TÔI KHÔNG MUỐN TÁI SINH THẾ NÀY



Ý hắn là chọn cái gì cơ? Tôi nhìn Cheon Sa-yeon trước lời nói bất ngờ đó, hắn mỉm cười khi lần lượt chỉ tay vào bản thân và Ha Tae-heon.
"Cậu hãy chọn một người để đi cùng."
"....Sao tôi lại phải chọn?"
"Tôi không thể để một hạng A như cậu đi một mình được.

Tất nhiên, ngay cả đây có là một cổng rỗng không, thì Ha Tae-heon cũng chẳng muốn đi cùng tôi đâu?"
Nhìn qua Ha Tae-heon khi nghe Cheon Sa-yeon nói vậy, vẻ mặt anh ta như thể nói rằng tại sao lại hỏi một điều hiển nhiên như vậy.
"Không, tôi biết là vậy, nhưng tôi đâu nhất thiết là còn phải chọn.

Tôi đi với ai mà chả được."
"Vậy thì chúng ta không còn cách nào khác rồi."
Cheon Sa-yeon hơi nhíu mày như đang thất vọng, rồi chĩa kiếm về phía Ha Tae-heon.
"Han Yi-gyeol không chọn, vậy nên chúng ta phải tự quyết thôi, Ha Tae-heon."
"Làm cái vẹo gì thế hả?"
Tôi bối rối trước quyết định vô lý này, Ha Tae-heon cầm lấy thanh kiếm mà anh tạo ra bằng năng lực của mình như thể cũng muốn vậy thay vì từ chối nó.
Mấy tên khùng điên này đang cố làm cái quái gì vậy?
"Thật là, hai người bị làm sao thế hả? Mẹ nó, trong hoàn cảnh thế này mà còn đánh nhau được à?"
"Nếu cậu không thích hai bọn tôi đánh nhau, thì hãy chọn một người đi."
"Rồi hai người sẽ không đánh nhau nữa...."
Tôi mệt mỏi bóp trán mình.

Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon mà ở cùng một chỗ cái là cả hai đều giống nhau đến kỳ lạ, thế nên chỉ có tôi là người duy nhất cực khổ ở đây thôi.
Thật ngu ngốc khi nghĩ hai tên này có thể trò chuyện với nhau bình thường được.

Giờ tôi mới thấy, mấy thằng chả này luôn gây chiến với nhau bất cứ khi nào có cơ hôi.
Ha Tae-heon, người được cho là luôn thận trọng phán đoán tình hình, đã thay đổi cảm xúc một cách kỳ lạ khi có sự tham gia của Cheon Sa-yeon.
Có một luồng sát khí giữa Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon khi hai người đang nhìn chằm chằm vào nhau.

Tôi đoán là hai tên này thật sự nghiêm túc đấy.

Sau khi quan sát tình hình khi nhìn cả hai bọn họ, cuối cùng thì tôi cũng bỏ cuộc.
"Được rồi.

Tôi sẽ chọn."
Cheon Sa-yeon tươi cười như thể hắn đã lấy được quyết định của tôi.

Tôi chẳng hiểu sao hắn lại thích nó như thế.
Làm sao để tôi chấm dứt được cái tình huống này đây?
Thay vì phải chọn giữa Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon, tôi lại đang cân nhắc đến cánh cửa bên trái và bên phải ở cuối hành lang.
"Tôi...."
Do dự một lúc, tôi lên tiếng.
"Tôi sẽ đi bên phải với Ha Tae-heon- ssi."
Như thể bất ngờ trước sự lựa chọn của tôi, Ha Tae-heon nhìn lại tôi.

Mặt khác, Cheon Sa-yeon đáp lại như đã biết rõ tôi sẽ chọn vậy.
"Hừm."
Sau hồi im lặng, Cheon Sa-yeon lên tiếng.
"Cậu không chọn tôi.

Tôi đã nghĩ tôi là người duy nhất có những kỷ niệm đẹp trong quá khứ của hai ta cơ đấy."

"Nói vớ vẩn."
Ngay từ đầu Cheon Sa-yeon đã biết tôi sẽ lựa chọn như vậy.

Mối quan hệ của tôi và Cheon Sa-yeon nói thế nào thì cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác mà thôi, nên là tốt nhất cứ tách nhau ra còn hơn là đi chung một chỗ.

Như thế thì sẽ có thể thu thập thêm được nhiều luồng thông tin hơn.
Cheon Sa-yeon cười cong khóe mắt lên khi chỉ vào cánh cửa bên trái.
"Vậy thì mình tôi sẽ đi lối này."
"Ừ."
"Thật là hiu quạnh mà, nhưng tôi chẳng thể làm khác được...."
"...."
"Bởi vì tôi đã không được chọn...."
"Dừng lại đi."
Tôi thở dài che mắt lại.

Đây là lý do khiến tôi quan ngại cực kỳ này.

Nếu là Cheon Sa-yeon, chắc chắn hắn sẽ giễu cợt tôi ngay từ cái lúc không được chọn.
Cheon Sa-yeon phải ngoáy vào đúng trọng tâm cơ, hắn chọc tôi đến thế vẫn chưa hài lòng à.
"Chúng ta không biết được có thứ gì bên kia cánh cửa, vậy nên trước khi đi thì chúng ta nên đặt ra một số điều lệ."
Vì không thể sử dụng các thiết bị điện tử bên trong cổng, không có cách nào để liên lạc khi chúng tôi tách nhau ra cả.

Hiểu được ý định đó, tôi liền gật đầu.
"Đúng vậy.

Tôi nghĩ ta nên làm thế."
"Khi nào xong việc, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở ngã tư này.

Nếu trường hợp thấy nguy hiểm, thì phải rút lui ngay."
"Được rồi.

Anh cũng đừng làm quá đấy."
Cho dù đây có là Cheon Sa-yeon đi nữa, thì cũng có chút lo lắng khi đi loanh quanh bên trong cổng mới vào lần đầu này.

Thấy tôi nói vậy, Cheon Sa-yeon chầm chậm chớp mắt.
"Nếu cậu lo lắng như vậy, thì hãy đi cùng tôi đi."
Tôi đang nói nghiêm túc đấy, vậy mà cái tên này....
"Anh đi trước đi."
Tôi thân ái chỉ vào cánh cửa bên trái với ý nói rằng anh hãy đi mau đi.

Cheon Sa-yeon liền bật cười như thể phản ứng của tôi trông buồn cười lắm vậy, khi bước vào cánh cửa bên trái.
"Ừm, chúng ta cũng đi chứ?"
Sau khi Cheon Sa-yeon luôn miệng nói nhảm kia lặng thinh biến mất như một bóng ma.

Tôi hơi ngượng ngịu khi ra hiệu cho Ha Tae-heon đi đến cánh cửa bên phải.
Khi chúng tôi bước vào, xung quanh có phần tối hơn bên ngoài một chút.

Ha Tae-heon và tôi đi dọc hành lang mà không ai nói câu nào.
Khi nãy, Ha Tae-heon trực tiếp ôm lấy eo tôi, tôi nghĩ là đã có thể trở nên thân thiết với anh ta hơn chút rồi, nhưng khi hai chúng tôi đi riêng, thì lại ập đến một sự ngượng ngịu khó tả thế này.


Tôi đang nghĩ xem nó có phải là ảo giác không.
"Chuyện đó....!Ha Tae-heon- ssi.

Tôi...."
"Bữa tiệc hôm nay."
Tôi không chịu được cái bầu không khí yên lặng này, nên đã ngập ngừng lên tiếng, nhưng Ha Tae-heon đã ngắt lời tôi và hỏi trước.
"Tôi không biết là cậu cũng đến đấy.

Lại còn đi với tư cách là bạn đồng hành của Hội trưởng Cheon Sa-yeon nữa."
Có lẽ là do giọng của anh có phần gay gắt hơn bình thường, không hiểu sao tôi lại có cảm giác như bản thân đang bị mắng vậy.

Thật sự.

Đây quả là một tình huống nơi chàng trai mà chính anh đã bắt tay giúp đỡ lại tay trong tay với kẻ thù của mình xuất hiện trong bữa tiệc.

Có vẻ nó cũng khiến tôi cảm thấy tệ theo.
"Tôi có một số hoàn cảnh thôi."
Vì tôi không thể nói với Ha Tae-heon về Kim Woo-jin, thành viên của Requiem, nên tôi đã nói lắp một chút.

Hơn hết là, tôi không muốn tiết lộ chi tiết thỏa thuận với Cheon Sa-yeon cho bất kỳ ai.
Đôi mắt của Ha Tae-heon ngay một khắc liền trở nên sắc bén, có lẽ là vì câu trả lời thiếu chân thành của tôi.
"Còn lý do nào khác khiến cậu tham dự bữa tiệc hả?"
"Sao cơ?"
"Những gì xảy ra lần này đều không phải điều cậu mong đợi đúng không?"
Cái gì cơ....!tôi cau mày.
"Nếu tôi có mong nó thật, thì nó sẽ xảy ra như thế này à?"
"Tôi không biết.

Bởi cậu thậm chí còn không chớp mắt khi đi lừa người khác nữa kìa."
Đột nhiên, Ha Tae-heon tiến sát lại gần mũi tôi.

Tôi đối diện với anh ta mà không thể tránh khỏi cái nhìn lạnh lùng ấy.
"Tôi biết Ha Tae-heon- ssi không hề tin tưởng tôi, nhưng tôi không có làm những việc vô bổ như vậy."
"Nó là thứ vô bổ sao?"
"Tôi sẽ thu lợi được gì từ việc này cơ chứ? Đừng đưa ra mấy cái giả định kỳ quặc vậy."
Khi tôi phát cáu nói vậy, Ha Tae-heon nhếch khóe miệng lên.
"Nếu cậu thấy khó chịu, thì hãy giải thích cho thỏa đáng vào.

Lý do gì khiến cho cậu, một người muốn trốn thoát lại đi tham dự bữa tiệc với Cheon Sa-yeon?"
Ha Tae-heon không biết hành động của tôi là đi điều tra sự dị thường của cánh cổng.

Ngay cả khi là làm độc lập thì cũng trông rất kỳ lạ.

Do dự một lúc, gần như là tôi không thể mở lời được.
"....Ha Tae-heon- ssi chuyện này có liên quan gì đến anh?"
Ha Tae-heon nhìn tôi với một nụ cười tự mãn như muốn biết điều đó vậy.

Tôi thực sự muốn hỏi tại sao.

"Tôi biết là tôi trông rất đáng nghi."
"...."
"Nếu tôi nói sự thật cho anh, thì anh có chắc là sẽ tin điều đó không?"
Không hiểu sao, đây giống như tôi đang tự làm tổn thương chính mình, chứ không phải là Ha Tae-heon.
"Không.

Tại sao tôi phải giải thích điều đó cho cái người còn chẳng tin tôi dù tôi có nói thế nào đi nữa?"
"Vậy."
Ha Tae-heon lặng lẽ nghe tôi nói, trầm giọng lên tiếng.
"Nếu tôi tin, thì cậu sẽ nói cho tôi biết chứ?"
Trái ngược với câu hỏi không rõ mục đích, ánh mắt anh ta nhìn tôi vô cùng đơn thuần.
"Trả lời tôi, Han Yi-gyeol."
"...."
"Cậu có định nói tôi nghe không?"
"....Tôi ghét phải nói điều đó mà không có sự đảm bảo rằng anh sẽ tin vào."
Sau cùng, cứ lui xuống một bước vậy.

Nhìn thế này, tôi và Ha Tae-heon có rất nhiều điểm tương đồng đấy.

Ở kiếp trước cũng khó mà tin tưởng vào người khác.
Ha Tae-heon lặng yên nhìn tôi chằm chằm.

Tôi lo lắng không biết anh ta sẽ phản ứng như thế nào, nhưng rồi anh ta chầm chậm ngước mắt lên khi nhìn về phía sau tôi.
"Ha Tae-heon- ssi?"
"Yên lặng."
Ha Tae-heon cẩn thận nhìn về phía trước hành lang bị bóng tối nuốt chửng.

Tôi ngay lập tức chú ý đến hành động của anh.
"Cậu không nghe thấy gì sao?"
Là hạng A, nên tôi chẳng nghe thấy gì cả, nhưng hạng SS kia, anh ta có vẻ như đã cảm nhận được thứ gì đó.

Ha Tae-heon gật đầu trước câu hỏi của tôi.
"Là quái vật?"
"Tôi không chắc.

Chúng có lẽ là đang đánh nhau."
Nếu chúng đang giao chiến thì, anh đang nói là có cả người lẫn quái vật ở đó sao? Thế gì nguy quá.

Tôi ném ngọn đuốc đi và tiến đến nói với Ha Tae-heon.
"Chúng ta mau đi ngay thôi."
Không cần một lời giải thích nào, Ha Tae-heon hiểu ý tôi ngay, liền ôm lấy tôi.

Cuốn quanh Ha Tae-heon bằng gió, tôi tăng tốc khi bay qua hành lang.
Rầmmmm!
Khi chúng tôi đến gần cuối hành lang, mặt đất liền rung lắc kèm theo tiếng rơi xuống của thứ gì đó.
"Ha Tae-heon- ssi, đây là...."
Tôi mở to mắt nhìn khung cảnh hiện ra trước mắt.

Có thể nhìn thấy một rừng cây lá kim trên mặt đất, đến nỗi tôi thậm chí còn không thể tưởng tượng được đây là đang ở dưới mặt đất kìa.

Không giống ở hành lang, nơi này sáng đến chói mắt, có cả một thứ bụi màu tím bay đang bay khắp nơi cùng với lớp sương mù dày đặc.
"Hự...."
Ngay lúc đó, một cảm giác đau nhói như thể có những cây kim đang đâm vào da tôi.

Có vẻ thứ bụi này là một trong những năng lực của con quái vật.
Khi tôi cắn môi và kìm lại tiếng kêu của mình, Ha Tae-heon lấy ra chiếc áo khoác cấp SS trong kho lưu trữ của anh và khoác nó lên vai tôi.
Tôi là người đã kêu Ha Tae-heon mặc nó, nhưng sao tôi còn mặc nó nhiều hơn cả anh cơ chứ?
Tôi cảm ơn anh ta vì chiếc áo khoác khi mặc nó rồi nhìn thẳng về phía trước.


Một con quái vật khổng lồ trong hình dáng con người đang nhìn xuống chúng tôi.
Một cái đầu đen tròn như đầu diêm cháy tàn và hai cánh tay dài ngoằn chỉ toàn xương trơ trụi.

Phần thân dưới của nó có những xúc tu trắng đục như tua sứa đang bám chặt vào mặt đất, với trên tay là một thanh kiếm đa nhánh sắc nhọn.
Trong số đó, thứ mà tôi chú ý nhất là chiếc gương hình tròn phía sau con quái vật kia.

Chiếc gương lơ lửng trên không, sáng chói như mặt trời.
"Gì vậy.

Phó Hội Ha Tae-heon?"
Hong Si-ah xuất hiện qua lớp sương mù và bụi độc làm che khuất tầm nhìn.

Có lẽ cô ấy đang giao chiến với con quái vật trước mặt, nên hơi thở của cô có chút gấp gáp.
Khi cô nhìn thấy Ha Tae-heon và tôi, cô mở to mắt khi mỉm cười.
"Thậm chí có cả Han Yi-gyeol tài năng nữa này? Có vẻ hai người vừa mới đến nhỉ?"
"Vâng.

Còn có ai khác nữa không?"
Khi tôi xuống khỏi vòng tay của Ha Tae-heon và hỏi, Hong Si-ah cau mày nói.
"Không, chỉ có tôi là đang ở cùng với Hội trưởng Lee Joo-ha....!Thực ra, tình hình hiện giờ không được tốt cho lắm."
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Ha Tae-heon đã tiến lên khi nghe tin Lee Joo-ha đang ở đây.
"Đó là một trong những năng lực của con quái vật.

Các hố đen xuất hiện ngẫu nhiên trên sàn, và khi anh bước phải chúng sẽ biến mất ngay lập tức.

Có vẻ nó là năng lực dịch chuyển không gian thông thường, với việc là không có năng lượng nguy hiểm."
"Cô không biết nó được dịch chuyển đến đâu sao?"
Hong Si-ah chải lại phần tóc mái rồi trả lời.
"Tôi đã chạy quanh phòng khi nhìn xung quanh bằng cả khả năng của mình, tôi đã thấy một cầu thang đi xuống phía sau con quái vật.

Khả năng cao chính là nơi đó."
"Hội trưởng Lee Joo-ha cũng như những người tham dự bữa tiệc khác hẳn là đang ở đó."
"Đúng thế."
Tôi nhìn con quái vật mờ ảo qua lớp sương mù.

Một cảm giác rùng mình quen thuộc khiến đầu ngón tay tôi tê dại.

Nó chắc chắn là một cấp S+.
"Nhưng mà chỉ có hai người các cậu thôi sao? Khi hai người đến đây không thấy ai khác nữa à?"
"Có cả Hội trưởng Cheon Sa-yeon nữa.

Chúng tôi đã tách nhau ra ở ngã tư kia."
"À, chỗ đó.

Tôi cũng thấy nó rồi.

Thế thì, hiện giờ là có ba chúng ta đi đối phó với con quái vật đó thôi nhỉ?"
Hong Si-ah siết chặt chiếc roi da của cô khi toe toét cười.

Đó là nụ cười đẹp đến say đắm lòng người, nhưng chiếc roi đẫm máu trên tay thì lại khá dã man đấy.
Tôi bình tĩnh gật đầu.

Con quái vật đó là cấp S+.

Và với sự kết hợp của Hong Si-ah hạng S và Ha Tae-heon hạng SS là đủ để xử đẹp được nó..


Bình luận

Truyện đang đọc