TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN

TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 3

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Diệp Nam Nịnh vội nói: “Không phải, là em nghe nói Đỗ... Đỗ Đỗ Đỗ tổng vất vả quá, chưa ăn sáng, thế nên... Đây là trứng... trứng gà do chính tay em làm.”

Quả nhiên chức quyền cao hơn một cấp cũng đè chết người mà. Không ngờ lại nói một hơi nhiều chữ như vậy, lợi hại lắm Diệp Nam Nịnh!

Lát sau, Đỗ tổng cười một tiếng, vừa nhận lấy quả trứng gà trong tay Diệp Nam Nịnh vừa hỏi Hứa Hoan: “Em nói xấu gì chị với em ấy đúng không? Coi làm con nhỏ sợ kìa.”

“Trời đất chứng giám, em chỉ có nói chị đẹp thôi.” Hứa Hoan vội đáp.

“Đúng... đúng vậy.” Diệp Nam Nịnh muốn nói đỡ cho Hứa Hoan mấy câu, nào ngờ vừa ngẩng đầu, gặp được gương mặt ngày đêm mong ngóng, hai chân cô đã mềm nhũn, cứ thế khuỵu xuống.


“Em làm gì thế?” Đỗ tổng ngạc nhiên nói, “Mới giờ này đã quỳ mừng năm mới rồi, có hơi sớm quá không?”

Mấy nhân viên bên ngoài thấy cảnh ấy cũng đều nở nụ cười. Có người còn lớn tiếng cười nói: “Lão Đỗ, chị được lắm, làm bé thực tập sợ tới mức quỳ xuống luôn!”

Hứa Hoan vội đỡ Diệp Nam Nịnh dậy, nào ngờ sắp đứng thẳng thì người lại khuỵu xuống.

“Trời má, em bị gì vậy?” Hứa Hoan gắng sức đỡ người.

Nghe thế, Đỗ Khê Nhiễm cũng bước đến đỡ lấy bên kia: “Không phải bị bệnh đó chứ?”

Đột nhiên, Diệp Nam Nịnh đưa tay véo mặt Đỗ Khê Nhiễm.

Đỗ Khê Nhiễm: ?

Hứa Hoan: ??

Diệp Nam Nịnh chợt bừng tỉnh. Là thật! Là mặt thật!

Không ngờ cô lại gặp chị, còn gần như vậy nữa!

Muốn xỉu!

“Rốt cuộc em bị làm sao?” Hứa Hoan hoảng sợ kéo Diệp Nam Nịnh, “Tốt nhất là em nên có lí do hợp lí, không là coi chừng bị xử đẹp."


Diệp Nam Nịnh lập tức ý thức được tình cảnh hiện tại, bèn khống chế cảm xúc, nói: “Ngại quá. Em tưởng Đỗ tổng là một người bạn em quen.”

“Nhận lầm người hử?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

“Vâng.”

“Được rồi, không phải bệnh là được.” Đỗ Khê Nhiễm trở lại chỗ ngồi, “Công việc của em, chắc Lisa đã nói qua rồi đúng không?”

“Vâng.” Diệp Nam Nịnh ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đối diện, trong lòng đã sóng gió cuộn trào, song ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.

Thấy thế, cả Đỗ Khê Nhiễm lẫn Hứa Hoan đều không khỏi hoài nghi không biết cảnh tượng vừa rồi có phải là nhìn thấy trong mơ hay không.

“Em về trước đi.” Đỗ Khê Nhiễm nói với Hứa Hoan. Hứa Hoan gật đầu, cũng tiện tay đóng cửa kính lại.

“Tên gì?” Đã có người đặt sơ yếu lí lịch lên bàn, Đỗ Khê Nhiễm bèn cầm lên xem.


“Chào chị, em tên Diệp Nam Nịnh.” Cuối cùng Diệp Nam Nịnh cũng thốt lên được câu nói mà mình đã luyện tập trong lòng bấy lâu. Cô tự véo đỏ cả đùi, song vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, “Thời gian sắp tới, em chính là người của chị. Xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Đỗ Khê Nhiễm chợt khựng lại, ngước mắt nhìn lên: “Em nói cái gì?”

“Ý em là... sau này chị chính là người của em, ớ...” Diệp Nam Nịnh 囧囧* lúng túng nói.

*囧囧 là kiểu bối rối, lúng túng, cạn lời các thứ. Nói chung dòm mặt chữ sao thì cái bản mặt nó cũng y chang dị đó.

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

Nói cái gì mà lung ta lung tung.

Cơ mà vẫn có thể hiểu được ý của cô nàng. Đỗ Khê Nhiễm không sửa đúng nữa, chỉ dời mắt khỏi gương mặt xinh đẹp ngời ngời kia, cúi đầu nhìn xuống bức ảnh cá nhân trên sơ yếu lí lịch, ảnh cũng khó che được phong thái ấy.
“Ngành Tài chính đại học B, chung trường với Hứa Hoan.” Đỗ Khê Nhiễm xem sơ yếu lí lịch từng chút một, nhìn đến dòng chứng nhận thì sửng sốt một lúc, hỏi lại, “Có cả chứng chỉ CFA và chứng chỉ tư pháp luôn rồi?”

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.

Đỗ Khê Nhiễm nhìn Diệp Nam Nịnh bằng ánh mắt bất ngờ, không thể không phỉ nhổ ấn tượng cố hữu của mình ban nãy, cho rằng cô nàng xinh đẹp như thế thì lí lịch sẽ thường thường, nào ngờ lại là dân giỏi thứ thiệt, thảo nào mới nghỉ hè công ty đã nhận vào.

“Điểm TOFEL và IELTS đều rất cao. Tại sao em không ra nước ngoài? Có thể thử đi Ngân hàng Đầu tư Wall Street mà?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

Diệp Nam Nịnh cắn môi, đáp: “Do nguyên nhân gia đình.”

Đỗ Khê Nhiễm gật đầu, không hỏi nhiều về chuyện này nữa mà xem tiếp đến mục những công việc đã làm: “Còn từng thực tập ở hai công ty nữa?”
“Vâng, thực tập vào mùa hè hai năm trước, thời gian rất ngắn, đều chỉ làm mấy chuyện in ấn linh tinh.” Diệp Nam Nịnh nói.

“In ấn cũng không phải chuyện dễ.” Đỗ Khê Nhiễm nói, “Đặc biệt là ở công ty chúng ta.”

Diệp Nam Nịnh nghiêm mặt: “Vâng, in ấn siêu khó.”

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

Sinh viên thực tập hơi quái, cơ mà cũng có thể hiểu được. Bất kì ai vừa bước vào môi trường làm việc cũng sẽ biểu hiện ngoan ngoãn một cách lạ thường. Cô nàng sinh viên thực tập này tuy rất nghe lời nhưng mặt mày lại quá nghiêm túc, thoạt trông khá lạnh lùng.

“Định giá, mô hình hóa, mấy thứ này em biết làm không?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

“Chỉ biết chút chút.” Diệp Nam Nịnh đáp đúng sự thật, “Hai công ty lúc trước thấy thời gian thực tập của em ngắn nên chỉ xếp cho em mấy chuyện in ấn, bưng trà rót nước.”
Chiếc điện thoại đặt trong tầm với của Đỗ Khê Nhiễm đổ rung, cô thoáng bực bội cầm lên, nói: “Được, chị biết rồi, em về trước đi. Kêu Hứa Hoan đưa cái mô hình để tự làm thử, trễ chút nữa chị sẽ xem.” Nói xong, cô nhận cuộc gọi, bước ra phía cửa.

Diệp Nam Nịnh nghe một tràng tiếng Anh lưu loát kia như nghe được tiếng trời. Sao lại có người vừa đẹp mà lại vừa giỏi tiếng Anh thế cơ chứ! Đúng là hoàn mỹ vô địch mà!

Cô đứng dậy, đẩy ghế dựa trở lại chỗ cũ, toan rời đi. Rồi không biết nghĩ đến điều gì mà cô lại cúi đầu nhìn xuống bàn làm việc, không thấy bảng tên.

Trên bàn khá lộn xộn, Diệp Nam Nịnh ráng dằn xuống ý muốn sắp xếp lại mà quay về chỗ ngồi.

“Thế nào?” Hứa Hoan hỏi.

Diệp Nam Nịnh không biết Hứa Hoan hỏi phương diện nào, đành phải đáp theo trực giác: “Đỗ tổng đúng là rất đẹp.”
“Vô nghĩa, chị ấy chính là hoa khôi tầng này! Ý chị là chị ấy bảo em làm gì?” Hứa Hoan nói.

“À, chị ấy bảo chị cho em cái mô hình để em phân tích thử.”

“Được. Đã tải Excel chưa?”

“Dạ rồi.”

“Lanh lợi lắm.” Hứa Hoan gửi tài liệu cho Diệp Nam Nịnh qua WeChat công ty, “Sinh viên thực tập lúc trước chị hướng dẫn, đến nguyên một buổi sáng mà ngay cả Excel còn tải chưa xong, cứ lo ngồi đó trang điểm, nhiều chuyện.”

Diệp Nam Nịnh hỏi: “Trước đây Đỗ tổng có hướng dẫn sinh viên thực tập nào khác không chị?”

“Đỗ tổng không có. Chị cũng mới chuyển qua đây chưa lâu. Trợ lý cũ của chỉ đẻ xong là nghỉ việc. Lại nói, chắc em là sinh viên thực tập đầu tiên mà chị ấy hướng dẫn đấy. Trước giờ chị ấy không mang ai cả.”

Diệp Nam Nịnh vui vẻ trong lòng. Chẳng lẽ đây là định mệnh? Phải chăng chị đang chờ cô đến?
“Tại sao vậy chị?”

“Còn sao nữa, muốn thăng chức thôi.” Hứa Hoan nói, “VP nào cũng phải mang team và sinh viên thực tập, nếu không thì không công bằng với những VP khác. Trước đó Đỗ tổng vừa mới thăng lên làm VP, bản thân chỉ còn phải học tập cách giao thiệp với khách hàng, không rảnh hướng dẫn. Giờ kỹ năng nghiệp vụ cũng thuần thục rồi, có thời gian hướng dẫn các em.”

Diệp Nam Nịnh gật đầu, ảo tưởng đẹp đẽ trong lòng tan biến.

Cơ mà không sao, cô muốn trở thành sinh viên thực tập đỉnh nhất, khó quên nhất của Đỗ tổng!

... Từ từ, hình như quên mất chuyện gì đó rồi.

Hứa Hoan đang làm việc thì đột nhiên nhận được một tin nhắn WeChat công ty từ Diệp Nam Nịnh. Cô nghi hoặc liếc sang đối phương một cái, thấy người nọ đang nhìn chằm chằm vào màn hình, cứ như tin nhắn này không phải do cô nàng gửi tới. Cô mở tin nhắn, sau đó cạn lời.
Diệp Nam Nịnh: Xin hỏi tên đầy đủ của Đỗ tổng là gì?

Hứa Hoan không hiểu hành động này, cũng rất hoang mang, song vẫn thành thật nói cho cô nàng.

Đỗ Khê Nhiễm.

Đỗ, Khê, Nhiễm.

Diệp Nam Nịnh lặp đi lặp lại ba chữ này, nhai trong miệng đến nát nhừ mới đặt vào tim.

Tên của chị cũng quá xá hay! Hoàn mỹ vô địch!

Diệp Nam Nịnh mở chương trình Excel, chuẩn bị bắt tay vào việc. Đầu tiên là nhìn trang tính trước mắt, không có gì bất ngờ, hơn một ngàn dòng số liệu. Tuy chỉ làm việc bằng Excel nhưng phải dùng lượng lớn số liệu này tạo ra một bản định giá mô hình cũng không phải chuyện đơn giản, khó có thể hoàn thành trong vòng một ngày.

Cũng may đây chỉ là mô hình Hứa Hoan cho cô luyện tập. Mai này làm việc là phải tự gánh cả một mô hình hoàn chỉnh, không thể sai lầm dù chỉ một chút. Người phía trên phải dùng số liệu của cô để bàn bạc với khách hàng, nếu sai sót thì sẽ tổn thất không ít.
Cũng như trước kia, một khi đã bận rộn thì Diệp Nam Nịnh sẽ hoàn toàn tập trung vào công việc trước mắt. Học tập, thi cử cũng thế. Mãi đến khi văn phòng vang lên một loạt tiếng kéo ghế, cô mới nhận ra đã đến giờ ăn trưa.

Diệp Nam Nịnh vội cầm lấy điện thoại, định đặt cơm hộp muộn màng. Hứa Hoa thấy thế thì hỏi: “Em định đặt cơm hộp à? Không nhìn thấy tin nhắn trong nhóm sao?”

Diệp Nam Nịnh nghi hoặc liếc nhìn Hứa Hoan, sau đó ấn mở nhóm WeChat công ty, phát hiện hơn một giờ trước, Đỗ Khê Nhiễm đã gửi một tin nhắn vào đó.

Đỗ Khê Nhiễm: Trưa nay đừng gọi cơm hộp, tôi mời mọi người ăn cơm, hoan nghênh đồng nghiệp mới.

Hứa Hoan: Được ??

Vương Trạch Dân: ??

Trần Thủy Mẫn: ??

Phía dưới là một loạt những biểu tượng hoan nghênh. Mà Diệp Nam Nịnh cô thân là nhân vật chính của đề tài, mãi vẫn không ló mặt!
Không xong, sẽ không để lại ấn tượng khó gần cho các đồng nghiệp đấy chứ?

Diệp Nam Nịnh: Cảm ơn.

Nhìn tin nhắn đến trễ hơn một tiếng đồng hồ, tập thể đồng nghiệp đều lộ ra biểu cảm ngơ ngác chẳng khác gì Hứa Hoan.

Diệp Nam Nịnh gửi xong lại cảm thấy không đúng lắm, bèn bồi thêm một câu.

Diệp Nam Nịnh: Mọi người.

Mọi người: “...”

Cũng không biết là ai bật cười trước, sau đó cả nhóm cũng cười theo.

Hứa Hoan cười đến gập cả cười: “Tiểu Diệp à, em đúng là quá đáng yêu.”

Được khen!

Diệp Nam Nịnh quay đầu nhìn Hứa Hoan, căng mặt, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”

Nụ cười của Hứa Hoan cứng lại. Cô từ từ thẳng lưng lên, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.

Diệp Nam Nịnh: TAT em không cố ý mà.

“Đông đủ hết chưa?” Đỗ Khê Nhiễm bước từ văn phòng ra, đưa mắt nhìn cả nhóm một lượt, “Đi thôi, đã đặt chỗ trước rồi.”
“Hú yeah!” Hứa Hoan lập tức ngập tràn sức sống, kéo tay đồng nghiệp quen biết đi theo sau.

Diệp Nam Nịnh đi cuối nhóm, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đỗ Khê Nhiễm. Cô đã từng tưởng tượng ra cảnh đi theo sau lưng chị như thế này rất nhiều lần. Nếu không phải hoàn cảnh chung quanh quá ồn ào, suýt chút nữa cô đã cho rằng đây chỉ là một giấc mộng.

Đang là giờ ăn trưa, dù cả nhóm đã cố ý bỏ qua một lượt nhưng số lượng người chờ thang máy vẫn rất nhiều. Mọi người đành phải chia ra đi từng tốp một. Hứa Hoan cùng các đồng nghiệp chen chúc đằng trước, nói: “Vẫn là Ngự Phong Quán đúng không? Tụi em đi trước giành chỗ nhé?”

Đỗ Khê Nhiễm gật đầu.

Đến lượt thang tiếp theo, Đỗ Khê Nhiễm bước vào, quay người lại. Diệp Nam Nịnh vừa tiến lên đã bất ngờ đụng phải cằm Đỗ Khê Nhiễm.
“Chị không sao chứ?” Diệp Nam Nịnh lập tức bật hỏi, lại sờ lên cằm đối phương theo phản xạ.

“Không sao.” Đỗ Khê Nhiễm đáp.

Diệp Nam Nịnh lúc này mới nhận ra mà rụt tay về: “Ngại quá.”

“Không sao. Sao em đứng đằng sau mà im ru vậy? Chị còn tưởng em đi xuống rồi.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

Diệp Nam Nịnh không lên tiếng trả lời. Cô còn đang đắm chìm trong cảm xúc hạnh phúc...

Aaaa! Sờ được cằm của nữ thần rồi! Cái tay này không rửa, phải hàn lại!

_____________

Bình luận

Truyện đang đọc