TÔI KHÔNG MUỐN TÁI SINH THẾ NÀY



Cổng cấp B khu D8.

Là một trong những cánh cổng mà Hội Roheon chuyển giao lại cho Ha Tae-heon quản lý.

"Lần cuối cùng nó được phá là khi nào vậy?"
"Một tuần trước."
Thế thì, nếu có gặp phải quái vật nào thì cũng chỉ có một hai con thôi là cùng nhỉ.

Tôi vào trong cổng.

Hwiing—
Vừa bước vào cổng, một cơn gió mạnh ập thẳng vào mặt.

Một vùng đất hoang vu cằn cỗi trải dài ra trước mắt tôi.

"Nó quá rộng cho một cổng cấp B rồi."
Tôi nói với Ha Tae-heon đang theo tôi vào cổng.

Anh ta đáp lại khi sử dụng kĩ năng của mình.

"Tôi đã đưa cậu đến cổng B của khu D8 như đúng yêu cầu."
Trong tay Ha Tae-heon là một thanh trường kiếm làm bằng bụi đen.

"Tốt nhất cậu nên làm cho đúng đi."
"Anh không tin tôi lắm nhỉ? Dù tôi thậm chí còn ký cả hợp đồng rồi."
"Ngay cả khi đó không phải là tôi thì cũng chẳng có ai đủ để tin cậu trong cái tình cảnh thế này."
"Ừm...."
Là vậy hả?
Anh nói đúng.

Tôi hiểu rõ mà, Ha Tae-heon mới chỉ gặp tôi có hai lần thế này....
Nên vẫn cảnh giác cũng là đúng rồi.

Tôi hơi buồn khi nghĩ rằng cơ hội này sẽ giúp cải thiện mối quan hệ của chúng tôi chút xíu.

"Này, đừng có vậy mà."
Khi tôi mỉn cười đến gần anh ta, Ha Tae-heon nheo mắt hơi ngả người ra phía sau.

"Tôi đã đến tận đây để lấy vật phẩm cho Ha Tae-heon- ssi cơ mà.

Nếu tôi lừa anh thì ngay từ đầu tôi đã không ký cái hợp đồng đó rồi.

Thế nên."
Tôi vòng một tay qua thắt lưng của Ha Tae-heon để kéo người anh lại gần.

Cơ thể của Ha Tae-heon chợt cứng lại khi anh ta đụng vào tôi.

"Chúng ta hãy tìm đồ trước rồi nói chuyện tiếp nhé.

Khi đó tôi sẽ trông đáng tin hơn chút đấy."
"Này....Buông ra ngay."
"Hãy chịu tí đi.

Thế này sẽ tiện hơn là việc anh dùng kĩ năng của mình đấy."
Thật ra, tôi cũng thấy khó chịu lắm chứ.

Theo tự nhiên, tôi lại nhớ đến hai thằng chả Park Geon-ho và Cheon Sa-yeon.

Sẽ hơi quá nếu bắt Ha Tae-heon làm điều tương tự như hai tên đó.

Tôi dùng kĩ năng của mình, cả tôi và Ha Tae-heon dễ dàng lơ lửng trên không.

Tôi thấy một cái gì đó to to tròn tròn mờ ảo ở phía Tây.

Tôi đoán chắc là nó rồi.
Tôi nhìn lên Ha Tae-heon và nói.


"Giờ thì chúng ta hãy đi về phía Tây thôi."
"....".

Ngôn Tình Ngược
Sao anh ta lại nhìn tôi như vậy nữa thế?
Đôi mắt lạnh lẽo của Ha Tae-heon chăm chăm nhìn vào tôi.

Tôi suy ngẫm một chút và hỏi.

"Ha Tae-heon- ssi, không lẽ anh sợ độ cao à...."
"Câm miệng."
"Vâng, thưa ngài."
Vì anh nói là anh sợ nên tôi đã cố hạ thấp xuống rồi đấy.

Tôi kéo Ha Tae-heon lại để giữ anh ta chắc hơn khi rướn người lên cao.

"...."
Ánh mắt anh ta đột nhiên gay gắt hơn trước.

Tôi đoán anh sợ độ cao thật.

Dừa lắm.

Thâm tâm tôi ầm ừ cho qua và di chuyển về phía Tây.

Bóng dáng mờ nhạt ngày càng rõ ràng khi chúng tôi tiến đến gần hơn.

"Ồ."
Đây là xác của một sinh vật nào đó.

Lớp da khô cằn bên ngoài được phủ lên một lớp cát xám, xương sườn dày cộp nhô ra đâm thủng qua lớp da trên vùng bụng.

Chiếc mõm dài hé mở với hàm răng sắc nhọn lộ ra từ trong miệng, chân trước của nói vừa to vừa ngắn lại còn cứng như đá nữa.

Xét cho cùng nhìn toàn diện thì trông nó khá giống với một con cá sấu.

"Hoàn hảo."
Chỉ vào vùng gần rốn của nó, tôi hỏi Ha Tae-heon.

"Anh đã bao giờ thử vào trong nó chưa?"
"....Tôi không đến những nơi không có quái vật."
Cũng đúng ha.

Những người khác chắc là sẽ đi loanh quanh xem nó vì tò mò.

Còn Ha Tae-heon là kiểu người giết quái vật một cách nhanh gọn lẹ và ra khỏi cổng.

Tôi đáp xuống nơi phần bụng bị thủng.

Ngay khi chân tôi vừa chạm đất, Ha Tae-heon giáng một đòn xuống cánh tay đang ôm quanh thắt lưng của tôi một cách không thương tiếc.

Xoa xoa cổ tay đau nhói của mình, tôi kêu lên.

"Au, đau đấy."
"Hãy biết ơn vì cánh tay đó vẫn còn nguyên vẹn đi."
Lạnh lùng ghe.

Tôi câm nín và đi theo Ha Tae-heon khi anh ta đi lên đằng trước.

Bên trong cái xác tối tăm u ám này, nó nhìn khá giống với một công trình bỏ hoang.

"Giờ thì chúng ta hãy đi lên phần đầu."
Trước tiên, tôi cần tìm ra trái tim của nó đã.

Nếu sinh vật này tương tự như con cá sấu, thì trái tim chắc cũng nằm ở đâu đó nơi phần cổ của nó thôi
Trong tiểu thuyết, chỉ có duy nhất một đoạn mô tả đơn giản thế này.


Tôi đã đi vào bên trong một sinh vật khổng lồ và tìm thấy một trái tim ở đó.
Chơi thế này thì kiếm nó bằng niềm à.

"Anh có bật lửa hay thứ gì tương tự thế không?"
Bên trong quá tối để có thể đi xung quanh tìm trái tim.

Trong khi tôi cầm lấy một cành cây lớn mà tôi nhặt được dưới đất, Ha Tae-heon lấy từ trong áo khoác ra một chiếc bật lửa.

"Ha Tae-heon- ssi, anh có hút thuốc hả?"
"Thi thoảng."
Anh ta hút thuốc? Tôi nghiêng đầu.

Chưa bao giờ có cảnh hút thuốc trong cuốn tiểu thuyết.

Sau khi châm lửa lên cành cây tôi thổi kèm một chút gió cuốn lên đó.

Tôi chậm rãi di chuyển, thắp sáng xung quanh bằng ngọn đuốc thô sơ vừa tạo ra của mình.

Bên trong cái xác lớn đến độ chúng tôi không thể thấy hết điểm cuối, trong đó có vô số con quạ với cặp mắt vàng sáng chói.

Kkaak, kkaak.

Dù đó cũng là quái vật, nhưng cả kích cỡ và hành vi của chúng đều hệt như lũ quạ bình thường.

Đôi mắt của bầy quạ chăm chăm nhìn về hướng của Ha Tae-heon khi chúng vỗ nhẹ đôi cánh đen của mình.

"Cậu nói có một món vật phẩm ở nơi thế này?"
"Không phải chỉ cần nhìn thôi cũng đoán ra được ở đây có giấu kho báu rồi sao?"
Khi tôi đang đi với ánh sáng trên sàn, tôi dừng bước khi thấy một vật thể lạ.

"Sao không đi tiếp?"
"....Ta đến nơi rồi."
Tôi gãi gãi sau gáy khi ngoảnh đầu lại.

Tôi không chắc lắm.

Tôi sẽ phải nghĩ xem trước khi tìm ra được món vật phẩm đó.

"Ha Tae-heon- ssi."
Sau một hồi đi bộ, tôi nhìn lên và hỏi.

"Ha Tae-heon-ssi nghĩ nó có thể là thứ gì?"
Tôi giơ ngọn đuốc lên cao để nhìn rõ hơn.

Khi bóng tối dần lui xuống, một thứ gì đó to tròn hiện ra.

"Đây là...."
Nó gần giống hình bầu dục, mang một sắc đỏ đục ngầu.

Mặt trong có những đường vân rẽ ra nhiều ngách, mặt ngoài có một đường vân hiện lên rõ ràng như thể nó có thể sẽ chuyển động bất cứ lúc nào.

"Một quả tim?"
"Đúng."
Dù có nhìn ngược nhìn xuôi thì vẫn thấy nó giống quả tim cả thôi.

Bây giờ những gì còn lại là tìm ra thiết bị ẩn được giấu bên cạnh quả tim là xong.

「Trong khi nhìn quanh trái tim, Ha Tae-heon thấy một cái lỗ có dấu ấn kì lạ.

Nó có thể là gì?」
Vị trí của thiết bị ẩn không được giải thích rõ ràng, vì thế tôi phải tự tìm ra nó thôi.


Tôi đặt cành cây xuống đất và bay lên trên.

"Tôi sẽ đi xem nó kỹ hơn."
Tôi cần phải kiểm tra phần tim trước.

Khi tôi đến gần quả tim, một vài con quạ nhìn chằm chằm vào tôi như thể chúng đang canh gác, chợt bay đi và thét lớn.

Nó trông như trái tim của một sinh vật sống.
Có phải là do nó là màu đỏ duy nhất trong cái nơi đơn sắc này không.

Tôi cẩn thận đặt tay lên quả tim.

Nó lạnh thật.

Tôi kiểm tra quả tim một cách cẩn thận, lung lay nó từng chút một.

Tôi vẫn không thể tìm ra cái dấu ấn mà tôi muốn, nhưng thế này cũng quá kì quái rồi đi.

Sao lại....!khó như vậy?
Quả tim của sinh vật đã chết rất cứng và lạnh.

Như chạm phải một cỗ máy vậy.

Cái thứ mà tôi tìm thấy lúc trước chợt hiện lên trong đầu tôi.

Cái này— không thể nào....!
"Han Yi-gyeol."
"Hử?"
Tôi ngừng dòng suy nghĩ lại trước tiếng gọi của Ha Tae-heon và nhìn xuống.

Dùng chân quét qua đống bụi trên sàn Ha Tae-heon hỏi.

"Cậu đang tìm thứ này à?"
Tôi mở to mắt.

Nơi mà lớp bụi đã bị gạt sang một bên chính là dấu ấn mà tôi đang tìm kiếm.

"Đúng rồi."
Tôi tiếp đất và quỳ gối xuống, kiểm tra kỹ lưỡng dấu ấn dưới sàn.

Khi gió thổi bay lớp bụi còn lại, toàn bộ hình dạng dấu ấn hiện lên.

"Cậu có thể mở nó?"
Ha Tae-heon thì thầm, nhìn xuống dòng phong ấn.....!
Nhìn chung thì rất khó để nhìn ra mấy thứ dòng ấn được khắc nguệch ngoạc này.

Trong tiểu thuyết, Ha Tae-heon tuy rất nhanh đã có thể tìm ra nó nhưng anh ta cũng phải mất một lúc để luận ra được nó là thứ gì.

Tôi lấy ra món đồ thứ hai mà tôi mang theo trong ba lô ra.

"Đây là những gì ta cần để kích hoạt thiết bị này."
Nhánh sừng từ ngọn của cây đại cổ sừng ở cổng cấp A trở lên.

Nếu không có nó, thiết bị sẽ không thể kích hoạt.

Tôi lật ngược nhánh sừng hình tam giác và lắp nó vào phần trống dưới thiết bị.

Nhánh sừng và cổng thiết bị hoàn toàn khớp với nhau như thể chúng là một ngay từ đầu vậy.

Sau khi xác nhận rằng nó đã được lắp đâu vào đó rồi, tôi xoay nhánh sừng sang bên phải.

Lạch cạch.

Kugugugung!
Tôi có thể nghe thấy tiếng mở khóa phát ra từ sàn nhà, thiết bị có khắc dấu ấn trên đó bắt đầu tách ra làm đôi như một cái miệng đang há rộng.

Một đám bụi bốc lên khi nhánh sừng rơi xuống phía dưới.

Tôi lấy chiếc hộp đã được giấu trong đó ra.

"Ta-da~ nhìn này, Ha Tae-heon- ssi.

Là kho báu thật này."
Khi tôi nhấc chiếc hộp trông khá nặng và đưa nó cho Ha Tae-heon, anh ta mang một vẻ khó hiểu trên khuôn mặt.

"Sao thế.


Anh không thấy vui à? Anh có biết tôi đã khổ sở bao nhiêu để có được nó không thế...."
"Thật nguy hiểm nếu mở nó ra."
"Anh lo quá đà rồi."
Tôi đặt chiếc hộp xuống sàn và lập tức mở tung nó ra.

"Khoan đã...."
"Tuyệt."
Ngay cả khi có xảy ra chuyện gì đi nữa, sao phải sợ khi ta đã có luôn một vật phẩm cấp SS ngay bên mình cơ chứ.

Tôi kiểm tra bên trong chiếc hộp khi ném phăng cái nắp sang một bên.

Đoán đúng rồi này."
Nhìn chiếc áo khoác màu xanh dương được gấp gọn gàng, tôi cười thật sâu.

Một chiếc áo khoác cấp SS.

Kể cả nếu bạn không thể xác định được cấp bậc của nó, thì cái hào quang mà nó toát ra thế kia cũng đã rất kinh khủng rồi.

Tôi cầm lấy chiếc áo khoác và đưa cho Ha Tae-heon.

"Của anh đây, Ha Tae-heon- ssi.

Giờ nó là của anh rồi nhé."
Ha Tae-heon từ từ nhìn chiếc áo khoác trên tay tôi.

Như tôi đã nói, cái cặp mắt sắc bén đó có vẻ là đang kiểm tra xem nó có phải là một cấp S hay một cấp cao hơn không.

"Nếu anh muốn kiểm tra chỉ số của nó, tốt hơn là anh nên đi đo cấp hạng của nó trước.

Tôi đoán nó phải là cấp SS, nhưng cũng chả vấn đề gì khi kiểm tra lại nó cả."
"Tôi chắc chắn nó phải trên cấp S."
Tuy nhiên, Ha Tae-heon chỉ nhìn vào chiếc áo khoác mà không nhận lấy.

Trái ngược hoàn toàn với ý tưởng ban đầu của tôi rằng anh ta sẽ rất vui khi có được một món vật phẩm cấp SS, không khí xung quanh Ha Tae-heon đột nhiên chùng xuống vì điều gì đó.

Gì vậy, sao thế?
"Ha Tae-heon- ssi?"
"...."
Ha Tae-heon, người vẫn đang giữ nguyên cái cau mày trên trán im lặng như đang suy nghĩ, đột nhiên kéo mạnh cổ tay tôi.

Nhìn hành động đột ngột đó, Ha Tae-heon trầm giọng nói.

"Ngươi là cái quái gì vậy?"
Đôi mắt đen ánh lên vẻ nghi ngờ.

Sức ép dồn vào bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi.

"Từ Chợ Đỏ đến chiếc áo khoác.

Ngươi đã lên kế hoạch cho tất cả những điều này?"
"Hự, khoan đã...."
"Ngươi tiếp cận ta nhằm mục đích gì? Chẳng lẽ là tên Trưởng Hội Requiem đã ra lệnh cho ngươi? Giả vờ tìm ra vật phẩm rồi chiếm được lòng tin của ta."
Cơn đau càng lúc một lớn khiến tôi không hỏi cau mày.

Cảm thấy cổ tay mình sắp đứt mịa nó ra rồi, tôi gượng cười.

"....!Nó quan trọng lắm à?"
"Sao?"
"Dù lí do tôi tiếp cận Ha Tae-heon- ssi có là gì đi nữa, thì kết quả vẫn là nhận được một vật phẩm cấp SS không phải thế sao?"
Tôi dùng tay còn lại bắt lấy tay Ha Tae-heon.

"Thử suy nghĩ khôn ngoan lên xem nào.

Anh có nghĩ anh có thể đối phó với một Hội như Requiem sao, cái Công hội vốn đang gây áp lực lên Roheon mà không cần một vật phẩm nào?"
"Ngươi...!"
"Nghe rõ tôi nói này."
Tôi đã hi vọng nó sẽ không có vẻ quá đáng nghi.

Cũng giống như Min Ah-rin trong tiểu thuyết, chưa bao giờ tôi mong đợi rằng Ha Tae-heon sẽ công nhận tôi như một người cộng sự.

Chỉ cần là một chàng trai tốt, hiểu biết rộng- với tôi thế là đủ rồi.

"Cheon Sa-yeon và tôi phải mối quan hệ như anh nghĩ đâu."
Không hề né tránh ánh mắt lạnh lùng đó, không hề nao núng trước nó.

"Tôi muốn thoát khỏi Cheon Sa-yeon và để đạt được điều đó, Roheon cần phải mạnh hơn bây giờ.".


Bình luận

Truyện đang đọc