TÔI KHÔNG MUỐN TÁI SINH THẾ NÀY


Một giấc mơ phiền nhiễu, làm tâm trạng tôi xấu đi vô cùng.

Cố gạt đi những ký ức trong quá khứ khi tôi hỏi Cheon Sa-yeon.
"Tình hình sao rồi?"
Giọng nói thốt lên từ cuống họng khàn khàn như giấy nhám.

Hắn nói rằng sau ba ngày tôi mới tỉnh lại, nên tự hỏi không biết khi mình bất tỉnh thì mọi thứ đã được thu xếp đến đâu rồi.
Cheon Sa-yeon đưa tôi một cốc nước ấm và nhàn nhã trả lời.
"Có khá nhiều người bị thương, nhưng không có ca tử vong nào.

Tất cả đều đã được di tản, nhờ ai đó đã thúc ép bản thân quá mức đấy."
Tôi lờ đi những lời chỉ trích của hắn và uống nước.
"May thật, thế còn làn đường và các tòa nhà đã sụp đổ thì sao?"
"Nó vẫn đang được tiến hành.

Dù sao, mỗi Công hội cũng cử một vài hội viên đến để giúp khôi phục, tôi nghĩ việc này ít nhiều cũng mất khoảng một tháng."
Cheon Sa-yeon tự nhiên cầm lấy chiếc cốc rỗng, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Tắm rửa đi rồi ra.

Chúng ta sẽ nói nốt phần còn lại."
"....Ý là anh sẽ đợi tôi á? Anh không bận sao?"
"Để tôi giúp cậu một tay nhé?"
Cheon Sa-yeon nói vậy rồi đưa tay ra.

Biến đi, tên khốn.

Tôi hất bàn tay trắng ngần của Cheon Sa-yeon ra và bước vào phòng tắm.
"Đồ thay của cậu để trong tủ ấy."
"...."
Ít ra cũng biết điều đấy.

Tôi mở cửa phòng tắm trong tiếng thở dài.
- ------------------
Tắm xong, tôi chỉ mặc đồ lót và chiếc quần dài, trên tay chỉ cầm mình chiếc áo sơ mi.

Nước vẫn nhỏ xuống từ mái tóc ướt, tôi nghĩ nên đợi tóc khô một chút rồi mặc nó.

Sau khi lau qua tóc vài lần, tôi mở cửa phòng tắm.
Cheon Sa-yeon khoanh tay ngồi trên giường, nhướng mày khi thấy tôi bước ra từ phòng tắm.
"Gì đây?"
"Còn gì nữa?"
"Đây là một món quà à?"
"...."
Tên khùng này.

Giờ thì hắn lại nói khùng nói điên quà cáp gì vậy hả.

Thấy khuôn mặt nhăn lại đến đáng thương của tôi, Cheon Sa-yeon cười rạng rỡ.
"Nếu anh chỉ định nói mấy lời như vậy, thì biến đi."
"Thật lạnh lùng."
Tôi chải lại phần tóc mái bị ướt đang che mất mắt mình.

Giọt nước nhỏ ra từ ngọn tóc chảy xuống xương quai xanh rồi đến ngực tôi.

Ánh mắt của Cheon Sa-yeon hướng về giọt nước trong một khắc.

"Han Yi-gyeol."
Cheon Sa-yeon đứng dậy mở lời.
"Cậu có gì để nói với tôi không."
Bắt gặp đôi mắt đen láy của hắn, tôi cau mày.

Ờ đúng, tôi có đấy.

Nhưng không hiểu sao, nó thật khó để có thể nói ra được.
Tệ thật.
Trong trường hợp này, tốt hơn là nên lùi lại.

Bất giác, tôi tránh đi và trả lời.
"Không.

Tôi không có."
"Hừm."
Cheon Sa-yeon đến gần tôi hơn, có lẽ nhận ra rằng tôi đang cố chạy trốn.

Bức tường lạnh lẽo chạm vào lưng khi tôi lùi lại theo phản xạ khi khoảng cách đang dần thu hẹp.
"Nói dối không tốt đâu."
"Gì— hự."
Cheon Sa-yeon liền tóm lấy cổ tôi.

Hắn mặc kệ việc tôi bị nghẹt thở, làm dấy lên một cơn đau nhức nhối.
Mẹ kiếp, thằng cha này lại thế nữa—!
Tôi chửi rủa Cheon Sa-yeon trong lòng và cố gắng kéo tay hắn ra.

Tuy nhiên, dù có cố thế nào tôi cũng không thể kéo ra được.
"Buông ra, thằng khốn."
"Lúc đó.

Ở trước cổng trên đảo."
Đôi mắt nhìn tôi thật lạnh lùng.

Có lẽ là hắn cố tình nới lỏng, nhưng luồng năng lượng lạnh lẽo tỏa ra từ Cheon Sa-yeon lại khiến cả người tôi cứng đờ lại.

Giống như con mồi đang đứng trước gã thợ săn vậy, nhận thấy tay mình đang run lên tôi nuốt khan nước bọt.
"Trong lúc tôi đi vắng thì ai đã đến?"
"Ha, tên khốn điên khùng này, sao mà anh vẫn...."
"Nói những gì cần nói thôi, Yi-gyeol à."
"Hực!"
Đau đấy....! Cơn đau nhói lên từ cần cổ đang bị tóm.

Cheon Sa-yeon đẩy tôi vào tường khi tôi cố gắng trốn thoát, hắn nhếch khóe miệng mỉm cười.
Bụp.

Chiếc áo sơ mi trắng mà tôi đang cầm rơi xuống sàn.
"Nếu cậu định giả vờ không biết, thì hãy làm nó cho đúng vào.

Cậu muốn giấu tôi nhưng lại phát ra những xúc cảm như vậy?"
"Hự, hực....!"
"Đó là ai....!Ha Tae-heon? Hừm, tên đó làm gì có thời gian.

Nếu không phải Ha Tae-heon...."
Cảm giác rùng mình trước cái đụng chạm của hắn trên cổ tôi.


Cheon Sa-yeon trầm ngâm một hồi nhìn tôi cố gắng lấy hơi, khẽ nghiêng đầu.
"Có phải là Lee Joo-ha không?"
"...."
"Cô ta đã nói gì....!À.

Là áo khoác cấp SS của Ha Tae-heon?"
Lực trên cổ tôi ngày càng mạnh.

Tôi nhắm chặt mắt rồi mở ra, cảm giác như máu đang dồn hết lên mặt tôi vậy.
"Mỗi vậy thôi à? Phải thế không?"
"...."
"Trả lời tôi, Han Yi-gyeol."
Bàn tay đang bóp cổ tôi vẫn không chịu buông.

Tôi gắng gượng mở miệng.
"Đúng— vậy."
"....!Nó nhàm chán hơn tôi tưởng."
Cheon Sa-yeon lẩm bẩm với vẻ thờ ơ, buông cổ tôi ra.

Tiếng ho khan phát ra từ cuống họng khi tôi hổn hển lấy lại hơi thở.

Nước mắt tôi trào ra.
"Haa, haa...."
Khi tôi thở hổn hển chạm vào cổ nơi chắc chắn đã hằn vết trên đó.

Cheon Sa-yeon liền nói.
"Khi tôi hỏi cậu bất mãn về điều gì, thì chỉ có vậy thôi sao? Rằng tôi đã khiến Ha Tae-heon nghi ngờ cậu?"
"Khục, ha....!Nếu vậy thì sao?"
Tôi trả lời.

Kìm nén xúc cảm đang sục sôi sâu thẳm trong tâm.
Cheon Sa-yeon nói với vẻ khó tin.
"Han Yi-gyeol.

Làm thế nào cậu biết được nơi có chiếc áo khoác cấp SS và cậu lấy nó bằng cách nào....!Hẳn là cậu biết tại sao tôi không hỏi đến nó.

Không phải cậu với tôi đều chung hội chung thuyền sao?"
Trái ngược với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói của Cheon Sa-yeon vô cùng êm dịu.
"Chúng ta tôn trọng những gì cả hai đang giấu, và không thắc mắc về điều đó.

Anh quên rồi à?"
"....Anh đã nói như vậy.

Thế còn đi dồn ép tôi?"
"Giờ thì khác.

Sao tôi có thể vờ như không biết khi cậu tỏ rõ thái độ rằng hành động của tôi làm cậu khó chịu chứ?"
Hắn cứ làm những gì hắn muốn thật này.

Hề hước đến nỗi tôi không cười nổi luôn, trước khi khẽ cau mày, như thể tôi cảm thấy có lỗi với Cheon Sa-yeon.
"Tôi đã hy vọng, Han Yi-gyeol, rằng cậu sẽ nghĩ về một thứ gì đó đáng giá.


Đáng tiếc thật đấy.

Nó chỉ—"
"Ờ."
Tôi cắt ngang lời Cheon Sa-yeon.

Quá bực mình để mà nghe tiếp.

Tôi nắm lấy cần cổ đau nhói của mình và nói.
"Sự thật vẫn là anh đã làm điều chết tiệt đấy sao lưng tôi— Nó khiến tôi tức điên lên đấy."
Hắn nghĩ là phía tôi cũng không có câu hỏi gì chắc? Ngay khi bước vào cổng Khu G5, tôi đã vật vã để tìm ra mục đích của Cheon Sa-yeon là gì.
Tuy vậy, sau cùng, thứ còn đọng lại trong tâm trí tôi là—
"Chắc anh nghĩ tôi ngu ngốc lắm chứ gì.

Nhưng, tôi là vậy đấy."
—Giây phút khi ấy cảm giác tôi đã bị Cheon Sa-yeon phản bội.
Thảm hại đến lố bịch, tôi đã tin Cheon Sa-yeon.

Trong những hành động nhỏ mà hắn đã thể hiện với tôi, tôi đã hiểu lầm rằng đó là sự chân thành.
"Tuy nhiên, sẽ không có lần thứ hai đâu."
Cổ tôi nhói đau khi tôi ngẩng đầu lên nhìn Cheon Sa-yeon.

Nụ cười trên khuôn mặt hắn bị ánh sáng chiếu qua đã biến mất.
"Vì sau cùng tôi không đủ ngu ngốc để tin tưởng anh thêm nữa."
"...."
Cheon Sa-yeon vừa mở miệng định nói điều gì đó, nhưng lại mím chặt không nói lời nào.

Chầm chậm chớp mắt thở dài.

"....!Thật là....!đáng thất vọng."
Một đánh giá khô khan, không có bất kỳ cảm xúc nào.

Cheon Sa-yeon chỉnh lại chiếc đồng hồ đeo tay hơi lệch của mình.
"Cậu nói là sẽ không có lần sau, vậy tốt cho tôi rồi."
"...."
"Hôm nay cứ nghỉ ngơi đi.

Việc thăm bệnh sẽ bị cấm, nên đến mai rồi hẵng gặp mọi người."
"Gì cơ?"
Đó không phải là những gì tôi muốn nghe.

Tôi không theo kịp cuộc trò chuyện và chỉ chớp mắt, nhưng Cheon Sa-yeon vẫn tiếp tục nói mà chẳng để tâm.
"Tôi có cử nhân viên an ninh đến, vậy nên hãy ở yên đây đi và thậm chí đừng nghĩ đến việc bỏ trốn.

Healer Min Ah-rin sẽ đến vào ngày mai."
"Khoan đã."
Trước khi tôi kịp hỏi hắn thêm, Cheon Sa-yeon đã đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.

Trong phút chốc chỉ còn lại một mình tôi thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng bệnh đã đóng chặt.
"Gì vậy trời...."
Hắn cấm thăm bệnh? Thế nên, đó là lý do tại sao mà Kim Woo-jin và Min Ah-rin không có ở đây?
Và hắn còn trơ trẽn giả vờ rằng mình không biết Min Ah-rin và Kim Woo-jin đang ở đâu— Quá đáng thật sự.
Khi tôi chuyển hướng tầm nhìn của mình, tôi nhìn thấy khuôn mặt cau có của Han Yi-gyeol phản chiếu trong chiếc gương treo trên tường.

Đúng như dự đoán, có một vết đỏ mờ trên cổ cậu.
Đáng thật vọng....!thật đấy.
Những lời của Cheon Sa-yeon quẩn quanh trong tâm trí tôi khi tôi ngây người nhìn vào gương và chạm vào cổ mình.
Thất vọng à? Nhảm nhí vãi.

Nếu hai ta nói đến thất vọng ấy, thì tôi mới là người nên thấy thất vọng trước này.
"....!Sao cũng được, tên khốn phiền phức."
Tôi quay lại và nhặt chiếc áo sơ mi đã đánh rơi lúc nãy.


Tóc tôi vẫn hơi ẩm, nhưng không còn nhỏ nước nữa, tôi mặc chiếc áo sơ mi sau khi giũ nhẹ.
Ngay cả tôi vừa mới tỉnh dậy, tôi vẫn thấy người vô cùng nặng nề.

Sau giấc mơ khó chịu đó, tôi còn phải đối mặt với tâm trạng của Cheon Sa-yeon, nên giờ tôi kiệt sức rồi.
Tôi cài sơ qua cúc áo sơ mi, rồi thả mình xuống giường.

Nhắm mắt lại khi cảm nhận được lớp chăn mềm mại trên mặt mình.
- -------------------
Có thứ gì đó mờ nhạt hiện rõ qua bóng tối đen như mực.

Một miếng bít tết đẫm máu vỏn vẹn được đặt trên đĩa.
Rắc, lách cách.

Giữa âm thanh của những món ăn, ta có thể nghe thấy một giọng nói thích thú cất lên.
"Cậu đang hành lễ đấy à? Sao còn không ăn?"
Lạch cạch.

Bàn tay nhợt nhạt đẫm máu liền bỏ con dao đang cầm xuống.
"Ồ— Tôi đoán ăn thịt rất khó khi miệng cậu đang bị sưng ha? Xin lỗi, xin lỗi nha, tôi quên mất."
Nói xong, một bát cháo trắng tinh liền được đặt trên bàn.
"Ăn được rồi chứ? Đừng nhìn tôi bằng cặp mắt đó.

Hôm qua, tôi hơi quá trớn.

Tôi cũng đã nói xin lỗi cậu rồi mà."
"Hự....!khụ, ừmm...."
"Tôi không cố ý đâu, nhưng mấy ngày này tôi có hơi nóng tính.

Cậu hiểu mà, phải không? Tôi không thường...."
"Khục, khục."
"Ài, chết tiệt."
Khi những tiếng rên rỉ đầy đau đớn vẫn tiếp tục, đôi môi đang nói ra những lời bào chữa khẽ nhếch lên một cách khó chịu.
"Này, Seokjae- ya.

Dọn dẹp đi.

Tôi đang cố gắng có một cuộc trò chuyện quan trọng nhưng tôi liên tục bị gián đoạn đấy."
"Vâng."
"Tôi nói đến đâu rồi nhỉ?....!Ah, sao cậu lại làm ra vẻ mặt đó vậy?"
Người đàn ông bị què nằm trên sàn, bị kéo lê lôi đi.

Để lại một vệt máu dài trên sàn.
"Tôi có nên giết hắn không đây? Nếu cậu muốn, thì ít nhiều tôi có thể giúp một tay."
Lạch cạch, lạch cạch.

Tiếng dao dĩa lại vang lên.
"Nhưng tôi không biết liệu hắn ta có đủ tiền để chữa trị hay không.

Hắn thậm chí còn không có nổi một nghìn won nào— Vậy thì, chẳng phải tôi giết hắn nhanh gọn còn tốt hơn sao?"
"...."
"Dễ thương thật.

Cậu vẫn trưng ra bộ mặt đó ngay cả khi tôi đã bỏ qua cho cậu....!Cậu sinh ra đã vậy rồi à? "
Những chiếc đĩa được đặt trước mặt hắn bay tứ tung như khói bụi.
"Cậu dễ dàng trao đi thiện ý, dễ dàng tin tưởng, rồi lại giả vờ như không có gì và để bị thương— giống như một con chó chạy theo ai đó ngay cả khi nó đã bị vứt bỏ...."
- --------------
Khi tôi mở mắt ra, giọng nói bóp nghẹt lấy tôi đã biến mất.

Tôi cười chua chát.
Thực sự là vậy ha.

Tôi nghĩ rằng tôi đã cố định nó ở một mức độ nào đó rồi, nhưng tôi đoán là tôi đã sai.
Sau cùng, quá khứ tôi không thể rũ bỏ vẫn đè nặng lên lưng tôi..


Bình luận

Truyện đang đọc