TÔI DIỄN BỪA MÀ CÁC ANH CŨNG COI LÀ THẬT



Tổ sản xuất khó xử nhìn Ôn Tranh Hàn một cái, bảo: "Có thể chia ra tích điểm, nhưng khách mời cùng một nhóm nhất định phải hành động chung."
"Bởi vì chỉ có năm thông dịch viên đến đây cùng chúng ta, một trong số đó sẽ theo chân đoàn phim, chỉ có thể cung cấp bốn người cho nhóm khách mời.

Nếu như đi tách ra sẽ không đủ nhân viên phiên dịch."
Nghe thấy có thể chia ra tích điểm, Thẩm Phất cũng không dị nghị nữa.
Cô cuộn bản đồ trong tay, gật gù: "Vậy đi thôi."
Ôn Tranh Hàn không khỏi nhìn sang cô, trong lúc nhất thời không xác định được vừa rồi là cô cố tình gây sự chú ý với anh ta, hay là muốn đi tách ra thật.
Nhìn cái gì mà nhìn?
Thẩm Phất khựng lại, nhịn đau đưa một tấm bản đồ cho anh ta.
Ôn Tranh Hàn: "..."
Khách mời được chia thành bốn nhóm, tách ra đi về phía xe Jeep do tổ sản xuất cung cấp.
Ngoại trừ khách mời đặc biệt của nhóm Tả Mân vẫn đang đợi ở trấn trên, những nhóm khách mời còn lại đều đã giao lưu, Hứa Điều Điều đang hỏi Hướng Lăng Vân về cảm thụ khi nhảy xuống ban nãy, hai người vừa đi vừa tán gẫu linh tinh.
Chỉ có mỗi nhóm Thẩm Phất và Ôn Tranh Hàn là im thin thít như người xa lạ.
Ôn Tranh Hàn cầm bản đồ, nhìn bóng lưng mặc áo khoác quân đội của Thẩm Phất đang leo lên xe không nói tiếng nào, nội tâm chỉ cảm thấy có điểm nào đó càng ngày càng khó chịu, cái cảm giác không nắm bắt được thứ gì ngày càng mạnh hơn.
Bốn nhóm khách mời, cộng thêm ê-kíp và vật liệu, tổng cộng sáu chiếc xe Jeep, cuồn cuộn chạy về phía trước dọc theo con đường quốc lộ.
Tả Mân hạ cửa kính xe, phóng tầm mắt ra bên ngoài.
Hai bên quốc lộ toàn là đất đai đen ngòm rộng thẳng cánh cò bay, cứ cách mười mấy mét là đặt một bao bố màu trắng, đựng một ít cây nông nghiệp, thỉnh thoảng có vài người dân bản địa khom lưng trồng trọt.
Nói là thành phố du lịch, chi bằng nói là thị trấn thôn quê nhỏ gần thành phố du lịch còn hơn.
Vừa nghèo nàn vừa lạc hậu, ngôn ngữ còn không phổ biến.
Những nơi dạng này, cho dù là siêu sao nổi tiếng ghé thăm chắc cũng chẳng ai biết.

Chưa kể đến việc kiếm được một cắc nào, bảo dân bản xứ thưởng cho bọn họ một ít e rằng cũng khó như chuyện xua đuổi ăn mày.
Sắc mặt chị ta càng lúc càng xấu.
Nhưng khách mời lại cảm thấy nhiệm vụ khó nhằn bao nhiêu thì khán giả trong bình luận càng hứng thú bấy nhiêu: [Với cả sao mà khách mời nghĩ ra được cách kiếm tiền ở nơi như này nhỉ, ngay cả tui còn nghĩ không ra.]
Xe chạy chưa được bao lâu, thoắt cái đã chính thức tới thị trấn nhỏ nơi truyền hình trực tiếp theo như lời đoàn phim nói.
Nói là trấn nhỏ, thật ra không nhỏ lắm, mấy ngọn đồi nối liền tù tì, khắp chốn đều là nhà cửa thâm thấp, rất nhiều người ngoại quốc cư ngụ.
Chẳng qua địa phương này đất rộng người thưa, toát lên vẻ tương đối trống trải.
Ê-kíp sớm đã trao đổi với địa phương, có hai người dân sẽ tới tiếp đãi trước.
Sau khi đến địa điểm, bốn nhóm khách mời chính thức tách ra, được đoàn phim đưa tới bốn nơi trong thị trấn nhỏ.
Nhóm của Tả Mân nằm ở địa điểm đầu tiên.
"Cô Tả Mân ơi, đây là khách mời đặc biệt của hôm nay, lọ nước hoa kia là do đích thân anh ấy chọn đấy ạ." Nhân viên công tác của tổ sản xuất mở cửa xe, mời Tả Mân bước xuống.
[Cuối cùng khách mời đặc biệt cũng lộ diện, chương trình giấu bọn tôi cực khổ gớm nhỉ.]
[Hi hi hi chai nước hoa kia trông chất lượng đấy, có vẻ anh ta là nam khách mời idol hay model gì đó có địa vị không thấp nha, rốt cuộc là ai ta?]
Nội tâm Tả Mân cũng nghĩ giống như khán giả, ôm lòng kỳ vọng rất lớn đối với khách mời đặc biệt.

Và rồi cửa xe mở ra, đập vào tầm mắt chính là một ông béo râu ria xồm xoàm quấn áo khoác quân đội y hệt cái bánh ú xanh lét.
Ông béo râu ria ló đầu ra một cách tò mò: "Là cô à."
Tả Mân: "..."
Khán giả kinh hãi.
[Á đù, đạo diễn Cung???]
[Há há há há há sorry nhiều lắm, biểu cảm của ảnh hậu khó coi vãi nhưng tui cười đau bụng quá.]
Cung Khoan vươn tay ra bắt tay với Tả Mân, nhiệt tình quá đỗi: "Lâu rồi không gặp nha đàn em, lần trước chúng ta gặp nhau là ở lễ cưới của cô thì phải?"
Nhắc lễ cưới luôn ư? Không biết chị ta đã ly dị sao?
Một lời khó tả hết nét mặt của Tả Mân, nhưng chị ta vẫn phải nặn ra một nụ cười: "Đúng là lâu lắm rồi không gặp, đạo diễn Cung tặng nước hoa phải không ạ?"
"Chính xác." Cung Khoan hỏi: "Chất lượng lắm đúng không?"
[Chất thật nha, tới mức ai cũng tưởng là Ôn Tranh Hàn tặng á chớ ha ha ha.]
Người hâm mộ của Tả Mân nhốn nháo trong bình luận.
Không mong cầu người đó có địa vị cao trong giới, chí ít tướng tá cũng phải hợp nhãn chứ?
Tuy nhiên địa vị của Cung Khoan ở trong giới đạo diễn không hề thấp, fan các cô phải tán tụng ông ta thay Tả Mân nữa cơ.
[Bộ có gì mắc cười hả? Đạo diễn Cung không tốt sao? Thái độ thật thà dí dỏm, mong đợi đạo diễn Cung hợp tác cùng chị Mân.]
[Lầu trên à, đừng trông ngóng vào cái bánh nướng cyberpunk kia của đạo diễn Cung, chưa xem Weibo hôm qua hả? Hình như ông ấy đã định hợp tác với Thẩm Phất rồi.]
Cung Khoan nói: "Thẩm Phất đang tham gia show này mà nhỉ, vốn dĩ tôi muốn tới thăm đoàn của con bé ấy, nhưng vừa khéo ê-kíp các cô bảo thiếu một khách mời đặc biệt nên tôi qua đây luôn."
"Ban đầu tưởng sẽ là Thẩm Phất rút trúng nước hoa của tôi đó." Cung Khoan siết cổ tay, điệu bộ như thể đã bỏ lỡ tri âm.
Chậc, người này cố ý phải không?!
Chưa xem show mấy tập trước à? Không biết chị ta và Thẩm Phất bất hòa à? Còn thường xuyên nhắc tới Thẩm Phất trước mặt chị ta?
Tả Mân vô cùng miễn cưỡng cười nói: "Thế thì tiếc thật ạ."
Cung Khoan tiếp lời: "Nhưng nghe đồn vòng này các cô phải chia nhóm PK nhau, đàn em yên tâm đi, anh sẽ giúp cô hết sức mình."
Tả Mân không muốn huyên thuyên nữa, đi thẳng đến điểm nghỉ chân tạm thời do tổ tiết mục dựng lên, đoạn mỉm cười đáp: "Vậy xin nhờ đàn anh nha."
Nơi nghỉ ngơi tạm thời của nhóm Tả Mân tọa trên một quảng trường nhỏ, xung quanh có vài trẻ em bản xứ đang nô đùa, chỗ này không sung túc cho lắm, những đứa nhỏ một là mặc áo khoác âu phục quá khổ, không thì là mặc áo bông quần bông ngắn cũn cỡn.
Tả Mân và Cung Khoan ngồi xuống, nhìn đám người xung quanh, quả là hết đường xoay sở.
Nhóm minh tinh ngoại quốc như bọn họ mà đến đây thì dân bản xứ cùng lắm là hiếu kỳ nhìn ngó vài lần, thậm chí chẳng thèm ngó, trực tiếp đi vòng qua luôn.
Căn bản sẽ không giống ở trong nước hay những quốc gia phát triển, người hâm mộ đều xông tới ồ ạt.
[Sốc nha, không có một bóng nào biết Tả Mân và Cung Khoan ư? Hai người này cũng tính là sao hạng A thuộc giới nghệ sĩ và giới đạo diễn ở quốc nội mà.]
[Lầu trên đang nằm mơ đấy à, tưởng showbiz trong nước bao gồm cả thế giới à, chưa kể đến Tả Mân, dù là tám khách mời tụ lại sợ rằng vẫn chẳng ai biết.]
Đúng như lời bình luận, ba nhóm còn lại, kể cả nhóm của Thẩm Phất và Ôn Tranh Hàn, toàn bộ đều gặp tình huống tương tự.
Cơ bản là dân bản địa không thấy hào hứng đối với bọn họ.
"Anh biết nhạc cụ gì không?" Tả Mân hỏi Cung Khoan.
Dẫu sao những người theo nghiệp đạo diễn thì ít nhiều gì đều có chút tế bào nghệ thuật, từng học qua các nhạc cụ phổ biến.

Cung Khoan nói: "Tôi biết gảy guitar."
Tả Mân đứng dậy, nhờ phiên dịch viên đi hỏi thăm về ca dao Gruzia, đồng thời tra nhạc phổ trên Baidu, sau đó tự mình lấy đủ loại dụng cụ như guitar lẫn microphone từ trong xe Jeep ra.
[Ảnh hậu hiểu nhiều ghê á, biết hỏi rõ ca dao địa phương trước nhằm thu hút thật đông người tới.]
Song có người khịa: [Sao hễ mỗi lần nghệ sĩ nước mình tham gia những vòng kiếm tiền là cứ chọn hát rong ven đường vậy? Trừ cách này ra bộ không còn cách nào khác hả?]
Khịa thì khịa, nhưng nghĩ tới nghĩ lui là đủ biết, trong vòng một ngày mà tìm được việc vặt nào ở địa phương như vậy là điều bất khả thi.
Hơn nữa với tư cách là ngôi sao, tự xưng tài trí hơn người, sao có thể thật sự đi lau bàn cày cấy làm công nhân chuyên chở cho được?
Chỉ có cách đó là kiếm tiền khá nhanh rồi.
Ngặt nỗi chẳng thể ngờ, tiếp sau đó là một trận Waterloo triệt để.
Tả Mân có nền tảng cơ bản, giọng ca rất bùi tai, tuy không phải là ngôn ngữ địa phương nhưng giai điệu thì phù hợp.
Cung Khoan gảy đàn thì tốt cực kỳ.
Nhưng đám đông tứ phía chỉ đánh mắt qua đây vài bận rồi mất hứng tản đi.
Tả Mân hát đến khàn cổ họng, ấy mà trong cái mũ để trên chiếc bàn bên cạnh vẫn không nhận được một lari nào.
(*)Chú thích: lari(ლ) là đơn vị tiền tệ của Gruzia.
"Thấm giọng đi đã cô Tả Mân." Tổ sản xuất đưa ly nước sang.
Tả Mân nhấp một hớp, liếc nhìn thời gian, chỉ cảm thấy lo âu sốt ruột.
Xui rủi thay vòng PK này bốn nhóm khách mời bị tách ra bốn chỗ, chẳng thấy được bên phía Thẩm Phất tiến triển ra sao.
"Anh nói xem sao dân ở đây không mặn mà với màn biểu diễn của chúng ta thế?" Chị ta không thể không bàn bạc cùng Cung Khoan.
Giả sử mà bảo chị ta tổ chức concert như thế này ở trong nước chắc ít nhất cũng phải chi hợp đồng trình diễn mười triệu mới khởi công được.
Cung Khoan gảy đã hai ba tiếng đồng hồ, đầu ngón tay sưng tấy hết cả, niềm hứng thú bắt đầu vơi dần: "Mỗi nơi có một văn hóa riêng, văn hóa phố phường London không nhất thiết phải thông dụng tại đây."
Bình luận cũng cuống cuồng theo: [Gay go vãi, lẽ nào hết cách hoàn thành nhiệm vụ ư?]
Rất nhiều người không khỏi chuyển sang phía Thẩm Phất xem cô có biện pháp gì, tuy nhiên vì lần này đang ở vùng khác nên thiết bị truyền hình trực tiếp không ổn định cho lắm, nửa livestream nửa thu hình, bởi lẽ đó chỉ có thể xem lần lượt từng nhóm một.
[Má nó hài, Chử Vi với Cố Thanh Sương bắt đầu buông xuôi rồi.]
Địa điểm mà Chử Vi và Cố Thanh Sương bị thả xuống là một đoạn đường dốc bản xứ.
Bầu không khí giữa hai người sượng trân, chỉ còn bề ngoài là duy trì được phép lịch sự.
Cố Thanh Sương đề nghị nên xem xét tình hình xung quanh trước, bèn dẫn theo phiên dịch viên và đoàn phim rẽ trái ngoặt phải.
Chử Vi đi theo thì không được, không đi theo cũng không xong, chung quy chỉ có một nhân viên thông dịch, đành phải nhắm mắt nối gót sau lưng.
Kết quả một hàng người đi tới đi lui rồi quẹo thẳng vào trong ngõ, tìm không ra điểm dừng chân ban đầu luôn.
Mặt mày cả ê-kíp đều xám xịt: "..."
Đa phần khán giả bị chọc cười.
Nhưng fan hai nhà vẫn mải miết công kích nhau: [Sa mạc lời, Cố Thanh Sương mù đường hả? Không biết đường mà cứ đòi dẫn riết.]
[Anh yêu của mấy người chắc tốt hơn quá? Lộ bản chất rồi chứ gì? Đếch có tí lịch sự phong độ nào.]
Tình trạng bên Hứa Điều Điều và Hướng Lăng Vân lại khá khẩm hơn nhiều.
Thời điểm góc nhìn chuyển qua đây, bọn họ đang chơi xích đu cùng một đám con nít.
Địa điểm họ được đưa tới là một nơi gần trường học, rất nhiều trẻ con thấy người của đoàn phim ăn mặc không tệ nên tụ lại đòi ăn kẹo.

Hứa Điều Điều và Hướng Lăng Vân thông qua phiên dịch viên, miễn cưỡng trao đổi được vài câu cùng dân bản xứ.
Thế nhưng vẫn chẳng nghĩ ra được phương pháp gì để kiếm tiền từ tay người dân.
"Cảm giác cuộc sống của bọn họ không được sung túc cho lắm ha." Đôi mắt Hứa Điều Điều ánh lên vẻ thương xót, cô nàng không những không kiếm được tiền, còn khó nhịn nổi mà bảo ê-kíp đi theo đem hết tiền lari trong túi ra phát cho trẻ con xung quanh.
[Hứa Điều Điều nên được điểm cộng nè, tuy thua PK nhưng có lòng nhân ái lắm.]
[Liệu bài kiểm tra chân chính của ban tổ chức có phải cái này không? Xét xem nhóm khách mời có thể đảo ngược thành bỏ tiền cho dân bản xứ? Chẳng phải danh đề của "Thời Hạn Rung Động" nói có vòng đóng góp từ thiện sao?]
Mặc dù điều này không hẳn là bất khả thi, nhưng đa số bình luận vẫn tỏ ý kiến trái chiều.
[Ê lầu trên, bà tưởng đây là phỏng vấn xem có người được phỏng vấn nào sẽ nhặt cây chổi trên mặt đất à? Cổ lỗ sĩ bao nhiêu năm trước rồi má ơi, ê-kíp còn chơi trò đó thì đúng là quê mùa.]
[Thẩm Phất thì sao, bên nhóm cô ấy như nào rồi nhỉ?]
Khán giả đã xem hết ba nhóm đầu tiên, phát hiện nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ của tổ sản xuất dưới tình huống này thì khả năng là rất nhỏ, nỗi hiếu kỳ đối với nhóm cuối cùng bên chỗ Thẩm Phất ngày càng nặng hơn.
Rốt cuộc cảnh quay cũng cắt tới nhóm của Thẩm Phất.
Địa điểm của Thẩm Phất và Ôn Tranh Hàn hẻo lánh hơn hẳn so với ba nhóm trước, là một cánh đồng nằm ở cuối quốc lộ.
Gần đó trừ vài dân bản xứ đang cày bừa trồng trọt ra thì hầu như chẳng có bóng người.
Tiết trời lạnh lẽo, còn lất phất mưa phùn.
Sau khi xuống xe Thẩm Phất quấn áo khoác thật kín kẽ.
Vốn dĩ ý tưởng của Ôn Tranh Hàn giống của Tả Mân, đến nơi rồi, dù không ai biết họ đi chăng nữa, cắm điện vào nhạc cụ xong biểu diễn một màn thì muốn kiếm được tiền không phải khó.
Nhưng sau khi xuống xe, người dân ven đường đi ngang qua liếc nhìn anh ta, tầm mắt chỉ đặt vỏn vẹn tại chiếc jacket đắt đỏ dưới lớp áo khoác quân đội một cái rồi hờ hững bỏ đi.
Anh ta ngộ ra rằng chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Thẩm Phất nhìn bản đồ, hỏi phiên dịch viên về vị trí bọn họ hiện đang đứng, nhận ra nó cách một thị trấn khá lớn khác khoảng chừng hơn trăm cây số.
"Xa vậy sao? Hẳn là không thể cuốc bộ tới nơi khác rồi." Thẩm Phất hỏi: "Vậy sao dọc đường không thấy xe của dân bản xứ?"
Thẩm Phất đưa ra thắc mắc này, khán giả theo đó phát hiện: [Phải đó, khung cảnh quay suốt đoạn đường chẳng có chiếc xe nào trừ chiếc Jeep của ê-kíp, chỉ thấy trong ruộng có mấy chiếc xe ủi đất không chạy được đường dài thôi.]
[Không có xe thì dân bản xứ ra ngoài mua vật tư bằng cách nào?]
Ôn Tranh Hàn nhìn ruộng nương dưới chân, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: "Chúng ta có thể tìm người dân hỏi thăm thử."
Nhưng khi ngẩng đầu lên anh ta mới biết Thẩm Phất sớm đã dẫn nhân viên thông dịch đi tìm người địa phương gần đây.
Anh ta: "..."
Có điều hiện tại khán giả đều đang tập trung tinh thần chờ xem Thẩm Phất làm gì, chẳng ai mảy may bận tâm đến chi tiết vi diệu này.
Ôn Tranh Hàn khẽ nhíu mày tiến tới.
Thẩm Phất đang hỏi thăm một người dân nọ: "Đây là thu hoạch của bác ạ?"
Phiên dịch viên truyền đạt lại ý của cô.
Dân bản xứ là một ông bác đội mũ màu xanh biển, thân trên mặc áo khoác lao động xanh lam khá mới, phía dưới lại tròng cái quần xám xịt, nom hơi lạc quẻ, như thể chắp vá lung tung vào nhau.
Ông bác gật gù, nhìn đám người ngoại lai bằng vẻ thắc mắc: "Các người muốn thu hả?"
Thẩm Phất hỏi: "Thu món gì ạ?"
Sau khi trò chuyện với ông bác vài câu, phiên dịch viên nói: "Ông ấy bảo cách một quãng thời gian sẽ có người tới thu khoai tây."
Tuy tổ sản xuất báo cho khách mời rằng địa điểm là một thị trấn nhỏ ở Gruzia, nhưng là thị trấn cụ thể nào thì các khách mời lại không hay biết gì.
Đã không biết cụ thể là nơi nào, hiển nhiên sẽ không thể nắm bắt được tin tức.
Rốt cuộc khán giả cũng hiểu ý đôi chút: [Đúng ha, muốn kiếm tiền của dân bản xứ thì chẳng phải nên hỏi dân bản xứ cách kiếm tiền sinh hoạt trước sao?]
[Hóng cực, đây rốt cuộc là nơi nào ta?]
Thẩm Phất hỏi tiếp: "Thu khoai tây rồi trả tiền cho các bác ạ?"
Dân bản xứ nghe phiên dịch viên thuật lại, đoạn lắc đầu: "Bọn họ sẽ mang đến rất nhiều thứ, chúng tôi dùng khoai tây để đổi."
Thẩm Phất hỏi: "Chẳng hạn như món gì?"
Ông bác nói: "Đủ các đồ vật đa dạng, cái lon xanh, giá sắt, áo khoác, còn cả bong bóng cầu vồng nữa."
Chiếc jacket bất cân xứng trên người ông chính là ví dụ của việc thương nhân tới đây mua bán.
[Ý là ở đây hãy còn vụ dùng vật đổi vật á?]
[Cách một quãng thời gian sẽ có thương nhân tới thu khoai tây và các loại nông sản khác, sau đó mang đến vài món quần áo và những vật tư cho dân địa phương?]
Thẩm Phất sững sờ trong chốc lát, phần bình luận cũng thoáng kinh hãi.
Chung quy xã hội thời nay đã rất phát triển, hiếm có ai từng thấy địa phương vẫn còn dừng ở giai đoạn dùng vật đổi vật.
Thậm chí rất nhiều khán giả sinh ra và lớn lên sau năm 2000 chỉ từng thấy thương nhân trao đổi như thế trong trò chơi Zelda.
[Hèn gì Hứa Điều Điều đưa cho trẻ con bản địa tiền lari mà chúng không hứng thú mấy, có lẽ người lớn thì biết nhưng trẻ con thì ít thấy.]
Thẩm Phất cân nhắc một lúc, chỉ chiếc mũ lưỡi trai thông thường trên đầu phiên dịch viên, hỏi: "Các ông sẵn sàng dùng bao nhiêu khoai tây để đổi món đồ này?"
Người dân đó đáp: "Ít nhất họ phải thu hai mươi kí khoai tây mới cho chúng tôi cái nón đó."
[20kg khoai tây?! Mang ra ngoài có thể bán được ít nhất mấy trăm nhân dân tệ luôn á.]
[Thảm quá.]
Thẩm Phất hỏi rất kỹ lưỡng: "Hai mươi kí khoai là dành cho mọi cỡ hay phải dựa theo kích thước ạ? Ví dụ như bây giờ có khoai cỡ lớn, khoai cỡ trung hoặc nhỏ hơn ấy."
Nhân viên thông dịch truyền lại lời của cô cho ông bác.
Ông lắc đầu nguầy nguậy, nở nụ cười đắng chát: "Họ không muốn cỡ nhỏ đâu."
[Thảo nào nghèo thế, nông sản do dân bản xứ trồng trọt vất vả đều bị lấy đi với giá thấp.

Còn không có giá luôn ấy chứ, chỉ vứt lại vài bộ quần áo rách rưới chẳng ai thèm thôi.]
Sự tình này quả thực nằm ngoài dự đoán của người xem.
Người có thể xem livestream tuy không giàu nhưng chí ít đều sở hữu trong tay một thiết bị thông minh, xưa nay chưa từng nghe còn có nơi bần cùng đến nhường này.
Hoặc nếu có biết thì cũng không bao giờ nổi hứng đi tìm hiểu.
Trước đó khi mấy nhóm khách mời xuống máy bay, mặc dù dân địa phương xung quanh ăn vận giản dị, nhưng đều nhìn ra sự ung dung nhàn nhã.

Khán giả đâu thể ngờ lối sống của họ vẫn chững lại ở mức độ nguyên thủy nhất đó.
Hàng loạt anti-fan của Thẩm Phất vốn đang chờ trong bình luận xem Thẩm Phất bẽ mặt, song lại bị hấp dẫn bởi tình tiết đảo ngược 180 độ này, trong lúc nhất thời quên béng đi đống từ ngữ đã vắt hết óc ra hòng chế giễu Thẩm Phất.
Có bình luận hỏi: [Thẩm Phất sẽ làm gì nhỉ?]
Người dân đã nghèo vậy rồi, làm sao có thể kiếm tiền từ bọn họ?
Ôn Tranh Hàn cũng đang suy tư về vấn đề này: "Chắc mấy nhóm khác cũng sẽ thua nhiệm vụ thôi, chi bằng từ bỏ PK rồi mau chóng đi tụ họp với họ."
Thẩm Phất lại tiến thẳng đi tìm đoàn phim.

[Ảnh đế nói đúng á, cô ta định làm gì vậy?]
Thẩm Phất hỏi nhân viên công tác của chương trình: "Nếu những nhóm khách mời khác không cần xe thì có thể cho tụi em mượn hết xe Jeep trống không?"
Nhân viên công tác trả lời: "Không phải là không được, để chúng tôi đi trao đổi trước."
[Wow, tui đoán được Thẩm Phất sắp làm gì rồi.]
Thị trấn không lớn lắm, chẳng bao lâu tổ sản xuất đã lái toàn bộ xe tới, ngoại trừ nhóm của Tả Mân, bảo rằng phải đựng nhạc cụ không thể dầm mưa, không cho mượn được thì hai nhóm còn lại đều mượn được đầy đủ.
Nhóm của Chử Vi vẫn còn đi lòng vòng, xe đang đậu ở điểm nghỉ ngơi, thế là nhân viên công tác lái thẳng qua đây luôn.
Hứa Điều Điều và Hướng Lăng Vân tới cùng, tò mò hóng hớt chiến trận khủng này.
Phần bình luận cười không ngớt: [Sao Chử Vi với Cố Thanh Sương chưa tới? Đừng bảo còn lạc đường nhé há há há há.]
Trong màn mưa, Thẩm Phất thương lượng với ê-kíp xong xuôi, nhờ mấy thông dịch viên đi bàn bạc với dân bản xứ, tập hợp hầu như tất cả những người dễ nói chuyện của cả thị trấn.
Chốc lát sau, dân bản xứ đồng ý, hỗ trợ chất cơ số bao khoai tây và các loại nông sản khác lên xe của đoàn phim.
"Dưới hầm trú ẩn còn nhiều lắm!!"
Nghe đồn có người nước ngoài muốn mua khoai tây với giá cao, vài phụ nữ trung niên ở trấn trên cũng chạy sang, hy vọng Thẩm Phất và chương trình có thể mua số khoai đã ế quá lâu không bán được của họ.
Nhưng xe Jeep có không gian bao lớn chứ, chỗ đâu mà chất nông sản tồn của cả thị trấn?
Chỉ có thể lấy đi cái tốp ở ven đường này trước.
Có một bà cụ tóc bạc phơ tiến đến van xin cầu khẩn: "Tôi không nơi nương tựa, cũng không có khoai tây, có thể mang về giúp một cái bàn nạo được không?"
Tổ sản xuất tương đối phối hợp, sau khi vác tất cả khoai tây và nông sản lên mấy chiếc xe xong bèn lái ra ngoài thị trấn để bán.
Trước lúc xuất phát, rất đông dân bản xứ đều cố gắng trao đổi với các thông dịch viên, nhờ bọn họ hỗ trợ đem về những thứ mình cần.
Bọn họ hoàn toàn xem đoàn đội của Thẩm Phất thành thương nhân từ vùng khác tới.
Có cô bác trung niên muốn một chiếc khăn lụa, có đứa trẻ thì chỉ mong một viên kẹo.
Ngày trước toàn là thương nhân du hành mua bừa quần áo và vật dụng cũ từ bên ngoài rồi đến trấn trên để đổi, nếu muốn họ phải đổi bằng số lượng khoai tây rất lớn.
Những thứ quần áo giày dép kia thường hay không vừa người, trẻ nít chỉ có thể mang giày của người lớn, vừa hài hước mà cũng vừa khó chịu.

Trong những vật dụng được đưa tới luôn thiếu các món đồ họ mong muốn.
Bọn họ muốn chậu hoa, nhưng giữa đống đồ do thương nhân đem đến chỉ có khả năng xuất hiện miếng ngói nhựa.
Đây còn là lần đầu tiên được nói trước mình muốn cái gì để thương nhân mua về.
Lái xe đi về hơn một trăm cây số chỉ mất mấy tiếng đồng hồ.
Thời điểm sẩm tối, nhân viên công tác của đoàn phim đã lái xe đưa phiên dịch viên quay về.
Mang đi ra ngoài là khoai tây, mang về là vật dụng đầy ắp.

Ngoại trừ điều ấy, còn có lari dư lại.
Dân bản xứ vui mừng hớn hở, ríu rít nói cảm ơn trái ngược hẳn so với thái độ thờ ơ lúc ban đầu, ai nấy đều nháo nhào lên tìm thứ mình muốn.
Xen kẽ trong số đó có mười mấy đứa trẻ nối gót Hứa Điều Điều và Hướng Lăng Vân sang đây, nó giống như một cuộc truy tìm kho báu vậy.
Hứa Điều Điều và Hướng Lăng Vân đi qua, nhìn Thẩm Phất đang cầm đếm một xấp tiền giấy nhỏ, kinh hồn táng đảm hỏi: "Thế cũng được hả?"
[Phải đó! Vậy cũng được hả?!!]
Phần bình luận đều khiếp sợ: [Đã giao kèo phải kiếm tiền từ dân bản địa mới tính là thắng PK mà? Này chẳng phải là tiền kiếm được từ người ngoài thị trấn sao?]
[Đâu thể nói tiền này là từ bên ngoài? Bản thân khoai tây đã được mua từ trấn trên mà, chỉ có điều là lôi ra ngoài bán hết thôi.

Hơn nữa cảm giác chuyện này rất có ý nghĩa ấy chứ, trông người dân cũng rất phấn khích.]
[+1 Tui nhìn còn muốn đi chơi game xây dựng luôn, có game nào làm giàu cho cả thị trấn không các chế ơi?]
[Với lại cả nhà không phát hiện ê-kíp luôn phối hợp hết sức mình ư? Tui nghi hồi đầu ê-kíp nói "Cần bất kỳ sự trợ giúp nào", chính là ở điểm này nhỉ.]
[Bà cụ muốn cái bàn nạo đâu rồi? Hu hu hu xin nhân viên công tác đừng quên mua nha.]
Chẳng rõ tại sao, khán giả nảy sinh chút đồng cảm vô hình đối với những người dân bản xứ này.
Âu cũng vì quả bong bóng mình tùy tiện lấy là có nhưng ở nơi bọn họ lại là vật phẩm hiếm thấy.
Có gia đình đủ khả năng dùng nông sản để đổi vật tư, tuy nhiên những người giống bà cụ đó nào có sức lực làm lụng cơ chứ?
Thẩm Phất tìm tìm kiếm kiếm trong đám người, ngay sau đó đi tới, móc ra một cái bàn nạo từ túi áo khoác quân đội rồi đưa cho bà cụ không chen được vào.
Bà cụ rưng rưng nước mắt nói gì đó, song không có phiên dịch viên.
Thẩm Phất nghe không hiểu, khán giả cũng không hiểu.
Như thể ý thức được Thẩm Phất không hiểu, bà cụ nắm lấy tay cô, gật đầu thật mạnh, sự cảm kích dưới đáy mắt bộc lộ thành lời.
Phần bình luận chưa bao giờ thôi xỉa xói nhau nay lại lắng đọng mà bật khóc trong một giây.
[Nhớ bà nội của tôi quá, haiz.]
Đến khi bà cụ rời đi rồi, Thẩm Phất xoay người lại.
Vốn dĩ tưởng cô lại tính làm chuyện gì bất ngờ, kết quả thấy cô tiếp tục đếm xấp tiền chưa đếm xong đang nắm ở trên tay.
[...]
[Sặc nha.]
Vào khoảnh khắc này khán giả lập tức té ngửa, dòng lệ biến thành nụ cười tươi rói..


Bình luận

Truyện đang đọc