TÔI VÀ BOSS THẬT TRONG SÁNG

 edit: Mai Như Ảnh

Bạch Thuần Khiêt bị anh dắt đi đến chỗ ở ba mẹ Lục, lên lầu, cô dừng lại vẻ mặt lo lắng: “ Lục Cảnh Hàng, em cảm thấy  hai chúng ta không phải đứa trẻ.”   Trong phim người ta thường xuất hiện  trước mặt cha mẹ cùng nội bộ gia đình, mẹ vợ chưa cưới lớn mặt lên tiếng tuyên bố con yêu người khác, tình tiết này không thích hợp cho bọn họ biểu diễn lắm.

Lục Cảnh Hàng hiển nhiên hiểu được ý cô, nhưng anh không phải là đứa trẻ,  thời gian không thể quay lại ngày trước, năm năm, còn chưa dài sao? Xoa đầu cô tươi cười, anh lôi kéo tay cô đi vào thang máy. Chuyện tốt chưa hẳn là khổ, nhưng chuyện xấu lại dây dưa tới.

Leng keng, chuông cửa ấn vang, tâm tư Bạch Thuần Khiết run rẩy. Tuy rằng đã từng gặp ba mẹ họ Lục, nhưng dù sao người vợ vẫn phải gặp ba mẹ chồng, cảm xúc có chút buồn rầu khác.

Tiếng bước chân theo cánh cửa truyền tới, nhưng mà mở cửa trong nháy mắt, hai phụ nữ  mặt đối mặt nhau.

“ Dì, các người đi trước đi.”

Khiếp sợ chưa kịp hoàn hồn, Liễu Chi Nhã  cười gật dầu 1 cái: “ Cũng mới đến không lâu. Ba mẹ cháu đều ở phòng bếp, đi vào chào hỏi trước đi.” Nói xong, ánh mắt của cô nhìn tới cái nắm tay hai người trẻ tuổi, 1 loại cảm giác lạ lùng chấn động dây thần kinh của cô.

Có lẽ mẹ con vẫn là mẹ con, thuộc về 1 loại ngôn ngữ ngầm, Liễu Chi Nhã không có kêu tên Bạch Thuần Khiết, mà Bạch Thuần Khiết cũng không gọi bà là mẹ. Sau khi Lục Cảnh Hàng rời đi, bà hỏi: “ Tiểu Khiết, con và Cảnh Hàng ….”

Cứng rắn nở nụ cười,  Bạch Thuần Khiết gật đầu rồi hỏi: “ Mẹ của quản lý  Hàn  chính là mẹ sao? A, tôi với quản lý Hàn quan hệ cũng không đơn giản đâu.”

Đồng nghiệp, tình địch, còn có chút tình nghĩa chị em.. Quả thật không đơn giản, chỉ sợ phía sau còn không đơn giản hơn. Bạch Thuần Khiết không phải là 1 cao nhân, bây giờ cô đã có chút không thể khống chế cảm xúc bản thân, đến lúc ngồi cùng bàn ăn cơm, nhìn thấy Hàn Nghi Tĩnh và mẹ mình ở cùng 1 chỗ, khi cô ta gọi mẹ mình là mẹ, liệu cô có khống chế được không? Rất muốn đánh người? Đầu óc loạn con mẹ nó mất rồi.

“ Chuyển lời cho Lục Cảnh Hàng giúp tôi, tôi có việc đột xuất đi trước.” Nói xong, Lục Cảnh Hàng xoay người bước đi, nhưng vào trong thang máy cô lại đổi ý. Tại sao cô phải đi chứ? Thang máy hạ xuống 1 tầng, cô ấn nút quay lại, hôm nay cô sẽ diễn thật xuất sắc, không có diễn viên chính này thì sao lại mửo màn được.”

Mới ra khỏi thang máy, Lục Cảnh Hàng gọi điện thoại tới: “ Em có chuyện gì à?”

“ Em không sao.”

“  Vậy sao lại đi?”

“ Chưa đi, em xuống lầu nhìn cửa xe đóng kĩ chưa, rồi quay trở lại, mở cửa cho em đi.”

Liễu Chi Nhã rối loạn khi nhìn thấy Bạch Thuần Khiết lại xuất hiện, trên mặt cũng không lộ thần sắc kinh ngạc, nhưng thật ra bà không biết Hàn Nghi Tĩnh đang chau mày.

Ba mẹ họ Lục bận việc ở phòng bếp bưng bưng bê bê bát lên mặt bàn, ý nghĩa bữa tiệc này chính thức thúc đẩy mối quan hệ bọn họ.

Lúc trước có gặp Thuần Khiết ở nhà Lục Cảnh Hàng, ba mẹ họ Lục rất thích cô gái đáng yêu hài hước này, vì thế trên bàn cơm thân thiện cùng hai mẹ con Liễu Chi Nhã đồng thời không quên gắp cho Bạch Thuần Khiết 1ít rau. Đương nhiên, người cho cô nhiều rau nhất chính là Lục Cảnh Hàng.

Lúc vào cửa anh thấy Liễu Chi Nhã phát hiện hai người bọn họ nắm tay, bây giờ lại gắp cho Bạch Thuần Khiết ít rau, hành động như vậy để thay giải thích thay ngôn ngữ  thật thoải mái.

“ Cảnh Hàng, gắp thức ăn cho Nghi Tĩnh,  chưa thấy nó ăn thịt.”

Giật mình, Lục Cảnh Hàng quay đầu  nhìn ba mẹ mình rồi lại nhìn Bạch Thuần Khiết, chẳng lẽ IQ siêu cao của ba mẹ không nhìn ra các động tác ý tứ của anh sao?

Thấy đũa anh bất động chậm chạp, Hàn Nghi Tĩnh biết rõ đạo lý mà mỉm cười nói: “ Cô chú khách khí quá, con tự biết gắp mà.”

Cũng không biết có phải Lục Cảnh Hàng cho mình ăn nhiều trứng chim hay không mà đột nhiên Bạch Thuần Khiết thông minh hẳn, nghe ra câu này có ý khác. Không nhờ chỉ 1 câu nói lại khiến cô thành người ngoài!  Môi nhếch lên mắt nhìn Hàn Nghi Tĩnh bên người Liễu Chi Nhã, cô cảm giác được có người đang chăm chú nhìn , nâng mắt lên, vì thế 4 mắt nhìn nhau, không khí xấu hổ không thể tránh được.

“ Nghe nói, mẹ của quản lý Hàn là hoạ sĩ.” Bỗng dưng nheo ánh mắt lại, Bạch Thuần Khiết cố ý cười đến hâm mộ cùng kinh ngạc: “ Mẹ tôi cũng là hoạ sĩ, thật là khéo léo.”

Bà Lục vừa nghe, không nghĩ tới tiểu trợ lý của con mình còn là con nhà nòi nghệ thuật: “ Mẹ trợ lý Bạch am hiểu tranh gì?”

“ Tranh sơn dầu.”

“  Đúng là trùng hợp, cô Liễu đây cũng là hoạ sĩ tranh sơn dầu.”

Biểu tình kinh ngạc có chút khoa trương, Bạch Thuần Khiết giơ chén rượu trên tay lên: “ Không biết cháu có vinh hạng cùng cô Liễu cụng ly không?”

Cái xưng hô xa lạ khiến tâm tư Liễu Chi Nhã hoàn toàn vỡ tan, tay giống như bị tảng đá ngàn cân chặn lại, giơ chén rượu lên tương đối khó khăn, yết hầu như có máu chảy ra, nuốt rượu xuống cũng khó.

Rượu đỏ thẫm trong chén được uống cạn, Bạch Thuần Khiết vừa lòng cười, nhưng  1 câu khẽ gọi ở bàn đối diện khiến nụ cười của cô đánh nát.

Hãn Nghi Tĩnh sớm phát hiện Liễu Chi Nhã sắc mặt không tốt, quan tâm hỏi: “ Mẹ, không thoải mái ạ?”

Mẹ.. Nhìn tình mẫu tử thân sâu sắc, Bạch Thuần Khiết cầm chai rượu trong tay tự rót cho mình 1 chén, nhưng cũng không thành công, phát hiện mặt cô thay  đổi, Lục Cảnh Hàng ngăn tay cô lại: “ Ăn chút cơm mới được uống.”

Hai mắt nhìn Lục Cảnh Hàng, ánh mắt cô đáng thương giống tiểu Tiện Viên cầu xin, trong lòng thầm nghĩ, trên cái nbàn này mặc dù có người cùng mình là quan hệ huyết thống, nhưng bàn về độ thân  thiết chỉ có anh. Hiện tại cảm giác giống như, thế giới của cô dường như chỉ có Lục Cảnh Hàng.

Hai người trẻ tuổi bên cạnh tình cảm nồng nàn, rốt cuộc ba mẹ họ Lục bắt đầu nghi ngờ. Nếu như vừa rồi con mình gắp thức ăn cho Bạch Thuần Khiết nghĩ là cô ta chỉ là 1 cô gái đáng thương sống 1 mình ở thành phố A, nhưng bây giờ còn ngăn cản uống rượu rõ ràng rất quan tâm.  Con của họ không biết,  với tính cách Lục Cảnh Hàng chắc là không quá mức để ý bạn bè bình thường. Vì muốn chứng minh mình suy đoán, bà Lục quyết định phá hỏng không khí ăn cơm: “ Nghe nói công ty Cảnh Hàng đã hoàn thành hạng mục làng du lịch hả, như vậy  chuyện của con với Nghi Tĩnh nên bàn bạc lại  1 chút?”

Bạch Thuần Khiết nuốt nuốt thức ăn xuống miệng, nghiêng đầu nhìn qua Lục Cảnh Hàng, anh cũng nhìn cô 1 cái, đang muốn mở miệng giải thích cho ba mẹ,  Hàn Nghi Tĩnh đối diện trước mặt anh nói từng tiếng.

“ Cô chú, xin lỗi, cháu không có có vinh hạnh đó.”

Bà Lục kinh ngạc hỏi: “ Làm sao vậy?”

Lúc này đây Lục Cảnh Hàng không cho Hàn Nghi Tĩnh có cơ hội nói hết, trịnh trọng ngồi trên bàn cơm tuyên bố: “ Con đã có bạn gái.”

Theo hướng anh quay đầu nhìn, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Bạch Thuần Khiết,  không khí xấu hổ lại không ai kinh ngạc.

“ Con và Thuần Khiết đã quen nhau 1 thời gian ngắn, chưa nói cho ba mẹ là không đúng. Mặt khác con và Nghi Tĩnh và bạn tốt, đồng nghiệp tốt.”

Ba mẹ họ Lục cười khổ nhìn phía Liễu Chi NHã, dù sao chuyện tình hai người con nhà họ là ba mẹ nhà 2 bên đều thượng lượng.

Cười gượng, Liễu Chi Nhã mở miệng nói: “ Chuyện này không nên cố chấp quá.”

“ Đúng, bây giờ đứa nhỏ đều có ý kiến riêng của mình.” Ánh mắt bà Lục vô ý nhìn trên mặt Bạch Thuần Khiết, Bạch Thuần Khiết hé miệng cười nhìn cô, cô cũng lễ phép cười lại, nhưng bởi vì quá mức xấu hổ, cười trở nên biến dạng.

Đứng dậy giúp mọi người lấy canh, Hàn Nghi Tĩnh biểu hiện hào phóng khéo léo: “ Vô luận như thế nào, con cũng sẽ thường xuyên đến thăm cô chú.”

Nghe câu này, Bạch Thuần Khiết cảm thấy như mình hôm nay quá mức dịu dàng, vì thế mỉm cười sáng lạn ba mẹ họ Lục: “ Cô chú, khi nào có việc bảo con, con sẽ đến giúp.”

“ Được, được.”

Sau đó không khí trên bàn ăn mặc dù  hoà thuận vui vẻ nhưng bữa cơm này nhất định có chút không tiêu hoá được.

Bình luận

Truyện đang đọc