TÔI PHONG THẦN TRONG TRÒ CHƠI VÔ HẠN

Lục Dịch Trạm lập tức gọi cho Liêu Khoa nhờ anh xử lý tài khoản xong xuôi thì cả người như sắp hết hơi, lúc này điện thoại của Bạch Liễu cũng gọi tới.

Cuộc gọi vừa được kết nối, Bạch Liễu nói nhanh: "Cậu xóa tài khoản đã tạo cho Hắc Đào đi, tiền nhiều quá, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."

"Tôi gọi Liêu Khoa xử lý rồi." Lục Dịch Trạm vuốt mặt, dở khóc dở cười, "Tôi chuyển hết tiền của cậu ta vào tài khoản của cậu, cậu quản lý điểm giúp cậu ta, đừng để cậu ta đổi nữa, bao nhiêu đó tiền đủ để cậu ta xài mấy ngàn năm rồi."

"Hai người mua gì vậy? Sao đột nhiên lại đổi nhiều tiền như vậy?"

Bạch Liễu hắng giọng: "Quần áo."

"..." Lục Dịch Trạm thực sự không biết nên nói cái gì, "Mua quần áo gì mà tốn nhiều tiền vậy?"

"Nhưng đúng là quần áo của cậu cũng quá cũ nát rồi, đến lúc phải thay đổi, mua quần áo mới cũng tốt, được rồi, nhớ để ý điểm Hắc Đào đó, tôi phải làm việc đây."

"Sinh nhật vui vẻ, Bạch Liễu."

Lục Dịch Trạm cười nói một câu rồi cúp điện thoại.

Bạch Liễu xoay người, hơi giang tay để thợ may đo đạc, đồng thời đặt điện thoại di động vừa đổi lên bàn kính nhỏ bên cạnh, móc ra một chiếc thẻ ngân hàng từ áo sơ mi và quần tây mới cởi ra, rồi ngước mắt lên đưa cho Hắc Đào đang chờ bên cạnh: "Sau này muốn mua gì thì quẹt thẻ của em, không được quẹt thẻ của người khác."

Hắc Đào ừ một tiếng rồi nhận lấy.

Lưu Giai Nghi ngồi kế bên vi diệu hứ khẽ một tiếng —— hơi thở tổng tài bá đạo Bạch Liễu cuồn cuộn ập vào mặt cô bé.

Ai không biết còn tưởng ổng chịu bỏ tiền ra thật ấy chứ.

Đây là cửa hàng bán áo sơ mi tùy chỉnh do Mộc Kha giới thiệu. Mộc Kha thấy Bạch Liễu mặc áo sơ mi quanh năm suốt tháng, thế nên mới đề cử cửa hàng áo sơ mi khá nổi tiếng này.

Thợ may là một người phụ nữ đến từ nước F, tay nghề khá giỏi, có thái độ rất nghiêm túc với quần áo mình làm ra và khách hàng. Lúc này đây bà giơ tay đẩy kính, đưa tay ra hai bên ra hiệu Bạch Liễu mở vòng tay ra rồi đo vòng ngực và chiều rộng vai của Bạch Liễu.

Thợ may nói nhỏ vài câu, Mộc Kha bên cạnh chu đáo dịch lại: "Chiều ngang vai 44cm, vòng ngực 88 cm, số đo bình thường, tương đối chuẩn."

Thợ may lại trượt thước dây xuống quấn quanh eo Bạch Liễu, vỗ nhẹ vào lưng Bạch Liễu ra hiệu cho hắn hít thở sâu, Bạch Liễu ngoan ngoãn hít một hơi thật sâu.

Sau khi đo xong thợ may cũng dừng tay lại, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

"Anh hơi gầy." Ánh mắt Mộc Kha lập tức nghiêm túc hẳn, "Vòng eo của anh chỉ có 68, vừa hai vòng đo."

Nhưng tiếp đó bà thợ may nói thêm hai câu nữa, Mộc Kha gần như đồng thời phiên dịch: "Nhưng như vậy mặc quần áo mới đẹp."

"Không được." Mộc Kha nhanh chóng phản bác lại câu nói của đối phương, "Mặc quần áo đẹp cũng không được gầy như vậy."

Người thợ may bất đắc dĩ nhún vai, bà đi vào chọn quần áo cho Bạch Liễu, Bạch Liễu bỏ tay xuống, chỉ vào Hắc Đào: "Đo cho anh ấy luôn đi."

Mộc Kha ôn tồn trả lời: "Vóc dáng của anh ta cao quá, cửa hàng này không có phong cách phù hợp với anh ta."

Bạch Liễu lẳng lặng nhìn Mộc Kha một lúc, không nói chuyện, cứ nhìn như vậy hồi lâu, cuối cùng Mộc Kha bất đắc dĩ bại trận: "Có mấy cửa hàng khác hợp với anh ta hơn, để chút nữa tôi dẫn anh qua đó."

"Cảm ơn." Bạch Liễu cười cảm ơn.

Mộc Kha thở dài, "Không cần nói cám ơn."

Một lúc sau, thợ may cầm một bộ quần áo bước ra. Bà chọn một chiếc áo sơ mi cổ gấp bằng sa tanh và một chiếc quần tây cạp cao tối màu cho Bạch Liễu, tất cả đều chọn loại vải thoải mái nhất theo yêu cầu của Mộc Kha.

Bạch Liễu nhận lấy đi vào phòng thay đồ, một lúc sau, hắn vén màn lên, dừng một chút rồi mới bước ra ngoài.

Ánh mắt mọi người đều nhìn sang, Mục Tứ Thành đang uống trà cũng suýt phun ngụm nước trong miệng ra ngoài.

Phần áo trên của Bạch Liễu thực chất là một chiếc áo cổ hở hình chữ V! Đường viền cổ áo lấp ló chạy dài đến eo bụng rồi mất hút dưới chiếc quần tây cạp cao!

Hai bên đường viền cổ chiếc áo sơ mi mà người thợ may tỉ mỉ lựa chọn được xếp một lớp vải satanh gợn sóng tinh tế, rũ nhẹ lượn lờ theo từng bước đi của Bạch Liễu như sóng nước gợn lăn tăn trên làn da trắng nõn mịn màng của hắn. Xuyên qua lớp vải còn có thể mơ hồ nhìn thấy vết sẹo chữ thập ngược giữa ngực Bạch Liễu.

Phần eo và mông quần tây cũng đã được thợ may chỉnh sửa một chút. Phần eo được thắt chặt bằng một chiếc thắt lưng bản rộng độ khoảng ba ngón tay, hai bên mông phía sau bó sát lại, vẽ ra đường cong eo lưng uyển chuyển mượt mà rõ ràng đập vào mắt. Một nửa áo sơ mi Bạch Liễu được nhét vào thắt lưng quần tây, nửa còn lại thì hờ hững lộ ra bên ngoài, thế nên phần gấu áo trong suốt mờ ảo cứ phấp phới qua lại theo chuyển động của Bạch Liễu.

Tóc của Bạch Liễu được người thợ may vuốt ngược rồi cột lại đơn giản, để rũ vài sợi tóc lòa xòa bên mí mắt, bà thợ may còn tặng cho Bạch Liễu một cặp kính gọng tròn nhỏ viền vàng. Hắn vừa bước ra, cúi đầu chỉnh sửa lại cổ tay áo một chút rồi nâng mắt lên nhìn mọi người, hỏi bâng quơ, "Tôi mặc bộ này khó coi lắm à?"

Lần này, ngay cả Đường Nhị Đả cũng không nhịn được cứng ngắc lùi lại một bước.

..... quá sức lẳng lơ quyến rũ rồi.

"Bộ này quá..." Mục Tứ Thành tiến lên khoa tay múa chân với Bạch Liễu, lông mày gần như nhíu lại, "Không phải là khó coi, chỉ là..."

Lưu Giai Nghi lời ít ý nhiều bình luận ngắn gọn vẻ ngoài Bạch Liễu hiện tại: "Playboy."

"Tôi cũng nghĩ không hợp mặc hằng ngày, có chút hở hang." Bạch Liễu tự nhiên vén màn lên, "Để tôi đổi bộ khác vậy."

"Chờ đã." Đây là giọng của Mộc Kha.

"Không đổi." Đây là giọng của Hắc Đào.

Bạch Liễu quay đầu lại, hắn nhướng mày hỏi: "Sao vậy?"

Mộc Kha hai mắt sáng rực như đèn pha, giọng điệu rất hưng phấn: "Hở đâu mà hở! Anh không thấy mặc như vậy rất sang chảnh à! Anh mặc thế này ra ngoài thì người trên toàn thế giới sẽ bị anh mê hoặc thần hồn điên đảo!"

Hắc Đào nhìn chằm chằm Bạch Liễu, giọng điệu nghiêm túc: "Cực kỳ đẹp! Mua!"

Bạch Liễu: "..."

Hình như hắn hiểu được tiêu chuẩn thẩm mỹ của Mộc Kha chút chút rồi thì phải.

Sau khi Hắc Đào mạnh tay mua thêm 8 bộ nữa bị Bạch Liễu ngăn lại, cuối cùng cả bọn đưa Hắc Đào đến cửa hàng nơi Đường Nhị Đả mua quần áo trước đó.

Đây chỉ là một cửa hàng quần áo nam thông thường, không có quá nhiều kiểu dáng độc đáo, Bạch Liễu mua cho mình đến 4, 5 bộ áo sơ mi trắng và quần tây giống hệt nhau —— hắn đã quen mặc style quần áo này, cảm thấy không cần phải thay đổi làm gì.

Cuối cùng, với sự giới thiệu nhiệt tình của người thợ may, Bạch Liễu mua thêm hai bộ tây trang kiểu dáng tương đối bình thường để mặc ra ngoài.

Nhưng quá trình chọn đồ, thử đồ cho Hắc Đào thì khá kỳ lạ, đây là lần đầu tiên y đo quần áo, bởi thế thợ may làm gì y cũng nhìn chằm chằm người ta rất lâu khiến người ta run lẩy bẩy, đổ mồ hôi lạnh.

Mộc Kha chuẩn bị tâm thế đợi người thợ may báo số đo của Hắc Đào, còn Mục Tứ Thành thì giả vờ lơ đãng bước tới bức màn che Hắc Đào bên trong, cậu và Mộc Kha liếc mắt nhìn nhau, cả hai nắm chặt tay, nín thở.

Đo 3 vòng lần này quyết không thể thua Hắc Đào!

Dù sao thì nhìn con thằn lằn này cũng khá gầy, vòng ngực chắc chắn không lớn bằng của cậu!

"Chiều cao, 190.cm."

"Vòng ngực, 113."

Sau màn truyền ra tiếng đo quần áo loạt xoạt, tiếp đó là câu cảm thán bằng tiếng Trung sứt sẹo nửa mùa quen thuộc: "hoàn hảo!"

Hoàn cmn hảo ấy.

Mộc Kha: "......"

Mục Tứ Thành: "......"

Tại sao thằn lằn mà mà ngực lại to như vậy! Quá sức không hợp lý!

Đường Nhị Đả chẳng hiểu mô tê gì bị Mục Tứ Thành kéo đến trước màn, ánh mắt Mục Tứ Thành đảo qua đảo lại giữa thân thể Đường Nhị Đả và tấm màn, nở ra một nụ cười xấu xa: "Không sao, anh vẫn lớn hơn anh ta 2cm."

"Đội của chúng ta không thua!"

Đường Nhị Đả:???

Hắc Đào mặc quần áo xong thì vén màn đi ra, liếc nhìn về phía Mục Tứ Thành, trong lòng Mục Tứ Thành lập tức vang lên tiếng chuông báo động khẩn cấp, không khỏi nghĩ thầm bốn chữ ——

—— Mẹ nó, thua rồi!

Hắc Đào mặc một bộ tây trang đen từ đầu đến cuối, bên trong là áo sơ mi trắng thẳng thớm lộ ra khoảng 3, 4cm từ cổ tay áo. Thoạt nhìn thì chỉ có thể nói bộ này được may khéo léo vừa vặn, ngoài ra thì chẳng còn bất kỳ ưu điểm nào khác, thậm chí nếu người mặc bị rộng vai hoặc vóc dáng không đẹp thì rất dễ làm người khác hiểu nhầm là bảo vệ hoặc nhân viên bán bảo hiểm.

Nhưng Hắc Đào lại không hề có.

Cũng đồng dạng mặc bộ trang phục này, nhưng Đường Nhị Đả đem lại cảm giác hung hãn dữ tợn, còn Hắc Đào thì tạo cho người nhìn một cảm giác bất tuân kỳ lạ. Cho dù Hắc Đào mặc bộ âu phục chỉnh tề phù hợp quy tắc đi chăng nữa thì trong mắt y vẫn không hề có chút quy tắc quy củ nào, mà chỉ thuần túy rối loạn và thờ ơ lãnh đạm.

Cùng mặc một bộ âu phục, Đường Nhị Đả giống con người, còn Hắc Đào giống như một con quái vật đang ẩn giấu dưới lớp vỏ con người, điều này khiến y có tác động hoang dã mạnh hơn Đường Nhị Đả —— khiến người khác cảm thấy con dã thú trong bộ trang phục chính quy của loài người không hề bị nó trói buộc.

Nó vẫn sẽ là một con quái vật có thể làm tổn thương và giết chết người.

Hắc Đào chỉ thoáng liếc nhìn Mục Tứ Thành rồi lập tức chuyển tầm mắt đến Bạch Liễu đang ngồi trên ghế sô pha, Bạch Liễu đặt cuốn tạp chí trên tay xuống, nhìn Hắc Đào từ trên xuống dưới, giọng nói mang theo ý cười.

"Không tồi."

Mục Tứ Thành kinh ngạc phát hiện ra, trong nháy mắt đó, con quái vật như cất giấu trong thân xác Hắc Đào lập tức thật sự hòa hợp với bộ y phục đó.

Như thể dưới lời khen ngợi bâng quơ của Bạch Liễu, con quái vật cuối cùng cũng đã từ bỏ cuộc chiến không quen thuộc với bộ quần áo xa lạ và sẵn sàng buộc mình vào bộ âu phục để được khen ngợi.

Y trở nên giống như một con người, một người thực sự mặc vest, với một sự hung hăng có thể kiểm soát được.

Hắc Đào bước đến chỗ Bạch Liễu, Bạch Liễu cũng rất tự nhiên mở rộng vòng tay ôm y, hỏi y: "Không thích loại quần áo này à?"

"Không thoải mái," Hắc Đào nói.

Bạch Liễu chìu theo: "Vậy chúng ta đổi sang cửa hàng khác nhé?"

Trước đây Hắc Đào rất ít khi mặc những bộ quần áo trang trọng như vậy, không thích ứng cũng là chuyện bình thường —— lần đầu mặc chính trang đến người còn không quen chứ đừng nói đến một con thằn lằn.

Hắc Đào dừng lại: "Không cần, bộ này đẹp, mua."

Bạch Liễu mỉm cười: "Cũng được, tùy anh, nếu anh thích thì mua vậy."

"Nhưng thế giới thực đều là như thế này." Bạch Liễu rũ mắt xuống vuốt ve khuôn mặt Hắc Đào, thì thầm nói: "Những thứ tốt đẹp đều có sự trói buộc nhất định, nếu anh muốn thưởng thức chúng thì phải tuân theo quy tắc, chịu đựng sự khó chịu nhất định đó."

"Bởi vì những thứ đẹp đẽ thường rất mong manh, nếu chúng ta dùng sức quá mạnh, chúng ta sẽ bóp nát chúng."

Hắc Đào ngẩng đầu, y nhìn xuống Bạch Liễu trong lòng ngực mình, nghiêm túc hỏi: "Em cũng sẽ bị tôi bóp nát sao?"

Bạch Liễu mỉm cười: "Đương nhiên không phải."

"Bởi vì em không đủ tốt đẹp, em khá là xấu xa."

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc