu trông cũng không tồi, tôi đang định ngày mai đi thăm thầy Thạch và các thầy cô khác rồi nhân tiện hỏi họ tình hình các cậu.”

Liễu Duệ nói to, “Thằng nhóc cậu bao năm qua không liên lạc với bọn tôi gì cả! Bây giờ nói thế thì trễ…”

Kế Thành đẩy anh ta, “Được rồi, chuyện thăm thầy Thạch dễ mà, để chúng tôi làm, tôi tổ chức một buổi họp lớp, mời cả các thầy cô luôn, bạn học trụ lại Thiên Minh không ít nhưng bình thường hiếm khi gặp nhau, đúng lúc mượn cơ hội này tụ họp.”

Trình Cẩm cười nói, “Có làm phiền cậu quá không?”

“Không phiền. Gọi mấy cuộc điện thoại thôi mà, không phải là cậu căn bản không muốn gặp bạn học cũ bọn tôi đấy chứ?”

Trình Cẩm cười nói, “Sao lại thế, trở về chắc chắn phải tụ tập rồi, các cậu đang tiếp khách à? Không bận thì ngồi lại bàn tôi một lúc.”

“Không bận, đang ăn cơm thôi.” Liễu Duệ kéo ghế ra ngồi xuống, Kế Thành cũng vậy.

Trình Cẩm nói với Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, đây là Liễu Duệ và Kế Thành, bạn học cũ của anh.” Lại giới thiệu với nhóm Liễu Duệ, “Đây là Dương Tư Mịch bạn tôi, đến chơi.”

Hai bên chào hỏi nhau.

Liễu Duệ nói, “Nhớ năm đó cậu thi đại học Công an, về sau không có tin tức nữa, cậu thế mà không giữ liên lạc với một bạn học nào, hoàn toàn không để bọn tôi trong lòng!”

Trình Cẩm cười khổ, “Xin lỗi, tôi có lỗi với các cậu, tự phạt một ly.”

Kế Thành cười nói, “Một ly sao đủ.”

Trình Cẩm xua tay, “Tửu lượng không ổn, hôm nay vừa về cũng mệt, không uống rượu nổi.”

Anh đổi chủ đề, nói tình hình của mình trước, “Tôi giờ ở thủ đô, làm trong văn phòng bộ Công an nhưng sắp nghỉ rồi.”

Liễu Duệ kinh ngạc nói, “Không tệ, cậu quả nhiên lăn lộn không tệ, sao vậy, thăng chức hay đi ăn máng khác?”

Dương Tư Mịch ở bên cạnh nói, “Thăng chức, minh thăng ám hàng, anh ấy bị người báo cáo tác phong có vấn đề.”

Trình Cẩm đỡ trán, “… Tư Mịch.”

Liễu Duệ và Kế Thành hai mặt nhìn nhau.

“Thầy Dương! Sao thầy cũng ở đây ạ?” Trình Cẩm nheo mắt, nhóm Tiểu An đều đến, Tiểu An nhào tới túm cánh tay Dương Tư Mịch mà lắc, phát huy vô cùng tinh tế cách cư xử hồn nhiên của nữ sinh.

Du Đạc liền nói, “Chào thầy Dương. Anh Trình cũng ở đây à? Không ngờ tới đây cũng gặp được bạn bè.”

Cậu quay đầu nói với quản lý nhà hàng, “Tối nay bạn tôi ăn ở đây, miễn phí toàn bộ.” Rồi cười với Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, “Không quấy rầy hai người nữa. Tiểu An, đi thôi, đừng làm phiền thầy Dương dùng bữa.”

“À.” Tiểu An buông cánh tay Dương Tư Mịch, “Thầy Dương, lát nữa em đến tìm thầy nha.”

Nhóm Diệp Lai đều gật đầu với Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, sau đó cùng rời đi.

Liễu Duệ và Kế Thành sững sờ nhìn nhóm người quần áo gọn gàng đẹp đẽ này rời đi.

“Xem ra hôm nay nhờ ánh sáng của cậu mà tiết kiệm được một khoản rồi.”

Trình Cẩm lắc đầu, “Tật xấu của người có tiền. Là bạn của Tư Mịch.”

Dương Tư Mịch nói, “Cũng là bạn của anh.”

Trình Cẩm cười không nói.

Kế Thành hỏi Dương Tư Mịch, “Cậu là thầy giáo?”

“Ừm, tôi dạy Tâm lý học.” Dương Tư Mịch nói.

Liễu Duệ cười nói, “Người có học vấn, không giống tôi, chỉ lấy được cái bằng.”

Ăn tối xong, nhóm Liễu Duệ và Trình Cẩm lưu cách liên lạc của đối phương, bọn họ nói chuyện họp lớp quyết định xong sẽ báo cho Trình Cẩm.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch về phòng mới phát hiện nhóm Tiểu An đã có mặt đông đủ.

“Lão đại, bọn em thể hiện thế nào?”

Trình Cẩm nói, “Hi vọng thận phận của mọi người không có vấn đề.”

Bộ Hoan nói, “Hoàn toàn không có vấn đề, người của chúng ta sẽ chú ý chặt chẽ, có vấn đề họ sẽ giải quyết.”

Trình Cẩm gật đầu.

Diệp Lai nói, “Lão đại, núi dựa của chúng ta ở đây là quyền cục trưởng cục Công an Miêu Thông, ông ấy vốn là phó cục trưởng, nhảy dù xuống, đồng thời là thành viên tổ chuyên án.”

Tiểu An “A” một tiếng, “Cục Công an về phía chúng ta, thật thuận tiện.”

“Uông Trí Viễn chết do bị mưu sát.” Hàn Bân nói tình tiết vụ án.

Trình Cẩm hỏi, “Làm sao biết? Giám sát đường cao tốc quay lại?”

“Đúng đó lão đại!” Tiểu An mở laptop, nhấn phát một đoạn video.

Một chiếc ô tô đang chạy với tốc độ cao trên đường cao tốc, đột nhiên nó trượt sang một bên, vọt tới hàng rào bảo vệ bên đường, cú va chạm này không khiến nó dừng lại mà thay đổi phương hướng lộn về giữa đường – lăn mấy vòng trên mặt đường mới bung bét đứng yên. Xe phía sau thắng không kịp, tông vào, phía sau nữa cũng y như vậy, tông thành một chuỗi dài mới dừng.

Du Đạc nói, “Chiếc xe này nổ lốp trái trước.”

Trình Cẩm nhíu mày, “Mưu sát?”

Bộ Hoan cười nói, “Kiểu tình huống này tôi quen. Tiểu An, kéo ngược lại, kiểm tra đoạn quay chiếc xe ngay trước xe Uông Trí Viễn.”

Chiếc xe đi trước cũng là ô tô màu xám bạc.

“Nhìn kỹ mặt đường, dừng, lại quay lại một chút.” Hắn chỉ vào mấy chấm nhỏ phản quang dưới ánh mặt trời trên mặt đường, “Chiếc xe vừa rồi vứt xuống.”

“Miếng sắt?”

“Không khác lắm, không tính là chuyên nghiệp nhưng dùng để nổ lốp xe thì đủ.”

Trình Cẩm nói, “Không truy được chiếc xe kia?”

Du Đạc nói, “Xe làm giả bảng số, bảng số thật còn ở Đông Bắc. Xe này chắc chắn đã thay hình đổi dạng hoặc dứt khoát xẻ thành linh kiện.”

“Xem ra trong nghiệp vụ buôn lậu ở đây có cả buôn ô tô.” Trình Cẩm nói, “Diệp Tử, liên lạc với vị quyền cục trưởng Miêu Thông kia, nói tình hình Uông Trí Viễn cho ông ấy biết.”

“Vâng.”

Bộ Hoan cười nói, “Chúng ta đến đây để may áo cưới hả?”

“Chúng ta đến đây vì nơi này là thành phố Thiên Minh.” Trình Cẩm nói, “Được rồi, hết chuyện thì về nghỉ ngơi đi.”

“Lão đại, còn sớm mà.”

“Vậy tự do hoạt động.”

Nghĩa trang công cộng Thu Sơn nằm ở ngoại ô thành phố, phong cảnh tươi đẹp, có bãi cỏ bằng phẳng, con suối nhân tạo uốn lượn, cây cối xanh um tươi tốt, nếu không phải hai bên đường đặt tượng đá thần tiên ma quái kỳ lạ các kiểu thì mọi người sẽ tưởng nơi này là công viên.

Mộ phần ở nơi này được chia khu, từ mấy trăm đến mấy chục ngàn, giá nào cũng có, bố mẹ và ông bà Trình Cẩm được mai táng ở khu giá đắt nhất, không phải nhà anh giàu có mà là năm xưa giá cả chưa tăng chóng mặt như bây giờ.

Dưới cây bách cao lớn là mộ phần đá cẩm thạch truyền thống, dịch vụ nghĩa trang rất tốt, bia mộ sạch sẽ, cây cối xung quanh và bãi cỏ cũng được cắt tỉa ngay ngắn.

Trình Cẩm mang hai bó hoa đặt trước hai phần mộ liền nhau.

Sau khi bố mẹ Trình Cẩm gặp tai nạn máy bay, ông nội anh nghe tin dữ liền phát bệnh tim rồi cũng qua đời, nên hai phần mộ mới nằm cạnh nhau. Mấy năm sau bà nội Trình Cẩm mất thì hợp táng với ông nội.

Trình Cẩm nhìn hai ngôi mộ, “Ông bà nội, bố mẹ, lâu rồi không gặp.”

Anh trầm mặc đứng yên hồi lâu mới nói tiếp, “Xin lỗi, bây giờ mới đến thăm mọi người.” Anh ôm lấy Dương Tư Mịch bước tới một bước, “Đây là người con thích, em ấy là Dương Tư Mịch.”

Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm rồi nhìn bia mộ, “Ông bà nội, bố mẹ, chào mọi người.”

Trình Cẩm mỉm cười, nghiêng đầu hôn khóe môi hắn, sau đó ôm chặt hắn, ở góc hắn không nhìn thấy, Trình Cẩm lau đi giọt nước mắt không cẩn thận chảy xuống.

Hai người đứng trước mộ đã lâu, Dương Tư Mịch ngồi bệt xuống bãi cỏ làm Trình Cẩm ngẩn ra, Dương Tư Mịch nói, “Không thể ngồi sao?”

“Ngồi đi.” Trình Cẩm cũng ngồi xuống cạnh Dương Tư Mịch.

Hai người ngồi ngây người ở đó đến xế chiều, nhân viên nghĩa trang tới quét dọn vệ sinh, đó là một dì lớn tuổi, trông thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch thì hỏi, “Cậu Trình?”

Trình Cẩm vội đứng dậy, “Là tôi.”

Dì lớn tuổi cười nói, “Về rồi à?”

Ngôi mộ này vẫn luôn do dì quét dọn.

“Tôi còn nghĩ có cơ hội nhìn thấy cậu không, thanh niên các cậu đó, đều làm việc ở xa, không dễ về một chuyến. Đúng rồi, cậu muốn đốt chút tiền giấy cho người nhà không?”

Đốt vàng mã? Trình Cẩm nhìn bãi cỏ sạch sẽ xung quanh, “Chuyện này không được nhỉ?”

Dì lớn tuổi nói, “Chỗ chúng tôi có chậu than, cả tiền giấy, cậu muốn thì tôi đi lấy cho.”

Trước ánh mắt tha thiết của dì ấy, Trình Cẩm có chút không biết làm sao, “Được…”

“Cậu chờ nhé.” Dì lớn tuổi nhanh chân đi mất.

Dương Tư Mịch nói, “Phải trả tiền?”

Trình Cẩm nói, “Không sao.”

Trong túi anh có tiền mặt, nếu không đủ, không biết có thể quẹt thẻ không?

Dì lớn tuổi và hai nhân viên khác bưng chậu than lớn cùng mấy thùng lớn tiền giấy tới, Trình Cẩm thắp nhang trước, sau đó cùng Dương Tư Mịch đốt tiền giấy mấy chục phút dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác, mắt Dương Tư Mịch bị hun đỏ bừng mới đốt xong đống tiền giấy.

Trình Cẩm thấy may mà không cho mấy người còn lại đi cùng, ban đầu nhóm Tiểu An cũng đòi theo. Nếu mà đến đây hết, một đám người vây lại mắt rưng rung đốt tiền giấy, Trình Cẩm lắc đầu…

Mọi người lần nữa quét sạch sẽ phía trước mộ, Trình Cẩm trả tiền cho nhân viên công tác, không rẻ nhưng cũng may ví anh đủ tiền mặt.

“Cảm ơn mọi người đã giúp tôi chăm sóc họ, sau này vẫn làm phiền mọi người.”

Nhân viên công tác nói, “Sẽ làm, anh đừng khách sáo.”

Khách thanh toán đúng hạn bọn họ đều sẽ chăm sóc tốt.

Lúc gần đi dì lớn tuổi nói cho họ một chuyện, “Cậu Trình, hàng năm đều có hai ông bà lão được người nhà đưa đến viếng mộ bố mẹ cậu. Họ còn hỏi tôi cậu có trở về không. Tôi nói không phải ngày nào tôi cũng trực nên không rõ lắm.”

Trình Cẩm khẽ giật mình, “Cảm ơn dì.”

Dì ấy cười gật đầu, rời đi cùng hai nhân viên kia.

“Tư Mịch, chắc là ông bà ngoại của anh, lúc còn sống mẹ anh xích mích với họ, anh chưa gặp họ bao giờ, lúc bố mẹ anh mất họ cũng không xuất hiện, không ngờ…”

Dương Tư Mịch nói, “Muốn đi gặp họ không?”

“Được.” Trình Cẩm cười nói, “Nhưng họ không sống ở Thiên Minh mà ở huyện Toàn Nghĩa, cách nơi này hai tiếng chạy xe, chờ giải quyết xong chuyện ở đây chúng ta đến đó gặp họ, anh có hai người cậu, tuy luôn không liên hệ…”

Thời gian không còn sớm, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch ra về, tâm trạng Trình Cẩm rầu rĩ nên quay đầu nhiều lần, mãi đến khi phát hiện Dương Tư Mịch đang dụi mắt, cuối cùng không chìm đắm trong tâm trạng của mình nữa, anh giữ lấy tay Dương Tư Mịch, “Mắt không thoải mái? Đừng dùng tay dụi, em không biết tiền giấy bẩn thế nào à.”

Anh kéo Dương Tư Mịch vào tòa nhà quản lý rửa sạch tay, rót một ly nước cho Dương Tư Mịch rửa mắt, “Đi về tìm bác sĩ khám.”

Dương Tư Mịch nói, “Em chính là bác sĩ.”

“Em không tính. Lát nữa mà hết thì không đi, nếu còn xót thì bảo Hàn Bân xem cho em, được không?”

“Em…” Dương Tư Mịch còn muốn nói tiếp lại bị Trình Cẩm hôn, cuối cùng hắn đã im lặng.

Tiếng giày cao gót từ nhà vệ sinh nữ bên cạnh truyền tới, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch tách ra, một cô gái đến chỗ bồn rửa tay, mắt cô ta cũng hơi đỏ, cô ta nhìn vào gương sửa sang lại, qua tấm gương cô ta đối mắt với Trình Cẩm, một giây sau cô ta dời mắt đi, chỉnh lại mái tóc ngắn đẹp đẽ rồi tao nhã xoay người rời đi.

Ánh mắt Trình Cẩm đuổi theo bóng lưng cô gái đó, anh hơi nhíu mày, “Hình như anh biết cô ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc