TÔI THẬT SỰ RẤT GIÀU

"............" Sự yên lặng len lỏi giữa cả hai người.

Trong vài giây ngắn ngủi trước khi nhận được câu trả lời, Phó Du đã tưởng tượng ra một vài lý do khiến Thời Duyệt từ chối chuyện Trần Thư Ngữ tuyển trợ lý cho mình. Ví dụ như một một số công ty làm thế để hạn chế quyền tự do cá nhân của nghệ sĩ, hoặc là vì một lý do đen tối nào khác, mấy chuyện này đâu phải hiếm hoi gì trong cái giới này. Dù Trần Thư Ngữ và đạo diễn Trình đều là những người có tiếng ở trong showbiz, nhưng một khi đã lên làm chủ thì chuyện thay đổi tâm tính cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Hơn nữa, anh cảm thấy hôm nay Thời Duyệt còn gầy hơn cả những lần gặp trước đó, hai mắt còn nổi tơ máu đỏ, vừa nhìn đã biết là dạo này không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Thậm chí Phó Du còn đã nghĩ xong cách nên làm thế nào để nâng đỡ cho đứa nhỏ này, dù anh đã không comeback suốt cả hai năm rồi, nhưng nhờ vào các tác phẩm kinh điển của bản thân, anh vẫn có nhiều mối quan hệ và kể cả tiếng nói trong ngành. Còn về mặt tài chính, anh vẫn có thể kiếm bộn nhờ những bản hit cũ, việc đầu tư vào cổ phiếu cũng đem lại không ít, thêm vào đó là tài sản do bố để lại, mấy thứ này hoàn toàn có thể giúp anh nuốt chửng cái phòng làm việc nhỏ bé của đạo diễn Trình và Trần Thư Ngữ một cách dễ dàng.

Còn về lý do tại sao anh lại muốn nâng đỡ Thời Duyệt thì..... Phó Du chưa nghĩ đến chuyện đó.

Nhưng anh nào đâu có ngờ được nguyên nhân đứa nhỏ này không muốn có trợ lý lại là vì cảm thấy mình không xứng đáng để thuê một người có mức lương cơ bản còn cao hơn cả mình.

Phó Du không biết mình nên phản ứng như thế nào, một lúc sau, anh mới có thể nói ra một câu thật khô khan: "Chúng ta vào phòng riêng trước đã, chỗ này có nhiều người đi qua lại lắm, đừng để bị nhận ra."

Nói ra tiếng lòng nhưng vẫn không bị cười nhạo, Thời Duyệt cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, cậu híp mắt, cười: "Vâng ạ."

Lúc vào phòng, Thời Duyệt và Phó Du chọn vài món, sau đó, Phó Du đã khuyên nhủ cậu nên có một người trợ lý.

"Bộ phim kia của em mới chiếu được một nửa thôi, em vẫn còn suất lên sóng. Khi phim chiếu xong rồi, em sẽ có thêm fan. Hơn nữa, "Tiếng Lòng" cũng sắp được công chiếu rồi, tiết mục mở màn của em và Dương Dương chắc chắn sẽ đem về rất nhiều người hâm mộ....."

"Lúc đó em sẽ trở nên rất bận rộn, công việc cũng sẽ tăng lên gấp mấy lần. Chờ đến lúc đó, em chỉ cần ra khỏi cửa thôi, nếu không được trang bị đầy đủ thì sẽ bị fan vây kín ngay, lúc đó thì vai trò của trợ lý sẽ được bộc lộ rất rõ, hoàn toàn có thể...."

"Lấy người đó ra làm bia đỡ đạn?" Thời Duyệt hơi nghiêng đầu suy ngẫm: "Hoặc là quăng người đó ra ngoài để mở đường máu ạ?"

Phó Du: "......" Hoá ra mình còn có thể dùng trợ lý cho việc đó sao?

Kiến thức kì quái đã được tiếp thu.

Phó Du vốn là người ít nói, hôm nay anh nói nhiều như vậy đã là một ngoại lệ rồi. Anh khuyên thêm đôi ba câu, thấy Thời Duyệt vẫn giữ ý kiến riêng của mình thì không nói gì nữa. Cứ để đến khi đứa nhỏ này quay cuồng với công việc đi, lúc đó thì kiểu gì chả đi yêu cầu công ty bổ sung trợ lý cho mình chứ.

Thời Duyệt không phải là không biết ý tốt của Phó Du, nhưng chuyện cậu không cần trợ lý không chỉ liên quan đến mỗi chuyện lương lộc, mà còn một nguyên nhân khác là do không quen với chuyện có một người cứ đi theo để làm này làm kia cho mình, cậu đã quen với chuyện tự làm những chuyện của bản thân rồi.

Hơn nữa, tới bây giờ cậu vẫn chưa bận bịu gì lắm, vẫn chưa đem lại lợi ích gì cho công ty, có trợ lý đắt tiền như vậy thì ngại lắm.

Ở trong mắt Thời Duyệt, công ty chắc hẳn là rất nghèo, nếu không thì chị Trần và đạo diễn Trình sẽ không phải kết hợp như vậy.

Cậu cũng biết, mấy mối quan hệ qua đường bình thường thì ai lại rảnh rỗi đi phân tích mặt tốt mặt xấu của vấn đề cho mình như vậy, huống hồ gì, lúc trước Phó Du còn vừa giúp cậu lại vừa mời cậu đi ăn cơm, giờ được người ta quan tâm tới cỡ đó, dù Thời Duyệt không nói ra, nhưng trong lòng cậu, Phó Du lại càng gần gũi với anh thêm một chút, còn cho anh tiến thẳng vào đội ngũ "người nhà".

Nếu Phó Du đã quan tâm mình như vậy, tất nhiên là phải báo đáp người ta rồi. Thời Duyệt thấy bình thường anh không hay cười, trên người lúc nào cũng có loại khí chất u ám, vậy thì phải nói cười thật nhiều, để anh có thể vui vẻ nhiều lên chút.

Phạm Tinh Dương đến đúng phút chót, vừa vào cửa đã thấy Thời Duyệt vừa cười toe toét vừa nói chuyện gì đó với anh họ của mình.

Mà ông anh bình thường luôn thờ ơ không thèm quan tâm đến thứ gì của hắn giờ lại đang nhìn thẳng vào Thời Duyệt với ánh mắt dịu dàng, khoé miệng còn mang theo một nét cười nhàn nhạt.

Hắn không khỏi tò mò, Thời Duyệt đã nói gì mà có thể khiến Phó Du cười vậy nhỉ, Phạm Tinh Dương lắng tai nghe, chỉ nghe thấy tiếng nói đầy hớn hở của Thời Duyệt: "Anh đoán xem? Con kỳ lân kia chui vào tủ lạnh, thế là biến thành que kem luôn, ha ha ha ha......"

Phạm Tinh Dương: "......"

Còn ông anh của hắn thì sao, ánh mắt kia chỉ chăm chăm nhìn vào Thời Duyệt, lắng nghe với vẻ hứng thú nữa chứ.

Nhớ lại thì, mấy năm trước, hắn cũng kể chuyện hài với anh họ của mình như vậy, nhưng thứ mà hắn thu về lại chính là mấy câu sỉ vả không chút thương tiếc của Phó Du. Giờ đây, cuối cùng thì Phạm Tinh Dương cũng cảm nhận được sự bất công của thế giới này, bộ anh của hắn trúng tà rồi sao?

Nhưng hắn không biết được rằng, Phó Du không trúng tà, cũng không cảm thấy câu chuyện hài cổ lổ sĩ của Thời Duyệt hài hước chỗ nào, anh chỉ cảm thấy, bộ dáng vui vẻ với đôi mắt cong tít khi cười của cậu, cùng với những cái phất tay đầy phấn khích của người kia khi kể chuyện cho mình trông thật đẹp làm sao.

Cứ như thể chỉ cần nhìn bộ dạng vui vẻ của cậu thì trong lòng cũng sẽ thấy vui lây vậy.

Có một số người vừa sinh ra đã có sức hút, từng hành vi cử chỉ, từng niềm vui nỗi buồn của người đó đều có thể thu hút sự chú ý của người khác. Nhất là khi người nọ tươi cười, cứ như thể nụ cười đó có tính lan toả vậy, khiến cho người khác chỉ cần nhìn thôi cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ theo.

Nhưng cũng sẽ có những kẻ không biết điều mà làm gián đoạn bầu không khí vui vẻ này.

Phó Du liếc mắt nhìn về phía Phạm Tinh Dương - kẻ vừa vào đã chạy tót tới ôm Thời Duyệt.

Phạm Tinh Dương vừa tới thì phục vụ cũng chuẩn bị dọn đồ ăn lên, Thời Duyệt không còn có thể tiếp tục quơ chân múa tay kể chuyện cười cho Phó Du nữa.

Kẻ không biết điều Phạm Tinh Dương vừa ôm Thời Duyệt xong thì quay qua muốn ôm ông anh đã lâu ngày không gặp, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng quen thuộc ấy, hắn lặng lẽ buông tay xuống, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Ờm, cái gì mà ánh mắt dịu dàng chứ, ảo giác cả thôi.

Khách sạn có điểm đánh giá rất cao trên mạng, tuy đồ ăn hơi ít nhưng lại rất ngon. Hôm nay Thời Duyệt dư dả, vậy nên gọi món cũng rất hào phóng, nào là gọi những món đắt tiền, lại còn kêu thêm cả chai rượu vang đỏ giá vài ngàn, mới đầu Phó Du còn can ngăn, nhưng Thời Duyệt lại không nghe mà chỉ khăng khăng rằng giờ đang có tiền thì phải biết hưởng thụ.

Ba người ăn một bữa ăn thật vui vẻ, sau khi ăn xong, cả ba vừa ăn món tráng miêng bằng đồ ngọt vừa nói chuyện phiếm.

"Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?" Phạm Tinh Dương hỏi.


Thời Duyệt lắc đầu: "Chưa biết nữa, chị Trần nói là sau khi chương trình kia phát sóng thì có nhiều kịch bản tới, nhưng vẫn chưa có cái nào thích hợp cả, chị ấy nói là chờ thêm đã, không cần gấp làm gì."

"Chất lượng hơn số lượng." Phó Du nhẹ nhàng nói tiếp, "Nhưng cũng không thể không làm bất cứ thứ gì được, lâu dài quá thì sẽ bị người xem quên lãng. Em vẫn nên làm những cách khác để duy trì độ nhận diện trước công chúng."

"Ra là vậy......" Thời Duyệt bày ra vẻ mặt mình đã hiểu, nhưng lại không để tâm cho lắm: "Không sao cả, quên thì quên thôi. Độ nhận diện công chúng gì đó thì em cũng không quan trọng lắm, công việc thì cứ để chị Trần sắp xếp là được rồi."

Phó Du hơi sửng sốt, thời nay mà vẫn còn người nổi tiếng không quan tâm đến độ nhận diện trước công chúng?

Phạm Tinh Dương như nhớ đến chuyện gì đó, hắn nắm lấy tay Thời Duyệt với vẻ phấn khích: "Tiểu Duyệt, hay là cậu tham gia chương trình này với tớ đi? "Hoan Nghênh Về Nhà" đã kết thúc rồi, giờ đạo diễn Lý đang cho ra chương trình mới có tên "Let's Go Brothers", MC vẫn là tớ, anh Triệu và anh Ngô, còn có thêm cả một người nổi tiếng khác tên là Từ Hoạ nữa. Cậu đến làm khách mời đi, chơi vui lắm. Tiền lương cứ để tớ nói lại với đạo diễn cho, để ông ấy cho cậu tiền lương cao một chút."

Vừa nghe đến chuyện tiền lương cao một chút thì Thời Duyệt đã rung rinh rồi, với số tiền trong tay, cậu có thể ăn thêm được vài ba bữa nữa với quy mô như ngày hôm nay, cần phải có thêm chút đỉnh thì sau này mới ăn uống thoải mái được, vậy nên cậu đã để Phạm Tinh Dương liên hệ với tổ sản xuất để họ đánh tiếng với Trần Thư Ngữ, bà chủ mà đồng ý là cậu sẽ đi ngay.

Phạm Tinh Dương lập tức lấy điện thoại ra, đầu tiên là chào hỏi đạo diễn vài câu, sau đó lại gọi cho Trần Thư Ngữ, nói qua nói lại, cả hai bên đều vui vẻ đồng ý.

Đến tận bây giờ, chuyện Thời Duyệt tham gia "Let's Go Brothers" đã là chuyện ván đã đóng thuyền, Phạm Tinh Dương rất vui vẻ, hắn ôm lấy bả vai của Thời Duyệt, gửi gắm hi vọng của mình: "Nhờ vào cậu cả đấy Thời Tiểu Duyệt, hãy dạy cho đạo diễn một bài học nhé!"

Thời Duyệt trừng hắn một cái, cậu bẻ tay Phạm Tinh Dương ra, nhìn về phía Phó Du vẫn đang lẳng lặng nhìn hai người bọn họ: "Anh Phó, anh đi luôn nhé?"

Phó Du giật mình rồi lại lắc đầu: "Tiếng Lòng vẫn chưa quay xong, anh còn phải làm cố vấn, không đi được."

"À dạ......" Thời Duyệt có chút thất vọng, "Em còn đang tính là chúng ta có thể quay chung một chương trình với nhau thật vui vẻ nữa chứ."

Phó Du lẳng lặng nhìn cậu một lúc, khoé môi hơi cong lên: "Sẽ có cơ hội."

Trần Thư Ngữ đã dàn xếp vô cùng ổn thoả với bên "Let's Go Brothers", sang hôm sau đã đưa Thời Duyệt đi ghi hình rồi, sau khi thành công tham gia tổ sản xuất, điều đầu tiên mà Thời Duyệt nhìn thấy chính là một người nhân viên có hơi quen mặt và cả Phạm Tinh Dương.

Người nhân viên kia xụ mặt, nói rằng theo thường lệ thì tổ sản xuất phải làm một buổi phỏng vấn nho nhỏ dành cho khách mời như Thời Duyệt, ghi hình xong thì lai phỏng vấn thêm một lần nữa cho gọi là có đầu có đuôi.

Thời Duyệt nhìn về phía Phạm Tinh Dương, thấy người kia nhún nhún vai, thế là cậu nói luôn với người nhân viên kia: "Được rồi, thế thì bắt đầu đi ạ."

Người nhân viên rất có quy tắc: "Cho hỏi là trước đây cậu đã từng tìm hiểu về chương trình của chúng tôi chưa? Có ấn tượng gì về chương trình này không?"

"Không có ạ, thế nhưng Tinh Dương nói là sẽ rất vui, nên chắc là sẽ không tệ." Thời Duyệt không chắc lắm, cậu chỉ biết là Phạm Tinh Dương nói rằng đây là chương trình hơi tốn sức chút nhưng lại rất vui mà thôi.

"Tập đầu tiên của chương trình đã lên sóng vào tối hôm qua, có thể tiết lộ rằng tại sao cậu lại không xem được không, là vì không thích hay là vì......"

"Không có tài khoản thành viên, không xem được." Thời Duyệt trả lời rất thành thật, "Đăng kí thành viên tốn 28 tệ một tháng lận, đắt tiền quá!"

Khoé miệng Phạm Tinh Dương giật giật, một chai rượu tận mấy ngàn cũng đâu thấy cậu chê đắt, thế mà 28 tệ một tháng thì lại chê ỏng chê eo?! Quả nhiên là Thời Tiểu Duyệt chỉ tiêu những cái đáng để tiêu, thảo nào tài khoản Weibo cho tới tận bây giờ cũng chưa được chứng thực.

Người nhân viên cũng cạn lời, một lúc lâu sau mới cầm kịch bản lên để tiếp tục đặt câu hỏi: "Tôi nghe nói Phạm Tinh Dương chính là người đã giới thiệu cậu đến với chương trình này, có vẻ như mối quan hệ giữa hai người không được bình thường lắm nhỉ. Lúc trước còn tham gia một chương trình tạp kỹ nữa, có một số người xem tại trường quay tuy không tiết lộ chuyện gì nhưng đều nói là phải ghép CP cho cả hai với tên gọi Hoa hồng trắng hoa hồng đỏ nữa....."

Phạm Tinh Dương là người đầu tiên không thể ngồi yên mà nói về phía ống kính: "Mọi người đừng hiểu lầm, mối quan hệ giữa tôi và Tiểu Duyệt rất là trong sáng....."

"Là mối quan hệ cha con!" Thời Duyệt tiếp lời hắn một cách vô cùng tự nhiên, kèm theo đó là một nụ cười tươi rói.

Phạm Tinh Dương: "......" Moá, ông đây xem cậu là anh em, cậu lại muốn làm cha của ông đây!

Bình luận

Truyện đang đọc