TÔI VÀ BOSS THẬT TRONG SÁNG

Dự báo thời tiết nói sẽ có không khí lạnh tràn vào thành phố C, từ công ty hợp tác trở về, Bạch Thuần Khiết trán đầy mồ hôi, lòng oán hận, bây giờ cô gặp ai đều muốn cắn người ta 1 cái, nhưng chỉ có thể nhịn, cô cố gắng cười ngọt ngào: “ Cho tôi ngồi mát 1 chút chứ?”

“Em Bạch, mát này.” Vài nam đồng sự ngồi trước cái máy lạnh luyến tiếc mát mẻ tặng vị trí của mình cho Bạch Thuần Khiết.

Mọi người làm công việc của người ấy, cô vứt bỏ hình tượng thục nữ cởi khuy áo ra, hơi lạnh thổi vào quần áo đuổi cái oán khí đi, giọng nói Lục Cảnh Hàng lại vang lên.

“  Mang trà cho tôi rồi ngồi mát.”

Ngửa đầu nhìn người trên lầu, Bạch Thuần Khiết tức giận nói: “ Mát xong cũng uống chết anh đi.”

“ Bây giờ là như vậy.” Không cự tuyệt: “ Hơn nữa, nhất định phải như vậy sao?   Xuống lầu  2 xem quang cảnh đi!”

Cái gì xuống lầu 2 xem quang cảnh … quang cảnh?! Bạch Thuần Khiết cúi đầu nhìn xuống… Lục Cảnh Hàng! Thật có lợi cho cái tên khoe mã này! Vội vàng đóng khuy áo lại, cô tức giận xoay người rời đến gian trà, vừa vào cửa liền gặp người mới đi làm – Hàn Nghi Tĩnh: “ Quản lý Hàn, hôm nay đã đi làm rồi.”

“ Hàn Nghi Tĩnh khách sáo cười: “ Tôi muốn đến sớm 1 chút giúp Cảnh Hàng.”

Là muốn giải quyết xong chuyện hạng mục làng du lịch, sau đó lấy lòng mẹ Lục Cảnh Hàng đấy mà: “ Quản lý Hàn làm việc đi, tôi quấy rầy thời gian của cô rồi.”

“ Được.” Hàn Nghi Tĩnh cất bước rời cửa, nhưng lại quay đầu: “ Trợ lý Bạch, tôi có yêu cầu quá đáng này.”

“ Hả? Chuyện gì?”

“ Tôi vừa mới đi làm, Cảnh Hàng không cho tôi trợ lý, cho nên tôi muốn mấy ngày này cô tạm thời giúp tôi? Không cần giúp tôi sửa sang tài liệu, chỉ cần giúp tôi đưa nước là được.”

“  Tôi  chỉ là viên chức nhỏ, không quyết định được. “ Cho dù quyết định được, cô cũng sẽ không đáp ứng, tiền lương  1 người mà đưa nước cho 2 người!

“ Ừ nhỉ. Để tôi lên gặp Cảnh Hàng, tiện thể hỏi ý anh ấy 1 chút.”  Bỏ lại 1 cái cười tao nhã, Hàn Nghi Tĩnh cũng không quay đầu lại, đi về phía văn phòng Lục Cảnh Hàng.

Bạn gái tương lai đích thân yêu cầu Lục Cảnh Hàng, anh ta làm sao có thể không đồng ý! Quả nhiên, sau khi Bạch Thuần Khiết uống trộm ngụm Hồng trà trở về văn phòng, Lục Cảnh Hàng mở miệng bố trí cho cô nhiệm vụ mới.

“ Tạm thời giúp Nghi Tĩnh làm trợ lý nửa tháng, tiền lương tăng cho cô thêm 50%.”

Thái độ ác liệt đặt trà tới trước mặt Lục Cảnh Hàng, Bạch Thuần Khiết nói chua ngoa: “ Cho dù là 5%, tôi cũng phải nghe theo sếp dặn, vì công, coi như cống hiến cho công ty, vì tư, sao lại có thể không giúp bạn học cũ lấy lòng bạn gái tương lai.”

Lông mày dãn ra, anh lấy giấy mềm lau miệng trà: “ Dạy tôi lấy lòng bnạn gái, không phải nghĩa vụ của cô sao.”

“ Đúng, tôi là người làm vườn chăm chỉ, tôi muốn đúc anh ra thành bông hoa chói mắt ở vườn hoa hoàng gia.”

“ Tôi đây cũng muốn đền ơn báo đáp.” Nói xong, Lục Cảnh Hàng bắt đầu  uống 1 ngụm trà: “ Không phải cô có hạn sau giờ tan tầm sao?”

Giương mắt nhìn đồng hồ báo thức, đã đến giờ tan tầm. Bạch Thuần Khiết ba bước cũng làm thành 2 bước trở lại chỗ ngồi của mình lấy đồ cho vào trong túi: “ Đưa tôi đi nhà hàng Tây đối diện radio MA coi như là thù lao.”

Không khí ấm cúng du dương khắp căn phòng trong nhà hàng, Cố Trữ ngồi ở vị trí đẹp nhất gần cửa sổ. Đầu bếp xinh đẹp làm điểm tâm không nhịn được, tự tay bưng tác phẩm của mình, đem điểm tâm đi ra: “ Tiên sinh, đây là tác phẩm mới của tôi, mời anh ăn.”

“ Cảm ơn.”  Bỏ ống nghe điện thoại xuống,  Cố Trữ nhìn người đẹp làm điểm tâm cười khêu gợi, đưa danh thiếp của mình, anh híp mắt suy nghĩ mang theo hương vị mê hoặc, nói: “ Tôi có rất nhiều thời gian.”

Như lấy được đồ quý, người đẹp làm bánh lấy danh thiếp từ tay Cố Trữ. Nhìn cô trở lại gian bếp, Cố Trữ lại nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh mắt bắt gặp chiếc xe quen thuộc đậu ở trước cửa nhà hàng Tây.

“ Anh ở chỗ này chờ tôi, tẹo nữa tôi đi ra.”

Lục Cảnh Hàng  ra hiệu cô đi nhanh nhanh, quay đầu nghe điện thoại.

“ Laptop của tôi đâu?”

“ Ở nhà tôi.” Cố Trữ nhìn người phụ nữ trước mặt mỉm cười quyến rũ: “ Nhưng tôi không thể cho cô.”

“ Biết ngay mà, vẫn sẽ không cho chứ gì?” Nhớ lại lúc trước, cô đã không còn ôm hi vọng lấy được laptop nữa. Đến cái đầu gối cũng biết Cố Trữ sẽ không làm gì có lợi cho cô: “ Đi thẳng vào vấn đề, anh muốn tôi tham gia cái tiết mục tình yêu và hôn nhân của radio các anh?”

Cố Trữ gật đầu: “ Cô Bạch thật có cá tính.”

“ Cảm ơn anh đã khen, nhưng tôi không đi.”

“ Cô muốn đi đâu?”

“ Đó là đến cái tên thần kinh hâm hấp như anh.”

Cố Trữ cúi đầu cười nói: “ Cô lo lắng quá, chúng ta không cãi nhau nữa, tiết mục còn chưa chính thức bắt đầu mà.”

“ Cho dù chương trình các anh chính thức ngừng ngày đó, tôi cũng không đi, muốn tôi làm khách quý ngu ngốc, trừ phi tôi bị lợn cắn!”

“ Hôm nay chúng ta không nói chuyện tham gia chương trình nữa, được không?”

“ Hai người chúng ta có chuyện gì để nói? Tôi lại không biết anh.” Chỉ có điều nhìn anh ta thật quen mặt, Bạch Thuần Khiết bắt đầu nói.

Cố Trữ nhìn ra tâm tư của cô, đưa tay với chiếc bánh đưa đến trước mặt cô: “ Ăn đi, tôi không làm gì đâu.”

Cô không khách khí nhé. Bạch Thuần Khiết dùng thìa khoét 1 miếng bỏ vào miệng, bơ thơm mát làm cho xương cốt người ta tan chảy. Cố Trữ nhìn cô hưởng thụ lộ tươi cười, Bạch Thuần Khiết ngẩng đầu bắt gặp, khen ngợi đối phương: “ Cười cũng không xấu.”

“ Tôi có vinh hạnh mỗi ngày cười cho cô xem?”

Giật mình, cô chay mày nhìn Cố Trữ: “ Anh sẽ không vì chương trình kia mà hi sinh nhan sắc chứ?”

Cười: “  Tôi nói rồi, tạm thời chúng ta không nhắc đến chuyện đó.”

“ Vậy anh nói có ý gì?” Bạch Thuần Khiết cảnh giác nhìn anh ta.

“ Rất đơn giản, người đàn ông tôn trọng quyết định phụ nữ.”

Bạch Thuần Khiết phổng mũi: “ Cảm ơn anh đã chứng minh sức hấp dẫn của tôi, nhưng tôi không thích anh mỗi ngày cười cho tôi xem.”

“ Thế à, bởi vì có người cười với cô?” Cố Trữ có ý nhìn chiếc xe quen thuộc ở ngoài cửa sổ: “ Tổng giám đốc bất động sản Triển Hàng?”

“ Anh quen biết Lục Cảnh Hàng?” Mặt trợn tròn.

“ Cũng không quen biết lắm.”

Tuy rằng Cố Trữ nói không quen, nhưng giác quan thứ 6 của phụ nữ nói cho cô biết anh ta dính lấy cô là bởi Lục Cảnh Hàng. Đã từng bị Lục Cảnh Hàng làm tổn thương? Loại khả năng này luôn xuất hiện ở tiểu thuyết. Vì an toàn cho bản thân, Bạch Thuần Khiết quyết định nói rõ quan hệ của mình với Lục Cảnh Hàng: “ Tôi với anh ta rất trong sáng, chúng tôi đơn giản chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi, à, còn là hàng xóm. Bạn gái tương lai của anh ta là quản lý hạng mục công ty tôi, cho nên nếu anh muốn bắt cóc hoặc là dụ dỗ, phải đi tìm cô quản lý kia.”

Nghe xong lời cô, Cố Trữ bật cười: “ Tôi không nghĩ sẽ bắt cóc ai, về phần dụ dỗ, có hứng thú với cô đấy. Tôi thích cô gái ngây thơ trong sáng, không quan tâm cái cô quản lý kia.”

“ Tôi sẽ thay đổi, anh đừng tìm tôi nữa nhé?”

“ Ngại quá, tôi thích cảm giác  lờ mờ này.”

Bạch Thuần Khiết xúc động, không sợ người không muốn sống, chỉ sợ người không biết xấu hổ. Buông thìa, cô chuẩn bị đứng dậy: “ Laptop tôi tự mua, về sau anh đi tìm cái lờ mờ của anh, tôi trở về giới trong sáng ngây thơ của tôi.”

“ Một chút cũng không lo lắng tôi sao?”

“ Trước mắt tôi không có hứng thú với đàn ông cười với tôi mỗi ngày.”

“ Vì sao, hay là chờ người nào đó vứt bỏ quản lý?”

Không hiểu sao lại tức giận, Bạch Thuần Khiết không để ý người chung quanh đang ăn cơm, lớn tiếng nói: “ Nói lại lần nữa, tôi với anh ta rất trong sáng!”

Mọi người đều ngoảnh mặt nhìn con mắt kinh ngạc, bao gồm người chờ đợi đang ở ngoài cửa.

“ Ngại quá, tại tôi đa nghi nên bạn gái tức giận.” Cố Trữ cười đứng dậy giải thích với mọi người, sau đó kéo hai tay Bạch Thuần Khiết đem đặt ở ngực: “ Em yêu, về sau anh sẽ không chọc em tức giận nữa.”

Tên đại thần kinh, anh đi đóng kịch của Quỷnh Dao đi ( nhà nhà văn)! Gạt tay mình ra, Bạch Thuần Khiết khó chịu rời khỏi nhà hàng. Trở lại trong xe Lục Cảnh Hàng, cô lấy khăn ướt lau tay, lầu bà lầu bầu: “ Nghĩ muốn  được lợi cho mình, ai dè bị người khác chiếm đoạt. Tức quá!”

Nhìn cô, Lục Cảnh Hàng không dám hỏi, khởi động máy, lúc xe băng qua ngã tư thứu 2, điện thoại của anh vang lên.

“ Hello, đã lâu không gặp.”

“ Ừh.”

“ Không quên tôi chứ?”

“ Làm sao có thể.” Không phải vừa mới nhìn thấy sao.

“ Nghe cô ấy nói anh lại có cô quản lý? Thay lòng rồi sao?”

“ Không cần cậu phi sức.”

“ Anh vẫn lạnh lùng như vậy, bảo tôi đền ơn như thế nào?”

“ Không cần.”

“ Anh không cần, nhưng lại nợ 1 ân tình với anh. Mau mau sửa cái tính thối của anh đi. Cúp.”

Gỡ cái headphone xuống, giương mắt nhìn gương kính chiếu người phía sau đang lau tay, Lục Cảnh Hàng càng thêm trầm mặc.

Bình luận

Truyện đang đọc