TÔI KHÔNG MUỐN TÁI SINH THẾ NÀY



Do đây là trạm nghỉ nên không khí trong nhóm tràn đầy năng lượng chưa từng thấy.

Các thành viên trong hội, định cư gần con sông nơi có dòng nước xanh mát, vui vẻ nghỉ ngơi như thể họ đang đi một chuyến du lịch vậy.
"Yi-gyeol- ssi! Bên kia họ đang làm cà ri đấy, chúng ta cùng qua ăn đi!"
"Cà ri? Ở đây á?"
"Vâng.

Vì ở đây có nước á.

Lâu rồi chúng ta cũng chưa ăn uống đúng cách mà nhỉ.

Nhân cơ hội này mau đi ăn đi!"
Tôi không ngờ cô ấy lại thích thứ này đấy.

Tôi bước lùi lại và nói với Min Ah-rin khi cô đang định kéo tôi đi ngay.
"Được rồi, cô cứ đi trước đi.

Tôi sẽ tìm Kim Woo-jin và đi cùng cậu ta."
"Được rồi, nếu cậu đến muộn thì sẽ không còn gì để ăn đâu vậy nên hãy nhanh lên đấy!"
Min Ah-rin nói chắc nịch, hương thơm thoang thoảng quanh đó.

Min Ah-rin đã không có một bữa ăn đúng nghĩa trong bốn ngày qua, rất phấn khích thế nên cô ấy mới giục tôi mau đến đó.
"Đừng lo.

Tôi sẽ tới đó ngay thôi."
Tôi sẽ không đến.
Sau khi tiễn Min Ah-rin với một nụ cười, tôi bước vào khu rừng giữa bầu không khí náo nhiệt.

Không giống như ở ven sông, bên trong khu rừng có nhiều cây lớn, rậm rạp và ẩm ướt.
Tốt hơn là nên tìm kiếm nó từ trên cao.
Sẽ nhanh hơn nhiều nếu tìm nó bằng cách bay thay vì tìm dưới mấy bộ rễ phình to có kích thước như đùi của một người trưởng thành.

Cơ thể tôi lơ lửng bằng năng lực của mình và nghĩ về những vật phẩm tôi nhất định phải có được.
Đầu tiên là đôi cánh của bướm đuôi sapphire, một loài côn trùng chỉ có thể tìm thấy trong trạm nghỉ.
Nó được gọi là đuôi sapphire vì nó có màu sắc giống như một viên đá quý sapphire.

Đôi cánh con bướm là sự pha trộn giữa màu xanh và tím tuyệt đẹp.


Một loài côn trùng mà chả ai để tâm đến ngoài thứ đơn giản là nó rất đẹp và không có gì nổi bật khác.
Thứ hai, nhánh hình sừng của cây đại cổ sừng chỉ mọc ở cửa rừng hoặc nơi trạm nghỉ.
Cây này được chạm khắc hoa văn độc đáo hiếm thấy.

Một cái cây chỉ mọc ở cửa rừng hoặc trong trạm nghỉ, nhưng thứ tôi cần là một nhánh sừng được lấy từ trong cổng cấp A trở lên, vì thế lần này tôi phải lấy được nó.
Cả hai đều không dễ tìm, tôi sẽ phải tìm kiếm xung quanh một lúc.

Tôi ngồi trên một cành cây rậm rạp và nhìn xung quanh.
Phạch phạch.
Một ánh sáng rực rỡ xuyên qua những tán lá rậm rạp, chiếu sáng bên trong khu rừng nhiệt đới.

Một thứ trông giống một con chim kì lạ bay ở đó, mặt đất nhấp nhô như thể có thứ gì đó đang bò trên đấy.
Tại đây, những sinh vật dị thường này không thể tìm thấy ở bên ngoài cổng, chẳng hạn như những con bướm mà tôi phải tìm đang sống tại đây.

Khi cánh cổng được tạo ra và trạm nghỉ được biết đến, nhiều nhà sinh vật học đã rất quan tâm đến nó, nhưng đó là nơi không thể vào được ngoại trừ một số ít những người thức tỉnh với tư cách là năng lực giả.
Ngoài ra, ngay cả những nhà sinh vật học đã thức tỉnh thì những năng lực giả vẫn tập trung vào quái vật nhiều hơn thay vì ở trạm nghỉ.
Nhìn nó thế này, nó không khác nhiều so với khu rừng nhiệt đới mà ta đã thấy trên TV.

Thật yên bình khi không có những con quái vật.
Cánh cổng chính xác là thứ gì? Tại sao chúng lại xuất hiện khắp nơi trên thế giới và thả ra những con quái vật?
Nghiên cứu lời giải vẫn đang được tiến hành.

Năm năm sau khi cánh cổng xuất hiện, các công hội được thành lập và các khu vực được phân chia, vào năm thứ mười, một cơ sở nghiên cứu quái vật và vật phẩm được thành lập, vào năm thứ mười lăm, thế giới hầu như không còn ổn định như trước nữa.

Nhưng thế giới vẫn không biết lý do cánh cổng tồn tại.
....Tôi cũng tò mò đấy.

Nhưng nó không phải là việc của tôi.
Sau cùng, đây cũng chỉ là một tác phẩm do ai đó tạo ra mà thôi.

Miễn là ta có thể tìm ra được lối thoát, thì ai mà quan tâm chứ?
Tôi đứng lên từ cành cây đang ngồi và bay lên cao.

Tôi phải tìm ra nhánh sừng trước con bướm, tôi vẫn chưa rõ vị trí nó ở đâu.
Hầu hết các nhánh sừng mọc trên ngọn của cây đại sừng.

Khi tôi bay lên cao, khu rừng rộng lớn của trạm nghỉ mở ra ngay dưới chân tôi.

Nếu Abyss mà tôi từng nghe nói đến không phải là một cuốn tiểu thuyết, tôi đã có thể tìm thấy nó dễ dàng hơn.

Điều đó thật khó khăn bởi vì tôi chỉ đọc các mô tả thông qua văn bản.
"A, khốn thật."
Thật không may, nhánh sừng mà tôi gần như không tìm thấy sau khi bay qua trạm nghỉ hơn một giờ chỉ là một nhánh sừng thông thường không có hoa văn khắc trên đó.

Tôi thở dài khi cầm nhánh sừng bình thường có kích thước bằng nắm đấm của một đàn ông trưởng thành trong tay.
"Khó hơn mình tưởng."
Vứt bỏ nhánh sừng, tôi quay lại phía lối vào của trạm nghỉ.

Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu đi từ cửa rừng vào trong một cách chậm rãi.

Bầu trời nhuộm đỏ trước khi tôi kịp nhận ra.

Mặt trời đang lặn.
Con bướm có một chất huỳnh quang trên bề mặt cánh của nó nên có thể tìm ra nó vào ban đêm, nhưng vẫn không tìm thấy nhánh sừng.

Tôi đang rất vội, nên tôi phải nhanh lên.
Sau khi loanh quanh tìm nhánh sừng mất rất nhiều thời gian mới quay lại được lối vào.

Khi tôi đến nơi, mặt trời đã lặn và bóng tối cũng từng chút chìm xuống.

May mắn thay, một cái cây lớn có hoa văn bí ẩn mà tôi đang tìm kiếm đã lọt vào tầm ngắm.
"Tìm thấy rồi."
Đó là nhánh sừng mà tôi đã gần như không tìm thấy sau khi bay gần ba giờ.

Tôi lôi ra một nhánh cây hình sừng được bao phủ bởi những hoa văn khó hiểu.

Sau khi bỏ nó vào chiếc túi da đeo trên thắt lưng, tôi từ từ hạ thân xuống đất.

Bướm đuôi sapphire sống gần thực vật nên sẽ tìm nó nhanh hơn khi đi bộ.
Tôi nhảy qua gốc cây rậm rạp và đẩy những chiếc lá lớn che khuất tầm nhìn.

Tôi nghe nói rằng các khu rừng mưa nhiệt đới có rất nhiều động vật và thực vật nguy hiểm đối với con người, nhưng tôi không biết ở đây nó thế nào.

Khi màn đêm buông xuống, tầm nhìn của tôi ngày càng tối nên tôi hơi lo lắng.


- -------------------------------------
"Mi đang ở đâu vậy, hử..."
Do tôi đã đi bộ trong một thời gian dài.

Han Yi-gyeol, một năng lực giả hạng A, có cơ thể khỏe mạnh hơn người bình thường, nhưng việc lang thang trong khu rừng nhiệt đới trong nhiều giờ khá khó khăn.

Hơn nữa, mật độ oxy cao và độ ẩm khiến tôi nhanh chóng mệt mỏi.
Ài, tôi sắp nghẻo đến nơi rồi.
Tôi khổ sở khi ngồi trên cành cây có độ cao thích hợp.

Từ bỏ cánh bướm và quay trở lại.

Tôi đang cân nhắc, nhưng cuối cùng tôi lắc đầu.

Bỏ cuộc thế này thì tôi phải qua cổng khác để lấy cánh bướm, tôi không có thời gian cho việc đó vì tôi sẽ phải làm thủ tục còn khó khăn hơn để vào cổng với tư cách là người độc lập.
Tôi quyết định nghỉ ngơi và tìm kiếm nó ngay cả khi phải về muộn, tựa lưng vào thân cây, tôi thấy một tia sáng xanh xuyên qua những tán cây trong rừng phía bên kia.

Lúc đầu, tôi nghĩ mình đã nhìn nhầm nhưng bất cứ khi nào gió lay động bụi cây, ánh sáng xanh vẫn tiếp tục lấp lánh.
"Một con bướm đuôi sapphire?"
Tôi bật dậy và bay về phía ánh sáng.

Trong khi tim tôi đang đập loạn nhịp, tôi loại bỏ những bụi cây rậm rạp và có một vài con bướm đuôi sapphire xinh đẹp đang vỗ cánh.
"Điên thật.

Làm được rồi."
Tôi đã tìm thấy nó sau bốn giờ tìm kiếm.

Tôi nắm chặt tay và réo lên trong lòng.

Tôi phải cẩn thận vì con bướm có thể sợ hãi bay mất nếu tôi thực sự hét lên.
Sau khi tôi tìm thấy, nó khá dễ dàng.

Tôi kéo con bướm lại gần bằng sức mạnh của mình và chỉ cần cắt đôi cánh của nó là xong.

Tôi không cần nhiều nên tôi chỉ lấy hai đôi cánh.

Tôi đặt bốn cánh bướm to bằng lòng bàn tay vào túi của mình.
Xin lỗi nha.

Ta sẽ sử dụng tốt những đôi cánh này.
Bây giờ tôi đã có tất cả những thứ mình muốn, tất cả những gì tôi cần làm là quay trở lại.

Tôi bay dọc sông với lòng nhẹ tênh.


Đã khoảng bảy giờ kể từ khi tôi đi, vậy nên cả nhóm chắc đã đi đến phần cuối trạm nghỉ rồi.

Tôi thong thả bay đi tìm đồng đội mong rằng không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi chớp mắt trước tiếng nổ yếu ớt ở đằng xa.
"Mình nghĩ đó là năng lực của Park Geon-ho."
Bùm!
Có một vụ nổ nữa khi mặt đất rung nhẹ.

Tôi tăng tốc chút nữa khi có nhận thấy có một dự cảm chẳng lành.

Chắc hẳn là cả nhóm đã ra khỏi trạm nghỉ và chạm mặt ngay với một số quái vật ngoài đó rồi.
Sột soạt! Rầm!
Tiếng kêu gấp gáp, tiếng nổ và tiếng gầm rú của quái vật.

Những âm thanh từ xa đến với tôi ngay lập tức.

Cuối cùng tôi cũng ra khỏi khỏi trạm nghỉ và cau mày trước cảnh tượng trước mặt.
"Ra khỏi đây ngay."
"Chuẩn đoán cấp độ đã hoàn tất! Chúng là cấp S!"
Kwaak!
Hàng chục con quái vật với thân hình lấm lem bùn đất đang lao về phía các thành viên trong đội, phun ra dung dịch axit màu xanh lục.

Những chiếc răng hình vuông và mọc dài ánh lên vẻ nguy hiểm, chiếc mai che mắt dài khổng lồ nhô ra ngoài.

Hai cánh tay của nó uốn cong, nhọn như lưỡi liềm của bọ ngựa, phần thân dưới của nó giống như một con rắn, di chuyển rất nhanh trên cát.

"Kim Woo-jin!"
Con quái vật vung cánh tay sắc nhọn của nó về phía Kim Woo-jin.

Kim Woo-jin vội vàng xoay người sang phải và cố gắng tránh đòn tấn công, nhưng không thể thoát khỏi con quái vật đang ở gần đó.

Nhìn thấy một con quái vật đang cố gắng cắn Kim Woo-jin với hàm răng đầy dịch axit, tôi vội vàng vung tay.
"Ack!"
Cơ thể của Kim Woo-jin bay về phía tôi.

Bắt được cậu rồi, tôi giữ lấy thắt lưng cậu ta và bay khỏi con quái vật.

Khi Kim Woo-jin bất ngờ biến mất khỏi mắt nó, con quái vật rít lên một tiếng như tiếng móng tay đang cào vào cửa sổ vậy.
"Han Yi-gyeol?"
"Phán đoán tốt đấy."
Kim Woo-jin, người mềm nhũn và đầy mồ hôi lạnh, thất thần nhìn tôi.

Tôi lạnh lùng nói để tránh mất cảnh giác, nhìn xung quanh để tìm Min Ah-rin..


Bình luận

Truyện đang đọc