TÔI CÓ MẮT ÂM DƯƠNG

Edit: Ngân Nhi

Xuyên qua khe hở cửa tủ, Thẩm Thuật có thể nhìn được cảnh bên ngoài, anh trông thấy Diệp Tuệ đang vội vàng lao vào nhà vệ sinh.

Đến lúc tổ chương trình đi vào, Diệp Tuệ đã thành công tạo cảnh là mình đang đánh răng rất nghiêm túc.

Miệng cô ngậm đầu bàn chải, ú ớ nói: “Ngại quá, tôi vừa mới ngủ dậy.”

Thẩm Thuật, một người có địa vị cao lại nhân nhượng cho một người có địa vị thấp hơn, anh ngồi co chân lên, đầu ngả ra sau một chút, chỉ có mấy tia nắng lọt vào trong mắt anh, tình cảnh này làm anh thầm bật cười.

Tổ chương trình tới là để báo cho Diệp Tuệ một tiếng, vì một số lý do nên phải ghi hình sớm hơn, bọn họ đến nhắc cô chuẩn bị nhanh một chút.

“không thành vấn đề.” Diệp Tuệ ổn định lại tâm trạng sau sự cố vừa rồi.

cô khá thân thiết với các nhân viên trong đoàn, bỗng nhiên có một nhân viên là Tiểu Triệu hắt xì hơi một cái, cô liền nói theo bản năng: “Bị cảm à? Tôi lấy áo cho cô mặc nhé.”

Vừa nói xong, cô lập tức cảm thấy sai sai, không đợi Tiểu Triệu phản ứng lại, cô đã nói luôn: “Để tôi đi lấy cho.”

Diệp Tuệ cứ như sợ bị người ta cướp mất vậy, chạy nhanh tới trước tủ quần áo.

cô mở một cánh cửa tủ ra, nhoài người vào lấy áo khoác, bên dưới chiếc áo, Thẩm Thuật đang ngồi bên trong.

cô cho anh một ánh mắt tỏ ý xin lỗi, còn chưa kịp quay đi thì Thẩm Thuật bỗng giơ tay ra, lau vết kem đánh răng dính trên khóe môi cô.

Cả hai người đều ngẩn người sau hành động này.

Diệp Tuệ không nghĩ là anh sẽ làm thế, mặt đỏ bừng lên, mà Thẩm Thuật cũng chỉ theo bản năng muốn lau miệng giúp cô thôi, không hề có suy nghĩ gì khác.

Lúc Diệp Tuệ cầm áo khoác đưa cho Tiểu Triệu, cô ấy liền ngờ vực hỏi: “Sao mặt cô đỏ thế?”

Diệp Tuệ quạt tay: “Hôm nay trời hơi nóng thì phải.”

Hôm nay là số ghi hình cuối cùng của show “Tôi cùng minh tinh mở quán ăn nhanh”, vốn cũng chỉ mong muốn chương trình được khán giả chú ý tới là đủ, không ngờ nhờ có Diệp Tuệ mà chương trình đã thành công ngoài sức tưởng tượng.

Càng đến các tập cuối thì càng có nhiều quảng cáo từ các nhãn hàng chen vào, tổ chương trình vì vậy mà có thêm rất nhiều kinh phí.

Đến tập cuối, đạo diễn quyết định bao hẳn một khu hoàng cung ở Ảnh thị, còn mời cả siêu sao ca nhạc Tề Tiện đến làm khách mời đặc biệt.

Diệp Tuệ mới ngủ được khoảng hai tiếng trong khách sạn, không những bị phóng viên tung tin bịa đặt mà còn bị tổ chương trình đến đánh thức, sau đó cuống cuồng giấu Thẩm Thuật đi.

Vật lộn cả buổi tối, lúc này vẫn chưa tới giờ ghi hình, cô ngồi trước bàn trang điểm, mắt không mở ra nổi.

Tổ chương trình để cho Diệp Tuệ mặc đồ cổ trang, trang điểm rất tinh tế.

Các khách mời mặc đồ cổ trang đi tới một cung điện cổ kính ở Ảnh thị, bước vào một căn phòng, ở cửa là một tấm bảng lớn, trên đó viết ba chữ “Ngự Thiện Phòng”.

Đạo diễn nói: “Hoàng cung muốn tìm ra đầu bếp giỏi nhất của Ngự Thiện Phòng, các đầu bếp hãy nấu ăn và dâng lên cho hoàng thượng, người có món ăn ngon nhất sẽ được ban thưởng một con dao bằng vàng.”

Diệp Tuệ nhìn trái nhìn phải, trong này chỉ bày bát đũa chứ không thấy có nguyên liệu nấu ăn, từng ngóc ngách đều trống trải.

Đạo diễn nói tiếp: “Tất cả nguyên liệu nấu ăn đều bị giấu trong hoàng cung, mọi người phải tự đi tìm.”

Các khách mời: “…”

Diệp Tuệ đứng dậy đi ra ngoài đầu tiên, cô nhìn thấy có một hàng dài các cung nữ đang bưng mâm đĩa, bên trên đặt cái chén nhỏ, đi về hướng nào đó ở hoàng cung.

Diệp Tuệ gọi một cung nữ lại, muốn mở chén ra tìm xem có nguyên liệu nấu ăn không.

Cung nữ này nhập vai rất tốt, vỗ vào tay Diệp Tuệ một cái: “thật to gan, đây là đồ để mang đến Từ Ninh Cung, Thái hậu nương nương đang chờ dùng bữa đấy.”

Diệp Tuệ nhanh tay lẹ mắt, cô đã nhìn thấy rồi, bên trong cái chén không có gì cả.

cô lại đi tiếp, có những nơi được bố trí để làm nhiệm vụ, nếu thành công thì sẽ nhận được nguyên liệu nấu ăn. cô ngỡ ngàng đứng nhìn Cao Việt đang vì một cái bắp cải mà phải dùng mặt để ăn được cái bánh quy…

cô quay đầu bước đi, mấy cái nhiệm vụ khó xơi này tốt nhất là không nên làm.

Còn chưa tới giờ nấu ăn, Diệp Tuệ không vội, vẫn nhàn nhã đi dạo trong cung.

đi đến một góc hẻo lánh, bên tường là cỏ dại, một trận gió lớn bỗng nổi lên. Diệp Tuệ ngước mắt nhìn, vừa hay mắt đối mắt với con một ma trông khá quen.

cô đứng im tại chỗ mấy giây, con ma kia nhận ra sự khác thường của cô, liền cười với cô một cái. Người quay phim đi cùng không nhìn thấy, chỉ có cô là thấy con ma kia cầm lên một củ cải trắng.

Sau đó nó ném đi, củ cải cứ thế lăn đến chân cô.

Diệp Tuệ cúi người nhặt lên, hành động này của cô làm cho khán giả đang xem qua mạng phải kinh sợ.

“Đáng sợ quá, hoàng cung vắng vẻ tự dưng lại có cái củ cải chui ra ở đâu không biết, có phải là ma củ cải không đó?”

“Sao Diệp Tuệ có thể bình tĩnh thế nhỉ? Tôi nhớ có lần trong chương trình cũng xuất hiện một hiện tượng kỳ quái, khi đó Diệp Tuệ cũng không hề sợ hãi, liệu có phải cô ấy có thể trạng đặc biệt khác người không?”

Linh hồn đang ở trong hoàng cung chính là bố của Tề Tiện, nếu ông ấy còn tiếp tục ở lại đây thì rất có thể máy quay sẽ quay được những hình ảnh kỳ lạ, nhất là khi ông ấy gặp được Tề Tiện.

Diệp Tuệ cố gắng kiểm soát cục diện, cô cầm củ cải đi vào bên trong cung điện, anh quay phim khá nhát gan, sợ hãi từ lúc nhìn thấy củ cải tự nhiên lăn đến, cho nên không đi vào theo mà đứng ngoài cửa quay Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ giả vờ đang tìm nguyên liệu nấu ăn, hỏi: “Chú ơi, chú ở đây làm gì thế?”

Bố của Tề Tiện đáp: “cô gái à, con trai chú đã lâu rồi không nói chuyện với chú.”

Diệp Tuệ thở dài, Tề Tiện không nhìn thấy ma, tất nhiên anh ấy không thể nói chuyện với bố rồi.

Ông nói tiếp: “Cháu có thể giúp chú không?”

“Chú, chú ở yên đây đừng đi đâu nhé, buổi tối cháu sẽ giúp chú nói chuyện với con trai.”

cô đang nói thì thấy ánh mắt của bố Tề Tiện ngời sáng, phía sau cô truyền tới tiếng bước chân, Tề Tiện cùng anh quay phim đi vào.

“Ơ?” Tề Tiện ngơ ngác, giọng Diệp Tuệ ban nãy hơi nhỏ nên anh không nghe rõ, “Vừa nãy cô nói chuyện với ai thế?”

nói chuyện với bố anh đấy. Nhưng chắc chắn là cô không thể nói câu này với Tề Tiện bây giờ được, vì có rất nhiều người đang xem trực tuyến trên mạng.

cô nghiêng đầu, nhìn anh nói: “Tôi đang khen củ cải này vừa trắng vừa mập, nấu lên ăn thì ngon lắm.”

Tề Tiện: “…”

Vậy là Diệp Tuệ vừa nấu ăn lại vừa nói chuyện với các nguyên liệu luôn sao? Tề Tiện lập tức bắt chước theo cô, anh cầm quả cà chua lên, miệng lẩm bẩm.

Diệp Tuệ dừng động tác, trên đầu mọc lên ba dấu hỏi chấm to đùng: “anh đang làm gì thế?”

Tề Tiện nhẹ nhàng vỗ lên quả cà chua, nghiêm túc nói: “Tôi mát xa cho nó một tí, lát nữa còn làm món trứng xào cà chua.”

“…” Diệp Tuệ giờ mới hiểu ra là Tề Tiện đã hiểu sai ý cô, cũng may đây là chương trình giải trí.

Các khán giả xem trực tuyến đang ngồi cười như được mùa trước màn hình, đạn mạc lại phủ kín bầu trời.

“Ha ha ha ha ha tôi đang xem diễn hài à, đầu tiên là củ cải lăn đến chân Diệp Tuệ, bây giờ lại đến Tề Tiện mát xa cho quả cà chua.”

“Tề Tiện bảo bối ơi, anh chỉ cần đẹp trai là được rồi, không cần học nấu ăn đâu, sau này để em nấu cho anh ăn nhé được hơm?”

Vì có sự xuất hiện của Tề Tiện nên mọi người đã quên mất chuyện của Diệp Tuệ ban nãy.

Buổi tối đến giờ nấu ăn, Diệp Tuệ đã lấy được không ít nguyên liệu, đủ cho cô làm một mâm cơm đầy đủ. Mà Tề Tiện dù có lấy được nhiều nguyên liệu hơn thì anh cũng chỉ biết làm mỗi món trứng xào cà chua thôi.

Cao Việt, Văn Tương và Tống Bạch qua rèn luyện đã tích lũy được các kỹ năng nấu nướng cơ bản, sau khi làm xong hai món, mấy người đều quay sang nhìn Diệp Tuệ đang bận túi bụi, lúc thì để ý nồi canh, khi thì nổi lửa xào đồ ăn.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, coi như chịu thua rồi.

Lúc hoàng thượng tới, trước mặt Diệp Tuệ đã bày một bàn thức ăn, thái giám gắp đồ ăn các khách mời làm để vào một cái đĩa nhỏ, dâng lên cho hoàng thượng.

Râu giả của hoàng thượng dán từ sáng đến tối nên cảm giác sắp rơi ra tới nơi, miệng ăn nhưng tay vẫn giữ râu, nói: “Món này là ai làm?”

“Hồi hoàng thượng, là Tống Bạch ạ.”

Hoàng thượng tức giận quát: “Trục xuất khỏi cung ngay!”

Ai cũng tươi cười nhìn hoàng thượng đang diễn nhập tâm, không hề thấy hồi hộp căng thẳng chút nào.

“Món của ngự trù (đầu bếp) Tề Tiện có vấn đề, hạ độc chết đại thái giám bên cạnh hoàng thượng.” Thái giám tuyên chỉ, “Hoàng thượng miễn cho ngươi tội chết, nhưng phải đi lưu đày ở Ninh Cổ Tháp, vĩnh viễn không được trở về kinh thành.”

Tề Tiện với khả năng nấu ăn dở đến mức hại chết người: “…”

“Ngự trù đệ nhất thiên hạ chính là Diệp Tuệ, được ban thưởng dao vàng.”

Diệp Tuệ nhận lấy con dao, kết quả này ai cũng phải tâm phục khẩu phục, nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng.

Chương trình kết thúc trong sự vui vẻ của cả đoàn, Diệp Tuệ ngồi lên xe riêng ra về, linh hồn của bố Tề Tiện cũng đi theo cô.

Nhìn ánh mắt đáng thương của ông ấy, trước khi rời đi Diệp Tuệ đã nói với Tề Tiện là cô biết chút chuyện về bố anh.

Lúc đó Tề Tiện sững người, khiếp sợ đứng tại chỗ, cuối cùng bị trợ lý kéo đi. anh nhìn Diệp Tuệ, đến tận khi lên xe vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Trở về khách sạn, Diệp Tuệ nhận được tin nhắn của Tề Tiện: “Tôi sẽ chủ động tới gặp cô.”

Thẩm Thuật ở trong phòng chờ Diệp Tuệ, thấy cô đi vào, anh liền yên lặng tắt màn hình cuộc họp trực tuyến đi.

Diệp Tuệ kể lại cho anh nghe chuyện xảy ra hôm nay, cô còn dẫn cả bố của Tề Tiện về khách sạn luôn rồi.

anh hỏi: “Linh hồn của ông ấy bây giờ đang ở đâu?”

Diệp Tuệ nói nhỏ: “đang ở bên cạnh anh đấy.”

không lâu sau thì nghe tiếng gõ cửa, Diệp Tuệ đi ra, thấy Tề Tiện tới một mình, không dẫn theo trợ lý, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Tề Tiện đi vào phòng, ba người ngồi vây quanh cái bàn, trong phòng mờ tối, rèm cửa đóng kín, trên đầu là ánh đèn vàng, bầu không khí khá trầm.

“anh đã từng nghe về chuyện thông linh* bao giờ chưa?” Diệp Tuệ đột ngột lên tiếng, giọng của cô kéo dài, vang lên trong không gian yên tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy ghê rợn.

*nói chuyện với các linh hồn.

Tề Tiện: “???”

anh có cảm giác là mình đang ở trong một hang ổ tà giáo nào đấy, mà thủ lĩnh của giáo phái này là Diệp Tuệ, cô ngồi rất nghiêm chỉnh, vẻ mặt lạnh lùng đến dọa người.

“anh này là…?” Tề Tiện nhìn Thẩm Thuật.

Người đàn ông đang ngồi cạnh Diệp Tuệ có gương mặt còn đẹp hơn cả minh tinh, thái độ của anh ta lại điềm tĩnh, không hề tỏ ra ghê sợ với các hành động của Diệp Tuệ.

“anh ấy là…” Diệp Tuệ ngập ngừng vài giây để suy nghĩ, “Là trợ lý cho việc thông linh của tôi.”

Diệp Tuệ chỉ mới quen Tề Tiện, nên cô không thể tiết lộ cho anh ấy biết chuyện mình đã có chồng được, nhỡ anh ấy lỡ miệng nói cho ai khác thì toi.

Sau một giây, Diệp Tuệ lập tức cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Thuật đang u oán nhìn cô.

trên thế giới rộng lớn có biết bao những điều kỳ bí, Tề Tiện thì vốn không tin vào chuyện tâm linh, anh nhìn nữ diễn viên Diệp Tuệ đang ngồi trước mặt mình, cô ấy vừa nói là biết thuật thông linh, còn có trợ lý đi cùng nữa.

Tuy nhiên, Tề Tiện có thể nhìn ra được rất rõ, mối quan hệ giữa hai người này chắc chắn không đơn giản.

Nhìn cái bộ dạng của hai người họ, trông cực kỳ giống một đôi vợ chồng làm nghề thiên sư ngày ngày bán nghệ trên giang hồ, lừa đảo bịp bợm người ta.

- --

Vợ chồng thiên sư, nghe cũng có lý )))) Khổ thân anh Thẩm nhà tôi, người chồng trong bóng tối )))

Bình luận

Truyện đang đọc