TÔI VÀ BOSS THẬT TRONG SÁNG

Biên tập:  Mai Như  Ảnh

Ngoài cửa sổ đã là ánh chiều tà, Bạch Thuần Khiết rốt cục tỉnh ngủ vừa thấy may mắn vì không bị đau đầu vừa nhảy xuống giường. Cũng nên đi ăn cơm chiều thôi, cô tắm rửa xong liền kéo dép lê đi gõ cửa đối diện.

“Đợi tý.” Cửa vừa mở ra thì một Lục Cảnh Hàng già nua hiện ra trước mắt, Bạch Thuần Khiết lập tức kinh sợ .

Cô có cảm giác đã ngủ bao nhiêu năm đây? Như thế nào mà tóc Lục Cảnh Hàng đã bạc hết cả rồi!

“Cháu là bạn học của Cảnh Hàng?”

“Vâng? Vâng …” À, biết rồi, đây là cha của Lục Cảnh Hàng! Thì ra mình mới ngủ không quá một ngày một đêm. Lập tức gật đầu mỉm cười, cô lễ phép chào Lục ba “Cháu chào bác.”

“Ừ. Cháu vào đi.” Con trai đã nói chuyện bạn học đến nhờ vả với mình nên Lục ba mời Bạch Thuần Khiết vào cửa. “Chúng ta sắp ăn cơm, cháu cứ đến ghế sa lon ngồi một lát.”

Nếu là trước đây thì Bạch Thuần Khiết không cần phải nói sẽ ngồi vào ghế sa lon để chờ ăn, nhưng tình hình hôm nay có khác. Cô muốn thể hiện để cho người khác ưa thích hơn một chút “Bác, hay cháu vào bếp để hỗ trợ.”

“Không cần, bác với mẹ  nó là đủ.”

“Cứ để cháu đến giúp một tay đi.”

“Cô lại đây ngồi đi.” Lục Cảnh Hàng dừng lại bên cạnh ghế sa lon phòng khách. Nhìn về phía anh, Bạch Thuần Khiết vẫn còn thấy một nữ nhân trắng nõn trông có vẻ dịu dàng ít nói.

Ông Lục vào bếp, trong phòng khách còn lại ba thanh niên. Lục Cảnh Hàng giới thiệu hai cô gái với nhau xong liền không hề mở miệng nói chuyện nữa mà chuyên tâm xem tin nhắn. Để phá bỏ bầu không khí rõ ràng là ngượng ngập, Bạch Thuần Khiết cười híp mắt quay đầu hỏi Hàn Nghi Tĩnh ” Cô Hàn đi du học ở trường nào?”

“Cùng trường với Cảnh Hàng.”

“Thì ra học sinh giỏi của trường danh tiếng.” Vẻ mặt giả bộ hâm mộ ” Cô đã tính toán sau khi về sẽ làm gì chưa, cũng định mở công ty sao?”

Hàn Nghi Tĩnh xấu hổ cười một tiếng “Tôi không có năng lực như Cảnh Hàng, vừa rồi mới hàn huyên cùng anh ấy. Công ty đang cần một người quản lí hạng mục, cho nên tôi sẽ đến chỗ anh ấy vừa học tập vừa làm việc.”

“Như vậy à — từ giờ tôi cũng bắt đầu gọi cô là Hàn quản lí!” Bạch Thuần Khiết trông thì vẫn cười, trong lòng lại bất bình vì giận dữ tới cực điểm. Cùng là bạn học, mình chỉ làm trợ lý nhỏ, người ta thì là quản lí hạng mục, trứng rùa biển đúng là quá to so với rùa suối của chúng ta!

“Không nên khách khí như vậy, cô là bạn của Cảnh Hàng thì cũng là bạn bè của tôi. Cứ gọi là Nghi Tĩnh đi.”

“Cũng được, nhưng ở công ty vẫn sẽ gọi là Hàn quản lí.”

“Vậy được rồi.” Môi cong lên, từ nụ cười của Hàn Nghi Tĩnh tỏa ra phong độ của người trí thức.

Trên bàn đã bày thức ăn thơm ngào ngạt, mẹ của Lục Cảnh Hàng gọi bọn họ lại ăn cơm. Bạch Thuần Khiết đứng nghiêm như thể nhìn thấy nguyên thủ quốc gia  “Chào bác ạ.”

” Trợ lý Bạch, cháu cũng thật là, tại sao trong điện thoại lại không nói chúng ta trước kia là hàng xóm?”

Lục Cảnh Hàng nói hết mọi thứ về mình cho cha mẹ anh ấy? Sợ cha mẹ anh lại hiểu lầm giữa tổng giám đốc và trợ lý có điều mập mờ? “Cháu sợ nói ra thì bị chê là nịnh bợ người nhà của sếp.”

“Đứa nhỏ này vẫn còn rất hài hước.” Hai vị trưởng bối cười cởi mở, Lục Cảnh Hàng và Hàn Nghi Tĩnh lại cùng đứng im, không hề cựa quậy.

Nhìn thấy vậy thì trong lòng cô dần dần nắm chắc. Từ khi cô vào thì Lục Cảnh Hàng liền có vẻ mặt không hề thay đổi, còn Hàn Nghi Tĩnh, chắc là mong muốn chiếm giữ quá mạnh. Quả nhiên, Bạch Thuần Khiết đoán không sai.

Trên bàn cơm bà Lục vừa gắp cho Thuần Khiết thức ăn một lần mà sắc mặt đồng chí Hàn Nghi Tĩnh đã sa sầm trong một thời gian ngắn. Bạch Thuần Khiết không khỏi thầm kêu trong lòng, mẹ của Lục Cảnh Hàng đã gắp thức ăn cho cô có đến nửa bàn thức ăn, còn tôi đây có vài cọng giá mà cô vẫn còn ghen ghét! Phong độ của người trí thức đó sao, đã chạy đi đâu rồi?

“Cảnh Hàng à, hiện tại sự nghiệp của con phát triển cũng không tệ rồi, nên lo đến chuyện bạn gái đi.”

Đột nhiên mẹ mình thêm vào một câu làm Lục Cảnh Hàng dừng gắp thức ăn. Nhưng anh cũng không buồn ngước lên mà trả lời “Bây giờ có thể không nói chuyện này có được không.”

Bà Lục  hé miệng cười một tiếng “Không có người ngoài thì không cần giữ ý tứ .”

“…”

Ngẩng đầu ngó ngó thấy người nào đó mặt đen lại, Bạch Thuần Khiết rất tự giác bỏ bát xuống mà nói “Lục tổng khẳng định coi tôi là người ngoài, không bằng tôi rút lui trước sang ăn chỗ khác.”

“Ha ha ha, đứa nhỏ này thật đúng là đáng yêu.”  Bà Lục  giữ tay lại Bạch Thuần Khiết  “Đâu có là người ngoài, so với Nghi Tĩnh thì cháu biết Cảnh Hàng trước.”

“Còn không phải nhờ phúc vì ngài chuyển nhà.” Kỳ thật là bị ngài chuyển nhà làm hại mới đúng!

Hai vị trưởng bối lại bị chọc cười, hai người trẻ tuổi vẫn còn chưa kịp thay đổi nét mặt. Cái này làm cho Bạch Thuần Khiết không khỏi bắt đầu suy nghĩ, có phải cô khác biệt với người trẻ tuổi hay không?

Đề tài lại tiếp tục, bà Lục tình ý sâu xa mà nói với con mình “Trước khi chúng ta trở về nước đã gặp cha mẹ Nghi Tĩnh. Nhà người ta đồng ý cho nó về cùng với con thì không chỉ là do tin tưởng con, mà còn cảm giác được con có thể chăm sóc tốt cho nó. Hai đứa các con biết nhau nhiều năm như vậy, vẫn luôn ở chung không tệ. Không bằng liền bắt đầu từ bây giờ thử gặp gỡ một phen đi.”

Bạch Thuần Khiết bận ăn nên chỉ trộm nhìn hai nhân vật chính ngồi cùng bàn. Vẻ mặt Lục Cảnh Hàng rất rõ ràng là không muốn nhắc đến việc này, còn Hàn Nghi Tĩnh trái lại rất chờ mong được người nào đó trả lời. Sau khi bà Lục lại thúc dục một tiếng, Lục Cảnh Hàng rốt cục lấy lại được bộ dáng ga lăng mà mở miệng “Để đó rồi nói sau, gần đây công ty rất bận.”

“Mẹ là mẹ của con, tính cách của con mẹ hiểu rõ. Cứ vội vàng làm xong chuyện này thì lại có sự kiện kia, không có lúc mà dừng lại nghỉ ngơi. Cảnh Hàng, anh họ con chỉ lớn hơn một tuổi mà con bé đã đầy tháng. Còn con đến bây giờ vẫn chưa một lần đi chơi với bạn gái. Con có thể hiểu được mẹ sốt ruột thế nào không?”

“Ợ.” Bởi vì rất kinh ngạc, Bạch Thuần Khiết bị cơm làm nghẹn đến phát ợ. Có đúng là Lục Cảnh Hàng chưa một lần tỏ tình?

“Chờ hạng mục làng du lịch làm xong, chúng ta lại có thể thương lượng chuyện này chứ.”

Hàn Nghi Tĩnh thấy hôm nay chắc  là không đợi được câu trả lời mình muốn liền gật đầu mà nói thấu tình đạt lý, giúp đỡ Lục Cảnh Hàng khuyên bảo Lục mẹ “Bác à, cháu cũng phải vào công ty nên   cũng nhiều việc bề bộn. Chuyện này cứ theo lời Cảnh Hàng nói, chờ sau khi kết thúc hạng mục làng du lịch rồi nói sau.”

Bà Lục vẻ mặt thất vọng “Vậy thì cứ như vậy đi.” Sợi tơ hồng của con mình thì không nối được, bà chuyển sang quan tâm đến Bạch Thuần Khiết đang cầm bát canh lên ” Trợ lý Bạch, cháu có bạn trai chưa?”

“Ợ. Có.” Rõ ràng là độc thân, cô lại nói dối thành mình có bạn trai, tình hình trên bàn ăn Bạch Thuần Khiết không phải uổng công nhìn, tóm lại trả lời “có” là cử chỉ sáng suốt!

Quả nhiên, bà Lục rất là tán thưởng bèn vỗ vỗ vai cô ” Trợ lý Bạch quả là khiến cho phụ huynh bớt lo, Cảnh Hàng con cũng nên học điểm này.”

“Bác gái không nên yêu cầu quá nghiêm khắc đối với Lục tổng của chúng ta, anh ấy rất ưu tú! Có văn hóa,có thực lực, có nhà,có xe, có công ty lớn mà lại còn đẹp trai như vậy, còn mũi như vậy là rất xuất sắc, loại…” Bạch Thuần Khiết còn chưa nói xong thì “vèo”, một tia sáng lạnh liền bắn tới phía cô. Người nào đó ngại cô nói nhiều .

“Cháu  nói mũi nó à, là hồi năm học lớp 12 không cẩn thận bị dập, cháu không biết sao?”

Bạch Thuần Khiết mặt lộ vẻ kinh ngạc mà lắc đầu.

“Lúc ấy làm bác sợ hãi còn tưởng rằng Cảnh Hàng muốn hủy dung, ai mà biết sau khi bình phục nó trở nên càng đẹp mắt .”

“Đây chắc là trong truyền thuyết, hủy dung lại thành trang điểm dung nhan.”

“Ha ha ha, trợ lý Bạch quả nhiên là người biết đùa!”

Cùng với tiếng cười của bà Lục, “vèo vèo”, hai tia chớp lạnh bắn lại đây. Một đạo có lẽ là Lục Cảnh Hàng, một đạo khác … Bạch Thuần Khiết cảm giác chính mình trước đây nhìn lầm người.

***

Bóng đêm dần dần dày hơn, Lục Cảnh Hàng đi xuống lầu tiễn đưa mẹ mình và Hàn Nghi Tĩnh. Bạch Thuần Khiết ở lại trông nhà. Vừa mới mở computer lên mạng xong, nữ đồng sự bí mật liền phát đến tin nhắn “Thuần Khiết nha, tôi lại thấy một người ăn trộm rau, add thêm nick của tôi đi!” ( giống như trò nông trại vui vẻ)

“Tôi không chơi, không có nick.”

“Không thể nào, đồng nghiệp ở công ty đều chơi, ngay cả Lục tổng cũng có nick.”

Nhướng mày “Lục tổng cũng chơi trò ăn trộm rau?”

“Anh ấy chỉ là bị chúng ta lôi kéo lập nick, cũng không ăn trộm.”

“Phẩm đức cao thượng nhỉ.”

“Bạn cũng chơi đi, tôi sẽ phát lời mời cho cậu.

“Được rồi.” Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, bồi dưỡng tình cảm dân trồng rau cho sâu đậm một chuyến.

Chờ Bạch Thuần Khiết đăng kí xong, tham gia vào chỗ trồng rau thì ngoài cửa thấy tiếng chìa khóa chạm vào nhau. Lục Cảnh Hàng mở cửa vào nhà thấy Bạch Thuần Khiết ôm laptop của mình lên mạng, lại còn mở TV xem phim hoạt hình. Anh mấp máy miệng định nói ra suy nghĩ của mình nhưng rồi lại nuốt vào.

“Chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì.”

“Anh không có việc gì nhưng tôi có việc, vừa rồi tôi đã thêm anh làm bạn, đến khi anh vào trồng rau thì nhớ add thêm nick của tôi.” Vừa nói Bạch Thuần Khiết vừa vào trong vườn trồng rau của bạn tốt công ty mà trộm thành công được bốn cây hoa cúc và ba cây dưa chuột. Cảm giác sung sướng khó hiểu trào dâng ở trong lòng, khó trách tất cả mọi người đều đi ăn trộm rau, cảm giác xác thật rất thích thú.

“Cái … này …” Do dự bên cạnh Bạch Thuần Khiết vài giây, Lục Cảnh Hàng vẫn cứ ném túi trong tay cho cô.

Bị một thứ không rõ đập vào thì không đau, nhưng mà vật thể không rõ vô cùng lạnh! Kêu lên sợ hãi rồi để laptop trên bàn trà, Bạch Thuần Khiết nhắc cái túi kia ngẩng lên hỏi anh “Cái gì vậy?”

“Kem ly.” Cũng không liếc nhìn cô một cái.

Nhìn bóng người đi vào phòng bếp không được tự nhiên, trí nhớ đứt đoạn của Bạch Thuần Khiết bắt đầu hồi phục. Hình như vào lúc nào đó cô có nói với anh ta  muốn ăn kem ly Hương Thảo … Vắt óc suy nghĩ, Bạch Thuần Khiết bỗng trợn tròn mắt, là sau khi uống rượu! Hơn nữa chính mình hình như còn nói gì đó không nên nói! Nhưng nói gì thì dù cố nhớ như thế nào cô đều không nhớ gì cả.

Cầm đến hai cái thìa, Lục Cảnh Hàng đưa cho Bạch Thuần Khiết một cái “Không ăn là tan chảy hết.”

“A…” Đặt hộp kem ly Hương Thảo trong tay xuống trên bàn trà, Bạch Thuần Khiết thử dò xét “Hôm qua hình như tôi uống không ít rượu.”

“Ừ.”

“Biểu hiện không tệ chứ?”

“Coi như hài lòng.”

“Coi như hài lòng tức là tôi không có nói chuyện linh tinh, đúng không?” Cô cười ngượng ngập mà nhẹ nhàng hít một hơi. Không đợi Lục Cảnh Hàng trả lời, điện thoại di động từ trong túi áo vang ra điệu nhạc.

“Cô cứ nghe trước đi.”

“Ừ.” Liếc mắt nhìn mã số lạ hoắc, Bạch Thuần Khiết bấm nút nhận cuộc gọi “Tôi nghe, ai đó?”

“Tôi là con khỉ Cố Trữ trên núi, Cố Trữ ở siêu thị Lý Diện.”

“A?”

“Đồng ý cho cô đổi áo mưa lấy laptop.”

Có ấn tượng!”Được đổi à?”

“Sẵn sàng giao hàng.”

“Thật sự ư! Anh cũng quá tốt đấy!”

Nhìn người nào đó vẻ hưng phấn mà cao giọng nói, trong mắt Lục Cảnh Hàng hiện lên một vẻ mờ ám.

“Cám ơn đã khích lệ, tôi rất thích từ tốt này. Đến lúc nào thì đưa cô laptop?”

“Ngày mai tôi tan việc thì có thời gian. Đúng rồi, không cần thủ tục phí đó chứ?” Thế giới này kẻ lường gạt nhiều lắm, có lẽ nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn.

“Yên tâm, không cần.”

“Vậy ngày mai tìm anh ở đâu?”

“Quán ăn Tây đối diện MA radio.”

“Tốt, cứ như vậy nhé, chào!”

Điện thoại ngắt, Bạch Thuần Khiết quay đầu lại xúc kem ly, lại kinh ngạc phát hiện đã vơi nửa hộp. “Anh có là đàn ông sao?”

Khó chịu, Lục Cảnh Hàng trợn mắt nhìn cô.

“Ở đâu ra đàn ông lại còn thích ăn kem ly hơn nữ nhân!”

“Phải, bạn trai cô không thích ăn không có nghĩa là người khác cũng không thích.” Lạnh lùng liếc mắt lườm cô rồi tiếp tục đưa thìa kem ly vào miệng.

Sợ mình đến một thìa cũng không ăn được, Bạch Thuần Khiết trước hết duy trì im lặng khoét một thìa lớn đút ngay vào trong miệng. Ăn là ăn, nhưng mà lại khiến mình bị buốt đến giật mình. “A –” hà hơi ra cũng thấy lành lạnh, cô cảm giác chính mình là máy điều hòa không khí. “Xem hâm mộ kìa, lúc ở bữa ăn tôi khen anh thì không nhớ, chỉ nhớ mỗi đoạn tôi nói mình có bạn trai !”

“Ai hâm mộ cô!”

“Đó chính là ghen ghét? Hà hà, tôn trọng khách quan thực tế đi, kỳ thật tôi cũng không có bạn trai.”

Trong mắt thoáng hiện lên một luồng sáng, Lục Cảnh Hàng cụp mắt nhìn xuống thìa “Vậy tại sao gạt người khác?”

Gạt người? Làm một tên đại lường gạt đi lừa người khác vô cùng thảm mà lại còn dám nói cô là kẻ lường gạt, Bạch Thuần Khiết bị một ngọn lửa không tên thiêu đốt mà nói “Tôi nói có, nhưng không nói hiện tại đang có. Tôi nói rất đúng là trước kia có, không được sao?!”

“Trước kia, ai biết có thật hay không?.”

“Được, nếu tôi nói đến ai khác thì anh không nhận ra, nhưng mà năm lớp 12 thì bạn học Giáo Thảo chắc anh biết!”

Lục Cảnh Hàng nhướng mày “Tôi không biết.”

“Anh … Thừa nhận ” cô thầm hít một hơi “Chính anh đã thừa nhận, anh chỉ nhớ có đám em gái của anh. Ai, Giáo Thảo đáng yêu, chỉ cần tôi nhớ là được rồi.”

Ngọn lửa không tên của Bạch Thuần Khiết lại chuyển sang phía Lục Cảnh Hàng. Anh đưa tay che hộp kem ly lại “Không còn sớm nữa, cô nên về nhà đi.”

“Hạ lệnh đuổi khách nữa à? Anh là người sao hoả chưa từng nói chuyện yêu đương thật đúng là quá ly kỳ cổ quái!” Cô mới chỉ ăn nhõn một thìa kem ly, hiện tại lại phải đi thì quá thiệt thòi.

Từ trên nhìn xuống Bạch Thuần Khiết đang thò tay cướp lại đồ ăn, Lục Cảnh Hàng tức giận không đánh được một cái “Nói là đã yêu rất nhiều lần thì có gì hay ho mà khoe khoang?”

“Đương nhiên có thể khoe khoang! Chúng tôi có kinh nghiệm, chúng tôi có thể làm sư phụ! Anh có muốn tôi dạy anh làm như thế nào gặp gỡ với con gái không?”

Câu nói vừa dứt, trong phòng lập tức đột nhiên xuất hiện một cảnh yên tĩnh, bầu không khí xấu hổ không biết từ xó xỉnh nào đó tràn ra. Bạch Thuần Khiết hối hận mình ăn nói lung tung, kỳ thật cô cũng chỉ nói đến có một lần yêu đương mà thôi. Có điều việc làm cho cô lo lắng không phải là bị người ta vạch trần chân tướng, mà là sợ Lục Cảnh Hàng sẽ đồng ý bái mình làm sư phụ.

Thế là sợ gì thì có cái đó, sự yên tĩnh bị Lục Cảnh Hàng mở miệng trước một giây để phá vỡ “Tốt thôi, sau này có vấn đề gì tôi liền khiêm tốn thỉnh giáo cô.”

Bình luận

Truyện đang đọc