TÔI DIỄN BỪA MÀ CÁC ANH CŨNG COI LÀ THẬT



"Xin lỗi, bất cẩn phun cà phê ra ngoài, nếu như quần áo đắt tiền thì tôi có thể đền cho anh."
Cố Chi Đảo rút khăn giấy lau vệt cà phê trên vai âu phục, điềm tĩnh nói: "Không sao, không cần đâu."
"Tại sao anh tưởng vậy? Tưởng tôi đối với anh là, ờm..." Thẩm Phất khó nhịn nụ cười.
Cố Chi Đảo không đáp mà hỏi vặn lại: "Tại sao em không nhận năm triệu kia?"
"Lúc ấy tôi không phải vì tiền."
Hồi đó hệ thống vẫn chưa cho cô biết rằng tiền có thể thay thế đầu người, bằng không cô mà bỏ năm triệu kia ư?
Chân con muỗi dù nhỏ đi chăng nữa cũng là thịt nha.
Cố Chi Đảo hơi nghiêng người về phía trước, nhìn cô bằng ánh mắt ẩn ý: "Vậy em vì cái gì?"
Thẩm Phất đỡ trán, cô không thể trả lời câu này, chuyện của hệ thống và cục quản lý sinh mạng đều là bí mật, nếu để lộ ra ngoài, chẳng phải cô sẽ thất bại trong gang tấc ư?
Cố Chi Đảo lại hiểu sai ý cô, khoanh tay dựa lên lưng ghế trưng bộ mặt "Quả nhiên là thế", thong dong nhìn cô.
Thẩm Phất: "..."
Hệ thống: "Tôi cười chết thật đấy, giải quyết sao hả Thẩm Phất."
Thẩm Phất hỏi: "Anh đoán tôi không quên được anh chỉ vì tôi không nhận năm triệu kia?"
Cố Chi Đảo im lặng, chỉ nhìn Thẩm Phất một cách nhàn nhạt.
"Thế này đi." Thẩm Phất cố gắng nhịn cười, nói: "Chúng ta mô phỏng lại tình huống lúc đó một lần nữa.

Hiện tại bác gái không có ở đây, anh đóng vai bà ấy là được, giờ anh cho tôi năm triệu kêu tôi rời đi đi."
Cố Chi Đảo khẽ chau mày: "Ý gì?"
Bởi mới vừa quay lại chương trình nên đoàn phim chưa tịch thu di động cá nhân, điện thoại của Thẩm Phất vẫn còn nằm trong túi xách.
Cô mở túi móc điện thoại ra, bấm mã thanh toán, đưa tới trước mặt Cố Chi Đảo: "Anh thử xem tôi có nhận hay không."
Cố Chi Đảo chần chừ nhìn cô, chỉ nghĩ cô đang nói đùa.
Năm triệu cũng chẳng phải con số lớn lao gì, chỉ bằng phí bản quyền của một bài hát.
Cố Chi Đảo tiện tay quét mã của cô, chuyển năm triệu qua.

Em ấy sẽ bỏ mình vì năm triệu ít ỏi ấy sao?
Giây kế tiếp chỉ thấy Thẩm Phất quả quyết nhận lấy bằng tốc độ nhanh như chớp, đứng dậy chào tạm biệt: "Cảm ơn dì Cố ạ, cháu sẽ rời khỏi con trai dì ngay, xa được bao nhiêu sẽ xa bấy nhiêu."
Cố Chi Đảo: "..."
Kiếm thêm năm triệu rồi, nếu ở chỗ ngồi không có máy quay, Thẩm Phất thật sự sẽ bày nét mặt hớn hở.
Khán giả trong bình luận không nghe thấy hai người đang nói gì, chỉ thấy họ chuyện trò rất vui vẻ.
Thẩm Phất rất ít khi cười từ lúc lên show lại liên tục bị Cố Chi Đảo chọc cười!
Cuối cùng cô thậm chí còn cười cong mắt một cách rõ ràng! Còn kích động đứng phắt dậy!
[Cơ mà họ lấy điện thoại ra làm chi?]
Mấy hôm trước sau khi xảy ra sự kiện màn hình di động kết nối với máy chiếu rồi bị fan của ảnh đế chửi trào máu đầu, đội ngũ sản xuất sợ sẽ phát sinh vấn đề lần hai, giờ đây vị trí các máy quay đều cố gắng không chĩa vào màn hình di động của khách mời, tránh cho bại lộ việc riêng tư của họ, nếu không lúc đó sẽ "ăn hành" mất.
Cho nên khán giả không thấy rõ trên điện thoại của Thẩm Phất là cái gì.
Chỉ loáng thoáng nhận ra hình như là mã vạch hai chiều.
[Lẽ nào là mã QR danh thiếp WeChat? Nam năm này có sức hút à nha, vừa gặp đã thêm được WeChat của Thẩm Phất? Mấy khách mời nam khác chắc khóc xỉu ở nhà xí rồi.]
[Aaaaa tại sao D chưa lên? Sắp bị cướp vợ rồi!]
Mặc dù rất cảnh giác đối với nam năm mới tới, nhưng xưa nay thù mới đều không bằng hận cũ, những nhà khác lại càng bất mãn khi fan CP của Giang Thứ Thẩm Phất luôn nhắc Giang Thứ.
[Sao fan thái tử gia ngang ngược giống thái tử gia thế, đang là sàn diễn riêng của Thẩm Phất và người khác, tôn trọng khách mời mới được không? Giờ đã kêu vợ thay thái tử gia luôn? Coi chừng bị Thẩm Phất vả mặt.]
Fan CP Giang Thứ Thẩm Phất lập tức đáp trả: [Nếu không thì sao, anh yêu của mấy cưng đâu có tới, kẻ thua một bậc còn trách người ta mạnh dạn tiến thủ à.]
Thời điểm Giang Thứ chạy đến, màn đối thoại ấy đã kết thúc.
Sắc mặt Cố Chi Đảo khá tệ, trên âu phục trắng còn dính vết cà phê, chật vật hơn so với vẻ tuấn tú lịch sự lúc xuất hiện.

Dĩ nhiên, mới tham gia vào chương trình này mà, vẫn phải duy trì thể diện.
Tạm thời chưa nhìn ra chút cảm xúc dị thường nào trên gương mặt anh ấy.
Tổ sản xuất không cản được Giang Thứ, vác máy quay phim chạy theo.
Giang Thứ chen vào giữa hai người đang đi xuống cầu thang, lạnh lùng liếc Cố Chi Đảo, nét mặt dần mất hứng có thể thấy bằng mắt thường: "Nam năm là cậu?"
Cầu thang rất hẹp, thân hình Giang Thứ cao to, Cố Chi Đảo trực tiếp bị chắn đường.
"Cậu Giang." Cố Chi Đảo dứt khoát dừng bước, nhàn nhạt nói: "Nếu không tuân thủ nguyên tắc, thì mọi người đừng chơi nữa."
Anh ấy đã xem mấy kỳ trước, Giang Thứ tuyệt đối có tiếng là một người không theo thông lệ, ai nấy tranh giành cấu xé nhau, lúc nào anh cũng lật bàn, y như con chó canh thức ăn.
Đúng là nhà họ Giang quyền thế ngút trời, nhưng đã lên show này tán tỉnh người ta, thì phải tuân thủ thể lệ show chứ?
Khán giả toàn quốc đều xem, anh ấy thật sự không tin Giang Thứ sẽ dùng mọi thủ đoạn để đi đến đâu.
Giang Thứ phẫn nộ: "Cậu mở quán cà phê này à? Sao tôi không tuân thủ quy tắc? Vừa khéo tạt ngang qua qua chỗ cầu thang đây thôi không được à?"
Cố Chi Đảo: "Ý tôi là, hồi nãy là thời gian trò chuyện của tôi và khách mời nữ, bởi vì lên sân muộn nên dựa theo thể lệ, tôi có vinh hạnh làm quen riêng cùng Thẩm Phất, cậu tới cắt ngang xương là sao?"
Giang Thứ nói bằng giọng lạnh lẽo: "Cậu còn muốn làm quen riêng à."
Cố Chi Đảo thấy không nói với Giang Thứ được, bèn nhìn về phía Thẩm Phất đằng trước.
[Chết rồi, nam năm cầu cứu Thẩm Phất kìa, cứ cảm giác thái tử gia lòng dạ ngay thẳng không làm lại nam năm bề ngoài lịch sự thật ra xấu xa kia ha.]
Giang Thứ không yên tâm lắm cũng ngoái đầu nhìn Thẩm Phất.
Thẩm Phất mệt tim mở miệng: "Đột nhiên anh ấy chạy tới, đúng là ——"
Cố Chi Đảo cong khóe miệng, liếc Giang Thứ.
Bất kể thế nào, Thẩm Phất đã nói với mình, nếu bàn về tình cũ, chưa chắc cậu ta giành được...
"Đúng là không phạm quy."
Cố Chi Đảo: "..."
Thẩm Phất quả quyết: "Mười phút tán gẫu của chúng ta đã kết thúc, Giang Thứ không phạm quy, anh Cố chỉ trích vô lý quá, anh mau nhường đi."
Cố Chi Đảo: "..."
Muốn anh ấy nhường cái gì?! Giang Thứ đang chặn lối đi của anh ấy, cô không nhìn thấy hả?
[Ha ha ha Thẩm Phất đứng về phe thái tử gia ó.]
Giang Thứ lạnh lùng "hừ" một tiếng, phách lối đeo chiếc kính râm trên cổ áo lên, dùng hết sức trừng Cố Chi Đảo, xoay người xuống lầu.
Cố Chi Đảo cau mày nhìn bóng lưng họ, khựng lại chốc lát, bấy giờ mới xuống lầu.
Bình luận đã bàn tán ầm ĩ.
[Sao thấy hình như Thẩm Phất thiên vị D hơn?]
[Nhưng mới vừa rồi cô ấy cười với nam năm mà? Show chiếu lâu vậy cũng chưa từng thấy cô ấy cười với thái tử gia! Thường có câu, sự bao che trong ngôn ngữ lời nói không thể đại diện cho thứ gì, nhưng sự vui vẻ vô thức trong ngôn ngữ tay chân hoàn toàn là biểu hiện rung động!]

Dòng phân tích của bình luận này khiến fan CP Giang Thứ Thẩm Phất nơm nớp lo sợ.
Ba người đi xuống từ khu ghế băng trên lầu, Cố Thanh Sương ở bên dưới vội vàng tiếp đón, mỉm cười ôm cánh tay Cố Chi Đảo: "Anh, phải về biệt thự rồi hả? Để lát em giới thiệu anh cho những người khác nha."
Cố Chi Đảo không phản ứng gì, sắc mặt nom khó coi hơn so với lúc mới bước vào.
"..." Cố Thanh Sương lặng lẽ nhéo Cố Chi Đảo.
Ông anh họ này sao thế nhỉ, chẳng phải đã bảo lên show biểu hiện tình anh em, giúp cô ấy tìm lại hào quang à? Sao vào nói với Thẩm Phất đôi ba câu đã mất hồn mất vía rồi?
Nhân viên công tác của chương trình bèn trả lời cô ấy: "Đúng vậy đó cô Cố.

Mọi người cất đồ thật kỹ, đừng bỏ quên ở quán cà phê nha."
Cố Chi Đảo sải bước, đi thẳng ra ngoài.
Cố Thanh Sương: "..."
Tả Mân xách túi lên, đợi khi đoàn người Thẩm Phất và ê-kíp đi đằng trước rồi, mới thì thầm với Cố Thanh Sương: "Em chắc chắn hồi nãy anh của em chế giễu Thẩm Phất rồi chứ? Sao thấy sắc mặt anh ta mới sai sai nhỉ?"
Trái lại dáng vẻ Thẩm Phất thì như nhặt được tiền.
Cố Thanh Sương cắn môi: "Nhất định là do anh Giang tới, xảy ra mâu thuẫn."
Tả Mân không khỏi nhìn lướt qua bóng lưng Giang Thứ: "Giang Thứ này cũng thật tình, y như bị ma ám, mắc mớ gì bảo vệ Thẩm Phất quá vậy."
Cố Thanh Sương chẳng mấy vui vẻ khi nghe thấy lời này: "Nghe đồn trước kia quen nhau, chắc là có ngọn nguồn gì đó.

Đừng nóng, còn sớm mà."
Tại biệt thự.
Nửa tiếng trước, ba người dò la ra nam năm là Cố Chi Đảo từ chỗ nhân viên.
Bọn họ chưa kịp phản ứng, Giang Thứ mới vừa tắm xong đi ra nghe thấy, chẳng thèm sấy tóc, đã lo lắng cầm lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài.
"Anh ta đi đâu thế?" Thứ Chử Vi để ý nhất hiện tại là nhất cử nhất động của Giang Thứ: "Đừng nói chạy tới chỗ gặp mặt của khách mời nữ và nam năm nha?"
"Cố Chi Đảo." Hướng Lăng Vân nghĩ ngợi nói: "Cái tên này khá quen, phải anh trai của Cố Thanh Sương không? Cái người lần trước làm khách mời đặc biệt một lần ấy."
Người đó bề ngoài xuất chúng, có khí chất nghệ sĩ, tuy Hướng Lăng Vân chưa từng hợp tác với anh ấy, nhưng vẫn rất ấn tượng.
"Chính là anh ta." Chử Vi nói: "Không tệ lắm, tính cách ôn hòa."
Ôn Tranh Hàn nãy giờ ngồi trên sofa đơn đọc tạp chí nghe thấy hai người trò chuyện, quả thực không nhịn nổi, giọng điệu nhàn nhạt hỏi một câu: "Là đối thủ à?"
Dẫu sao tình ý giờ đã bại lộ, ba người cũng lười giả vờ.
"Tuyệt đối không phải." Chử Vi đè thấp âm lượng: "Lần trước anh ta làm khách mời đặc biệt, lúc em tán dóc với anh ta có kể về quan hệ của em và Thẩm Phất, anh ta không phản ứng chút nào."
Chử Vi thốt ra câu này, Ôn Tranh Hàn không hề hỏi lại, mặc dù Hướng Lăng Vân bên cạnh không tỏ thái độ gì, nhưng cũng hơi yên lòng.
Đối với anh ta không phải cứ nhất thiết là Thẩm Phất.
Nhưng hiện nay đã đâm lao phải theo lao.
Âm lượng của bọn họ không cao, câu được câu chăng, nhưng khán giả vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một.
[...!Anh Chử Vi ơi, thật tình, để em nói anh nghe cái gì là tốt nha, anh suốt ngày suy đoán người khác mà không biết ai cũng ở tầng năm, chỉ có anh thì hôm nào cũng vênh váo tự đắc ở tầng một.]
[Hô hô hô ba người này vẫn còn thở phào ở đây à, lát sẽ biết nam năm lại là một đối thủ khác, sắp bể đầu chảy máu rồi.]
Fan ba nhà ngồi nhìn anh yêu của họ bị xoi mói, trong lòng tức hộc máu, nhưng cho tới giờ sức lực phản kháng cũng chẳng có.
Quán cà phê cách nơi này chỉ có năm cây số.
Xe của Cố Chi Đảo đến đầu tiên, xe ê-kíp theo sát phía sau.
Do lúc rời biệt thự Giang Thứ đi quá vội nên mái tóc đen ngắn ướt nhẹp vẫn còn nhỏ nước, Thẩm Phất bảo anh tìm nhân viên của quán mượn khăn để lau khô, làm chậm trễ chút thời gian, vì vậy mới thành người cuối cùng lái xe quay về.
Tuy Giang Thứ nổ máy xe muộn hơn, nhưng lúc đến nơi cũng chỉ sau xe đoàn phim.
Thời điểm anh ra khỏi thang máy, Thẩm Phất mới vừa thay giày xong, đang đứng uống nước trước quầy bar, còn Cố Chi Đảo sớm đã đi vào với đoàn người Cố Thanh Sương để gặp gỡ các khách mời khác.
Giang Thứ tiến tới tủ giày ở huyền quan, đang định đổi giày, chợt phát hiện không thấy dép của mình đâu.
"Sao thế anh Giang?" Tổ sản xuất hấp tấp chạy qua.
Giang Thứ cau mày: "Dép tôi đâu?"
Những nam khách mời còn lại đều đã xỏ bốn đôi dép sẵn có, trước huyền quan chỉ sót một đôi dép nam màu trắng chưa tháo mác.
Ê-kíp đưa đôi chưa tháo mác cho anh: "Anh mang đôi này ạ?"
"Đôi trước giờ tôi mang! Bên trên có hai chữ "bỗng giàu"!" Giang Thứ vừa nói tầm mắt vừa lia sang các khách mời đã vào trong, bắt gặp đôi dép Cố Chi Đảo đang mang kia phải chăng là đôi dép anh luôn mang, sắc mặt anh lập tức biến đổi: "Họ Cố mang rồi à?!"
Ban nãy cả đám người đi vào, đôi dép chưa tháo mác đặt ở trong xó, Cố Chi Đảo không thấy, bèn mang bừa một đôi dép nam.
Ê-kíp nói: "Hay anh mang đôi này nhé, mới tinh đấy ạ."

Gương mặt tuấn tú của Giang Thứ đen đi hẳn, nhìn chòng chọc tổ sản xuất bằng ánh mắt "Cậu nghĩ tôi dễ đuổi lắm à?".
Ê-kíp lạnh gáy, nói: "Nếu anh cần đôi anh mang trước nay thì chúng tôi đi nói với anh Cố Chi Đảo, kêu anh ấy trả lại được không?"
Giang Thứ tức giận đáp: "Trả lại? Bố đây sợ bẩn lắm, ai biết cậu ta có bệnh nấm chân hay không!"
Ê-kíp: "..."
Phải làm sao đây hả thái tử gia!
Bình luận cười như điên: [Ha ha ha anh ấy để ý vãi.]
[Thái tử gia thuộc chòm sư tử đúng không, sao h4m muốn độc chiếm mạnh vậy?]
[Lầu trên đừng nói D của tụi tui nữa.] Fan CP Giang Thứ Thẩm Phất suýt khóc: [Vất vả lắm mới có dép đôi với Thẩm Phất, tự nhiên bị cướp, hu hu hu phải làm sao phải làm sao.]
Thẩm Phất uống nước xong, thấy Giang Thứ cứ ở huyền quan chưa vào, đeo kính râm cũng không che được khuôn mặt cáu kỉnh của anh.
"Sao vậy?" Thẩm Phất đi đến.
Giang Thứ dời tầm mắt xuống nhìn lướt qua đôi dép nữ "bỗng giàu" trên chân cô, tâm trạng càng thêm phiền muộn.
Giờ thì hay rồi, em ấy và người khác thành một đôi rồi.
Song chuyện nhỏ đến thế, sao anh có thể không biết xấu hổ nói ra?
Trong lòng vừa buồn bực vừa ấm ức.
"Không có gì." Anh thay dép trắng mới một cách bất mãn.
Nghe anh nói không có gì, Thẩm Phất gật đầu, đi ra chỗ khác.
Giang Thứ: "..."
Giang Thứ sầu muộn cầm đĩa mì Ý, lên ban công tìm một góc ngồi xuống, nhưng khi nhìn chằm chằm dép dưới chân lại hoàn toàn mất khẩu vị, anh xụ mặt dùng nĩa giã mì đến nát bét.
[Anh Cố Chi Đảo sắp toi rồi, chắc chắn đã đứng đầu danh sách săn giết của thái tử gia.]
Thẩm Phất từ xa xa nhìn bóng lưng anh ở một mình trong góc, đi qua tìm nhân viên công tác: "Có dư dép không? Tôi muốn kiểu một bộ cho nam nữ ấy."
...
Giang Thứ vừa mới ăn vài miếng mì Ý, tổ sản xuất vội vàng chạy tới, cầm một đôi dép nam thêu nét mặt trời đơn giản: "Anh Giang, đôi hồi nãy là dự phòng thôi, đôi giờ mới là của khách mời, hay là anh đổi nó nhé?"
Giang Thứ liếc đôi dép kia, chẳng hào hứng gì.
Anh không vui đâu phải tại bất mãn với đôi dép dưới chân.
Nhưng ê-kíp đã đặc biệt chạy tới đây một chuyến, anh vẫn nhận lấy ném xuống chân, thay ra.
Giang Thứ quơ vài ba nĩa ăn hết mì Ý, đem đĩa trở lại phòng khách, tầm mắt vô thức tìm kiếm Thẩm Phất.
Thình lình, anh thoáng thấy Thẩm Phất cũng đã đổi một đôi dép khác, từ "bỗng giàu" biến thành "mặt trời".
Thẩm Phất thấy anh nhìn chân mình đăm đăm, rồi nhìn dép hai người, phát ra ngữ điệu thắc mắc: "Ơ? Trùng hợp ghê."
Thấy anh vẫn nhìn chằm chằm mình, Thẩm Phất đút tay vào túi, thờ ơ nói: "Dép em vừa bị ướt, đổi bừa một đôi."
Hóa ra là trùng hợp à.
Nhưng trong giây lát cũng hóa giải nỗi khó chịu của anh.
Tâm trạng Giang Thứ lập tức tươi tắn hẳn, thậm chí vành tai dưới gọng kính có hơi đỏ.

Ông trời đang ủng hộ anh hãy dũng cảm theo đuổi tình yêu kìa!
Anh tiến tới, dùng đôi dép to đạp lên đôi dép nhỏ của Thẩm Phất.
Thẩm Phất: "..."
Khùng hả!
Khán giả chứng kiến toàn bộ quá trình: [Áaaaaaa.].


Bình luận

Truyện đang đọc