TÔI VÀ BOSS THẬT TRONG SÁNG

edit: Mai Như  Ảnh

Nơi thú vị trong miệng Bạch Thuần Khiết chính là trường học cũ của bọn họ, trường cao trung trong 1 thành phố.

Trước khi đến thành phố A thì Bạch Thuần Khiết đã trở về đó một lần, lần đó chỉ là bạn học tụ hội bình thường. Còn lần này đây là cô đến tìm đồ.

“Muốn làm gì?” Lục Cảnh Hàng đưa tay kéo người nằm phục ở trên tường giống như đang đi bắt chim vậy.

“Đi tới tìm đồ.” Bạch Thuần Khiết vẻ mặt cố chấp chỉ chỉ lên nóc khung vòm “Lúc tốt nghiệp ném lên trên đó.”

“Vật gì vậy?”

“Cái này phải tìm được mới có thể nói!” Thả tay của anh ra, cô linh hoạt bò lên trên tường. Có điều là nóc khung vòm có đến bảy tám cái lung tung, muốn tìm ra được cái hộp nhỏ kia là rất khó.

Sau mười phút cũng không thấy người bên trên lên tiếng, Lục Cảnh Hàng không yên lòng nên cũng không bận tâm đến hình tượng chút nào đành đi tới. Chỉ thấy cô đang dè dặt bới bới một đám rác rưởi nhỏ. Anh không giải thích được bèn lại gần “Rốt cuộc em muốn tìm cái gì?”

Mồ hôi trên trán Bạch Thuần Khiết đã chảy ra thành dòng, chắc chắn cô vừa vuốt nên còn để lại một vết bụi “Em thấy cái này có vẻ giống như.v..v….” Không bỏ qua một cái hộp nhỏ bẩn thỉu đã biến hình phai màu bị nhánh cây từ phía dưới lao ra chọc thủng, khóe miệng của cô hơi hơi nhếch lên, trong ánh mắt lóe ra vẻ hưng phấn “Đúng là nó.”

Lục Cảnh Hàng cầm lấy, cái hộp đã hỏng một nửa bốc mùi khó ngửi. Anh giơ tay trả lại cho Bạch Thuần Khiết mà hỏi “Bây giờ nói đi, đây là cái gì?”

Nghe loại giọng điệu ghét bỏ, Bạch Thuần Khiết khó chịu liếc mắt nhìn anh “Năm đó mua quà sinh nhật cho con chó nhỏ nào đó. Nhưng sau đó lại cũng không một lần gặp được tên ấy nên em đã ném nó lên trên này.”

Ngạc nhiên, Lục Cảnh Hàng cảm thấy một loại cảm giác bị đùa giỡn. Mà kẻ đùa giỡn anh cũng không phải người khác, lại chính là bản thân anh. Nếu như trước khi xuất ngoại mà anh tới gặp mặt Bạch Thuần Khiết một lần rồi nhận được quà sinh nhật, như vậy thì hiểu lầm suốt nhiều năm qua nhất định sẽ không tồn tại.

“Làm sao vậy, tức giận à? Em nói con chó nhỏ nào đó không nói anh mà!”

Lục Cảnh Hàng vẫn không nói một lời mà nhìn cô. Hiện tại kỳ thật anh rất muốn cho Bạch Thuần Khiết biết một chuyện, nhưng cuối cùng vấn vương mãi thì tôn nghiêm của đàn ông vẫn cứ chiến thắng tình cảm xúc động. Vì vậy, khi anh mở miệng lại thành “Chiếc hộp này là cái gì?”

Thấy anh nói chuyện bình thường, Bạch Thuần Khiết nhếch miệng cười một tiếng “Món lễ vật này có thể vô dụng đối với anh.”

“Tại sao?”

“Bởi vì theo em quan sát, hiện tại anh cũng không hút thuốc lá.”

Chân mày nhíu lại “Cái bật lửa?”

“Ừ, ZIPPO. Không biết để lâu như vậy thì nó biến thành hình dáng gì nữa .” Vừa nói cô vừa phá cái hộp nhỏ lấy ra từ bên trong một cái bật lửa cũ gỉ sét loang lổ. Cô khẽ cắn môi dưới một cái “Trở nên thật khó nhìn.”

Nhìn chăm chú chiêc bật lửa cũ vài giây, Lục Cảnh Hàng nghiêng đầu lấy nó từ tay cô rồi nhét vào trong túi áo của mình “Vẫn dùng được.”

Cô hơi giật mình “Xấu như vậy mà anh còn nói dùng được? Lục Cảnh Hàng, thẩm mỹ của anh có vấn đề gì đó à?”

Dần dần quay đầu trở lại, Lục Cảnh Hàng rất khiêm nhường thừa nhận “Đúng, cho nên anh mới lựa chọn em.”

Một câu nói vốn đủ làm cho người ta tức giận, nhưng là bởi vì hoàn cảnh đặc biệt của chỗ đứng hai người nên lại biến thành ngọt ngào tình ý. Cứ như thể đây là chỗ tốt nhất buổi tối ở trường học để tỏ tình.

Gió nhẹ thổi qua làm cành lá cây dương cổ thụ rung động xào xạc, không khí ban đêm dày đặc khiến cho hít sâu một cái là người ta say mê.

Bạch Thuần Khiết dịch mông ngồi sát vào bên cạnh Lục Cảnh Hàng mà hỏi anh “Hôm nay nhìn thấy bạn học Giáo Thảo, anh cố ý làm bộ như không nhận ra à?”

“Không phải lúc đầu cũng rất khó nhận ra sao?”

“Đúng vậy, thời gian vừa rồi dốc sức làm ngày làm đêm! Chả được bao nhiêu ngày hắn liền biến thành bộ dáng đó... Mặc dù tôi không ghét Bàn Tử, nhưng bộ dáng hiện tại của hắn thật sự không hơn Giáo Thảo .”

Không thèm cố nhịn nụ cười thành tiếng, Lục Cảnh Hàng dĩ nhiên có hơi đắc ý “Hiện tại mới biết được ai là cổ phiếu ưu đãi nhé.”

“Vẫn chưa muộn mà!” Kề vai sát cánh, Bạch Thuần Khiết tỳ cằm lên vai Lục Cảnh Hàng “Em hơi khát, Lục đại thân sĩ có đi mua giúp chai nước được không?”

“Cùng nhau đi xuống thôi.”

“Em còn muốn ngồi trên này một lát, ở đây nhiều gió mát hơn.”

Không thể lay chuyển được cô, Lục Cảnh Hàng không thể làm gì khác hơn là tụt xuống một mình đi mua nước. Bên cạnh bớt đi một người, Bạch Thuần Khiết ngồi một mình ở trên nóc khung vòm huýt sáo khe khẽ. Tức thì cảm thấy sự thích thú tăng gấp bội, nhưng mà tâm tình tốt cũng không kéo dài được lâu.

Từ bên dưới khung vòm truyền đến tiếng người, nghe âm thanh thì đó là hai đàn ông trưởng thành.

“Chủ nhiệm, chuyện vị Tào Học Kim kia muốn tài trợ cho trường học một trăm chiếc computer mới thì hiệu trưởng đã đồng ý rồi sao?”

“Vẫn chưa, hiệu trưởng cùng bên doanh nghiệp tài trợ cũ có quan hệ không tệ, việc này không dễ xử lý đâu.”

Nhà doanh ngiệp tài trợ cũ không phải là ba Bạch sao. Hiện tại nhà bọn họ không có tiền tài trợ thì đổi thành Tào Học Kim tài trợ liệu có gì là không tiện đón nhận. Bạch Thuần Khiết buồn bực.

Vị tiểu giáo sư kia cũng buồn bực “Vẫn còn gì đó không dễ làm à?”

“Anh không biết rồi, tôi nghe hiệu trưởng và phó hiệu trưởng nói chuyện, Bạch tổng công ty tài trợ cho trường ta trước kia là bạn làm ăn chí cốt với họ Tào. Họ Tào này không là người tốt đẹp gì, hắn cùng Bạch tổng là bạn bè nhiều năm, nay vì tiền mà ngay cả bạn bè của mình cũng đều hại. Chỉ nhìn vào nhân phẩm này mà hiệu trưởng cũng không nguyện giao tiếp cùng ông ta.”

“Vậy thì nhận xong chỗ computer kia thì lại thôi không quan hệ sâu nữa.”

“Đừng ngu, nhận đồ thì làm sao mà không có đi có lại.”

“Chúng ta là trường học, có thể cho bọn họ cái gì?”

“Danh dự. Họ Tào hiện tại chính là dùng tiền mua danh dự cho mình.”

Sau đó có nói cái gì nữa thì Bạch Thuần Khiết nghe không rõ ràng lắm. Không phải bởi vì hai vị giáo sư đã đi xa, mà là vì  “Niềm vui bất ngờ” này! Công ty của ba Bạch phá sản thật sự có liên quan đến Tào Học Kim? Nhớ lại lần ở tiệc rượu từ thiện gặp phải hắn, biểu hiện quái dị của ông ta xác thật làm người khác hoài nghi. Nhưng là loại chuyện này có lẽ nên tìm cách làm rõ ràng! Về nhà đi tìm ba Bạch thì cô vẫn còn chưa làm được, chỉ có đi tìm bạn bè trước kia để nhờ hỗ trợ việc xác nhận.

Lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Đại Bát, cô gọn gàng dứt khoát hẹn thời gian địa điểm. Ánh mắt của Bạch Thuần Khiết hơi hiện ra sự đờ đẫn, cô tụt từ trên tường xuống đúng lúc Lục Cảnh Hàng đi mua nước về “Tại sao lại xuống ?”

“... Anh chậm quá.” Cô muốn nói với anh chuyện mình vừa nghe được, nhưng Bạch Thuần Khiết vẫn quyết định sau khi gặp Đại Bát rồi hãy nói.

Ngày hôm sau với tâm trạng bất an cô đi theo Lục Cảnh Hàng ra bên ngoài lượn một vòng, dù bận đến đâu cũng không giúp. Lúc chiều Lục Cảnh Hàng lại đi, để cô ở lại khách sạn. Trạng thái buổi sáng làm anh tưởng rằng do Bạch Thuần Khiết ngủ không ngon.

Vừa vặn cô hẹn gặp Đại Bát vào buổi chiều, nên Lục Cảnh Hàng chân trước ra khỏi cửa thì Bạch Thuần Khiết ngay sau lưng liền rời khỏi khách sạn.

***

“Tiểu Khiết, về từ lúc nào, vội tìm tớ như vậy là có chuyện gì?”

Đi thẳng vào vấn đề, Bạch Thuần Khiết hỏi Đại Bát vô cùng chăm chú “Chuyện công ty của cha mình bị phá sản thì cậu biết rồi chứ?”

“... ừ, lúc ấy không nói cho bạn là sợ bạn không chịu được.”

“Tớ đã sớm biết, hiện tại tớ muốn biết chính là, việc này có phải có quan hệ với Tào Học Kim hay không?”

Đại Bát nhíu mày “Hình như vậy, lần đó chú Bạch là bị cáo, nghe nói nguyên cáo chính là hắn.”

Lửa giận bùng cháy lên, Bạch Thuần Khiết tức giận đến hai tay xiết chặt làm các đầu ngón tay đều lộ ra màu trắng bệch. Chưa từng nghĩ một người được ba Bạch vẫn coi là bạn tốt nhất lại làm ra loại chuyện vô sỉ như thế. Trước kia cô còn gọi ông ta là chú, phì… hừ, hiện tại ngay cả tư cách làm con cháu của Tiểu Tiện Viên thì ông ta cũng không có!

Nhìn người đối diện đang tức giận đầy bụng đến hai mắt đỏ bừng, Đại Bát nói vô cùng lo lắng “Cậu đừng xúc động, tính tình của cậu...”

“Được rồi, tớ biết tính tình của mình!” Coi như có hận ông ta, thì cô cũng sẽ không giống kẻ ngu mà mang theo dao xông lên nhà ông ta! Mạng kẻ tiện nhân căn bản là không đáng giá!

Đại Bát có lẽ không yên lòng ” Cậu cũng đừng để cho chú Bạch lại lo lắng .”

Nhắc tới ba Bạch, tâm tình Bạch Thuần Khiết dần dần bình ổn lại “Gần đây có gặp ba Bạch sao?”

“Tiểu Khiết, cậu còn chưa về nhà?”

Gật đầu “Không muốn trở về.” Kỳ thật là không dám trở về.

“Tớ cảm giác được thúc thúc hiện tại chú ấy là rất hy vọng nhìn thấy cậu.”

“Cậu không biết ba Bạch hiện tại mới không muốn gặp lại tớ. Ba sẽ không thích để tớ nhìn thấy mình trong bộ dáng nghèo túng nhất. Ba luôn luôn muốn là người anh hùng vĩ đại trong cảm nhận của tớ.” Vừa nói, giọng của Bạch Thuần Khiết có hơi run lên, cô vội vàng nói sang chuyện khác “Hôm qua gặp Giáo Thảo, hiện tại so với cậu thì cậu ta  vẫn còn mập hơn.”

“Hôm qua cậu ấy gọi điện thoại cho tớ, còn nói cậu cùng Lục Cảnh Hàng buổi tối vẫn còn đi với nhau .”

“...” Hôm qua thì cô không có hành động thân mật nào cùng Lục Cảnh Hàng bị Giáo Thảo thấy, nhưng giác quan thứ sáu của cậu ta rất mạnh.

Nói chuyện phiếm vài câu, Đại Bát lại chuyển đề tài trở lại lúc ban đầu “Bạn tính toán làm sao bây giờ, chuyện Tào Học Kim.”

Cô cười đến hơi méo mó “Đừng nói như thể dùng Hắc Bang xử lý việc nhà.”

“Cậu khẳng định sẽ không buông tha.”

“Đương nhiên.”

“Vậy, là định tìm Lục Cảnh Hàng hỗ trợ?”

“Hình như chỉ có thể tìm anh ấy.” Nói là nói như vậy, nhưng là Bạch Thuần Khiết lúc này lại đặc biệt loại trừ việc xin anh giúp đỡ. Một loại suy nghĩ mãnh liệt hiện lên trong lòng cô. Cô không muốn làm cho tình yêu không dễ đến của bọn họ lại gắn liền với lợi ích.

Bình luận

Truyện đang đọc